(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Dũng cũng nhìn qua đây, anh ấy trợn tròn mắt: “Này….. sao ảnh chụp của phóng viên Từ lại ở đây?”
“Trước tiên về cục thẩm vấn người trước đã. Anh Dũng, chuyện này anh tạm đừng nói ra ngoài.” Thẩm Ngạn Chu gỡ xuống tấm ảnh rồi thì thầm.
“Được.” Triệu Dũng thấy sắc mặt anh không tốt nên vỗ vai trấn an rồi ra khỏi phòng.
–
Không khí trong cục nặng nề vô cùng.
Một vụ án ác liệt như thế, Hướng Hành ngồi trong phòng thẩm vấn khó mà tin hung thủ chính là người đàn ông chỉ 170cm, vẻ ngoài bình thường này.
Triệu Dũng đứng bên cạnh phá vỡ im lặng: “Chúng ta đã tìm được công cụ phân xác và đồng phục ở nhà anh, tìm ra trên đó có vân tay của anh và DNA của người bị hại. Khai báo thành thật đi.”
Hà Triển Minh ngồi phía đối diện cúi đầu, không lập tức trả lời. Một lát sau hắn ta hất cằm, híp mắt nhìn Triệu Dũng và Hướng Hành.
“Không phải các người đã tìm được chứng cứ rồi à? Còn gì để khai?” Hắn ta cười nói, trong giọng ấy không hề có chút hoảng loạn khi sắp bị bắt.
Hướng Hành bị thái độ thờ ơ không màng này của Hà Triển Minh chọc giận, anh ấy đập bàn đứng lên hét: “Chết tiệt, mày cũng biết đây là phạm tội à? Mày biết mày giết người rồi à? Mẹ kiếp là hai mạng người đó!”
Triệu Dũng nhanh chóng kéo anh ấy ngồi xuống, nhắc nhở anh ấy đang thẩm vấn nên phải khống chế cảm xúc.
Hà Triển Minh đối với phản ứng của anh ấy rất hài lòng, cất tiếng cười to rồi nhún vai hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
Cảnh sát cả phòng bị hắn ta kích phát lửa giận, cả cục vì án này thức bao nhiêu đêm, đây đâu phải chỉ là hai mạng người, nó liên lụy đến bao nhiêu người thân thích của hai gia đình, vậy mà hắn ta thốt ra dễ như trở bàn tay, đây không còn là tố chất tâm lí tốt mà thật sự vô nhân tính!
“Anh làm vậy thấy công bằng với hai cô gái vô tội kia sao?” Triệu Dũng trầm giọng: “Họ đã làm sai cái gì?”
“Công bằng?” Hà Triển Minh vân giữ bộ dạng thờ ơ như cũ: “Anh biết tôi tốt nghiệp ở đâu không? Là Đại học C đó. Tôi xuất sắc hơn các người nhiều nhưng vì sao chỉ có thể làm bảo vệ? Những người kém hơn tôi đều được tuyển dụng, anh nói đây là công bằng à? Tất cả không công bằng, xã hội này không thấy giá trị của tôi thì tôi phải tự mình tạo ra giá trị.”
Hướng Hành nghe xong nắm chặt nắm tay, cố nén sự run rẩy trong giọng nói: “Cho nên giết người là cái anh gọi là tạo ra giá trị hả?”
“Cái này có nhiều cảm giác thành tựu lắm đấy. Các anh không thấy vậy sao? Tất cả mọi người đều sợ tôi, bởi vì tôi có thể kết thúc một sinh mạng dễ như lật bánh.” Lúc Hà Triển Minh nói những lời này, mặt hắn ta lộ ra biểu cảm đắc ý.
“Vậy vì sao anh lại để hai cô ấy làm mục tiêu? Rồi lại gây án thế nào, vì sao phạm tội xong lại cắt bàn tay đi?”
Đã hỏi đến vấn đề mấu chốt, người trong ngoài phòng thẩm vấn như ngừng thở, nhìn người đàn ông đã sắp phát điên.
“Hai người bọn họ vốn dĩ nên chết.” Trong mắt Hà Triển Minh lóe lên chút u ám.
“Con ả Lý Tuệ kia thật sự xem mình là thượng đế. WC nhà cô ta bị nghẹt, tôi chỉ lên chậm vài phút cô ta đã gạt tôi ngã trên mặt đất toàn nước, mắng tôi không còn chỗ trốn, các anh hiểu cảm giác này không? Tôi vì cô ta mà bị người ta bàn tán mãi, từ đó tôi đã hận không thể giết cô ta. Sau đó tôi thật sự đã làm vậy. Tôi đến nhà cô ta nói muốn kiểm tra két nước, nhân lúc cô ta xoay người, tôi lấy ra cây rìu đập đến từ phía sau. Không ngờ một nhát cô ta đã hôn mê. Xong xuôi tôi lại đâm thêm mấy dao, cô ta chết hẳn, Tôi không ưa bàn tay hay chỉ vào tôi nên tôi chặt bỏ cánh tay cô ta.”
“Chìa khóa phòng điều khiển Văn Đình Nhã Uyển là do tôi trộm được, ngày hôm đó lúc giết xong tôi đã chỉnh sửa camera.”
“Vốn dĩ không muốn giết người nữa nhưng lại đụng phải con đĩ Vương Gia Văn kia. Cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp, tôi cũng khá thích nên cho phép cô ta lên giường với tôi. Ai ngờ cô ta tát tôi một cái, còn mắng tôi chỉ là thằng canh cửa. Vậy nên tôi giết luôn cô ta, cách giết cũng giống với Lý Tuệ. Nhưng anh biết không, khi Vương Gia Văn bị tôi đâm, cô ta vậy mà không chết, cứ thế quỳ xuống ôm chân tôi xin tha, ha ha ha ha ha……”
“Chẳng lẽ tôi sai? Là bọn họ đụng đến tôi trước.” Hà Triển Minh vẫn là chẳng hề để ý mà nói.
Tất cả mọi người bị sự thật này làm cho e sợ, họ không thể nào tưởng tượng ra thứ dẫn hai cô gái tuổi xuân phơi phớt đến kết cục mất mạng lại là những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
“Vậy những cô gái trên bức ảnh trong phòng là ai?” Triệu Dũng hỏi.
“Là nhóm mục tiêu của tôi. Tôi thích những cô gái xinh đẹp như Vương Gia Văn, nếu họ ngoan ngoãn nghe tôi nói thì không phải chết. Nhưng các anh cũng thấy rồi, tôi không còn cơ hội giết người lần thứ ba.”
Vụ án đã sáng tỏ, Hà Triển Minh bị dẫn đi.
Ngoài phòng thẩm vấn mọi người còn đang ngây ngốc, không ai nói ai câu nào.
Chân tướng sự việc làm người ta xôn xao. Hà Triển Minh là một sinh viên của đại học có tiếng nhưng vì không có được sự tán thành của xã hội, cộng thêm va chạm nho nhỏ với người khác mà đã làm sát thủ.
Nghề nghiệp không phân sang hèn, bất luận ở cương vị nào, chỉ cần bạn cẩn thận có trách nhiệm thì cũng đáng tôn trọng. Bất luận một người thế nào cũng có giá trị tồn tại, có trách nhiệm với xã hội mình đáng gánh vác.
Mặc kệ đã trải qua cái gì, bất luận ai cũng không có quyền cướp đoạt quyền lợi được sống của người khác.
Thế giới nội tâm của Hà Triển Minh vặn vẻo, một thanh niên chính trực đã khiến hai cô gái ngọc nát hương tan, gián tiếp hủy hoại hai gia đình.
Vượng Tử nhìn hàng mày của Thẩm Ngạn Chu vẫn chau chặt như cũ nên hỏi: “Đội trưởng, án đã phá rồi nhưng sao anh vẫn lo lắng thế này?”
“Hà Triển Minh thuận tay phải.” Thẩm Ngạn Chu đè thấp giọng.
Kết quả điều tra trước kia của bọn họ cho thấy hung thủ là người thuận tay trái.
“Chẳng lẽ hắn đang cố ý dẫn dụ chúng ta?” Vượng Tử nói tiếp.
Dẫu sao trên hung khi cũng có vân tay của Hà Triển Minh, đồng phục có DNA của người bị hại, tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng anh ta.
Thẩm Ngạn Chu không nói gì.
Nhà Hà Triển Minh rất bừa, hẳn là một người không coi trọng bề ngoài, người như vậy lại có thể xử lí hiện trường sạch sẽ đến vậy.
Nếu không phải phát hiện manh mối sót lại dưới cống thoát nước, chỉ sợ hiện tại cảnh sát cũng không bắt được hắn ta.
Trước mắt lại hiện lên cảnh bức ảnh của Từ Niệm Chi bị ghim lên tường, Thẩm Ngạn Chu day giữa mày, chỉ mong là do anh nghĩ nhiều.
“Được rồi đội trưởng, án đã phá rồi thì vui lên.” Hướng Hành ra khỏi phòng thẩm vấn, câu vai Thẩm Ngạn Chu: “Anh tìm thời gian rảnh để các anh em đội hình sự chúng ta tụ tập một bữa đi?”
Vụ án này bận hết một tuần, người đội hình sự đã một tuần ăn không trôi, ngủ không ngon, giờ đây án đã phá, nên thả lỏng một chút.
Vượng Tử ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy đội trưởng, lần trước anh còn thiếu chúng tôi một bữa nướng BBQ đó.”
Hướng Hành vỗ tay, anh ấy cảm thấy đề nghị này thật sự không tệ: “Nếu vậy thì cuối tuần này làm bữa nướng bò ở nhà lão đại đi!
Thẩm Ngạn Chu vốn không nhớ người này, anh chỉ cảm thấy hai anh em nhà này kẻ xướng người họa rất buồn cười. Tên nhóc Hướng Hành này, lần trước anh chuyển nhà mời họ ăn cơm thì anh ấy đã thích thú sân phơi nhà anh, luôn huyên thuyên tìm cơ hội đến nhà ăn BBQ.
“Được.” Vừa hay có thể an ủi mọi người, Thẩm Ngạn Chu không có lí do từ chối.
Sau khi nghe thấy đáp án đúng ý, Hướng Hành lại có hơi không tin, tự hỏi sao tính tình lão đại mình dạo này lại có hơi tốt lên. Vì thế anh ấy đắn đo trước biểu cảm của Thẩm Ngạn Chu, dè dặt hỏi lại: “Vậy chúng ta gọi cả phóng viên Từ nhé?”
“……” Thẩm Ngạn Chu vừa đi mấy bước đã ngừng lại, anh xoay người, nhướng mày nhìn Hướng Hành: “Tôi phát hiện hình như cậu thích phóng viên Từ lắm đấy?”
Hướng Hành oan uổng, tuy anh ấy đúng thật rất thích phóng viên Từ, cảm thấy cô gái này rất thân thiện, nhưng từ miệng đội trưởng thốt ra lại có cảm giác quái quái ấy?
“Tôi không phải nghĩ đến hai người ở lầu trên lầu dưới đó sao, mời người ta ăn bữa cơm để ngày thường có thể quan tâm nhau.” Hướng Hành căng da đầu giải thích.
Thẩm Ngạn Chu lấy điện thoại từ trong túi ra mở khóa, anh tìm khung chat của Từ Niệm Chi rồi ném cho Hướng Hành: “Tự đi hỏi đi.”
Hướng Hành không kịp trở tay, chậm chút là không chụp được điện thoại của anh, anh ấy lẩm bẩm: “Anh hỏi với tôi hỏi thì có khác gì nhau……”
Khung chat của Thẩm Ngạn Chu và Từ Niệm Chi rất gọn gàng, sau khi anh chấp nhận lời mới kết bạn thì chỉ có tin chuyển khoản của Từ Niệm Chi nhưng anh không nhận.
Hướng Hành nhìn số tiền đã quá hạn mà bât ngờ, không hiểu sao đội trưởng và phóng viên Từ lại có giao dịch tiền bạc, hơn nữa là đội trưởng còn không lấy tiền người ta. Anh ấy nhớ đến phản ứng của Thẩm Ngạn Chu sau khi gặp phóng viên Từ ở quán ăn lần trước, khúc mắc bỗng được giải.
Thì ra quan hệ hai người không tốt cho lắm! Nhưng nếu quan hệ không tốt thì vì sao lúc trước Thẩm Ngạn Chu lại đồng ý đưa phóng viên Từ về nhà chứ? Đó là lần đầu tiên ghế phụ của Thẩm Ngạn Chu xuất hiện một cô gái.
Xì, đúng là câu hỏi khó, khó hơn cả phá án.
“Hỏi có một câu mà lâu vậy?” Thẩm Ngạn Chu khoanh tay, trong giọng nói lạnh băng đã nhen nhóm chút mất kiên nhẫn.
“Tôi phải suy nghĩ mà.” Hướng Hành nhìn vào mắt Thẩm Ngạn Chu, anh ấy sợ anh phát điên nên ấn vào nút thu voice chat: “Phóng viên Từ, chúng tôi đã phá án rồi, cô có muốn đến nhà đội trưởng chúng tôi ăn nướng BBQ không?”
Bên kia trả lời rất nhanh, cũng là một voice chat, là tiếng nói ngọt ngào đặc trưng của cô gái xen lẫn tiếng cười: “Cảnh sát Tiểu Hướng, chúc mừng các anh đã phá án xong nhưng tôi không đến đâu, đêm nay tôi phải tăng ca, các anh chơi vui vẻ nhé!”
Hướng Hành lại gửi đi một voice chat: “Không phải hôm nay đâu, là cuối tuần này.”
Đối phương suy nghĩ một lúc, cách vài phút tin nhắn mới mới được gửi lại: 【Vậy được, cuối tuần gặp nhé.】
Hướng Hành nhìn màn hình, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, trả điện thoại lại cho Thẩm Ngạn Chu: “Phóng viên Từ nói được.”
Trong lúc ngẩng đầu lên, không biết có phải anh ấy ảo giác không nhưng anh ấ hình như đã thấy khóe miệng Thẩm Ngạn Chu hơi nhếch lên.
Quá kỳ quái, là kiểu quái lạ không thể hiểu được mà cũng không thể nói được. Hướng Hành nghĩ không ra nên đơn giản bỏ qua một bên rồi lên tiếng: “Đội trưởng, đêm nay ăn cơm chung đi?”
Vụ án cuối cùng có manh mối, đêm nay mọi người đã có thể sớm kết việc về nhà, đội chỉ còn bốn người độc thân nhưng Vượng Tử và Đại Hắc đều có hẹn, chỉ còn lại anh ấy và Thẩm Ngạn Chu.
Hai người đi vào văn phòng, Thẩm Ngạn Chu đưa tay lấy áo khoác trên giá: “Cậu tự ăn đi, tối nay tôi không rảnh.”
“Chẳng lẽ anh cũng có hẹn à? Một nam một nữ hả?” Radar bà tám của Hướng Hành khởi động.
Mắt Thẩm Ngạn Chu dời khỏi màn hình điện thoại rồi liếc anh ấy: “Nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì đêm nay cậu nộp báo cáo kết án cho tôi.”
“……”
Trời đất, Hướng Hành kêu thầm trong lòng, quả nhiên mông hổ không sờ được.
–
Ngoài cửa sổ là ngựa xe như nước vào đêm của thành thị, giống một bức tranh chuyển động.
Khi được bật lên, đèn màu của đủ kiểu bảng quảng cáo giao nhau. Tòa cao ốc san sát như tạo thành rừng ánh sáng thú vị, cao thấp sáng mờ, nhìn từ xa đúng thật rất tráng lệ.
Lúc này người trong phòng tin tức đều đã về hết.
Từ Niệm Chi tắt đi đèn lớn, chỉ chừa lại đèn bàn nhỏ trên bàn làm việc của mình.
Màn hình sáng trước mặt hiện lên mấy chữ to đùng: “12/3 Vụ án giết người liên hoàn hung tợn đã được triệt phá!”
Tin tức được công bố trước giờ tan tầm hôm nay, khiến trên dưới toàn thành phố chấn động.
Một khoảng thời gian sau, tin tức này được phát trên màn hình lớn của các cao ốc trong toàn thành phố, đồng thời đưa lên cả trang đầu, chân tướng sự việc làm các cư dân khiếp sợ.
Đêm nay các bên truyền thông của thành phố Nam Giang đều phải tăng ca, vốn bản thảo tin tức không phải Từ Niệm Chi viết nhưng bạn nhỏ phụ trách hôm nay sốt mất, bất đắc dĩ trách nhiệm này rơi xuống đầu cô.
Đã gần 8 giờ.
Cô không biết hôm nay mình làm sao, mất cả hơn hai tiếng vẫn chưa viết xong bản thảo một bảng tin.
Do một thời gian dài không ăn cơm dẫn đến dạ dày cô lại đau.
Cô dùng tay trái ấn nhẹ vào dạ dày, dùng động tác này để giảm bớt cảm giác đau.
Chuông điện thoại vang lên đúng lúc này.
Từ Niệm Chi cúi đầu nhìn, là một dãy số xa lạ.
Cô bắt máy: “Alo xin chào?”
“Cô Từ phải không ạ? Cô có thức ăn được ship đến, nhờ cô xuống lấy giúp.” Một giọng nam thô lỗ truyền đến.
Từ Niệm Chi bất ngờ, cô chắc chắn mình không có hạ huyết áp rồi quên mất đã đặt đồ ăn. Đêm nay đúng thật không đặt bất kì đồ gì vì cô không ăn.
“Anh chắc chắn là đồ ăn của tôi sao?” Sau khi nghĩ kĩ cô hỏi.
“Số điện thoại bên trên là số này mà, cô nhanh chân một chút, tôi vẫn còn đơn phải giao.” Anh trai shipper thao thao bất tuyệt giọng Nam Giang, lúc nói có hơi sốt ruột.
Người ta đã nói vậy, Từ Niệm Chi cũng không muốn làm phiền người khác, cô đành phải chạy nhanh xuống lầu.
Trong đêm tối có một bóng người màu vàng đứng lẻ loi, trên tay còn có một túi đồ ăn lớn.
Từ Niệm chạy nhanh lại, cô nhận lấy rồi cảm ơn.
Anh trai này cũng là người thật thà, trước khi đi còn không quên trêu: “Người đẹp, bạn trai cô thương cô phết, sợ cô ôm bụng đói nên gọi giục tôi nhanh lên, cô nhân lúc còn nóng ăn đi nhé.”
Anh trai còn bận đi giao đơn tiếp theo nên nói xong đã phi xe máy điện đi mất.
Để lại Từ Niệm Chi một mình đứng ở đó, xách túi thức ăn ngây ngốc nhìn bóng lưng anh ta.
Não của cô ngừng hoạt động vì câu nói của anh trai shipper.
Ai? Bạn trai của cô ư? Là sinh vật có tồn tại trên địa cầu hả?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");