Ngư Dược Nông Môn

Chương 85: Hồ nước




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Chẳng mấy chốc lại đến tết âm lịch, cả nhà hiếm có tụ tập cùng một chỗ, đương nhiên là quý trọng rồi, ngươi kính ta yêu, mọi nơi đều cảm thấy ấm áp.

Năm nay náo nhiệt hơn trước đây nhiều, một nhà nhi tử Ngô đại nương cũng ở đây, lúc gác đêm có thêm nhà Bàng gia chen chúc tới nhà họ, nhóm thì đánh cờ, nhóm thì chơi bài mã điếu, rộn ràng như sân chơi, đến giờ tý thì ai về nhà nấy thả pháo đón năm mới.

Ngày đầu năm nhà họ lại vắng tanh, nhà khác có thân thích đi lại, mà nhà bọn họ giống như ngày thường nên làm cái gì thì đi làm cái đó.

Chỉ có điều tổ mẫu bên kia lại không yên, sáng sớm Ngô thị mang theo hai đứa bé nói đến chúc tết đại ca đại tẩu, Đỗ Hiển rộng lượng, cho bọn họ hai cái lì xì tiền mừng. Ngô thị tận dụng mọi thời cơ nói Lý thị bị bệnh, nhớ cả nhà bọn họ, cơm ăn không ngon, tuổi lại lớn, bệnh thành như vậy nói rất khó trị, nói đến đáng thương chảy cả nước mắt.

Triệu thị nhìn Đỗ Hiển trên mặt có vẻ quan tâm, thầm nghĩ Lý thị này rốt cục lại sử dụng chiêu này, chung quy là mẹ con đồng lòng, Đỗ Hiển trước đây quen hiếu thuận, đến nước này mà không cho phép hắn đi thăm bệnh, thì không còn gì để nói, bèn để ông mang theo Đỗ Văn Uyên đi xem sao.

Đi một chuyến này chính là hơn nửa ngày, lúc Đỗ Hiển trở về sắc mặt hắn khó coi, Đỗ Văn Uyên thì nhìn qua rất bình thường.

Đỗ Tiểu Ngư nhìn thấy kỳ quái, vụng trộm lôi kéo Đỗ Văn Uyên hỏi.

“Không biết Đỗ Đường kia nói gì với phụ thân, ta lúc đó đang nói chuyện với thái bà, đi ra mới biết phụ thân ở bên ngoài gặp hắn, chỉ biết như thế.” Đỗ Văn Uyên đáp.

“Vậy thái bà ngã bệnh thật sao?” Đỗ Đường từ trước đến giờ độc ác, lời gì cũng nói được, Đỗ Hiển bị tức cũng là chuyện bình thường thôi, nàng càng quan tâm Lý thị lại đang đánh ý định quỷ quái gì.

“Chỉ là phong hàn, muốn ta ở lại mấy ngày.” Đỗ Văn Uyên cau mày, lúc hắn cự tuyệt yêu cầu, sắc mặt tổ mẫu cực kỳ không tốt, lại vẫn nói xấu mẹ hắn, hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, vẩy tay áo nói: “Mặc kệ bà ta.”

Cũng đúng, đám người kia quá ảnh hưởng tâm tình, Đỗ Tiểu Ngư đi theo hắn vào nhà, lại nhắc tới Lâm Tung, “Lâm Đại Thúc trở về ăn tết, không biết năm sau có nhận người nhà đến không nhỉ.” Trước tết âm lịch nửa tháng hắn rời khỏi thôn.

“Chắc là không, sư phụ không từng tiết lộ ý này.”

Đỗ Tiểu Ngư dừng lại, vô cùng thần bí hỏi, “Nhị ca, huynh có cảm giác Lâm Đại Thúc rất kỳ quái hay không? Hắn có thân thủ như thế ở nơi nào mà không được, dĩ nhiên chạy tới trong thôn chúng ta. Nếu là đi đến những nơi khác, cũng mở võ quán, thu nạp đệ tử nhất định là nhiều gấp mấy lần.”

Đỗ Văn Uyên không đáp, nhìn chằm chằm hai mắt nàng, thầm nghĩ hắn còn cảm thấy cô muội muội này kỳ quái đây, lẽ nào cũng nên hỏi ngọn nguồn phải không?

Đỗ Tiểu Ngư bị hắn nhìn có chút chột dạ, cúi đầu kéo góc áo áo khoác màu hồng, đại tỷ trở lại lại mang về mấy bộ quần áo mới, nói là Vạn phu nhân cho vải.

Đỗ Văn Uyên lúc này nói: “Cho dù sư phụ có bí mật cũng phải không muốn để người ngoài biết, muội đừng đi dò xét, chọc giận hắn bỏ đi thì ta không được học đâu. ”

Lại tính toán cái này, Đỗ Tiểu Ngư cười, trả lời một tiếng đi vào nhà bếp tìm Đỗ Hoàng Hoa.

Hai tỷ muội một người nhóm lửa một người xào rau, không biết nói bao nhiêu, vui vẻ hòa thuận.

Qua mấy ngày, sau lập xuân là tiết vũ thủy, vài mẫu đất mới mua đều trồng lúa mì, trong thời gian này phải chú ý tưới nước, có câu nói là “Mưa xuân quý như mỡ”, còn phải dựa tay làm.

Đỗ Tiểu Ngư cũng tưới nước cắt cành cho vườn hoa của nàng, lại quét sạch cái lồng thỏ, bận rộn mất nửa ngày.

Lúc đi ra thấy Tiểu lang trong sân giống như nổi điên chạy, không khỏi khẽ quát một tiếng, cái tên này có lúc sẽ như vậy, không biết có phải động vật dã tính không, nghe được thanh âm của chủ, nó vội dừng lại, le đầu lưỡi chạy trước mặt nàng dưới ánh mặt trời vui vẻ lộn mấy vòng, sau đó vui vẻ chạy tới ao nước nhỏ uống nước.

Cũng không sợ nước lạnh như băng, tên này ngốc quá, Đỗ Tiểu Ngư vào nhà rót bát nước ấm chạy tới.

Mặt trên ao nhỏ đã kết băng rồi, hiện tại chính là sân chơi tư nhân của Tiểu lang, đến mùa hè nó thường xuyên nhảy vào tắm ướt đẫm, Đỗ Tiểu Ngư ở nơi đó nhìn hồ nước, nàng đã từng nghiên cứu, ngày thường trong đó không có gì cả, ngay cả rễ rong rêu cũng không nhìn thấy, không biết là vì nguyên nhân gì.

Đỗ Hiển lúc này đang bề bộn xong trở lại, cười nói: “Ở chỗ này làm gì đấy?”

“Đang nghĩ tới cái ao này ạ,” Nàng ngẩng đầu hỏi, “Con định hỏi rất lâu rồi, ao này rốt cuộc làm sao vậy, là trước đây cha đào sao?” Tiếp đó lại bù một câu, “Con bây giờ quên hết rồi, chỉ thấy bây giờ nó chướng mắt lắm ạ, chiếm một mảnh đất lại chẳng có tác dụng gì.”

Đỗ Hiển ra vẻ tiếc hận, “Trước đó vốn có, chẳng qua hồi đó rất tốt, có chút tôm cá, mấy năm sau này nước càng ngày càng bẩn, cá tôm đều chết hết, ta bận rộn trồng trọt nên không quan tâm tới nó.” Hắn gật đầu một cái, “Bây giờ đúng là có chút thời gian, hay là đào rộng ra một chút?”

“Đào rộng ra một chút sẽ không bẩn nữa ư?” Đỗ Tiểu Ngư hỏi ngược lại.

“Cái này không rõ ràng lắm.” Đỗ Hiển cũng không biết hồ nước tại sao lại như vậy.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, Chung Đại Toàn cầm theo mấy xâu lạp xưởng tới, “Hồ nước này của nhà các ngươi có độc rồi, đào rộng cũng vô dụng thôi, không nuôi được cái gì.” Lại đưa lạp xưởng cho Đỗ Hiển, “Nương tử của ta bảo mang tới cho các ngươi nếm thử.”

Lần trước ăn thịt khô nhà bọn họ nay cầm lạp xưởng đến trả, Đỗ Hiển đưa tay nhận, “Vậy ta cảm ơn, tối nay chưng ăn luôn.”

“Toàn thúc, sao bể nước này lại có độc ạ?” Đỗ Tiểu Ngư thấy hắn nói gợi lên hứng thú, vội vàng đi tới kéo hắn, “Toàn thúc lát nữa ở nhà cháu ăn cơm đi, cháu bảo phụ thân làm thịt thỏ.”

“Làm thịt thỏ á?” Đỗ Hiển sửng sờ.

“Đúng vậy, không biết thỏ nuôi ra có ăn ngon không, hương vị có ngon hơn thỏ rừng không nhỉ.” Nàng đã sớm chọn thỏ ra thịt rồi, chính là mấy con thỏ đực, không phải bởi vì giới tính, mà là bộ dạng thực sự không đủ cường tráng, là con hơi nhỏ, nếu nuôi làm thịt đương nhiên càng lớn càng tốt.

“A, được rồi, được rồi, Chung lão đệ, vậy ngươi ở lại đây đi, ta còn phải đi một chuyến tới đầu thôn tìm Dư Thiết tượng sửa nông cụ, thuận tiện gọi nương tử và Tiểu Bằng nhà nươi đến, ngươi ở đây giết thỏ giúp Tiểu Ngư, như thế nào?”

Chung Đại Toàn lại từ chối, “Thật ngại quá, cả nhà chạy tới nhà các ngươi dùng cơm.”

“Không có chuyện gì, chỉ cần Toàn thúc nói cho cháu biết chuyện cái ao này là được.”

“Đúng vậy đúng vậy, nha đầu nhà ta lại làm phiền ngươi rồi, quyết định vậy nha.” Đỗ Hiển cầm nông cụ hỏng đi ra cửa.

Đỗ Tiểu Ngư đi vào nói một tiếng với Triệu thị rồi dẫn Chung Đại Toàn đi tới lồng thỏ, bắt con thỏ đực kia ra, gia hỏa đáng thương kia dường như dự cảm thấy cái gì, liều mình giãy dụa một trận.

Nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế này, chờ Chung Đại Toàn xử lý xong, rửa sạch sẽ đưa cho Triệu thị bỏ vào nồi rồi mới đi tới.

Hai người đi tới ven hồ nước, Đỗ Tiểu Ngư nói: “Phụ thân nói hồ nước này đào được mấy năm, lúc trước vẫn bình thường, bên trong có có cá, sau này nước càng lúc càng bẩn, hiện tại hoàn toàn không có thứ gì cả, Toàn thúc xem thử xem, bờ đất bốn phía đều sụp xuống, cũng nhỏ đi rất nhiều.”

“Không ai trông nom sẽ thành như vậy, những cá kia nhiễm bệnh chết hoặc là rong biến thành vật bẩn thỉu đều chìm ngay bên dưới, không dọn dẹp ngay sẽ làm hỏng nước. Bên trong đáy ao sẽ tích độc, nếu muốn nuôi cá lần nữa phải đổi nước, tầng bùn trên cùng cũng không dùng.”

Nghe hắn thẳng thắn nói, Đỗ Tiểu Ngư hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ Toàn thúc từng nuôi cá ạ?”

“Không có,” Chung Đại Toàn cười rộ lên, “Ta trước đây là nhân công làm thuê cho một họ nuôi cá, ban đêm ta trông ao, ban ngày bận rộn bắt tôm cá, cho nên ít nhiều hiểu một chút.”

Thật tốt, Đỗ Tiểu Ngư rất mừng, “Vậy Toàn thúc lúc rảnh rỗi đào cái hồ này rộng ra một chút giúp cháu, được không ạ?” Lại hỏi, “Ở bên trong nuôi con cua có được không?” Giữa mùa đông này đi ra bờ sông bắt cua lạnh lắm, nếu nuôi ở trước cửa nhà mình, có phải lúc ăn sẽ tiện hơn rất nhiều? Vui vẻ cao hứng mà nói, cũng kiếm một ít sen vào trồng, sẽ rất đẹp nha ~

Chung Đại Toàn nói: “Nuôi cua thì nước nông thôi, vậy thì không nuôi cá được.”

Hai con có mâu thuẫn ư? Đỗ Tiểu Ngư phát sầu, gãi gãi mặt suy nghĩ một hồi nói, “Vậy đào thành hồ nước . . . ” Nàng muốn nói bậc thang, nhưng vừa nghĩ chắc chắn nghe không hiểu, liền khoa tay, “Xem dạng này có được hay không, cuối hai bên cao hơn chút, con cua thích ở chỗ nước cạn đương nhiên sẽ tự mình leo lên, ở trung tâm thì nước sâu.”

Thấy nàng phản ứng nhanh như vậy, Chung Đại Toàn không khỏi kinh ngạc, gật đầu nói: “Có thể thử tý, chẳng qua đào ao rất phí công phu.”

“Không sao, Toàn thúc có thể chậm rãi làm, cháu không vội.” Trong lòng Đỗ Tiểu Ngư cao hứng, cười như mặt trời tỏa nắng.

Đỗ Hiển lúc về còn nhận nương tử Đinh thị và nhi tử Tiểu Bằng của Chung Đại Toàn cùng đi, Chung Tiểu Bằng kia năm nay năm tuổi, bộ dạng tay dài chân dài, cái đầu cũng như Chung Đại Toàn, không thấp hơn Đỗ Tiểu Ngư chín tuổi là bao nhiêu, tính cách không lành, vừa đến đã đuổi theo Tiểu lang chơi.

Tiểu lang đã được dạy dỗ không được cắn người, cho nên trốn khắp nơi, thỉnh thoảng thử nhe nanh muốn dọa người, bị Đỗ Tiểu Ngư hét một tiếng lập tức lại trốn rất xa.

Chung Tiểu Bằng thì càng hăng hái, lục tung tùng phèo tìm, còn lăn dưới đáy bàn.

Mẫu thân Đinh thị của nó mặt trái xoan, ánh mắt nhỏ nhỏ, người tính tình ôn hòa, thấy nhi tử nghịch ngợm cũng dạy mấy câu, kết quả không có tác dụng gì, đành phải đi xin lỗi vợ chồng Triệu thị, người sau tất nhiên là bảo bà ta không cần để ý.

Đỗ Tiểu Ngư sợ nhất trẻ con bướng bỉnh, nhìn thấy nó liền nhớ tới đệ đệ Chu Nhị Nha, hai đứa bé không kém nhau bao nhiêu, bèn tránh vào phòng Đỗ Văn Uyên nói chuyện phiếm, đến khi dùng cơm tối mới ra ngoài.

Trên bàn có nhiều món ăn, thịt thỏ làm hai món, một món là cây cải củ muộn thịt thỏ, còn một món thái non mảnh xào ăn, ngửi rất thơm.

Mọi người nhấc đũa ăn, Đỗ Tiểu Ngư cũng nếm mấy miếng, nhưng có chút thất vọng.

Đến cùng vẫn không thể so được với thỏ rừng, thỏ rừng thường vận động nhiều, không thể so với nhốt trong lồng, nàng cẩn thận nhai, nhưng không nói là khó ăn, so với thịt heo có một phong vị khác.

Sau khi ăn xong, nàng lại trưng cầu những ý kiến khác, cơ bản cũng nghĩ giống như nàng, nói chỉ cần giá tiền không đắt, đều đồng ý ngày thường mua để ăn.

Thế là xong à, cũng là ước nguyện ban đầu của nàng, chẳng qua quá trình vẫn dài dằng dặc, phải mang thỏ ra chào hàng mới hoàn chỉnh kế hoạch.

Tỷ như, làm chiêu bài gì cho món thịt thỏ, nàng phải ngẫm nghĩ kĩ lại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.