Ngư Dược Nông Môn

Chương 8: Hoàng tước ở phía sau




Edit: Hắc Phượng Hoàng

Đỗ Văn Uyên gần đây không dạy nàng viết chữ, Đỗ Tiểu Ngư thực sự buồn bực, tuy rằng muốn trực tiếp hỏi Nhị ca này, nhưng vấn đề này không phải một đứa trẻ bảy tuổi hỏi ra được, chỉ có thể đặt ở đáy lòng, nhưng nàng phát hiện một chuyện, trong phòng Đỗ Văn Uyên cách mấy ngày sẽ có loại sách mới, đại khái là trao đổi với bằng hữu xem, như vậy lượng tin tức sẽ lớn, xem càng nhiều càng hiểu biết thế giới này.

Cho nên nàng không tính mượn tay người khác nữa, dù sao nàng sẽ có cơ hội vào trong phòng đọc sách.

Trời mỗi ngày một nóng hơn, mùa hè làm người ta gian nan, nhưng ở nông thôn vẫn có lợi, chỗ trống trải lớn, luôn có gió thổi đến thổi đi, tất nhiên không nóng bức quá mức rồi.

Hôm nay Đỗ Hiển và Triệu thị đi ra đồng tưới nước, Đỗ Hoàng Hoa ở trong phòng thêu hoa, mắt thấy nàng mí mắt càng ngày càng nặng sắp nằm ra ghế ngủ, Đỗ Tiểu Ngư lặng lẽ chạy đến phòng Đỗ Văn Uyên, đóng cửa lại chỉ chừa một cái khe hở hẹp.

Trên bàn học để ba bốn quyển sách, trang sách đều rất cũ kĩ, Đỗ Tiểu Ngư lần đầu tiên nhìn thấy kiểu sách buộc chỉ này còn kinh ngạc, chất lượng giấy này đều thực không tệ, cũng khá trắng, có thể thấy được kĩ thuật tạo giấy đã khá phát triển rồi, mà trước đây từng nhìn qua Đường Thư, nàng xác định trong lịch sử có thời đại Đường triều này.

Nàng tập trung mắt đi nhìn, tuy rằng là chữ phồn thể nhưng đại khái ý tứ cũng hiểu được, chẳng qua càng xem biểu tình trên mặt nàng lại càng kỳ quái.

Đúng vậy, quốc gia này vẫn là Trung Quốc, sớm có Xuân Thu Chiến Quốc, thời Ngũ Đại Thập Quốc, hoặc là Đường triều Tống triều, nhưng mà trên sách ghi lại những sự kiện lớn lại không ăn khớp với tri thức lịch sử nàng học được, tỷ như Hoàng Đế khai quốc Tây Hán vốn là Lưu Bang, kết quả thời đại này chuyển thành một người gọi Ngô Chính, mà quỷ dị là, quỹ tích lịch sử cố tình giống nhau đáng sợ, mỗi một Hoàng Đế triều đại thời gian thống trị dài ngắn đều giống nhau, không sai chút nào!

Thật sự là chuyện kỳ quái!

Đỗ Tiểu Ngư khép sách lại, hiện tại triều đại này cũng tên Minh triều, là một người họ Trần sáng lập, cái tên Chu Nguyên Chương căn bản là không có nói đến.

Nhưng thôi, tốt xấu còn biết quốc gia này bị vây ở thời kỳ nào, nếu dựa theo phía trước tình hình xem, như vậy nàng đang ở vị trí Minh triều nên được vây trong một trạng huống phồn vinh hưng thịnh, có thể sánh bằng lịch sử g xưng là thời đại “Nhân tuyên chi trị”, điểm này không thể nghi ngờ làm nàng cao hứng, bằng không thân ở thời kì chiến loạn, làm dân chúng nhỏ nhoi nàng sẽ bị tao ương!

Nàng xem xong sửa sang lại mấy quyển sách trên án thư, án này đại khái là gia cụ đáng giá nhất trong nhà, nhìn như là Toan lê mộc, sờ lên thực bóng loáng, phía trên trừ sách còn có một cái nghiên mực và bút, bộ dáng không là hàng rẻ đâu.

Đỗ gia thực sự đầu tư rất nhiều lên người Đỗ Văn Uyên, nàng cảm thán, nếu nói Nhị ca về sau khảo không được tú tài, chỉ sợ sẽ chọc giận người nhà hộc máu đây! Nghĩ lại phi một tiếng, thầm mắng chính mình miệng quạ đen, làm muội muội, nàng phải cầu nguyện Đỗ Văn Uyên liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, về sau lại từng bước thăng chức, như vậy mới có thể được thơm lây chứ.

Lúc đi ra ngoài nàng khép nhẹ cửa, nhẹ chân nhẹ tay đi lại phòng mình.

Thẳng đến bóng dáng của nàng biến mất, Đỗ Văn Uyên mới từ góc tối đi ra, trên mặt mang theo thật sâu nghi hoặc.

Hắn hôm nay lại về sớm, nhìn thấy Đỗ Tiểu Ngư đi vào phòng hắn đang thì kỳ quái là làm gì đó, kết quả lại phát hiện Đỗ Tiểu Ngư thế nhưng đang nhìn sách, còn hiếm thấy chuyên chú nhìn xem không chớp mắt, nhưng vấn đề là, nàng mới biết vài chữ? Làm sao có thể nhìn xem biết sách này chứ? Nhưng mà biểu tình của nàng rõ ràng nói cho hắn là nàng biết, thời gian ngắn ngủi kia, bộ dáng nàng lật sách làm hắn chấn kinh rồi, giống như nhìn thấy một người khác xa lạ ở nơi này, cách vô số bí ẩn.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhớ rõ ràng, buổi tối trước khi Đỗ Tiểu Ngư khỏi bệnh, là có tiếng sấm vang động trời……

Mà giờ phút này, Đỗ Hoàng Hoa vừa vặn tỉnh lại, xoa ánh mắt quay đầu tìm Đỗ Tiểu Ngư, thấy nàng đang ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, cười nói, “Muội muốn đi ra ngoài chơi à?”

Đỗ Tiểu Ngư lắc đầu chu miệng nói, “Vẫn đang chơi đó thôi, tỷ, muội không phải là đứa trẻ ba tuổi!”

“Ở trong mắt ta, muội chính là nhóc con ba tuổi đấy.”

Đỗ Hoàng Hoa liếc mắt nhìn nàng một cái, cầm lấy khung thêu hoa, gần đây nàng thêu gối đầu hoa, hạ mấy châm xuống dưới, bọt nước uyên ương hí thủy đã được thêu tốt lắm, “Hay là muội cũng đi tư thục học bài? Nghe nói có phu tử thu nữ đồ đệ học bài đấy, Nhị đệ cũng không có bao nhiêu thời gian dạy muội.”

Đỗ Tiểu Ngư ngây ngẩn cả người, không ngờ nàng sẽ có đề nghị như vậy, nhưng thấy Đỗ Hoàng Hoa nhìn lại với ánh mắt bình tĩnh trong giây lát dường như lóe sáng, nàng bỗng nhiên hiểu được, vội vàng lắc đầu nói, “Vậy còn không bằng tỷ đi đâu, tỷ thông minh hơn muội, học nhanh hơn.”

Đỗ Hoàng Hoa lộ ra chút thần sắc phiền muộn, cúi đầu, khóe miệng mang theo chút cười khổ, “Ta đã lớn thế này rồi, hiện tại học cũng đã chậm…… Nhị đệ nói đúng, nữ oa học biết chữ cũng tốt, ta tìm cơ hội nói với mẹ, hiện tại bệnh thắt lưng của cha cũng tốt lên nhiều rồi, ta lại thêu nhiều hơn vài thứ là được.”

Mẹ đồng ý mới là lạ, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, có lẽ hiện tại gánh nặng không lớn, nhưng nếu Đỗ Văn Uyên khảo trúng tú tài không chừng sẽ đổi tư thục, hơn nữa khảo cử nhân tiến sĩ sẽ vào thành hoặc là kinh thành, trong đó cần không ít tiêu phí, nơi nào có bạc cho nàng đi tư thục? Cho dù có, phỏng chừng cũng phải tồn.

Còn có, nàng không muốn Đỗ Hoàng Hoa bởi vì chuyện này mà nháo mâu thuẫn với Triệu thị, đi lên lôi kéo tay tỷ nàng, “Muội không muốn đi, nhìn Nhị ca học bài mệt lắm, mỗi ngày đi sớm về trễ, cả ngày không cho chơi, muội không cần như vậy, tỷ, tỷ ngàn vạn đừng nói với mẹ!”

“Con sâu lười, học bài có cái gì mệt, nhiều thú vị mà.”

Đỗ Hoàng Hoa vỗ đầu nàng, “Muội yên tâm, mẹ bên kia ta đi nói.”

Hoàn toàn không nhìn phản ứng của nàng, Đỗ Tiểu Ngư quất thẳng tới khóe miệng, rõ ràng bắt lấy góc áo nàng, ở trên giường quay cuồng, “Muội không đi học bài, tỷ, muội không cần đi a, không cần đi, không muốn đi a……”

Ai ngờ Đỗ Hoàng Hoa lập tức phát hỏa, giận tái mặt, trách mắng, “Lại còn hồ nháo hả! Xuống giường!”

Người thành thật ngày thường không phát hỏa, lúc phát hỏa hù chết người, thấy sắc mặt kia, Đỗ Tiểu Ngư thực sự bị dọa nhảy dựng, lập tức ngoan ngoãn bò xuống giường, không dám nhắc tới chuyện không học bài.

Buổi tối Đỗ Tiểu Ngư vẫn lo sợ, chỉ sợ Đỗ Hoàng Hoa thực sự nhắc chuyện đó với Triệu thị, may mắn không có phát sinh, cuối cùng nàng thở ra.

Lúc mấy người ăn cơm chiều Ngô thị mang theo một cái hộp cơm lại, tay phải còn kéo theo cái bọc gì đó.

“Đại ca, Đại tẩu đang ăn cơm hả?”

Thần sắc của bà cực cẩn thận, nhìn làm người ta sinh thương.

Nhưng Đỗ Tiểu Ngư chỉ cảm thấy kỳ quái, có cần phải dùng bộ dáng sợ hãi không? Bọn họ không ăn thịt người, hơn nữa, tay không đánh khuôn mặt tươi cười, lại còn là mang theo này nọ tới.

Triệu thị mời bà tiến vào, hỏi đã dùng cơm chưa.

“Vừa dùng xong mới qua.”

Ngô thị đặt hộp cơm lên trên bàn nhỏ, “Biết các ngươi ăn muộn, mẹ nói lấy lại đây cho các ngươi thêm đồ ăn, nói ba đứa nhỏ đều đang tuổi lớn, không thể……”

Bà dừng một chút, thật có lỗi nói, “Mẹ bảo ta lại đây, ta không thể không đến, quấy rầy các ngươi rồi, cái bọc này cũng là mẹ đưa.”

Sắc mặt Triệu thị khó coi, thản nhiên nói, “Nhưng thật ra cám ơn ý tốt của mẹ, cái bọc này chúng ta không thể nhận.”

Đỗ Hiển ở bên cạnh do do dự dự, muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám nói, Đỗ Tiểu Ngư nhìn mà khó chịu thay hắn.

Ngô thị bộ dáng khó xử, “Các ngươi không thu, ta trở về…… Đại tẩu, ngươi cũng biết tính tình của mẹ,” Nói xong, thái độ có chút cầu xin.

“Nếu mẹ trách cứ ngươi, cứ nói ta không cần, còn có thể trách ngươi như thế nào?”

Triệu thị khẩu khí cứng rắn, cầm cái bọc nhét vào tay bà ta, “Chúng ta còn phải ăn cơm, sẽ không tiễn.”

Đỗ Hiển rốt cuộc nói chuyện, “Tam đệ muội, ngươi, ngươi trở về đi thôi, làm phiền ngươi đi một chuyến này.”

Ngô thị đành phải đứng lên cầm bọc rời đi.

Triệu thị liếc mắt nhìn Đỗ Hiển, mở hộp cơm ra đặt ở giữa bàn, “Các ngươi muốn ăn thì ăn đi.”

Đỗ Tiểu Ngư nhìn thăm dò, tất cả đều là những thứ ngày thường nghĩ cũng không dám nghĩ, cái gì cánh gà ngũ vị hương, gà xé quay hương cay, đậu cô-ve thịt phiến vân vân, giá trị nhiều bạc đấy, hơn nữa sắc hương vị câu toàn, hương vị kia cứ lởn vởn chóp mũi, muốn nghẹn không ăn thật đúng là khó chịu. Nhưng những người khác thật sự còn không nhấc đũa, giống như hoàn toàn không nhìn thấy nó.

Như vậy, nàng làm sao dám đi gắp chứ, gắp chính là cùng Triệu thị không qua được!

Đỗ Văn Uyên lúc này nói chuyện, “Mẹ, Tiểu Ngư còn nhỏ, nó muốn ăn thì cho nó ăn đi.”

Triệu thị quẳng xuống chiếc đũa, nghiêm mặt, “Ai không cho các ngươi ăn? Thích ăn thì ăn đi!”

Nói xong đứng lên bước đi.

Đỗ Hoàng Hoa nhăn lại mi, lại cắn cắn môi, chung quy cái gì cũng chưa nói cũng ly khai cái bàn.

Đỗ Văn Uyên ngồi gần lại, gắp miếng thịt vào bát Đỗ Tiểu Ngư, “Thừa dịp nóng mau ăn đi.”

Đỗ Tiểu Ngư thật là có chút tham, nhưng nàng trong khoảng thời gian ngắn có rất nhiều nghi vấn, có đôi khi nhìn Đỗ Văn Uyên thực sự thuận theo Triệu thị, tỷ như thật sự cố gắng học bài, mà có đôi khi lại như ngỗ nghịch bà, tỷ như vụng trộm đi gặp tổ mẫu, rốt cuộc trong lòng hắn suy nghĩ cái gì vậy? Ngẩng đầu lên hỏi, “Sao mọi người cũng không ăn vậy, Nhị ca cũng không ăn.”

“Tiểu Ngư ăn là được.”

Đỗ Văn Uyên sờ sờ đầu nàng, chỉ là đứa bé thôi làm sao biết việc này, cũng phải đi theo sống cực khổ, nhưng khi nghĩ lại cảnh hắn nhìn thấy nàng đọc sách thì ngây ngẩn cả người, chỉ dùng phức tạp ánh mắt nhìn Đỗ Tiểu Ngư.

Đỗ Hiển ở bên cạnh thở dài không ngừng, nhưng tốt xấu còn có hai đứa nhỏ ở lại cùng ông, nhìn Đỗ Tiểu Ngư say mê mỹ vị, cuối cùng lộ ra chút tươi cười, hỏi, “Ăn ngon không, Tiểu Ngư?”

Làm đứa bé chính là tốt, không hiểu chuyện mới là phúc lợi, Đỗ Tiểu Ngư liên tục gật đầu, “Vâng, ăn ngon ạ.”

Thật sự ăn ngon, nàng hy vọng về sau có thể ngày ngày đều được ăn vậy, nhưng trước mắt đến xem kia hiển nhiên là giấc mộng mà thôi.

“Vậy mau ăn nhiều một chút, ai!”

Đỗ Hiển từ ái nhìn nàng, cũng là đứa nhỏ số khổ, mấy năm qua đi theo ăn không ít khổ, chỉ tiếc nương tử của hắn thật sự quá mức cố chấp, không muốn có liên lụy gì với Đỗ gia, bằng không hiện tại nhất định sẽ là một phiên cảnh tượng khác! Ba đứa nhỏ đại khái cũng sẽ được sống tốt một chút, sao lại vì một chút bạc kia mà sầu? Hắn thậm chí có chút hối hận, nếu là lúc trước không làm cái lựa chọn kia, có phải mọi thứ sẽ không giống vậy hay không?

Nhưng nhân sinh không có thuốc chữa hối hận, Đỗ Hiển trừ thở dài ra thì không còn phương pháp nào khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.