Ngọt Tựa Như Đường

Chương 124: Phiên ngoại 3-1: 4 năm sau




Dương hơi chần chừ. Năm 2020 Việt Nam bùng phát Covid, trang trại của nhà cậu hơn một năm nay cũng ít khách hơn hẳn. Thu nhập bây giờ đều phụ thuộc vào nông sản, số khách đến chỉ bằng một phần ba khi xưa.

"Nhưng mà dịch bệnh thế này, tụ tập đông người cũng nguy hiểm lắm."

"Ở trong nam mới nguy hiểm thôi, ngoài bắc vẫn bình thường." Phong thử mở điện thoại ra xem tin tức. "Yên tâm đi, hôm qua trên đấy có 11 ca thì đều được cách ly rồi."

"Vậy thì được."

Mấy năm trôi qua tuy không gặp nhau nhiều nhưng tình bạn của nhóm bọn cậu cũng không thay đổi, Dương vẫn thường xuyên tụ tập cùng bọn họ. Trong nhóm có Hoàng Anh không học đại học, cậu ta được bố cho tiền để kinh doanh quần áo, bây giờ cũng là một ông chủ khá lớn, lần trước ăn hỏi cậu và Phong còn bị ép đi đội lễ.

Minh con học đại học Kiến Trúc khoa xây dựng, vừa ra trường đã đến chỗ của bố cậu ta làm, cũng coi như ổn định. Năm thứ ba cậu ta cũng có một người bạn gái nhưng đã chia tay ngay sau đó, hiện giờ thì không biết.

Đám Hải Minh và Linh đã tách nhau ra, một đứa vào Sài Gòn học, một đứa đi du học, Hải Minh bị vít trong nhà hết mùa dịch này, mấy ngày lại gọi điện cho Dương để quấy rầy.

Tuấn và Chi đi du học từ sau lớp mười hai, nghe nói tình cảm cũng ổn định, bọn cậu chỉ có thể nghe tin tức và hỏi thăm nhau qua mạng xã hội.

"Đợt này nghe nói thằng Tuấn dẫn cái Chi về đấy, hai đứa nó về đăng ký kết hôn rồi lại đi luôn." Dương cảm khái. "Nhanh thật đấy, mấy đứa chúng nó mới 22, 23 tuổi mà đã tính đến chuyện dựng vợ gả chồng rồi."

Phong thấy lạ bèn hỏi lại. "Bọn họ không tổ chức đám cưới à?"

"Không." Dương đáp với vẻ ngưỡng mộ. "Bọn họ tính đi du lịch kết hôn."

Phong nghe thấy vậy ngẩn người ra, sau đó siết tay Dương kéo cậu lại. "Anh cũng muốn."

"Muốn gì?" Dương đang đi bị kéo lại, cả người lảo đảo suýt ngã, lại thấy mặt Phong hơi lạ, cậu hỏi. "Anh sao vậy?"

Phong mím môi đứng đó một lúc mới lẩm bẩm: "Anh cũng muốn đi du lịch kết hôn."

Nhìn Phong như vậy, Dương tự dưng nghĩ lại những ngày đầu yêu nhau, cậu bật cười. "Anh đừng có mơ nữa, em đã nói đến ba mươi tuổi mới kết hôn rồi, anh ráng đợi đi."

Phong tối sầm mặt, từ giờ tới năm ba mươi tuổi tính vội cũng còn bảy năm nữa lận, hắn làm sao mà chờ nổi, vội vàng mặc cả. "Không thương lượng được à?"

"Hông." Dương cười toe toét, không cho Phong đổi ý, nhanh chóng kéo người đi. "Thôi em mỏi chân rồi, đi vào nhà thôi."

Dương không hiểu vì sao Phong cố chấp muốn kết hôn như vậy? Dù sao bây giờ muốn kết hôn cũng phải sang nước ngoài đăng ký, cũng có được pháp luật công nhận đâu. Thực ra cậu còn có một ý định lớn gan hơn nhiều.

"Thời buổi này cái gì cũng tiên tiến, ngay cả tư tưởng cũng vậy, giới LGBT+ càng ngày càng được ủng hộ. Biết đâu đấy, nhỡ may có một ngày nào đó trong nước hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính, lúc đó cậu sẽ đường đường chính chính dẫn Phong đến Uỷ Ban Nhân Dân phường để đăng ký.

Tất nhiên cậu giới hạn đến năm ba mươi tuổi, nếu năm cậu và Phong ba mươi tuổi còn chưa đến ngày đó cậu sẽ chiều theo ý hắn.

Phong không biết ý định của Dương, hắn cũng hỏi kiểu ăn may vậy thôi chứ hắn và Dương đều đã ra mắt bố mẹ, hai gia đình thường xuyên gặp nhau, nói chung bọn họ chẳng khác gì đã kết hôn cả, chỉ là nghe thấy tin vui của người khác hắn vẫn cứ bồn chồn.

Rõ ràng hai người yêu đương cũng lâu rồi, tại sao hắn còn chưa có danh phận?

Ngày hôm sau hai người ôm bé Mũm lái xe lên Hà Nội. Bọn họ đi học vẫn dùng con xe đạp điện cà tàng của Phong, mãi cho đến năm thứ tư hắn mới chính thức mua được con xe này bằng tiền của mình, từ đó bọn họ ngang nhiên đi xe tới trường, mặc kệ ánh nhìn của người khác.

Dạo này dịch bệnh hoành hành, nông trại tuy vắng nhưng vẫn có khách, bố mẹ cậu nhàn rỗi không có việc gì rất thích đón bé Mũm lên chơi.

Anh Minh năm nay cũng 27 tuổi rồi mà đến một mống người yêu cũng chẳng có, bố mẹ nhiều lần gặng hỏi, còn nói bóng nói gió nếu hắn mà giống Dương thì cũng chẳng sao, nhanh kiếm người yêu về là được, Minh cũng chỉ cười trừ nói là duyên chưa tới làm mẹ cậu lo ngay ngáy.

Dạo này truyện và phim nam nam bắt đầu mọc lên như nấm, từ năm Dương come out, bà Sinh bắt đầu chuyển từ truyện ngôn tình sang truyện đam mỹ, thậm chí còn rành nhiều thuật ngữ hơn cả Dương và Phong, cái gì mà công với thụ, cái gì mà phúc hắc với ôn nhu, cậu nghe mà không thể hiểu nổi.

Đối với việc này, Dương với Minh hay ông Đức đều bó tay không biết nên có ý kiến gì, thôi thì mẹ cậu thích là được.

Gửi bé Mũm ở nhà bố mẹ rồi ăn một bữa tối xong, hai người lập tức lái xe về chung cư, năm bọn họ chính thức ở chung, bố cậu đã sang thiết kế để đập hai nhà nối thông thành một.

Việc này thực ra đã trải qua nhiều suy xét, dù sao bọn họ là hai cá thể khác biệt, bất đồng quan điểm là không thể tránh khỏi, sợ rằng lúc ở chung sẽ gặp nhiều bất tiện. Thế nhưng cuối cùng cả hai đều đồng ý.

Một căn nhà không đủ để trói buộc cả hai lẫn nhau, nếu bọn họ còn tình cảm và biết trân trọng thì sẽ bền lâu, còn không muốn thì sẽ chẳng có gì níu kéo nổi...

Cùng nhau lăn lộn một đêm, ngày hôm sau Dương mệt rã rời bò dậy trước chui vào buồng tắm. Thời gian chẳng làm cho cậu thay đổi chút nào, có chăng khuôn mặt bớt non đi một chút, cậu uể oải xoa hai vệt thâm quanh mắt, một bàn tay đã vòng qua eo kéo cậu lại.

"Cục cưng dậy sớm thế?"

"Anh đừng gọi em bằng cục cưng." Dương đẩy cái đầu người nào đó đang sấn tới. "Em có phải là con anh đâu?"

"Ờ."

Phong còn nửa mơ nửa tỉnh, bàn tay xoa nắn khắp bụng Dương làm cậu vừa đánh răng vừa la oai oái.

"Cái anh này buông ra, người đâu mà vô duyên vậy không biết."

Phong làm lơ lời Dương nói, càng lúc càng quá đáng, thứ gồ lên ở đằng sau còn cố tình cạ vào mông cậu.

Dương hơi nóng mặt, cậu uống ngụm nước súc miệng rồi phun ra, véo tay vào eo bạn trai.

"Tỉnh táo lại đi, chúng nó hẹn mười giờ đấy, giờ đã hơn chín giờ, hay là anh ở nhà nhé!"

"Không." Phong vừa nghe đến hai từ "ở nhà" lập tức đứng thẳng người dậy. Hắn cao hơn năm mười tám tuổi một ít, khoảng tầm 1.86m, còn Dương vẫn mãi ở mốc 1.79m không lên nổi. Giờ đây cậu chỉ đứng đến tai hắn. "Anh phải đi chứ, bữa cưới Hoàng Anh anh không đi được còn gì nữa."

"Ờ ha." Dương quên mất hôm đó lớp cậu cũng tụ tập. "Vậy bỏ em ra đi đánh răng mau.

Phong ngoan ngoãn nghe theo.

Cậu đánh răng rửa mặt xong uể oải dựa vào người Phong, sau đó mặc hắn ôm mình vào phòng mặc quần áo, loay hoay chuẩn bị xong xuôi cũng đã chín rưỡi.

"Bọn nó hẹn ở đâu?" Phong ngắm mình trong gương một lần cuối rồi với lấy chìa khoá. "Có gần đây không? Có chỗ đỗ xe không?"

"Có." Dương mở điện thoại ra xem địa chỉ Hiểu lớp phó gửi: "Nhà hàng Lake View Hoàng Cầu. Chỗ này siêu rộng, có đỗ năm mươi cái xe giống của anh cũng được."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Học sinh lớp A7 trường D khoá 2014/2017 đã tụ tập gần như đầy đủ ngoài sảnh chính, bọn họ đang uống cà phê và thảnh thơi ngắm hồ.

Trái ngược với các học sinh trường khác gặp nhau chủ yếu là khoe thành công này nọ, ngồi đây toàn các cậu ấm cô chiêu, bọn họ không có nỗi lo khởi nghiệp hay làm giàu, tất cả đều vui vẻ nhớ về thời cấp ba oanh liệt. Người thì đi du học, người thì học trường nọ trường kia, mỗi người trưởng thành theo một cách khác biệt.

Hiểu ngồi ngay bên cạnh Lan và Hoàng Anh, bọn họ đang ôn lại mấy kỷ niệm xưa, chẳng hiểu thế nào lại nhắc đến Dương và Phong.

"Ê Hoàng Anh, mày có tin tức gì của đôi kia không? Từ hôm cưới mày tới giờ thằng Dương cứ như mất tích. Còn Phong, tao còn chưa gặp ổng từ lần đó đến giờ."

Hoàng Anh ngồi thẳng người dậy, mấy đứa khác cũng tò mò.

"Tao cũng lâu lắm rồi không gặp hai người bọn họ, nay có đến không biết."

"Thì vẫn vậy." Hoàng Anh nhăn nhó. "Hai người bọn họ hình như mới thi nghiên cứu sinh, hôm qua tao gọi thấy vẫn đang ở Quảng Ninh."

"Hai người họ may mắn thật, cả hai bên bố mẹ đều đồng ý, giờ thì sướng rồi."

"Tất cả là tại thằng chó Nam, mà giờ nó đâu rồi chúng mày biết không?" Hoàng Anh nhớ lại vụ đó vẫn còn hậm hực, nhưng thằng Nam này chạy cũng giỏi, từ bấy đến giờ cậu ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại.

Hiểu lắc đầu, "Tao nghe nói nó về quê thi tốt nghiệp rồi vào trong Nam học đại học."

Một người ngồi bàn sau xen vào. "Thế mày có gọi cho nó đi họp lớp không?"

"Tao làm gì biết số mới, từ đợt đó nó chặn số chặn Facebook hết cả lớp mình còn gì."

"Tội gì phải thế nhỉ? Lúc trước ai cũng quý nó, giờ thì ai cũng ghét."

"Thôi hình như hai thằng kia đến rồi, tụi bây ngậm mồm vào, đừng có nhắc đến cái tên đó."

"Đâu đâu, sao tao không thấy?"

"Cái xe kia kìa." Hoàng Anh giơ tay lên chỉ. "Hình như chúng nó đi xe trắng."

Hiểu đang ngậm ống hút trà sữa suýt nữa thì nghẹn, ngay cả bạn học ngồi xung quanh cũng tò mò. Cô nhìn ra đằng xa, thấy một chiếc Mercedes-Benz C300 màu trắng phóng vào, Hoàng Anh đang cầm cốc nước bị Nhi ngồi đằng sau vỗ lên tí nữa thì đổ.

"Anh Hoàng Anh, hình như đúng là xe anh Phong."

Không sai đâu, chẳng ngờ được chàng lãng tử ngày xưa cuối cùng đã lấy vợ, lại còn lấy cô bạn gái yêu từ thủa cấp ba. Người quen và người yêu cũ của Hoàng Anh ai nhìn thấy đều phải lác mắt một trận. Nhi hiện tại đang có em bé, cô đứng bật dậy làm Hoàng Anh lo ngay ngáy.

"Em có ngồi yên được một chỗ không nào, nhỡ may ngã cái thì sao?"

"Thì em ngạc nhiên ó." Nhi bĩu môi. "Không phải hôm qua anh bảo hai người đó còn ở Quảng Ninh à?"

Hoàng Anh bấy giờ mới nhìn lại. "Ờ, chắc chắn xe anh Phong rồi, biển số kia chính tay tao đi bốc."

Cả lớp nghe thấy tên Phong lập tức nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Bàn luận thì bàn luận vậy, nhưng đúng là từ đợt đó đến giờ bọn họ còn chưa nhìn thấy Phong lần nào.

Dương thì có gặp vài lần nhưng cậu quá kín tiếng, chẳng ai hỏi được gì.

Cả lớp nhìn chăm chú, chỉ thấy cửa xe vừa mở, thò ra trước tiên là một đôi giày thể thao trẻ trung, chiếc quần ngố bò dài trên đầu gối, tiếp tục là một cái áo vàng rực rỡ, khuôn mặt bên trên tuy đeo khẩu trang nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai, đúng là Phong thật.

Dương cũng mở cửa xe bên kia, cậu mặc một bộ đồ y hệt Phong, chỉ khác có màu tóc, vừa thò mặt ra đã thấy mọi người nhìn chòng chọc vào mình, cậu bèn giơ tay lên cười tươi tắn.

"Hi."

"Hi cái gì mà hi." Hoàng Anh nhăn nhó. "Đi họp lớp mà chúng mày ăn mặc kiểu gì thế này?"

Dương nhìn cả đám con trai đều ăn mặc nghiêm chỉnh, có người còn sơ mi quần tây, cậu gãi đầu. "Ai biết đâu, tao tưởng đến ăn cơm thôi, ăn cơm còn phải mặc chính trang à."

"Tí bọn tớ còn định chụp ảnh, với cũng may nhà hàng này không yêu cầu ăn mặc lịch sự." Hiểu lớp phó nhún vai. "Chào Dương, lâu lắm rồi không gặp, vẫn vậy chứ."

Phong tự nhiên quàng qua eo Dương rồi đáp. "Chào mấy cậu, bọn tôi vẫn vậy thôi."

"Ai hỏi cậu đâu." Hiểu lườm nguýt. "Cậu này là ai ấy nhỉ? Có học cùng lớp A7 chúng ta không?"

Cả lớp cười ầm lên, đồng thanh trả lời. "Không phải đâu, nhìn lạ hoắc á."

Dương cũng cười, kéo Phong ngồi xuống bàn. "Không phải thật mà, anh ấy đi với tư cách người nhà còn gì nữa."

Cả lớp lại được một trận cười.

"Vậy cậu giới thiệu đi, bọn tôi không biết đây là người nhà của ai hết."

Dương hùa theo, nắm tay Phong giơ lên. "Ô kê ô kê, các cậu nghe cho kỹ này, đây là Phong, người nhà của tớ."

Nhìn nụ cười ngọt ngào của Dương và Phong, cả lớp cảm thấy hình như mình vừa vô tình ăn cơm chó.

Năm đó trận come out của hai người quá oanh liệt, không chỉ bọn họ mà cả trường bọn họ đều ấn tượng khó phai với cặp đôi này, bây giờ thời gian trôi qua quá lâu rồi, chẳng thể ngờ được bọn họ vẫn ở bên nhau.

Ngồi nói chuyện một lúc, ai nấy lúc đầu đều đeo khẩu trang nên còn chưa rõ ai vào ai, phải giới thiệu mới có thể quen thuộc trở lại. Mọi người nói đông nói tây rồi mới hỏi đến việc ra trường của hai người, lúc nghe Dương nói cả hai sẽ học nghiên cứu sinh còn cười phá lên, một người khá quen thân tò mò hỏi:

"Thật không đó, hồi xưa tao thấy mày lười học số một cơ mà, giờ bày đặt làm nghiên cứu sinh sau này ở trường giảng dạy cho sinh viên à?

Dương thật ra không hề có ý định đấy, nhưng vẫn giả vờ gật đầu nghiêm túc. "Đúng rồi sao mày biết hay vậy? Mục tiêu của tao là làm giảng viên đấy."

"Moá thật kìa." Người kia không tin nổi. "Mày đừng có truyền bá tư tưởng độc hại cho sinh viên nhé, chẳng lẽ mai sau lại dạy làm sao để trốn học cho giỏi và đánh nhau không bị thầy cô bắt à? Với lại phải đứng lớp và nói liên tục, mày nghĩ mày làm được á?"

Dương nghĩ thấy thế cũng rùng mình, vội xua tay. "Thôi mày đừng nói nữa, tao suy nghĩ lại rồi, chắc tao không hợp với nghề này đâu."

Cả lớp hôm nay đến khá đông đủ, Minh con bận đến chuẩn bị ăn mới tới, còn Tuấn cứ tưởng sẽ không tới ai dè ăn gần xong rồi mới dẫn Chi đi vào.

Từ lúc tốt nghiệp đi du học tới nay Dương còn chưa gặp lại bạn thân, lập tức đứng lên cho cậu ta một cái ôm.

Tuấn hiện nay nhìn trưởng thành hơn trước rất nhiều, Chi thì vẫn vậy, ăn mặc cực ngầu, cô cũng hay sang lớp A7 nên không xa lạ mà thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhi.

Ăn uống đi hát chơi bời chán chê, cuối cùng lúc về, cả nhóm của Dương tách lẻ, bọn họ nhớ lại quán bar của anh họ Tuấn, lập tức phóng xe đến đó.

Giờ mỗi người đều có xe riêng của mình, nhưng may là quán bar nằm trên con đường nhỏ nên vắng người, đậu xe thoải mái.

Bởi vì dịch bệnh cho nên quán bar làm ăn không ổn lắm, Khang cũng kiếm đủ lãi trong mấy năm nay rồi nên chuẩn bị sang nhượng chỗ này để lấy tiền đầu tư vào thứ khác, lúc mọi người đến đồ đạc cũng dỡ đi bớt rồi, không còn vẻ sa hoa như trước kia.

Cả bọn cảm thấy cảnh còn người mất, nhớ đến bọn cái Linh với Hải Minh, Linh thì bây giờ bên Úc đang nửa đêm, Dương bèn cầm điện thoại lên gọi video cho Hải Minh.

Hải Minh ở trong Sài Gòn bị vít trong nhà mấy tháng liền sắp phát rồ phát dại, vừa nhìn thấy lũ bạn chó liền tủi thân mếu máo khóc lên làm Dương phải an ủi mãi. Nghĩ cũng tội cô nàng, nhưng không bị bệnh là đã hết sức may mắn rồi.

Chơi bời chán chê mới tan cuộc, lúc này cả đám đã hơi hơi say, chỉ có mình Nhi có em bé nên không uống rượu, Dương với Phong nhớ lại chuyện trước kia quyết định vứt xe ở quán rồi đi bộ về. Còn Nhi lái xe chở cả đám ai về nhà nấy.

Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu như những cậu trai mười bảy mười tám tuổi.

"Thời gian trôi nhanh thật đấy, nhớ ngày trước đi mòn con đường này về nhà, từ lúc anh về Quảng Ninh em cũng trở nên lười biếng, sáng nào cũng lay anh Minh dậy đi nhờ xe anh ấy đi học."

Phong nhìn thấy gương mặt bạn trai hơi ửng hồng, cũng nhớ đến một đêm nhiều năm về trước. Môi khẽ nở nụ cười, hắn kéo Dương đi đến một khóc khuất, rất tự nhiên mà ôm cậu vào lòng, nửa thật nửa giả hỏi:

"Hôn cái không?"

"Gì còn bày đặt hỏi." Dương kéo Phong ấn cơ thể cao lớn vào tường rồi cắn lên môi hắn.

Hôn nhau chán chê, Dương và Phong lại thong thả đi trên đường khuya, cái oi bức giờ này vẫn không bớt chút nào, cảnh quan đường phố mấy năm qua đã thay đổi gần hết, cây xanh chẳng còn mấy, con đường về nhà hồi xưa chỉ có hai làn xe giờ đã lên bốn làn, nhà cao tầng mọc lên nhiều vô kể.

Tất cả mọi thứ theo thời gian đều thay đổi, chỉ có hai người bọn họ vẫn còn nắm tay nhau, ngày này qua tháng khác.

The end.

Cuối cùng cũng hoàn, cảm ơn mọi người đã đồng hành với tác giả và hai bạn trẻ đáng yêu cho đến ngày hôm nay. Truyện mình viết với mục đích để thoả mãn chính mình và rất yêu cặp đôi này nên không có cao trào hay ngược gì. Nếu có lỗi gì mong các bạn bỏ qua và đọc truyện vui vẻ nha. Yêu các bạn ❤️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.