Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 97




Trên chiếc bánh có cắm hai cây nến số 3 và 2, “Quân Hạo Kiện, sinh nhật vui vẻ.” Hoàng Yến Chi vừa cười vừa nói, chẳng biết rèm cửa trong nhà đã bị cô kéo vào từ bao giờ, phòng khách hơi tối, ánh nến hắt lên, phản chiếu nụ cuời nhẹ nhàng trên gương mặt cô. Hoàng Yến Chi nhìn anh, vừa chăm chú vừa dịu dàng.

Cảnh này khắc sâu vào tâm trí Quân Hạo Kiện cả đời không quên.

Vẻ mặt của anh hơi kinh ngạc. Thật ra ngay cả chính anh cũng đã quên rằng hôm nay là sinh nhật của mình. Từ ngày nhập ngũ, mấy năm nay anh đã không còn đón bất cứ sinh nhật nào. Vào ngày này trong mấy năm qua, Quân lão gia cũng chỉ gọi điện thoại cho anh, đôi lúc anh đang làm nhiệm vụ nên không nghe máy được, dần dà chính anh cũng đã quên.

Không ngờ Hoàng Yến Chi lại nhớ sinh nhật anh, lại còn vì anh mà chuẩn bị nhiều như vậy. Anh chợt hiểu ra tại sao mấy ngày trước cô lại hỏi anh có thể về nhà hôm nay hay không.

Trái tim Quân Hạo Kiện khẽ rung động.

“Em vốn định tối nay mới mang ra, nhưng đã hứa với ông nội là buổi tối sẽ về nhà ăn cơm, nên chỉ có thể tổ chức vào giữa trưa.” Hoàng Yến Chi hỏi anh: “Anh muốn cầu nguyện không?” Cô biết trước khi ăn bánh sinh nhật thì phải cầu nguyện.

Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Nguyện vọng của anh đã thực hiện được rồi.” Anh đã từng mong mỏi một mái nhà ấm áp, khi về đến nhà sẽ có người chờ anh, để lại một ngọn đèn còn sáng vì anh. Bây giờ nguyện vọng đó đã thực hiện được, nên anh không còn cầu mong gì nữa.

Hoàng Yến Chi không phải tuýp người tình cảm, thấy anh nói không ước thì liền nghe lời đặt bánh gatô xuống trước mặt anh: “Vậy thì thổi nến đi.”

Quân Hạo Kiện thổi nến, đây là lần đầu tiên anh được thổi nến kể từ sau khi anh mười tám tuổi.

Xích lại gần nhìn, Quân Hạo Kiện mới phát hiện mặc dù bánh gatô này rất đẹp, nhưng vẫn có một chút tỳ vết nhỏ, có lẽ là do người nào đó tự tay làm.

Hoàng Yến Chi cắt bánh gatô, đưa cho anh: “Nếm thử đi.”

Quân Hạo Kiện cầm lấy thìa xắn một muỗng, nhưng không ăn mà kề vào sát miệng Hoàng Yến Chi. Cô nhìn anh một cái rồi liền ăn hết.

Ừm, cho ít đường nên không ngọt lắm. Cô và Quân Hạo Kiện đều không hảo ngọt, thế này lại vừa khéo.

Bỗng, khuôn mặt tuấn tú của Quân Hạo Kiện phóng đại trước mắt cô, đôi môi ấm áp hạ xuống.

Quân Hạo Kiện chỉ kéo nhẹ một chút, cô đã tựa vào lòng anh, ngồi trên đùi anh. Anh ôm trọn eo cô, tay Hoàng Yến Chi vòng lên cổ anh.

Mãi lâu sau hai người mới tách nhau ra. Quân Hạo Kiện cười cười nhìn cô, nói: “Ngon lắm.” Nói rồi, anh còn mập mờ liếm môi, cũng chẳng biết anh nói ngon lắm là chỉ bánh gatô, hay là người nào đó.

Ngoại hình Quân Hạo Kiện vốn tuấn tú, bây giờ làm một động tác như thế nên trông có thêm vẻ vô lại. Nhịp tim Hoàng Yến Chi đập mạnh lên, nhiệt độ trên mặt tăng cao.

“Nếu không ăn thì đồ ăn sẽ nguội mất.” Hoàng Yến Chi cố gắng giả vờ bình tĩnh nói, chỉ là đôi tai lại đỏ ửng lên.

Quân Hạo Kiện cũng không muốn phụ lại tất cả tâm huyết của cô, nên không tiếp tục quấy rối nữa mà cầm bát đũa lên.

“Có ngon không?” Hoàng Yến Chi ngồi đối diện, nhìn anh hỏi, vẻ mặt vẫn đạm nhiên như cũ, chỉ là bàn tay cầm đũa hơi nắm chặt lại để lộ sự hồi hộp trong lòng cô.

“Ngon lắm, đây là món ngon nhất mà anh từng ăn.” Quân Hạo Kiện cười đáp.

Hoàng Yến Chi thở phào một hơi: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Quân Hạo Kiện tiêu diệt sạch sẽ tất cả món ăn do Hoàng Yến Chi nấu. Đây lần đầu tiên anh ăn no đến vậy.

Quân Hạo Kiện rửa bát đũa, Hoàng Yến Chi nhân lúc này đến phòng vệ sinh tắm rửa. Ở trong phòng bếp cả buổi sáng, cả người cô toàn mùi dầu mỡ.

Lúc anh dọn phòng bếp sạch sẽ rồi ra ngoài thì cô cũng đã tắm xong, vừa mới gội đầu nên tóc cô vẫn còn ướt. Quân Hạo Kiện thấy cô lại không sấy tóc thì lại hơi bất đắc dĩ, bèn bước đến lấy khăn trong tay cô, sau đó đảm nhiệm việc lau khô tóc cô. Quân Hạo Kiện đôi khi lại có ảo giác rằng không phải anh cưới một người vợ, mà là nuôi một đứa con gái, luôn quan tâm lúc anh không ở đây, cô có tự chăm sóc mình thật tốt không.

Lần trước anh đã nói tìm một dì về giúp nấu cơm, kết quả là cô lại chuyển thẳng vào phòng ký túc, sau khi trở lại nhà cũng không nhắc đến chuyện này nữa nên vẫn chẳng giải quyết được gì. Anh cũng biết Hoàng Yến Chi không thích người lạ vào nhà, về sau cũng không nói đến nữa.

Dọn dẹp xong, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện trở về Đại viện.

“Hạo Kiện, Yến Chi, các cháu về rồi.” Dì Triệu mở cửa, thấy là hai vợ chồng thì rất vui vẻ.

Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện chào hỏi dì Triệu. Vừa đi tới phòng khách lại nhìn thấy một người ngồi trên ghế sofa, Hoàng Yến Chi nhìn dì Triệu, tại sao cô ta lại ở đây?

"Hoàng tiểu thư nói đã lâu không tới thăm lão gia nên hôm nay ghé qua.” Dì Triệu giải thích.

“Ông nội.” Hoàng Yến Chi chào một tiếng, Quân lão gia cười gật đầu, sau đó gọi cô: “Yến Chi, qua đây ngồi đi.”

“Hạo Kiện, đã lâu không gặp.” Hoàng Hi Lan đứng lên chào hỏi, nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào Quân Hạo Kiện, tham lam nhìn mặt anh, không hề che giấu sự lưu luyến và nhớ nhung trong mắt chút nào.

Quân Hạo Kiện lạnh lùng, dửng dưng gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Yến Chi: “Ông nội.”

Quân lão gia nhìn cháu trai, thấy sắc mặt không tệ, cũng không gầy đi: “Lần này về nhà mấy ngày?” Số ngày nghỉ mỗi lần của Quân Hạo Kiện đều không cố định, nên lần nào Quân lão gia nhìn thấy cháu trai trở về cũng hỏi câu này đầu tiên.

“Ba ngày rưỡi.”

Quân lão gia hài lòng gật đầu, quả nhiên là đàn ông đã kết hôn, không như trước, mấy năm cũng không chịu về nhà lấy một lần.

“Hạo Kiện, em vừa biết hôm nay là sinh nhật anh nên không có chuẩn bị quà, xin lỗi.” Hoàng Hi Lan nói với vẻ mặt áy náy.

“Ban đầu cũng không định tổ chức gì.” Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nói.

“Một năm chỉ có một lần sinh nhật, mấy năm qua anh cũng không trở về, năm nay hiếm khi mới về được, dù sao cũng nên tổ chức một lần. Thế này đi, để em chủ trì đặt một nhà hàng, hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.” Hoàng Hi Lan tự mình nói ra mục đích tới đây hôm nay.

“Được.” Quân Hạo Kiện đang định từ chối, nhưng Hoàng Yến Chi lại lên tiếng đồng ý, nên anh bèn ngậm miệng, đâu thể phá bĩnh vợ mình được.

Hoàng Hi Lan nhìn Hoàng Yến Chi, đáy mắt chợt lóe vẻ ghen ghét. Nếu như không phải Hoàng Yến Chi nẫng tay trên, thì người ngồi bên cạnh Quân Hạo Kiện hôm nay chính là cô ta.

Thế là bữa tiệc gia đình của nhà họ Quân lại biến thành tiệc liên hoan của hai nhà Hoàng, Quân.

Hoàng Hi Lan đặt nhà hàng trong trung tâm thành phố. Biết là sinh nhật của Quân Hạo Kiện nên cô ta còn mua một cái bánh sinh nhật rất lớn, nhưng anh lại chẳng hề ăn miếng nào của chiếc bánh này.

Trên bàn tiệc, Quân Hạo Kiện, Quân lão gia, Hoàng lão gia và Hoàng Minh Dạ đã uống khá nhiều rượu. Tửu lượng của Quân Hạo Kiện cũng không bị coi là thấp lắm, nhưng rượu hôm nay được lấy từ hầm rượu nhà họ Hoàng nên nồng độ rượu hơi cao, anh lại uống khá nhiều nên hơi váng đầu.

“Không sao chứ?” Hoàng Yến Chi nhỏ giọng hỏi.

Quân Hạo Kiện xoa tay cô, ra hiệu anh không sao, cảm xúc trong lòng bàn tay mềm mịn, anh không vội buông tay.

“Cháu đi ra ngoài một chút.” Quân Hạo Kiện đứng lên, nói.

Hoàng Yến Chi biết anh chắc hẳn phải đi ra ngoài cho tỉnh táo, nên cũng không nói gì thêm mà chỉ lạnh lùng nhìn anh trai mình, cái người vừa mời rượu vui vẻ nhất.

Hoàng Minh Dạ không hiểu tại sao bị em gái lườm, đành vô tội nhìn cô. Nhưng Hoàng Yến Chi lại dời mắt đi, trò chuyện với Hoàng lão gia.

Lúc Quân Hạo Kiện ra khỏi phòng vệ sinh lại nhìn thấy Hoàng Hi Lan đang chờ bên ngoài. Anh định vòng qua cô ta về phòng, nhưng lại bị cô ta kéo tay áo lại: “Hạo Kiện, anh chờ một chút.”

Quân Hạo Kiện dừng bước, nhìn cô ta: “Có việc gì?”

Hoàng Hi Lan lấy một chiếc hộp đẹp đẽ trong túi áo ra, là một chiếc đồng hồ nam: “Đây là quà sinh nhật em tặng anh, mong anh sẽ thích.”

Quân Hạo Kiện không nhận, tay Hoàng Hi Lan cứ duỗi ra như vậy đến là xấu hổ, nhưng lại kiên quyết không chịu rút lại.

“Nhận tấm lòng, nhưng còn quà thì cô vẫn nên cất đi.”

Nụ cười trên mặt Hoàng Hi Lan cứng đờ: “Hạo Kiện đây là món quà em cố ý chọn cho anh.”

“Không cần.” Giọng Quân Hạo Kiện lạnh lùng.

Hoàng Hi Lan nhìn anh với ánh mắt lưu luyến: “Hạo Kiện, anh nhất định phải đối xử lạnh nhạt với em như vậy sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là lớn lên với nhau từ bé mà.”

Từ lúc Hoàng Hi Lan lần đầu tiên nhìn thấy Quân Hạo Kiện vào năm chín tuổi, ánh mắt cô ta đã luôn nhìn về phía anh. Nhưng còn Quân Hạo Kiện thì sao, trong mắt anh chưa từng có cô ta. Dù Hoàng Hi Lan thất vọng nhưng cũng không đau lòng, dù sao trong mắt anh cũng không hề có bất kỳ cô gái nào khác. Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy anh quan tâm Hoàng Yến Chi, trái tim cô ta đã vỡ vụn.

Nhất là lúc trên bàn tiệc vừa rồi, dáng vẻ Quân Hạo Kiện bóc tôm, chăm chú gỡ xương cá cho Hoàng Yến Chi, nếu không phải sức tự chủ của cô ta mạnh mẽ thì e rằng đã khóc ngay tại chỗ.

“Chúng ta không thân quen.” Quân Hạo Kiện nói bằng giọng lạnh nhạt.

Khóe miệng Hoàng Hi Lan nhếch lên: “Không thân quen? Chúng ta quen biết mười bảy năm, anh nói với em là không thân quen? Chẳng lẽ em là ôn dịch sao? Anh phải trốn tránh em như vậy sao?”

Trong mắt Quân Hạo Kiện, hành vi của Hoàng Hi Lan chính là điển hình của cố tình gây sự, là kiểu phụ nữ mà anh ghét.

Anh nhấc chân định bỏ đi, nhưng lại bị Hoàng Hi Lan kéo góc áo lại lần nữa: “Quân Hạo Kiện, trong mắt anh, em không hề có bất kỳ cảm giác tồn tại nào như vậy sao?”

Vẻ mặt Quân Hạo Kiện hơi khó chịu. Anh vốn cũng chẳng phải kiểu người kiên nhẫn gì, Hoàng Hi Lan lại còn dùng dằng mấy lần như vậy đã sắp mài mòn hết sự nể nang của anh rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.