Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 70




Sau khi Daniel đi, Hoàng Yến Chi cũng rời khỏi Thượng Nhã Uyển. Cô không về trường luôn mà đến sân bay đón người. Lúc trưa cô nhận được tin nhắn của Trương Linh. Cô ấy đã từ thành phố Tấn Ninh trở về.

“Yến Chi, tớ về rồi!” Ở sân bay, Trương Linh đeo một cặp kính râm, vẻ mặt vui sướng chạy như bay tới.

Hoàng Yến Chi nhận lấy hành lý của cô ấy, cười nói: “Tất cả đều thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi, tớ đã đóng máy rồi, đạo diễn rất hài lòng với biểu hiện của tớ. Tớ còn muốn nói cho cậu một tin tức tốt.” Trương Linh dừng một chút rồi tới gần cô: “Tớ đã chính thức ký hợp đồng với Công ty Giải trí Thánh Huyên. Bây giờ tớ đã trở thành nghệ sĩ dưới trướng Công ty Giải trí Thánh Huyên rồi. Bắt đầu từ tháng sau, công ty sẽ tiến hành đào tạo chuyên môn cho tớ.”

Trương Linh rất vui vẻ, Hoàng Yến Chi cũng vui thay cô ấy: “Chúc mừng, để ăn mừng cậu thuận lợi như vậy, tối nay tớ mời.”

“Được, được, nhưng lần này nhất định tớ phải trả tiền. Tớ đã lấy được cát-sê rồi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để mời khách. Đến lúc đó rủ Ninh Hân và Lê Tuyền, bốn người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thật no nê.”

“Được.” Hoàng Yến Chi đồng ý, sau đó làm như lơ đãng hỏi: “Quay phim thú vị không?”

Trương Linh gật đầu rồi lại lắc đầu: “Lúc mới bắt đầu thì cảm thấy rất thú vị, nhưng về sau tớ nhận ra thật sự rất mệt mỏi. Nhất là đạo diễn Lý Lập Quần rất nghiêm khắc, dù chỉ không hài lòng một chút thôi cũng phải làm lại. Lúc đầu vì tớ khẩn trương nên lúc nào cũng bị ông ấy mắng, có mấy lần còn bị mắng rất ác, khiến tớ vẫn muốn từ bỏ.”

“Nhưng sau đó tớ nghĩ, đây là cơ hội mà vất vả lắm tớ mới có được, nếu bỏ lỡ thì có thể đời này sẽ không còn cơ hội như thế nữa, thế là tớ liền cắn răng kiên trì.”

“Lúc tớ không có việc gì để làm thì sẽ nghiên cứu kịch bản, còn học hỏi những người trong đoàn phim. May mắn người trong đoàn phim của chúng tớ đều rất tốt. Lúc tớ hỏi, bọn họ đều sẵn lòng dạy tớ.”

Hoàng Yến Chi chăm chú nghe, nhớ lại cảnh mình thấy ở thành phố Tấn Ninh: “Trong đoàn phim có ai gây khó dễ với cậu không?”

Trương Linh lắc đầu: “Không đâu, mọi người trong đoàn phim đều rất tốt, biết tớ là tay ngang, có nhiều thuật ngữ chuyên môn không hiểu, họ còn giải thích cho tớ nữa. Nhất là chị An Duyệt, mặc dù chỉ diễn vai khách mời, nhưng lại tập diễn với tớ. Yến Chi, cậu biết không, lúc ấy tớ thật sự hạnh phúc đến mức muốn ngất đi. Ôi! An Duyệt, đó là ảnh hậu đấy.”

Trương Linh không hề nói đến chuyện bị đánh ở studio. Bất kể là do cô ấy quên, hay không muốn cô lo lắng, Hoàng Yến Chi cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

“Tiểu Linh, nếu như cậu ở bên ngoài phải chịu uất ức gì thì có thể nói cho tớ biết. Mặc dù tớ không giúp được gì nhiều cho cậu, nhưng có thể cho cậu mượn bờ vai mãi mãi.”

Hoàng Yến Chi rất ít khi nói những câu tình cảm, hôm nay có thể nói như thế này thật chẳng dễ gì.

Trương Linh thấy cảm động, ôm cánh tay Hoàng Yến Chi tựa đầu vào vai cô: “Yến Chi, đời này có thể trở thành bạn của cậu thật tốt.”

Hoàng Yến Chi cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng sáng long lanh.

Trở về ký túc xá, Bùi Ninh Hân không ở đây, chỉ có một mình Lê Tuyền. Cô ấy vẫn nằm trên giường, không có tiếng động gì, hình như là đang ngủ. Trên mặt bàn còn để một phần đồ ăn đã nguội lạnh.

Trương Linh chỉ vào giường Lê Tuyền,nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ mặt thắc mắc.

Hoàng Yến Chi lắc đầu, cô cũng không biết đã có chuyện gì.

Đúng lúc này thì Bùi Ninh Hân trở về, nhìn thấy Trương Linh, cô ấy rất vui vẻ.

“Tiểu Linh, cậu về rồi.”

Trương Linh gật đầu: “Ừ, nhớ tớ rồi phải không.”

Bùi Ninh Hân trợn trắng mắt: “Có quỷ mới nhớ cậu.”

Bùi Ninh Hân đột nhiên trông thấy hộp cơm chưa mở trên bàn Lê Tuyền, vẫn y như lúc trưa cô để đó:

"Lê Tuyền, lúc trưa cậu không ăn cơm sao?"

Chăn của Lê Tuyền hơi động đậy, giọng nói rầu rĩ của cô ấy vang lên dưới lớp chăn: “Lúc trưa tớ không đói nên không ăn, xin lỗi cậu, lãng phí tấm lòng của cậu rồi.”

Bùi Ninh Hân cũng không để ý tấm lòng gì: “Lê Tuyền trong người cậu vẫn khó chịu như thế sao? Hay là chúng ta đến phòng y tế xem một chút nhé?”

Giữa trưa không ăn cơm, Bùi Ninh Hân chỉ cho là đến kỳ đau quá thôi.

“Không cần, tớ chỉ là không nghỉ ngơi tốt, để tớ nghỉ một chút sẽ không sao đâu.” Lê Tuyền nói nhỏ, khó giấu được giọng khàn khàn.

Trương Linh và Bùi Ninh Hân liếc nhau. Bùi Ninh Hân nói: “Thật sự không có chuyện gì sao? Hay là đến bệnh viện khám một chút đi.”

“Không cần thật mà, tớ chỉ muốn đi ngủ thôi.” Lê Tuyền hơi mất kiên nhẫn. Cô ấy không cần kiểu quan tâm này, chỉ muốn yên tĩnh mà thôi.

Trương Linh nhướng mày, hơi không vui, đang định mở miệng nói Lê Tuyền không biết tốt xấu thì cánh tay đã bị Hoàng Yến Chi kéo. Cô nhìn Trương Linh, lắc đầu ra hiệu cho cô ấy đừng nói. Trương Linh bĩu môi.

“Đã vậy thì chúng tớ đi trước, tối nay chúng tớ định cùng nhau ra ngoài ăn cơm, lúc về sẽ mua cho cậu một bát cháo.” Bùi Ninh Hân nói xong rồi ra ngoài cùng Trương Linh và Hoàng Yến Chi.

Ra khỏi phòng, Trương Linh còn có vẻ không vui: “Hôm nay Lê Tuyền ăn phải thuốc nổ sao? Chúng ta quan tâm cậu ấy thì có gì sai chứ?”

“Cậu ấy đến kỳ, cơ thể không thoải mái, đừng chấp cậu ấy.” Bùi Ninh Hân nói, mặc dù Lê Tuyền nói như vậy cũng khiến trong lòng cô không thoải mái lắm.

“Làm như chỉ có một mình cậu ấy có dì cả thăm vậy. Lúc tớ đến kỳ cũng đau chết đi sống lại, nhưng cũng đâu như cậu ấy.” Trương Linh cụt hứng. Lúc đầu cô cũng thích Lê Tuyền lắm. Học kỳ này, Lê Tuyền trở nên cởi mở hơn nên cô cũng bỏ qua thành kiến đối với cô ấy. Nhưng bây giờ, xem ra vẫn là cô suy nghĩ quá nhiều, cô và Lê Tuyền vốn không phải người đi cùng một đường.

“Đương nhiên cậu khác cậu ấy rồi, cậu còn có thể giày vò Yến Chi.” Bùi Ninh Hân oán Trương Linh. Trương Linh bị đau bụng tháng, mỗi lần đến kỳ là lại như bị thương nặng vậy. Đều là Hoàng Yến Chi chạy lên chạy xuống chăm sóc Trương Linh.

Trương Linh cười mê hoặc: “Tớ biết cậu ghen ghét tớ được Yến Chi độc sủng, hừ hừ.”

Bùi Ninh Hân nhắm mắt lại, không thèm nhìn Trương Linh nữa.

Hoàng Yến Chi đi phía trước, nghe hai người ở sau lưng lại bắt đầu tranh cãi với nhau thì buồn cười lắc đầu.

Vì Trương Linh muốn ăn vịt nướng nên ba người gọi xe đến tiệm vịt nướng ở trung tâm thành phố, vịt ở đây làm ngon hết chỗ chê.

“Yến Chi, cậu không biết đâu, đồ ăn trong đoàn phim đúng là không nuốt nổi. Đồ ăn cho hết vào bát ô tô, mà ăn tới ăn lui cũng chỉ có mấy món như thế, tớ cũng sắp nôn luôn rồi.” Trên đường đi, Trương Linh đều than vãn đồ ăn trong đoàn phim không ngon.

“Tớ thấy cậu chụp ảnh rất vui vẻ mà.” Bùi Ninh Hân phá đám.

“Đó là tớ tôn trọng nghề nghiệp có được không?” .

||||| Truyện đề cử: |||||

“Tối nay muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn, chờ đến khi cậu vào Thánh Huyên sẽ không còn đãi ngộ này nữa đâu, phải giữ gìn vóc dáng.” Hoàng Yến Chi nói xen vào, cắt ngang ý định tranh cãi của hai người.

Trương Linh bày vẻ mặt khóc tang, “Yến Chi, cậu chẳng đáng yêu chú nào. Hôm qua người đại diện còn gọi điện thoại cho tớ, nói tớ béo quá, chờ cuối tuần kết thúc bảo vệ thực tập, tớ phải chính thức bắt đầu giảm béo. Yến Chi, tớ thật sự rất mập ư?”

Hoàng Yến Chi chăm chú đánh giá Trương Linh một chút, gật đầu: “Quả thật không gầy.”

Trương Linh: “...” con thuyền tình bạn này nói lật là lật.

Bùi Ninh Hân ở bên cạnh cười, thấy Trương Linh sắp khóc mới vỗ vai cô ấy: “Ha ha, Yến Chi trêu cậu đó. Cậu không béo chút nào, chỉ là mặt hơi ú như trẻ con thôi, nhưng nhìn rất đáng yêu.”

Ú là từ để chỉ trẻ con, Trương Linh hai mươi hai tuổi tỏ vẻ “nghe được lời an ủi này cũng chẳng thấy mình được an ủi chút nào”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.