Tam tiểu thư nhướng mày: “Tại sao nhị tỷ lại nói như vậy.”
Nhị tiểu thư cười khanh khách: “Tỷ tỷ vừa ở chỗ mẫu thân về, nghe mẫu thân và phụ thân nói sẽ sắp xếp cho muội một mối hôn nhân tốt, để cho muội, làm phu nhân của Liễu Thượng Thư.”
Nhị tiểu thư vừa dứt lời, sắc mặt tam tiểu thư lập tức trắng bệch như tờ giấy. Liễu Thượng Thư là hộ bộ thượng thư, quyền cao chức trọng, nhưng năm nay đã 50 rồi, còn đủ tuổi làm ông nội của tam tiểu thư ấy chứ.
“Chúc mừng muội muội, chẳng mấy mà muội sẽ thành thượng thư phu nhân rồi, ha ha.”
“Nhị tiểu thư, cô đừng đứng đây ăn nói bừa bãi. Người phu nhân nói tới đích thị là cô mới phải.” Thanh Y lên tiếng, mặt đầy phẫn uất: “Bản thân cô không muốn bị gả cho Liễu Thượng thư, liền đẩy tiểu thư của tôi ra thế thân. Trên đời sao lại có loại người vô liêm sỉ như cô cơ chứ.”
Câu nói của Thanh Y khiến sắc mặt hai người ở đó trắng bệch. Tam tiểu thư sợ hãi, còn nhị tiểu thư thì tức giận.
Tay cô ta run run, chỉ vào mặt Thanh Y: “Hay cho thứ nô tỳ nhà ngươi, chủ nhân nói chuyện mà cũng dám tùy tiện xen vào. Bản tiểu thư hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là phép tắc. Phỉ Thúy, vả miệng.”
Nha hoàn Phỉ Thúy xắn tay áo, cười ác độc bước đến. Thanh Y muốn chạy đi, nhưng bị hai nô tỳ lớn tuổi thô bạo giữ chặt lại, không thể giãy ra được.
Phỉ Thúy bước đến liền tát một cái. Tiếng bàn tay giòn giã vọng khắp phim trường. Hoàng Yến Chi đứng ngoài còn nghe tiếng.
Cô có thể cảm nhận được cái tát đó của diễn viên đóng Phỉ Thúy là thật, hơn nữa còn ra tay không nể nang chút nào. Lông mày Hoàng Yến Chi hơi chau lại.
Ở trường quay, Phỉ Thúy tát Thanh Y một cái, khiến mặt Thanh Y lệch cả sang một bên. Vốn nên tát thêm cái nữa, nhưng Phỉ Thúy lại đột nhiên bật cười: “Đạo diễn, xin lỗi, em cười mất rồi.”
Đạo diễn Lý Lập Quân chau mày, rất khó chịu, nhưng cũng không nói gì: “Quay lại cảnh này, từ đoạn hai nô tỳ giữ Thanh Y lại. Ông ta lại nhìn thấy vết đỏ trên mặt Trương Linh: “Hóa trang, trang điểm lại cho Lam Linh.”
Khi Trương Linh đậu được buổi casting thì cô đã đổi tên lại Trương Linh thành Lam Linh. Đây là tên trong nghề để mọi người dễ gọi hơn.
Trương Linh ôm mặt, lặng lẽ nhìn diễn viên đóng vai Phỉ Thúy. Cô ta quay lại nhìn Trương Linh nở nụ cười áy náy, chân thành nói: “Xin lỗi Lam Linh, lúc nãy tớ không kiềm chế được lực tay, cậu không sao chứ?”
Trương Linh cắn răng: “Không sao.”
“Không sao là tốt rồi, tớ cứ sợ đánh cậu bị đau.”
Chuyên viên hóa trang dặm lại lớp trang điểm cho cô ấy. Trương Linh thở khẽ một tiếng, chuyên viên hóa trang chau mày, khẽ hỏi: “Em nói em có ngốc không cơ chứ. Lúc cô ta tát em thì em phải thuận theo nghiêng đầu, chỉ cần trông giống như bị đánh rồi là được. Phải hiểu thế nào là diễn chứ? Làm gì có ai như em, thật sự chịu bị tát một cái.”
Trương Linh cười cười: “Chẳng phải do em vẫn còn ít kinh nghiệm sao? Cảm ơn chị nhắc nhở, bằng không thì có lẽ lát nữa em lại phải chịu thêm cái tát.”
Chuyên viên hóa trang cười cười. Trương Linh tốt tính, lại chịu khó, khi không đóng phim thường giúp họ những việc trong khả năng. Mọi người trong đoàn làm phim đều rất quý mến cô gái này. .
Bắt đầu quay lại, Phỉ Thúy xắn tay áo bước đến, vung tay tát thẳng vào mặt Thanh Y. Cô ấy nghiêng đầu theo, tuy né được phần lớn lực, nhưng vẫn bị cái tát mạnh của Phỉ Thúy quét qua mặt.
Hoàng Yến Chi thấy rõ ràng Trương Linh đau đến nỗi mặt trắng bệch, nhưng vẫn lặng lẽ diễn nốt cảnh này. Rõ ràng là một cảnh, mà phải diễn đi diễn lại bốn lần. Cũng có nghĩa là Trương Linh đã phải chịu bốn cái tát. Tuy những lần sau đều không mạnh như lần đầu, nhưng Hoàng Yến Chi nhìn thấy vẫn đều rất khó chịu. Dù là kẻ đần cũng nhận ra, diễn viên đóng vai Phỉ Thúy kia cố tình làm vậy.
Hoàng Yến Chi đứng ngoài trường quay, nhìn Trương Linh bị đánh hết lần này đến lần khác mà vẫn không lên tiếng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy hối hận vì đã cổ vũ Trương Linh bước vào giới nghệ sĩ này.
Sau khi cảnh quay kết thúc, Hoàng Yến Chi nhìn thấy má trái của Trương Linh đã sưng vù lên, dù có dặm thêm lớp phấn nữa cũng không che nổi.
Do đó, đạo diễn đành cho Trương Linh nghỉ hôm nay, ngày mai sẽ diễn những cảnh còn lại.
“Đi thôi,” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói, rời khỏi trường quay cùng Quân Hạo Kiện, không đến gặp Trương Linh. Cô nghĩ rằng có lẽ cô ấy cũng không muốn bị họ nhìn thấy dáng vẻ như vậy của mình.
Mỗi lần Trương Linh gọi điện cho cô đều nói là đi đóng phim mặc dù rất mệt, nhưng lại rất vui, rất thú vị.
Sau khi trở về từ phim trường, Hoàng Yến Chi bỗng nhiên không còn hứng thú đi chơi nữa. Sáng sớm ngày hôm sau, cô đã cùng Quân Hạo Kiện rời khỏi thành phố Tấn Ninh.
“Cảm thấy cô ấy phải chịu uất ức, nên không vui sao?” Trong khách sạn, Quân Hạo Kiện ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi. Từ lúc ở Tấn Ninh về, cô không hề nói nửa lời.
Hoàng Yến Chi khẽ lắc đầu: “Không, chỉ là em không biết lúc trước ủng hộ cô ấy đi vào con đường đó liệu có phải là sai lầm không nữa.”
“Yến Chi, cô ấy không phải là đứa trẻ con mà đã trưởng thành rồi. Đây là con đường do cô ấy tự lựa chọn, cho dù là em cũng không nên can dự quá nhiều.” Quân Hạo Kiện nhẹ nhàng nói.
Hoàng Yến Chi giật mình, quả thật cô đang lo chuyện bao đồng rồi: “Vâng, anh nói rất đúng.”
Ngày hôm sau, họ đến Tô Châu và Hàng Châu, nơi cùng được mệnh danh là thiên đường nơi trần thế. Ở đây có rất nhiều công viên nổi tiếng. Bước chậm giữa những kiến trúc vườn cổ, Hoàng Yến Chi tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lấp lánh của cô khiến anh có thể nhìn ra tâm trạng cô không tệ lắm.
Anh hơi cong môi, nhìn Hoàng Yến Chi với ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Họ dạo chơi ở bên ngoài hơn một tuần. Còn bốn ngày nữa là Quân Hạo Kiện phải trở về quân đội, nên Hoàng Yến Chi quyết định quay trở lại Hoa Hạ.
Việc đầu tiên khi cô về đến nơi là cùng Quân Hạo Kiện đến Bệnh viện Quân y khám tổng quát. Biết anh đã hoàn toàn bình phục rồi, Hoàng Yến Chi mới hoàn toàn yên lòng.
Ra ngoài lâu như vậy, nhất định họ phải về Đại Viện. Họ về nhà họ Quân ăn cơm với Quân lão gia trước, sau đó mới đến nhà họ Hoàng.
Lần này về không may mắn lắm. Lúc đến nơi, không chỉ Vũ Ân Nguyệt mà cả Hoàng Hi Lan cũng có mặt. Nhưng Hoàng lão gia và Hoàng Minh Dạ lại không có nhà. Ông nội ra ngoài uống trà, còn anh trai thì vẫn đang đi làm ở công ty chưa về.
“Hạo Kiện, Yến Chi về rồi? Lần này đi du lịch có thuận lợi không?” Vũ Ân Nguyệt nhìn con gái và con rể về thì rất vui mừng.
Quân Hạo Kiện mỉm cười gật đầu: “Rất thuận lợi ạ, đi được khá nhiều nơi, phong cảnh cũng rất đẹp.”
Hoàng Hi Lan ở bên cạnh, nghe thấy những lời đó liền khẽ cắn môi, đáy mắt hơi hiện vẻ tổn thương.
Vũ Ân Nguyệt từ lúc bắt đầu gặp mặt Quân Hạo Kiện đã thấy không được tự nhiên. Dù sao bà vẫn luôn hy vọng Hoàng Hi Lan và anh có thể đến bên nhau, nhưng chuyện lại không thành. Bây giờ, anh và Hoàng Yến Chi cũng đã đăng ký kết hôn rồi, bà cũng nghĩ thông suốt. Dù gì cũng đều là con gái mình, bà là mẹ, cũng chỉ có thể chúc phúc cho con.
Hoàng Yến Chi đưa túi quà đang cầm cho Vũ Ân Nguyệt: “Lúc về có nhìn thấy vài món đồ thú vị.”
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười nhận lấy.
“Yến Chi, buổi diễn tấu lần trước vừa kết thúc em đã đi rồi, cũng không nói gì được với em. Lần này em vừa du lịch về, chắc tạm thời không đi đâu nữa nhỉ? Rảnh rỗi hai chị em mình cùng nhau dạo phố đi ăn nhé.” Hoàng Hi Lan nói, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta.