Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 59




Hoàng Minh Dạ nói đi ăn cũng chỉ là kiếm cớ. Đến bãi đỗ xe, họ liền chia tay đường ai nấy đi. Nếu không phải do Hoàng Yến Chi muốn đến, anh cũng đã chẳng đến cái buổi biểu diễn cá nhân quỷ quái này.

Người đề nghị đã đi rồi. Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cũng không định đi ăn nữa mà trở về nhà.

Quân Hạo Kiện đi tắm trước. Đợi Hoàng Yến Chi tắm xong, anh đã nằm sẵn trên giường, cầm một tờ báo lật đọc. Hoàng Yến Chi liếc một cái, là cuốn tạp chí quân sự, cũng không biết anh lôi ra được từ xó nào.

Hoàng Yến Chi gội đầu xong, trên tóc vẫn còn nước nhỏ giọt. Cô cũng không để ý, nhưng Quân Hạo Kiện lại nhíu mày, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra, trên tay anh cầm theo một chiếc khăn lông khô và máy sấy tóc.

“Lại đây.” Anh vẫy vẫy tay gọi Hoàng Yến Chi. Cô thoáng nhìn những thứ anh cầm, nghe lời bước về phía anh.

Quân Hạo Kiện chuẩn bị cho cô một cái ghế. Hoàng Yến Chi ngồi xuống. Quân Hạo Kiện đứng phía sau, đặt tấm khăn khô lên đầu cô, che khuất tầm mắt của cô.

Quân Hạo Kiện lau tóc cô cho khô một chút, rồi mới cầm máy để sấy. Động tác của anh rất vụng về, rõ ràng từ trước đến giờ chưa từng làm vậy. Nhưng anh lại rất nhẹ nhàng, không làm đau cô.

“Sau này nếu gội đầu thì nhất định phải sấy khô tóc, không được để vậy đi ngủ. Ngày hôm sau dậy sẽ bị đau đầu, rõ chưa?” Quân Hạo Kiện ân cần căn dặn.

Hoàng Yến Chi nhìn anh, nói: “Đã có ai nói là anh rất dài dòng chưa?”

Quân Hạo Kiện chợt dừng tay, quả thật chưa có ai từng nói vậy với anh.

Sau khi sấy khô tóc cho cô, Quân Hạo Kiện vào phòng tắm cất đồ. Lúc anh ra ngoài, Hoàng Yến Chi đã lên giường rồi.

Phía giường còn lại hơi lún xuống. Ngay sau đó, Hoàng Yến Chi đã rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.

Dạo gần đây, họ đều ngủ như vậy. Hoàng Yến Chi đã sớm quen với vòng tay của Quân Hạo Kiện. Thời gian đầu cô hơi mất ngủ, bây giờ đã có thể ngủ ngon lành rồi.

“Tối nay nhìn thấy cảnh đó, em thấy không vui sao?” Quân Hạo Kiện khẽ hỏi.

“Chẳng có gì là không vui cả.” Chỉ là, cô hơi thất vọng, vốn tưởng Hoàng Hi Lan sẽ giở thủ đoạn cao thâm gì chờ đón cô, vậy mà lại chỉ có vậy. Nói thật, cô cảm thấy hơi vô vị.

Nếu biết được suy nghĩ của Hoàng Yến Chi, e rằng Hoàng Hi Lan sẽ phải tức điên. Cô ta vốn muốn cho Hoàng Yến Chi thấy rằng cô ta giỏi giang hơn cô, là cô công chúa cao quý, bảo bối bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, là người mà Hoàng Yến Chi sẽ không bao giờ sánh bằng. Cô ta cũng muốn Quân Hạo Kiện thấy rằng anh đã lựa chọn sai lầm. Vậy mà cuối cùng những thứ cô ta sắp đặt cẩn thận này lại biến thành thứ nhãi nhép trong mắt Hoàng Yến Chi.

Quân Hạo Kiện nở nụ cười trầm thấp. Đây mới là câu trả lời của Hoàng Yến Chi.

Nghe thấy tiếng cười phía sau lưng, Hoàng Yến Chi quay người lại, nhìn về phía anh, hơi chau mày: “Buồn cười lắm sao?”

Quân Hạo Kiện nghiêm túc gật đầu: “Hôm nay thấy một tên hề biểu diễn, quả thật rất buồn cười.”

Quân Hạo Kiện:…

Anh đùa một cách nghiêm trang, không hề buồn cười chút nào.

Bốn mắt chạm nhau, Hoàng Yến Chi nhìn khuôn mặt của Quân Hạo Kiện, đôi mắt đẹp chợt hiện chút vẻ giảo hoạt. Đột nhiên, cô chủ động rướn người, hôn một cái lên môi anh, như một cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước, chỉ khẽ chạm đã rời đi.

Quân Hạo Kiện nhìn vào làn môi căng mịn của cô, đôi mắt sắc dần tối lại. Anh xoay một cái, hai người đã đổi vị trí cho nhau.

Anh nhìn Hoàng Yến Chi đang nằm dưới mình: “Là em chủ động quyến rũ anh.” Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi cô.

Hai tay Hoàng Yến Chi ôm lấy cổ Quân Hạo Kiện, đáp trả anh. Mắt Quân Hạo Kiện lại càng tối hơn, môi anh lướt đến bên tai Hoàng Yến Chi, ngậm lấy vành tai mịn màng tròn đầy.

Xúc cảm nóng bỏng mà rạo rực. Hoàng Yến Chi cảm thấy có một luồng điện chạy dọc toàn thân mình, hơi tê tê.

Bàn tay Hoàng Yến Chi chuyển tới nơi cúc áo của Quân Hạo Kiện, từng chiếc một trượt ra dưới bàn tay cô. Quân Hạo Kiện ngừng lại, nhìn thẳng vào cô.

Khuôn mặt Hoàng Yến Chi ửng đỏ, tay vẫn không ngừng lại. Rất nhanh sau đó, chiếc áo ngủ trên người Quân Hạo Kiện đã rơi xuống đất, để lộ nửa thân trên của anh. Miệng vết thương trên lồng ngực anh đập vào mắt Hoàng Yến Chi, vảy máu màu tím đậm vẫn chưa bong ra. Cô nhìn chằm chằm vào miệng vết thương đó.

Bàn tay Hoàng Yến Chi tiếp tục dịch chuyển. Lúc sắp chạm vào cạp quần ngủ của anh, cô bỗng dừng lại, không tiếp tục.

Quân Hạo Kiện nhìn cô, chau mày: “Sao lại dừng lại rồi, sợ rồi ư?”

Hoàng Yến Chi liếc anh một cái, mãi không động đậy.

Quân Hạo Kiện mỉm cười, cũng không trông mong cô sẽ tiếp tục. Anh cúi đầu, hôn lên cổ Hoàng Yến Chi, tay cũng không ngừng lại, chỉ chớp mắt, chiếc áo ngủ trên người Hoàng Yến Chi đã biến đâu mất.

Anh vùi đầu vào trước ngực cô. Cảm giác hơi nhói kéo tâm hồn đang dần bay bổng của Hoàng Yến Chi trở về. Cảm nhận được bàn tay Quân Hạo Kiện đang đặt ở cạp quần mình, chỉ cần kéo nhẹ một cái, cô sẽ hoàn toàn trần trụi trước anh. Cô hơi giật mình, giữ chặt tay Quân Hạo Kiện lại.

Quân Hạo Kiện nhìn cô đầy thắc mắc.

Ánh mắt Hoàng Yến Chi trốn tránh, không dám nhìn anh. Quân Hạo Kiện cảm thấy không ổn, lẳng lặng nhìn cô.

“Việc đó, dì cả nhà em đến.” Giọng nói như muỗi kêu.

Mắt Quân Hạo Kiện bỗng tối đen. Nhìn người con gái sớm đã nhắm nghiền mắt đang nằm dưới mình, anh nghiến chặt răng: “Em cố tình.”

Nói xong, anh quay người bước xuống giường, đi vào phòng tắm.

Hoàng Yến Chi mở to mắt, ngượng ngùng. Quả thật cô cố tình, chỉ là nhất thời muốn trêu chọc anh, ai ngờ người này lại chưa từng bị đùa như vậy.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, nhớ đến vết thương đang đóng vảy của anh, cô bỗng thấy hơi áy náy.

Quân Hạo Kiện tắm nước lạnh xong thì đi ra ngoài. Nhìn thấy cô gái trên giường đã ngủ không biết trời đất là gì nữa, anh tức giận nghiến răng, đứng ở bên giường trừng cô một hồi lâu, cuối cùng vẫn nằm xuống giường.

Anh vừa nằm, Hoàng Yến Chi đã tự giác lăn vào lòng anh. Nhìn người đang nằm trong lòng, anh bất đắc dĩ thở dài: “Kiếp trước chắc chắn là anh nợ em.”

Quân Hạo Kiện gần như cả đêm không ngủ. Bị cô gái nào đó thắp lửa trong lòng đến mức tắm nước lạnh cũng không thể dập tắt, nên ngày hôm sau trời vừa sáng, anh đã dậy rồi.

Ra ngoài đi dạo một vòng, khi về, trên tay anh đã xách vài cái túi. Sau đó, anh liền đi thẳng vào bếp.

Lúc Hoàng Yến Chi ngủ dậy, không nhìn thấy Quân Hạo Kiện. Nghe tiếng động vọng ra từ phòng bếp, cô bèn bước về phía đó, dựa người vào cửa phòng bếp, chỉ thấy toàn thân vừa lười biếng vừa thanh thản.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của cháo, hòa lẫn với hương thơm của táo đỏ.

Dáng người của Quân Hạo Kiện cao lớn, đứng trong nhà bếp nho nhỏ khiến nơi đây trở nên chật hẹp, nhưng lại khiến trái tim Hoàng Yến Chi rung động một cách kỳ lạ.

Cô nhẹ nhàng bước vào, vòng tay ôm lấy qnh từ phía sau. Anh khẽ giật mình. Một Hoàng Yến Chi chủ động như vậy khiến anh thấy hơi lạ lẫm. Chẳng lẽ con gái đang đến tháng là ngay cả tính cách cũng thay đổi sao?

“Sao vậy?” Quân Hạo Kiện thân mật hỏi.

Hoàng Yến Chi không đáp, lẳng lặng ôm anh. Quân Hạo Kiện mặc kệ cô, mình thì bận rộn với công việc trong tay.

Cô ôm anh khoảng năm phút rồi liền buông ra. Cô lấy một quả táo từ trong rổ, cắn một miếng, ung dung đi ra khỏi nhà bếp, không giải thích một lời cho hành động vừa rồi của mình.

Quân Hạo Kiện buồn cười lắc đầu, quy kết những biểu hiện vừa nãy và tối qua của Hoàng Yến Chi cho việc cô đến tháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.