Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 54




“Sao vậy được? Người do em dâu tự mình gọi điện thoại qua nhờ chăm sóc, dù không có thực lực thì tôi cũng sẽ giữ cô ấy lại, phải nể mặt em dâu chứ!”

“Yến Chi nói vậy sao?” Quân Hạo Kiện hoài nghi tính chân thật trong lời nói của anh ta. Thật sự là Hoàng Yến Chi không giống kiểu người sẽ nói những lời này.

Vệ Huy sờ mũi một cái: “Không, em dâu chỉ nói xin một slot dự thi, còn lại dựa vào thực lực của cô bé kia. Có điều, tôi nghĩ hiếm khi em dâu mở miệng nhờ một lần, mà cô bé kia cũng coi như có tài, nên muốn cho cô bé một cơ hội.”

“Cậu đường đường là tổng giám đốc tập đoàn, lại quan tâm đến một người mới dưới trướng công ty như vậy từ bao giờ thế? Chẳng lẽ cậu thích cô bé kia sao?” Quân Hạo Kiện trào phúng.

“Vớ vẩn! Tôi quan tâm cô ấy như thế là vì ai?” Vệ Huy xù lông: “Hơn nữa, tôi thích những cô gái đẹp có ngực tấn công, mông phòng thủ. Thức ăn chay chỉ có nửa lượng thịt trước ngực như cô ấy, tôi còn thấy chướng mắt ấy.”

“Không phải thì tốt. Vệ Huy, tôi chưa từng quản việc cậu chơi đùa như thế nào. Nhưng tôi không hy vọng cậu có ý đồ với bạn của Yến Chi.”

Vệ Huy nghe vậy liền tặc lưỡi: “Mới đó đã bảo vệ rồi. Đàn ông ấy mà, quả nhiên có thể đâm anh em mấy dao vì phụ nữ. Chả biết lúc trước, ai đó thề son sắt với tôi, rằng chỉ coi người ta như em gái. Kết quả là vừa đảo mắt, em gái đã trở thành vợ.”

“Nếu rảnh rỗi như vậy thì làm giúp tôi một chuyện.” Quân Hạo Kiện lạnh lùng nói.

Vệ Huy vô thức hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyển cổ phần công ty Thánh Huyên và Mị Sắc của tôi sang cho Yến Chi.”

Vệ Huy ngẩn tò te: “Cậu nói thật?”

“Nhìn tôi giống đang đùa lắm sao?” Vẻ mặt Quân Hạo Kiện nghiêm túc.

Vệ Huy lắc đầu: “Không, cậu trông đang giống sợ vợ hơn. Có điều, em dâu biết chuyện cậu có cổ phần ở Thánh Huyên và Mị Sắc sao?”

“Sẽ biết ngay thôi. Dù sao tôi cũng là quân nhân, chuyển cổ phần cho cô ấy sẽ tốt cho tất cả mọi người.”

Vệ Huy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Vậy được, hôm nào tôi gọi luật sư soạn văn bản, chuyển cổ phần công ty sang cho em dâu. Có điều, dạo này tôi nghe nói một việc có liên quan đến em dâu. Cậu có hứng thú nghe thử không?” Vệ Huy nhớ đến tin đồn mà mình vô ý nghe được vào hôm nào đó, liền nhìn Quân Hạo Kiện mà cười đầy quái dị.

“Nói.”

“Cả trường đều biết em dâu được một học bá cao phú soái trong trường theo đuổi, diễn đàn của trường đang sôi sùng sục. Tôi đã cố ý giúp cậu điều tra. Tên nhóc đó là người nhà Cẩn ở Nam Thành.”

Truyện này diễn ra vài ngày trước, lúc đó Hoàng Yến Chi đi lên trường để gặp mặt giáo viên để thảo luận về luận văn tốt nghiệp.

Khi Hoàng Yến Chi đi về thì có đi ngang sân bóng rổ. Đột nhiên, một quả bóng trên sân bóng lao thẳng về phía cô. Cô chợt dừng bước, nghiêng người đi. Quả bóng liền lướt qua cô, bay vào sân cỏ bên cạnh.

Có điều cô tránh được quả bóng kia, nhưng không tránh được người đang đâm đầu tới. Hoặc nên nói là người kia không ngờ rằng Hoàng Yến Chi lại bỗng nhiên xuất hiện, nên đâm sầm vào cô, làm mọi thứ trong tay rơi đầy ra đất.

Khi Hoàng Yến Chi nhìn lên thì mới biết đó là Cẩn Tử Văn. Cô nhìn vào đống sách dưới đất cô mới biết Cẩn Tử Văn là sinh viên Đại học B.

Cẩn Tử Văn là một học học bá của khoa Công nghệ thông tin cũng được xem một cao phú soái. Nhà có điều kiện lại vừa đẹp trai vừa học giỏi.

Liên tiếp mấy ngày sau đó Cẩn Tử Văn không biết vô tình hay cố ý mà đụng mặt Hoàng Yến Chi.

Lúc này Hoàng Yến Chi đã biết Cẩn Tử Văn cố ý tiếp cận mình. Và Hoàng Yến Chi đã vạch trần điều đó.

Cẩn Tử Văn cũng không giấu giếm nên đã nói rõ là sẽ theo đuổi Hoàng Yến Chi. Sau đó không biết sinh viên trong Đại học B được ai loan tin nên ai ai cũng đều biết truyện Cẩn Tử Văn theo đuổi Hoàng Yến Chi.

Phó Hoành Dật sầm mặt: “Sao cậu biết chuyện này?” Vệ Huy ngẩn người, xấu hổ sờ mũi một cái: “Chuyện này sao? Cậu không cần biết, chỉ cần biết có chuyện như vậy là được.” Anh ta không thể nói, là thời gian trước anh ta quen một cô bạn gái trong đại học B của Hoa Hạ, nên nghe được tin này trong lúc tâm huyết dâng trào, đến trường tìm bạn gái.

“Thật ra, với sắc đẹp của em dâu, có người theo đuổi cũng chẳng khó hiểu gì. Nếu không có thì mới lạ đấy. Có điều, Hạo Kiện, cậu không sợ cô ấy bị người ta theo đuổi thành công sao?”

“Cô ấy sẽ không như thế.” Quân Hạo Kiện đáp chắc nịch.

“Cậu tự tin thật. Tuy tôi phải thừa nhận cậu đẹp trai, gia thế tốt, nhưng cậu lại rất bận, không ở nhà thường xuyên. Còn cậu trai trẻ đẹp mã kia thì sao? Gia thế không kém cậu là bao, ngoại hình cũng không tệ. Quan trọng nhất là, tuổi người ta còn trẻ, lại có nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy. Cậu hoàn toàn không lo bọn họ lâu ngày sinh tình sao?”

“Tôi tin cô ấy.” Nếu người khác dễ dàng theo đuổi thành công như vậy thì đã chẳng tới lượt anh cưới cô rồi. Hơn nữa, Hoàng Yến Chi rất chín chắn, vượt xa đám bạn cùng lứa. Cô cũng ngứa mắt với những tên được xưng tụng là trẻ tuổi đẹp mã kia. Chút tự tin này Quân Hạo Kiện vẫn phải có.

“Được rồi, cậu đã nói đến vậy, tôi sẽ mở to mắt ra xem.” Vệ Huy gặm quả táo, tùy ý nói. Thật ra anh ta chỉ thuận miệng kể lại, vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Hoàng Yến Chi.

Vệ Huy chưa ngồi được bao lâu đã nghe điện thoại rồi đi. Nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ta, rõ ràng là có hẹn với người đẹp.

Phòng bệnh yên tĩnh lại, Quân Hạo Kiện nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm suy tính về lời Về Huy nói.

Người theo đuổi Hoàng Yến Chi? Ha ha, đến một người giết một người, đến hai người giết cả đôi.

Hoàng Yến Chi hôm nay đến trường, thứ nhất là để nộp luận văn, thứ hai là vì Trương Linh

Đêm qua, Trương Linh gọi điện thoại cho cô, giọng nói nghẹn ngào. Cô ấy đoán mình sẽ bị loại ở vòng bán kết, nên rất buồn. Hoàng Yến Chi an ủi cô ấy rất lâu qua điện thoại, nhưng cô không phải là người biết dỗ người khác, tất nhiên là không hiệu quả lắm.

Tuy Trương Linh cuối cùng vẫn nói cô ấy không sao, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn quyết định đi thăm.

Hôm qua, Trương Linh khóc rất lâu trong điện thoại, nên mắt đã sưng đỏ, vẫn chưa về nhà vì không muốn cha mẹ lo lắng. Lúc cô tới, cô ấy đang nằm quấn chăn.

Trong phòng ký túc chỉ có một mình Trương Linh. Bùi Ninh Hân và Lê Tuyền chẳng biết đi đâu.

“Tiểu Linh.” Hoàng Yến Chi đứng bên cạnh, gõ nhẹ thành giường.

Trương Linh giật giật trong chăn. Mất ngủ gần một đêm, mãi đến gần sáng cô ấy mới thiếp đi, bây giờ đang buồn ngủ gần chết.

Hoàng Yến Chi gọi một tiếng nữa: “Tớ mang chocolate cậu thích ăn nhất đến này, cậu có ăn không?”

Trương Linh thò đầu ra ổ chăn: “Không ăn.” Giọng nói khàn khàn, uể oải.

Cô ấy hơi híp mắt, ngồi dậy trên giường, “Yến Chi, cậu tới rồi.”

“Ừ.” Hoàng Yến Chi thoáng nhìn sắc mặt Trương Linh, không phải rất tốt, nhưng cũng coi như cảm xúc ổn định. Cô hơi yên tâm: “Rửa mặt trước đã, lát nữa dẫn cậu đi ăn.”

Trương Linh trơ mặt, máy móc gật đầu. Cô ấy leo xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.

Hoàng Yến Chi ngồi trên ghế chờ, ánh mắt nặng nề. Tối qua Trương Linh gọi điện thoại cho cô, chỉ nói cô ấy trượt vòng ba rồi, nhưng lại không nói kỹ mà chỉ ngồi khóc.

Trương Linh ra khỏi phòng vệ sinh, đôi mắt đã sưng lên như quả óc chó. Cô ấy nằm bò ra bàn, không nói lời nào.

“Kể cho tớ nghe, rốt cuộc đã có chuyện gì?” Hoàng Yến Chi vốn định đi cùng Trương Linh đến buổi casting vòng hai và vòng ba. Nhưng Quân Hạo Kiện lại nhập viện, cần có người chăm sóc. Cô không phân thân nổi, đành không đi. Ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này.

Lúc đầu, theo quy trình tuyển chọn của Thánh Huyên, ngoại trừ vài nhân vật chính cần vào vòng chung kết, thì dạng nhân vật phụ như Trương Linh chỉ cần test qua vòng hai vòng ba là được.

Trương Linh nghe Hoàng Yến Chi hỏi, viền mắt lại đỏ lên.

“Không được khóc.” Hoàng Yến Chi lạnh lùng nói.

Bị cô mắng, Trương Linh sửng sốt, nén nước mắt vào trong, nghẹn ngào nói: “Ở vòng thứ ba, tớ vốn định múa. Nhưng lúc đó tớ rất hồi hộp, hơi khát nên uống một ly nước. Lúc đầu tớ không cảm thấy khó chịu gì, nhưng đến lượt mình, tớ mới nhận ra mình bị tào tháo rượt, sau đó…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.