Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 45




Hoàng Yến Chi nhìn sang chỗ khác, lắc đầu: “Không, hình như vừa rồi em trông thấy một người quen, sau đó mới biết nhìn nhầm. Chúng ta đi thôi.”

Quân Hạo Kiện không hề nghi ngờ gì.

Lúc hai người trở lại phòng, mọi người lại bắt đầu chơi mạt chược.

“Em dâu, có muốn chơi một ván không?” Vệ Huy mời.

Hoàng Yến Chi lắc đầu, từ chối: “Tôi không biết chơi.”

Đôi mắt đào hoa của Vệ Huy sáng ngời, “Không biết chơi thì học. Em dâu, trò này rất đơn giản. Tôi dạy cho em. Đêm nay thắng thì là của em, thua thì tính cho Hạo Kiện.”

Hoàng Yến Chi: “Bình thường chẳng phải nên nói là thua thì tính cho anh, thắng thì là của tôi sao?”

“Được, cứ theo lời của em dâu đi. Thua thì tính cho tôi, thắng đều là em dâu cả.” Vệ Huy thoải mái đồng ý. Cô chỉ là tay mới, chẳng lẽ bọn họ còn không thắng được cô sao. Dù có thua thì cô cũng chẳng thua được bao nhiêu.

Cố Minh đứng lên, nhường chỗ cho Hoàng Yến Chi.

Hoàng Yến Chi ngồi xuống. Quân Hạo Kiện kéo một cái ghế, ngồi bên cạnh cô.

Vệ Huy thấy thế vội nói: “Nói trước nhé. Hạo Kiện, cậu không được giúp đỡ.” Người này biết tính bài. Tất cả bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh.

Quân Hạo Kiện cũng không thèm để ý anh ta, chỉ quay sang nói với Hoàng Yến Chi: “Yên tâm mà chơi. Dù có thua sạch cũng không sao, chồng em có tiền.”

Hoàng Yến Chi nhìn anh một cái, không nói gì. Ai thua ai thắng, còn chưa chắc đâu.

Hoàng Yến Chi đúng là tay mới. Ngay cả cách chơi bài cũng là Vệ Huy chỉ thì cô mới biết. Nhưng cô nhớ rất dai, Vệ Huy mới nói sơ qua một lần, cô đã nhớ kỹ tất cả các lá bài rồi.

Lúc chính thức bắt đầu chơi, ban đầu Vệ Huy còn không để ý nên thu từ từ. Nhưng sau đó, anh ta đánh mà toát hết cả mồ hôi lạnh. Ngoại trừ ba ván đầu là Hoàng Yến Chi thua, thì tất cả những ván sau cô đều ù.

Có nhiều lần, rõ ràng anh ta đã sắp ù đến nơi, lại bị Hoàng Yến Chi chặn ù. Một lần hai lần thì là ngoài ý muốn, nhưng đến tận ba lần bốn lần, có đánh chết Vệ Huy cũng không tin là Hoàng Yến Chi vô tình.

“Em dâu, em lừa tôi. Em hoàn toàn không phải là tay mới gì cả, mà là người giấu nghề mới đúng.” Lúc thua thêm một ván, Vệ Huy không thèm chơi nữa, la lên.

Quân Hạo Kiện liếc Vệ Huy: “Thua không gỡ nổi thì đừng chơi.”

“Đúng là tôi thua không gỡ nổi đấy. Rõ ràng em dâu giả heo ăn thịt hổ.” Vệ Huy tức điên. Anh ta chưa từng thấy ai sát phạt anh em vì vợ như vậy.

“Đây quả thật là lần đầu tiên tôi chơi trò này.” Nếu không thì ngay cả ba ván đầu anh cũng không có cơ hội thắng đâu. Hoàng Yến Chi thản nhiên nghĩ, ánh mắt vô tội.

“Tôi tin lời này của chị dâu.” Bạch Tử Hi lên tiếng.

Cố Hiên cũng gật đầu.

Đêm nay hai người bọn họ cũng thua không ít, nhưng chẳng hề đáng kể gì so với Vệ Huy.

Vệ Huy nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Hoàng Yến Chi gật đầu vô cùng quả quyết.

“Vô lý quá, tôi mà lại thua một người vừa mới học chơi sao.”

“Vì chị dâu biết tính bài.” Bạch Tử Hi vạch trần huyền cơ chỉ bằng một câu.

Vệ Huy nghẹn lời, nhìn Hoàng Yến Chi như nhìn quái vật.

“Ngày mai nhớ chuyển tiền tiêu vặt cho vợ tôi vào tài khoản tôi. Số tài khoản cậu biết rồi đấy.” Quân Hạo Kiện lên tiếng, còn không quên đòi số tiền vợ mình đã thắng được: “Cũng muộn rồi, chúng tôi về trước đây.”

Nói xong, anh cũng không nhìn mọi người ở đây, mà nắm lấy tay Hoàng Yến Chi rời đi. Hai người không đi đâu nữa mà về thẳng nhà.

Về đến nơi, cả hai lần lượt tắm rửa. Cả đêm nay, Quân Hạo Kiện cũng không làm gì, chỉ đơn thuần ôm Hoàng Yến Chi ngủ.

Quân Hạo Kiện đã từng nói, anh không chỉ muốn thân thể của Hoàng Yến Chi, mà quan trọng hơn là trái tim của cô. Anh là người rất kiên nhẫn, có thể đợi đến ngày cô cam tâm tình nguyện.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Ngày hôm sau, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện lại quay về Đại Viện, rồi ở nhà với Quân lão gia cả một ngày. Đương nhiên là còn có Hoàng lão gia nữa. Đến tối, họ cũng ngủ lại đó.

Hôm sau nữa, ăn cơm trưa xong, Quân Hạo Kiện liền chạy về quân đội. Anh chỉ nói cuối tháng sẽ trở về, chứ không nói gì thêm nữa.

Buổi chiều rảnh rỗi, Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng nhớ ra Hoàng Minh Dạ đã bị mình lãng quên, đành về nhà một chuyến, lấy quà đã mua mang đến cho Hoàng Minh Dạ.

Đến tới dưới tầng tập đoàn Minh Chi. Hoàng Yến Chi đang định vào thì bị nhân viên lễ tân ngăn lại.

“Xin hỏi cô tìm ai?”

“Hoàng Minh Dạ”

Nụ cười của nhân viên lễ tân hơi nhạt đi, lại là tìm tổng giám đốc: “Xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ?”

Hoàng Yến Chi lắc đầu. Cô chỉ đột nhiên muốn đến tìm Hoàng Minh Dạ làm gì hẹn trước chứ.

“Xin lỗi, tiểu thư, cô không có hẹn trước với tổng giám đốc nên không thể lên được. Hay là cô đăng ký đã nhé?” Nhân viên lễ tân lịch sự nói.

“Không cần, tôi chờ ở đây được rồi.” Hoàng Yến Chi cũng không làm khó nhân viên lễ tân, mà chỉ vào sofa cách đó không xa, nói.

Nhân viên lễ tân cười nói: “Xin mời.”

Khi nhìn thấy túi quà mà Hoàng Yến Chi cầm, nhân viên lễ tân liền thầm hiểu. Chắc lại là một người mến mộ tổng giám đốc tới đây bày tỏ nữa rồi. Có điều cô gái này lại đẹp và có thần thái hơn mấy cô đến tìm trước đây nhiều, chỉ là trông hơi lạnh lùng. Chẳng lẽ tổng giám đốc thích kiểu người thế này sao?

Hoàng Yến Chi ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Minh Dạ.

“Anh, em đang ở dưới công ty của anh, nhưng bị ngăn lại. Anh cho người xuống lấy đồ đi.”

Hoàng Minh Dạ đang họp. Nhận được điện thoại của em gái, anh ngạc nhiên nhướng mày, nghe thấy cô đang ở dưới lầu công ty, liền nhấc chân rời khỏi phòng họp. Để lại một đám nhân viên cấp cao của công ty đang nhìn nhau, rối rít đoán xem người gọi điện cho ông chủ là ai.

“Sao em tới đây mà không báo trước một tiếng, anh sẽ xuống đón em ngay.” Hoàng Minh Dạ vội vã ra khỏi thang máy chuyên dụng, vừa liếc qua một cái liền đã nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sofa.

Hoàng Yến Chi đưa cái túi trong tay cho anh: “Đột nhiên nhớ ra, nên thuận tiện mang quà đến cho anh đây.”

Hoàng Minh Dạ không nhận túi quà, mà lại nhìn cô với vẻ mặt u oán: “Cuối cùng cũng nhớ tới anh rồi sao? Anh còn tưởng là em đã quên mất anh luôn rồi. Cái con bé vô lương tâm này.”

Vẻ mặt của Hoàng Yến Chi không hề thay đổi. Cô giơ cái túi đang cầm lên: “Không cần thì em tặng cho người khác vậy.”

Hoàng Minh Dạ giật lấy túi, ôm vào lòng: “Mơ đi, đây là của anh.”

“Quà đã tặng rồi, vậy em đi về trước đây.”

“Đừng.” Hoàng Minh Dạ kéo cô lại: “Đây là lần đầu em đến công ty, dù thế nào cũng phải vào tham quan một chút đã.”

Buổi chiều Hoàng Yến Chi cũng không bận chuyện gì, nên không phản đối lời đề nghị của anh trai. Cô đi theo anh vào thang máy chuyên dụng.

Lúc hai người đi vào thang máy, cuối cùng đôi mắt trợn tròn của nhân viên lễ tân khi nhìn thấy Hoàng Minh Dạ xuống cũng trở lại bình thường.

Thì ra vị tiểu thư này là người yêu của tổng giám đốc thật. Thảo nào cô ấy có thể gọi thẳng tên của tổng giám đốc. Chắc tổng giám đốc rất yêu thương, quan tâm cô ấy. Nếu không thì sao lại đích thân xuống đón người chứ? Trước giờ có bao giờ thấy tổng tài đối xử tốt với ai như vậy đâu.

Thế là, ngay trong ngày hôm đó, tin tức tổng giám đốc có một cô bạn gái thần bí, lại còn rất yêu thương cô ấy đã lan truyền khắp tập đoàn Minh Chi.

Mà hai người đang đi lên tầng trên lại hoàn toàn không biết gì.

“Chi Chi, em vào phòng làm việc nghỉ ngơi một chút. Anh đi họp trước đã, không lâu lắm đâu.”

Hoàng Minh Dạ căn dặn. Thấy Hoàng Yến Chi gật đầu, anh mới trở lại phòng họp.

Không lâu sau, thư ký Lưu liền bê một ly trà xanh đi vào. Hoàng Yến Chi thích uống trà chứ không thích cà phê.

“Cảm ơn.” Hoàng Yến Chi lịch sự nói.

Cô đưa mắt quan sát phòng làm việc của Hoàng Minh Dạ. Màu sắc trang trí chủ đạo là trắng đen, hơi khác với phong cách thường ngày của anh. Trong góc văn phòng làm việc là mấy chậu cây xanh. Trên tường còn có một giá sách rất lớn.

Hoàng Yến Chi nhìn lướt qua giá sách. Tiện tay lấy một quyển, cô ngồi xuống sofa rồi lật ra xem.

Không lâu sau, Hoàng Minh Dạ cũng đã họp xong. Lúc anh đi vào, theo sau lưng còn có phụ tá của anh - Dư Bân. Đương nhiên Dư Bân cũng nhìn thấy Hoàng Yến Chi.

Anh ta biết Hoàng Yến Chi nên cũng không thấy ngạc nhiên khi thấy vừa rồi tổng giám đốc lại đột nhiên rời khỏi phòng hợp giữa chừng. Từ lâu Dư Bân đã biết, tổng giám đốc của bọn họ là một người cuồng em gái.

“Cô Hoàng, cô tới rồi.”

“Trợ lý Dư, đã lâu không gặp. Trong túi kia cũng có quà của anh, nhớ tới chỗ anh tôi lấy nhé.”

Dư Bân được quan tâm nên ngạc nhiên, hỏi: “Tôi cũng có sao?”

Hoàng Yến Chi bình thản gật đầu: “Trước kia làm phiền anh nhiều như vậy, coi như là quà cảm ơn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.