Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 387: Anh ấy là tình yêu cả đời tôi (1)




An An để cốc nước xuống, lấy một hộp sữa từ trong cặp sách của mình ra, lấy ống hút ở trên hộp sữa và cắm vào cốc nước: “ Chú James, như thế là uống được rồi.” Cậu nhóc đặt ống hút bên miệng James.

James cười khẽ, đúng là một đứa trẻ thông minh, hắn uống mấy ngụm: “Cảm ơn An An.”

An An nhìn băng gạc trên đầu của hắn: “Chú James, đầu chú còn đau không ạ?”

“Không đau.”

“Chú đừng gạt cháu, chắc chắn là rất đau. Lần trước cháu học thể dục, không cẩn thận bị ngã đập đầu nên đau mất mấy ngày. Đầu chú còn phải động đến dao kéo, sao có thể không đau được chứ?” An An ra vẻ “cháu không phải trẻ con, chú đừng hòng lừa được cháu”.

James hơi khựng lại: “Ai nói với cháu đầu chú phải động đến dao kéo vậy?” Một đứa bé mới bảy tám tuổi thì sao có thể nói với hắn những thứ này được

Lúc này, James đã hoàn toàn quên mất, ở trong căn cứ của hắn, những đứa trẻ bảy tám tuổi đã trở thành những cỗ máy giết chóc rồi.

“Là chú Peter nói cho cháu ạ.” An An dứt khoát bán đứng Peter.

James âm thầm ghi thù Peter.

Peter vừa đi đến cửa đã nghe thấy lời này: “...”

Anh bỗng nhiên không muốn đi vào nữa, có thể bỏ đi luôn được không? Nhưng rõ ràng là không được.

Ánh mắt lạnh buốt của James đã phóng về phía anh rồi.

Peter gắng gượng đi tới, cười híp mắt chào James: “Ồ, tỉnh rồi, không tồi không tồi, còn sớm hơn dự tính của tôi một chút, xem ra hồi phục rất tốt.”

Ánh mắt James nhìn Peter đầy lạnh lẽo, rõ ràng là rất không hài lòng với việc anh ta truyền thụ những kiến thức máu me cho An An.

Peter đã quen James nhiều năm như vậy, sao lại không rõ suy nghĩ của hắn được, anh rất muốn nói với hắn một câu “Đây là kiến thức y học đấy, được không hả? Tôi đang dạy cháu bé tri thức đó.” Anh ta không hề cảm thấy An An sợ những thứ này một chút nào.

Tuy An An còn nhỏ tuổi, thực ra cậu bé rất to gan đó.

Sao không nghĩ xem bố mẹ của cậu nhóc là ai cơ chứ.

James không để ý tới lời của Peter, chỉ nhìn về phía Hoàng Yến Chi vừa vào theo sau, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: “Em tới rồi.”

Hoàng Yến Chi nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh: “Thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Rất tốt, không thấy khó chịu ở đâu hết.”

Peter bị ăn bơ: “...” Sao lại phân biệt đối xử tới như vậy chứ? Tôi mới là người chầu chực hầu hạ bên người anh, không rời không bỏ anh đấy!

Nhưng bất kể trong lòng anh ta nghĩ như thế nào thì cũng không dám thể hiện ra mặt. James là tên lòng dạ hẹp hòi, nếu đắc tội với hắn thì chắc chắn sau này sẽ bị hắn chỉnh đốn.

Mặc dù ca phẫu thuật đã thành công, nhưng sức khỏe của James vẫn cần một thời gian nữa mới bình phục.

Để James phối hợp điều trị hậu phẫu, Peter đã đặc biệt tìm Hoàng Yến Chi, bày tỏ mong muốn cô có thể để An An ở lại đây cùng James một thời gian.

Chờ An An khai giảng, anh ta nhất định sẽ đích thân đưa An An về thủ đô.

Hoàng Yến Chi không đồng ý ngay, nhưng cũng không từ chối, chỉ nói phải hỏi ý kiến của An An.

An An là đứa bé vô cùng hiểu chuyện, hơn nữa còn có chủ kiến, nên bất kể là chuyện gì, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đều tôn trọng lựa chọn của An An, dùng hết khả năng để cậu nhóc có thể tự làm chủ.

Hoàng Yến Chi truyền đạt lại ý của Peter cho An An nghe: “Con thấy thế nào?”

An An nghe xong lời của mẹ thì vô cùng nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi mới lên tiếng nói: “Mẹ, con muốn ở lại với chú James, chờ sức khỏe của chú ấy khá hơn rồi mới về nhà, được chứ ạ? Chú James chỉ có một mình chú Peter là bạn thôi, đến người thân cũng không có, bị bệnh mà cũng không ai đến thăm nom, chăm sóc chú ấy. Chú ấy thật sự quá đáng thương!”

“Nghĩ kỹ chưa?”

An An gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi ạ. Mẹ, mẹ có đồng ý không?”

“Mẹ đồng ý, có điều con phải đích thân gọi điện nói chuyện này cho ba, phải được cả ba đồng ý thì mới được.”

“Được, bây giờ con gọi cho ba luôn ạ.” An An hoàn toàn đồng ý. Không biết cậu nhóc nói với Quân Hạo Kiện thế nào mà sau đó anh cũng đồng ý.

An An cúp điện thoại, nhìn về phía cô: “Mẹ, ba đồng ý rồi ạ, có điều ba nói phải bảo mẹ mau chóng trở về.”

“Con ở đây một mình được không?” Hoàng Yến Chi không yên tâm lắm.

Mặc dù An An đã từng tới chỗ James ở mấy ngày, nhưng lần này có lẽ sẽ khá lâu, cô lo An An sẽ không quen.

An An vỗ ngực: “Mẹ yên tâm đi ạ, con làm được mà. Con đã lớn rồi.”

Trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ. Hoàng Yến Chi quả thật không thể ở đây quá lâu.

Ngày hôm sau, sau khi dẫn An An đến thăm Helen và Wenny, cô lập tức về nước một mình. Cuộc sống của Helen và Wenny hiện tại sống rất tốt.

Vốn dĩ cô muốn gặp những người khác nữa một lần, nhưng mấy người đó đều không ở nước Y.

Irene lại đi rồi, lần này không biết là đi đâu. Bọn họ thật sự đã rất lâu không liên lạc rồi.

Mấy năm nay, phần lớn thời gian của Irene vẫn dành để nhốt mình trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu lĩnh vực y học mà anh đam mê.

Nhất là những chứng bệnh khó chữa là thứ anh yêu nhất, cũng bởi vậy mà anh đã kết bạn với không ít chuyên gia và nhân tài, thường xuyên đi theo bọn họ đến các nơi, có đôi khi còn tham gia vài hoạt động cứu trợ y tế.

Còn về phần Hely thì nghe nói là đã đi du lịch nước ngoài với Daniel rồi. Hai người này cứ thỉnh thoảng lại đi du lịch, tháng ngày trôi qua vô cùng ngọt ngào.

Hoàng Yến Chi về nước cũng không gọi Quân Hạo Kiện tới đón mà tự bắt xe về nhà.

Vừa về đến cửa, một bóng dáng nhỏ bé đã lao đến chỗ cô như một viên đạn nhỏ: “Mẹ” Giọng nói trẻ con non nớt ngây ngô, là Đường Đường

Hoàng Yến Chi ôm cô bé: “Đi chậm thôi, không được chạy.”

“Mẹ, mẹ là đồ lừa đảo, mẹ nói chỉ ba ngày là sẽ quay lại, nhưng lần này đã qua mấy lần ba ngày rồi.” Vừa nhào vào trong lòng mẹ, Đường Đường đã ấm ức lên án. Cô bé đã chờ rất rất lâu mà mẹ vẫn chưa trở lại.

Hoàng Yến Chi thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: “Là mẹ sai, lần này có chút việc nên bị chậm trễ. Cục cưng Đường Đường nhớ mẹ sao?”

Đường Đường gật đầu thật mạnh, bôi đầy nước miếng lên mặt cô: “Con nhớ mẹ lắm lắm lắm ấy, nhiều như vậy nè.” Cô bé khua tay, miêu tả nỗi nhớ mẹ của mình lớn đến nhường nào.

“Mẹ, mẹ nhìn con mà xem, con nhớ mẹ đến gầy đi rồi.” Cô bé kéo áo vạch bụng mình ra, hòng chứng minh mình nhớ mẹ đến mức thắt lưng cũng rộng ra rồi.

Hoàng Yến Chi nhìn cái bụng tròn của con gái rồi ôn hòa nói: “Mẹ thấy hình như con mập hơn trước thì phải? Có phải con đã lén ăn kẹo và kem không?”

“Con không mà.” Đường Đường giơ bàn tay mũm mĩm lên thề thốt.

Sau đó, bắt gặp ánh mắt Hoàng Yến Chi, cô bé bèn bĩu môi: “Được rồi, chỉ một chút, thật sự chỉ có một chút thôi. Ba không cho con ăn.”

“Mẹ ơi, anh trai đâu rồi?” Đường Đường nhìn ra phía sau Hoàng Yến Chi.

Cô bé vẫn chưa thấy anh trai mình.

“Anh con vẫn đang ở nước Y. Chú James của con bị bệnh, nên anh trai ở đó cùng chú ấy. Khi chú ấy hết bệnh thì sẽ trở về.”

Nghe vậy, Đường Đường cau mày: “Chú James bị bệnh à? Có bệnh đáng sợ không mẹ?”

“Không đáng sợ, đã sắp khỏi rồi.”

“Ồ, vậy con sẽ gọi điện thoại cho chú James.” Trong lòng Đường Đường, James giống như ông già Noel, luôn tặng cho cô bé rất nhiều quà, không chỉ đồ chơi, quần áo đẹp, mà còn có nhiều món ăn ngon, là một người chú rất tốt. Ừm, mặc dù giọng chú ấy rất khó nghe.

Hoàng Yến Chi bế con gái vào nhà, còn Quân Hạo Kiện thì xách hành lý cho cô.

Hoàng Yến Chi đang sắp xếp lại quà cho hai đứa con thì thấy anh bước vào, trong tay cầm một tấm bưu thiếp: “Tần Hinh gửi cho em, đã nhận được vào hai ngày trước.”

Hoàng Yến Chi nhận lấy. Ba năm trước, Tần Hinh bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới, như cô ấy từng nói. Mỗi khi cô đến một nơi, cô ấy đều gửi một tấm bưu thiếp cho cô, có đôi khi còn kèm theo bưu phẩm, là một ít đặc sản địa phương hoặc quà cho bọn trẻ.

Trong ba năm qua, Tần Hinh chưa từng gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi.

Ngoài bưu thiếp và quà tặng, thì bọn họ gần như không hề liên lạc gì với nhau. Tấm bưu thiếp này hơi khác so với những lần trước.

Trước đây, phần lớn Tần Hinh chỉ gửi cho cô ảnh phong cảnh. Lần này lại là ảnh cưới, cô dâu là Tần Hinh. Cô ấy đang mặc váy cưới, đứng giữa đồng cỏ rộng lớn, phía xa là một ngọn núi phủ tuyết dài vô tận.

Một người đàn ông đang ôm cô ấy, mặt mũi anh ta sáng sủa tuấn tú, ánh mắt nhìn cô ấy đầy yêu thương. Ở mặt sau của tấm bưu thiếp là dòng chữ phóng khoáng của Tần Hinh.

[Yến Chi, chị tìm thấy hạnh phúc của mình rồi. Chúc phúc cho chị nhé!]

Hoàng Yến Chi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, sau đó cong môi cười.

Tần Hinh, chúc mừng chị, cuối cùng chị cũng đã tìm được tình yêu của mình.

“Hạo Kiện, buổi tối chúng ta uống một ly rượu để ăn mừng đi.” Hoàng Yến Chi đột nhiên nói với anh.

Không thể đích thân gửi lời chúc phúc đến Tần Hinh, vậy xem như đây là lời chúc phúc của cô dành cho cô ấy.

Quân Hạo Kiện gật đầu mỉm cười: “Được.” Hai người họ ngồi trên ban công, Hoàng Yến Chi tựa vào lòng anh, trong tay cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm.

“Hạo Kiện, em cảm thấy rất hạnh phúc.” Những người bạn quanh cô đều hạnh phúc, cuộc sống của cô cũng rất như ý, dường như đời này cô không có gì phải hối tiếc nữa.

Nếu xét thật kỹ, thì điều hối tiếc duy nhất chính là đến giờ Irene vẫn chưa tìm thấy tình yêu của mình.

Mặt mày của Quân Hạo Kiện rất dịu dàng: “Có điều gì muốn làm không?”

“Em cảm thấy cứ như bây giờ đã là cuộc sống mà em hài lòng nhất rồi, có bọn trẻ và cả anh.” Hoàng Yến Chi lắc đầu.

Tuy vì có nhiều con, nên thường ngày bọn họ luôn bận đến sứt đầu mẻ trán, đôi khi còn tức xì khói bởi những trò đùa dai của Đường Đường và Thần Thần, nhưng cuộc sống đầy màu sắc này lại khiến cô cảm thấy đời người vô cùng trọn vẹn.

“Thật sự không có à? Em có thể ước một điều, anh sẽ thực hiện cho em.” Quân Hạo Kiện nhẹ nhàng nói.

Bọn nhỏ đều đã ngủ, bây giờ là thời gian của riêng hai người họ Hoàng Yến Chi nghiêng đầu nhìn anh: “Điều gì cũng được à?”

“Ừ, ngoài việc không thể hái sao và mặt trăng trên trời cho em thôi.”

“Vậy thì em muốn có những ngôi sao trên trời thì làm sao đây?”

“Biết làm sao được, vậy anh chỉ có thể bắc thang rồi cố gắng leo lên hái cho em thôi.”

Hoàng Yến Chi khẽ cười, rồi uống một ngụm rượu nữa, sau đó híp mắt và đột nhiên nói: “Hạo Kiện, em nghĩ ra rồi, em muốn anh bế em.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng chúm chím, có chút trẻ con. Dáng vẻ y như Đường Đường lúc làm nũng.

Trái tim Quân Hạo Kiện như nhũn cả ra, rối tinh rối mù, vô cùng tốt tính nói: “Được.” Sau đó, anh đứng dậy, ngồi xuống trước mặt cô.

Hoàng Yến Chi trèo lên, lưng anh vẫn rộng vẫn vững chãi như vậy, dáng người thẳng tắp. Cô nhẹ dựa đầu vào lên lưng anh.

Quân Hạo Kiện cũng cố định đi xuống cầu thang, thì cô nó: “Không cần, cõng một lúc thế này là được rồi.” Quân Hạo Kiện mỉm cười, không nói gì, chỉ mở cửa cõng cô xuống tầng dưới.

“Yến Chi làm sao vậy?” Dì Triệu đang định về phòng ngủ, kết quả lại thấy Quân Hạo Kiện đang cõng Hoàng Yến Chi đi xuống, cứ tưởng rằng cô bị bệnh, nên lo lắng hỏi.

Hoàng Yến Chi không ngờ muộn thế này mà dì Triệu còn chưa ngủ, lại trùng hợp nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt lập tức đỏ lên, muốn xuống khỏi lưng của anh

Quân Hạo Kiện ôm chặt cô hơn, không cho cô tuột xuống rồi nói với dì Triệu: “Yến Chi không sao cả, hai chúng cháu đang đùa thôi.”

Dì Triệu hiểu ra, cười tít mắt nhìn cô đang vùi mặt làm đà điểu: “Hai vợ chồng cứ tiếp tục, dì đi ngủ trước đây.”

“Tại anh cả đấy, bị dì Triệu bắt gặp rồi. Ngày mai dì ấy sẽ trêu em cho mà xem.” Hoàng Yến Chi đánh nhẹ anh một cái, hờn dỗi nói.

“Dì ấy sẽ không trêu em đâu, dì ấy chỉ nghĩ rằng chúng ta tình cảm mặn nồng thôi.” Quân Hạo Kiện mỉm cười

Anh cõng Hoàng Yến Chi ra ngoài, vốn định đi dạo quanh Đại Viện một vòng, nhưng cô lo sẽ gặp phải người khác, nhất quyết không chịu, vì vậy anh chỉ công cô dạo một vòng quanh vườn của nhà mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.