Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 36




Hoàng Yến Chi đến Hàng Châu đã mấy hôm. Thường thì ban ngày cô dạo chơi ở những nơi nổi tiếng, ngắm phong cảnh, thưởng thức đồ ăn ngon. Thỉnh thoảng, cô lại tìm một nơi có cảnh đẹp nhưng ít người để dựng giá vẽ. Chỉ ngẩn người đã hết một ngày. Mãi đến khi mặt trời lặn ở phía Tây, cô mới trở về khách sạn.

Đôi khi, vì muốn xem cảnh đêm ở Tây Hồ, nên thậm chí cô còn đợi đến nửa đêm mới trở về.

Còn Quân Hạo Kiện, anh chỉ gọi một cuộc vào tối hôm đầu tiên rồi liền không gọi nữa. Hoàng Yến Chi đoán, chắc là anh đang chấp hành nhiệm vụ gì rồi.

Cô vẫn gửi một hoặc hai tấm ảnh chụp trên điện thoại cho Phó Hoành Dật hằng ngày, chẳng quan tâm anh có xem được hay không.

Trong thời gian đó, Daniel đã gọi cho Hoàng Yến Chi một lần. Anh ta vốn định bảo Hoàng Yến Chi tham dự buổi họp mặt. Nhưng vừa nghe Hoàng Yến Chi nói đang vẽ tác phẩm mới, anh ta lập tức phấn chấn cúp điện thoại.

Hoàng Yến Chi ở Hàng Thành một tuần. Cô tính ngày mai đi Quảng Châu xem thử. Có người nói đó là nơi bắt nguồn Việt kịch*, là cố hương của nhà thư pháp lớn Vương Hi Chi. Mặc dù cô không thích thư pháp, nhưng ông nội rất thích.

*Việt kịch” chỉ nhạc kịch Quảng Đông.

Nhớ tới việc Trương Linh nói không mang đặc sản về thì sẽ cấm cửa cô, Hoàng Yến Chi bèn thay một bộ quần áo khác rồi ra ngoài. Cô định mua cho mấy người bạn cùng phòng ít thức ăn ngon, hoặc là tơ lụa. Dạo chơi ở đây đã vài ngày, cô đã nghe ngóng được rằng bánh hoa quế chính tông không phải loại cô ăn hôm đó, mà là trong một con hẻm nhỏ ở Thành Đông. Nơi đó có một bà lão chuyên làm bánh hoa quế, hương vị hơn hẳn những nơi khác.

Nơi đó hơi xa chỗ cô đang ở. Hoàng Yến Chi đón một chiếc xe, báo địa chỉ.

Con hẻm nhỏ mang đậm chất văn hóa từ trăm năm của Hàng Châu. Trong hẻm chỉ có đèn đường mờ vàng, thấp thoáng rêu xanh và cỏ dại ở các góc nhà.

Hoàng Yến Chi rẽ qua bảy tám ngã, cuối cùng cũng tìm được cửa tiệm kia. Cô đúng là may mắn, hôm nay bà cụ vẫn chưa đóng cửa.

“Bà ơi, xin hỏi còn bánh hoa quế không ạ?” Hoàng Yến Chi nhẹ giọng hỏi bà cụ tóc bạc trắng.

Thật sự là bạc trắng. Trên đầu bà cụ không có lấy một sợi tóc đen.

Bà cụ ngẩng đầu. Thấy là một cô bé xinh đẹp, nghe giọng không phải là người địa phương, bà vừa cười vừa nói: “Cô bé, bánh hôm nay làm đã bán hết rồi. Ngày mai cháu lại tới mua nhé!”

Hoàng Yến Chi hơi tiếc nuối: “Ngày mai cháu đi rồi, chỉ sợ không tới được. Trước đó cháu nghe một ông cụ nói bánh hoa quế của bà là chính tông nhất, nên cháu tới đây, muốn mua vài cái về cho bạn cháu nếm thử. Xem ra bạn cháu không có lộc ăn rồi.”

Thấy Hoàng Yến Chi quay người định đi. Bà cụ lại gọi cô: “Cô bé, cháu chờ một chút. Trong nhà bà còn ít nguyên liệu. Nếu cháu có thời gian thì chờ bà nửa sốtiếng. Bà sẽ làm thêm cho cháu một mẻ bánh.”

Mắt Hoàng Yến Chi hơi sáng lên, hiếm khi để lộ tâm trạng: “Cảm ơn bà ạ.”

Bà cụ cười cười mời cô vào tiệm ngồi. Sau đó, một cô gái trẻ tuổi bước ra, trong tay nâng một tách trà, “Cô uống trà đi, bà nội tôi đang làm.”

“Cảm ơn.”

Cô gái trẻ khẽ cười: “Cô tới Hàng Châu du lịch à?”

Hoàng Yến Chi gật đầu.

“Tôi cũng đoán vậy. Cô tìm được đến đây cũng xem như là giỏi rồi. Ngay cả dân địa phương cũng nhiều người không biết nơi này. Nhưng rất nhiều người nếm bánh hoa quế bà tôi làm rồi đều không chỉ đến một lần. Cô ăn thử rồi, chắc chắn lần sau trở lại sẽ còn muốn ăn nữa.” Cô ấy có giọng nói êm dịu, là kiểu con gái Giang Nam điển hình. Trông cô ấy cũng dịu dàng, khiến người ta dễ liên tưởng đến bốn chữ "mưa bụi Giang Nam".

Tuy cô gái trẻ không nói chuyện phiếm với Hoàng Yến Chi nhiều, nhưng cũng không để thời gian chờ đợi trở nên buồn chán.

Nửa tiếng sau, bà cụ cầm mấy cái hộp đi ra. Bà bỏ hộp vào túi rồi đưa cho Hoàng Yến Chi.

“Cô bé, bánh hoa quế này khó bảo quản lâu. Tốt nhất cháu nên ăn trong vòng vài ngày tới nhé.”

Hoàng Yến Chi nhận bánh: “Cảm ơn bà.”

Lúc trả tiền, Hoàng Yến Chi cố ý trả thêm một tờ.

“Cô gái.” Giọng nói của cô gái trẻ kia vang lên sau lưng: “Cô đi từ đây ra ngoài. Tới đầu đường là phố Xương Hoa, ở đó dễ đón xe.”

“Cảm ơn.” Hoàng Yến Chi thân thiết cảm ơn. Cô vòng lại rồi đi dọc theo hướng cô gái trẻ kia chỉ.

Con hẻm này rất dài, rất yên tĩnh, chẳng có mấy người.

Nhưng chưa đi được bao lâu, Hoàng Yến Chi đã nghe tiếng kêu cứu. Hình như là giọng của phụ nữ, nghe rất trẻ.

Hoàng Yến Chi dừng bước. Mày cô chau lại, vẻ bất đắc dĩ. Sao cô luôn tình cờ gặp phải chuyện này thế nhỉ. Lần trước là Dương Long, lần này chỉ đi mua bánh hoa quế mà cũng gặp.

Chẳng lẽ cô chính là kiểu người chuyên thu hút rắc rối trong truyền thuyết sao.

Hoàng Yến Chi đi tiếp. Cô không phải thánh mẫu, cũng không có nghĩa vụ gì. Lần trước cứu Dương Long chỉ đơn giản là do chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải ánh mắt Dương Long nhìn về phía cô hệt như ánh mắt hung ác của con sói cô độc, thì dù anh ta có chết cô cũng không liếc nhìn.

Vài giọng đàn ông hèn hạ vang lên từ phía xa, nghĩ thôi cũng biết ở đó đang có chuyện gì.

Hoàng Yến Chi vòng lại, xem ra mình phải đi về đường cũ rồi.

Nhưng vừa đi được hai bước, phía sau lại có tiếng con gái thét lên. Đôi mắt đẹp của Hoàng Yến Chi chớp nhẹ. Cô bất đắc dĩ thở dài.

“Buông cô ấy ra.” Giọng nói du dương vang lên trong bóng đêm, lập tức thu hút sự chú ý của đám người.

“Chà, đại ca, lại thêm một người nữa.” Một giọng đàn ông hèn hạ lên. Hoàng Yến Chi nhìn theo giọng nói, là một tên tóc vàng. Nhìn có vẻ khá trẻ tuổi.

Còn người được cậu ta gọi đại ca là một thằng nhóc tóc đỏ, cũng còn khá trẻ. Ở đó còn có một ** cậu tóc xanh, trông như con rùa mai xanh vậy. Ba người cộng lại, vừa hay giống như đèn giao thông.

Hoàng Yến Chi đồng thời liếc cô gái vừa thét lên. Lúc cô gái nương theo đèn đường mờ vàng để thấy rõ khuôn mặt cô, thì đôi mắt liền trợn tròn.

“Chị, chạy mau, ở đây nguy hiểm lắm.” Bất ngờ thay, đó lại là Cẩn Mai từng gặp một lần. Trên mặt cô bé còn có vệt nước mắt chưa khô.

Hoàng Yến Chi không chạy. Cô thoáng nhìn Cẩn Mai. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, thì quần áo trên người cô bé coi như vẫn còn ngay ngắn.

“Thì ra là quen biết nhau. Em gái này, em cũng tới đây chơi với bọn anh sao?” Người nói chuyện là tên tóc đỏ. Đôi mắt cậu ta nhìn Hoàng Yến Chi lộ vẻ dâm đãng.

Hai tên còn lại nghe xong cũng cười rộ lên. Thằng nhóc tóc xanh còn duỗi tay về phía Hoàng Yến Chi. Cẩn Mai thấy vậy liền sốt ruột.

“Chị, chạy nhanh lên, đi tìm cảnh sát.”

Bọn chúng là một nhóm côn đồ ở khu vực này, đã từng gây ra không ít chuyện trộm gà trộm chó nên thường xuyên ra vào Cục Cảnh sát. Đêm nay bọn chúng đang đi bộ gần quán bar thì trông thấy Cẩn Mai lạc đàn.

Lúc đầu, thấy cô nhóc dùng toàn đồ hiệu thì chúng định cướp tiền. Ai ngờ cô nàng lại có dáng người chuẩn như thế. Ba người gặp sắc nảy lòng tham, lôi Cẩn Mai vào con hẻm nhỏ ít người qua lại này.

Cẩn Mai thấy hai người bao vây Hoàng Yến Chi thì rất lo lắng. Cô ấy muốn thoát khỏi tay tên tóc vàng. Nhưng sức quá yếu, cô vốn không giãy nổi. Chẳng thể làm gì khác, cô ấy đành gào thét, bảo Hoàng Yến Chi chạy đi.

“Các anh biết tôi là ai không? Tôi nói cho các anh biết. Tốt nhất bây giờ các anh nên thả tôi và chị tôi ra. Tôi sẽ không so đo chuyện tối nay nữa. Nếu không, đợi người nhà tôi tìm đến, các anh cứ chờ mà ăn cơm tù cả đời đi!”

Vừa dứt lời, tên tóc vàng liền cười ha hả: “Chỉ bằng con nhóc như cô em sao? Nếu cưng có thể đưa anh đây vào ăn cơm tù cả đời, thì anh đây còn cảm ơn cưng nữa ấy chứ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.