Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 250: Quan hệ giữa Diệp Dung và Kim phu nhân




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh mắt Cẩn Mai chợt thay đổi, bước chân vô thức lùi ra sau, đến khi nhận ra hình như bản thân mình đã phản ứng hơi quá, cô hơi lúng túng.

Diệp Dung khẽ mỉm cười, thu tay về một cách tự nhiên: “Vậy dì có thể mời cháu ăn một bữa cơm không? Sáng mai dì phải rời khỏi đây rồi, không biết bao giờ mới gặp lại”

“Rất xin lỗi, hôm nay tôi đã có hẹn với bạn đi tham gia một hoạt động. Anh ấy đang chờ tôi ở cổng trường”

Diệp Dung tỏ ra thất vọng: “Tiếc quá, vậy chỉ có thể hẹn vào lần sau. Cháu cho dì cách liên lạc nhé, chuyện này có thể chứ?” Đã từ chối người ta hai lần nến Cẩn Mai cũng ngại từ chối đến lần ba.

Cô đọc số điện thoại của mình cho Diệp Dung, sau đó không vào phòng ngủ nữa mà rời đi ngay. Aldan thấy hai tay Cẩn Mai không lấy gì cả thì thắc mắc hỏi cô: “Chẳng phải nói đi lấy đồ sao?”

Cẩn Mai gãi đầu: “Hình như tôi nhớ nhầm. Đồ không có ở phòng ngủ, chắc tôi đã để ở nhà rồi”

“Vậy tôi đưa cô về nhà, trở về rồi tìm kỹ lại xem.”

Suốt đường đi, Cẩn Mai luôn im lặng. Aldan nhìn sang, thấy cô nhăn mặt nhíu mày thì nhẹ giọng hỏi: “Món đồ kia rất quan trọng sao?”

Cẩn Mai ngây người: “Cái gì cơ?”

“Tôi hỏi món đồ cô muốn tìm rất quan trọng với cô sao? Không tìm thấy thì ủ rũ như vậy.”

Cẩn Mai do dự nói: “Không phải gì chuyện này. Aldan, anh nói xem người bình thường có bao giờ gặp tình huống thế này không? Anh gặp một người nói đã gặp anh rất nhiều lần, thậm chí còn rất hiểu về anh, nhưng anh lại không có chút ấn tượng gì về người đó cả” Ánh mắt Aldan chợt thay đổi, anh làm như vô tình hỏi: “Cô vừa gặp ai vậy?”

“Là một người phụ nữ trung niên xa lạ. Bà ta nói mình là bạn của ba tôi, vừa gặp đã nói rất nhớ tôi, nhưng tôi lại không quen biết bà ta”

Aldan không biết người mà Cẩn Mai nói là ai: “Cô có biết tên bà ấy không? Hay là lát nữa về nhà thì hỏi ba cô xem sao?”

“Bà ta nói mình tên Diệp Dung.” Aldan ghi nhớ cái tên này, sau đó nhìn sang Cẩn Mai: “Nếu cô không biết thì có lẽ là do không hay gặp mặt người bạn đó.

Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Cẩn Mai thấy cũng phải.

Sau khi đưa Cẩn Mai về nhà, Aldan liền gọi điện thoại cho Irene, nhưng không ai bắt máy, bèn gọi cho Hoàng Yến Chi.

“Anh nói Diệp Dung đến tìm Cẩn Mai?”

“Đúng vậy, tôi chưa gặp bà ta, là Cẩn Mai nói với tôi.”

“Diệp Dung tìm Cẩn Mai làm gì?” Cẩn Giai Thụy đã ly hôn với Triệu Hiểu Khê, bây giờ Triệu Hiểu Khê đã đưa Cẩn Mai ra nước ngoài sinh sống. Cho dù Diệp Dung muốn nối lại tình xưa với Cẩn Giai Thụy cũng không cần lo Cẩn Mai cản trở bọn họ nữa.

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm”

“Tôi vẫn phải cảm ơn anh, Aldan.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Aldan, Hoàng Yến Chi vẫn cau mày suy nghĩ mục đích Diệp Dung đến tìm Cẩn Mai là gì. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã không thể nhìn thấu người phụ nữ tên Diệp Dung này.

“Hely, cậu điều tra giúp tớ người phụ nữ tên Diệp Dung này đi.Càng chi tiết càng tốt.” Hoàng Yến Chi nói với Hely.

Hely ngạc nhiên: “Sao đột nhiên cậu lại muốn điều tra bà ta?”

“Tớ vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ lạ” Hoàng Yến Chi đáp. Nghĩ kỹ lại, từ khi người phụ nữ này xuất hiện thì sóng gió liền bắt đầu kéo đến. Nhưng liệu có thể là do người phụ nữ này gây ra không? Diệp Dung, rốt cuộc bà là ai?

“Tris, không phải cậu nghi ngờ Diệp Dung kia chính là Kim phu nhân đấy chứ?” Hely bỗng hỏi, ánh mắt hoảng sợ.

“Cũng không phải không có khả năng này” Hoàng Yến Chi thản nhiên nhìn cô. Lúc trước Cẩn Mai bị người của KING bắt đi là vì một cuộc điện thoại.

Nếu người gọi tới là Diệp Dung thì mọi chuyện đã trở nên dễ hiểu. Có điều là như vậy thật sao? Diệp Dung thật sự có khả năng vạch ra mọi kế hoạch kia sao? Nếu Diệp Dung là Kim phu nhân...

Ánh mắt Hoàng Yến Chi vô cùng lạnh lẽo

****************

Sau khi gặp Cẩn Mai, Diệp Dung lập tức về nước.

“Phu nhân, có người đang điều tra bà.” Trong điện thoại là giọng nói khàn khàn của một người đàn ông, qua giọng nói có thể nhận ra tuổi tác đã cao.

Vẻ mặt của Diệp Dung vẫn không đổi, nằm trên sô pha, lười biếng hỏi: “Ai?”

“Tạm thời chưa biết, hình như bọn họ muốn biết bà có liên quan tới Kim phu nhân hay không?”

“Tôi biết rồi. Tôi chưa muốn để bọn họ điều tra ra, ông biết phải làm thế nào rồi chứ?”

“Vâng, phu nhân yên tâm.”

Sau khi cúp máy, ánh mắt Diệp Dung hiển hiện ý cười. Không hổ là thuộc hạ do James dạy dỗ, được hắn vừa ý nhất, đầu óc thật sự rất linh hoạt, mình còn chưa ra tay mà cô ta đã có thể nghĩ tới mình rồi.

Trò chơi này đúng là càng ngày càng thú vị. Hoàng Yến Chi, cô tuyệt đối không được để tôi thất vọng đấy.

Ba ngày sau, Hely đặt một phần tài liệu tới trước mặt Hoàng Yến Chi: “Tris, thời gian gần đây nhất mà Kim phu nhân xuất hiện là vào ngày hôm qua. Bà ta xuất hiện ở MD, khi đó Diệp Dung đang ở Nam Thành. Có phải chúng ta đã đoán sai rồi không?”

Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Yến Chi liền thay đổi, cầm tài liệu trên bàn lên xem. Bên trong có một bức ảnh, là một người phụ nữ quay lưng về phía họ, mặc áo khoác đen, không nhìn rõ dáng vẻ.

“Nghe nói người trong bức ảnh này chính là Kim phu nhân.” Hely nói.

Cô đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được bức ảnh này. Hoàng Yến Chi nhíu mày, nhìn người phụ nữ trong ảnh: “Hely, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao? Trước kia chúng ta điều tra Kim phu nhân lâu như vậy nhưng không hề có chút tin tức nào. Vậy mà bây giờ chúng ta điều tra Diệp Dung thì Kim phu nhân lại xuất hiện”

Cũng đúng.

Ánh mắt Hely bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Tris, ý của cậu là người phụ nữ trong ảnh hoàn toàn không phải là Kim phu nhân, mà là có người cố ý đánh lạc hướng chúng ta?”

“Không loại trừ khả năng này. Nhưng cũng có thể chỉ là trùng hợp”

“Tớ biết rồi, tớ sẽ tiếp tục chú ý tới Kim phu nhân và Diệp Dung. Nếu Kim phu nhân thật sự là Diệp Dung thì...ha ha..” Hely bình tĩnh nói, nhưng làm thế nào cũng nghe ra cô đang nghiến răng nghiến lợi.

****************

Thủ đô, nhà họ Bùi.

“Hai đứa muốn kết hôn sao?”

Hà Phương Hoa nhìn con gái và Lý Tu Kiệt, vô cùng kinh ngạc hỏi.

Bùi Ninh Hân gật đầu: “Bọn con định kết hôn”

“Tin này hơi đột ngột, để mẹ tiêu hóa một lúc.”

Hà Phương Hoa đưa tay đỡ trán, một lúc lâu sau bà mới nhìn sang Lý Tu Kiệt: “Tu Kiệt, lời các con vừa nói là nghiêm túc cả sao?”

Lý Tu Kiệt mỉm cười: “Dì, sao bọn cháu có thể đem chuyện này ra nói đùa với dì được chứ? Cháu và Hân Hân đều rất nghiêm túc”

Bùi Ninh Hân cũng nói hùa theo: “Mẹ à, chẳng phải mẹ vẫn luôn hi vọng con và Tu Kiệt thành đôi sao? Giờ lẽ nào mẹ không muốn nữa?”

“Không phải mẹ không muốn, chỉ là tin này đột ngột quá. Cháu đã nói với ba cháu chưa?”

“Tối qua cháu đã gọi điện thoại cho ba cháu rồi, ông ấy nói hôm nay sẽ sang bàn chuyện với dì và chú.” Lý Tu Kiệt đáp.

Bây giờ Bùi Vĩ Sơn vẫn chưa về. Mặc dù Hà Phương Hoa rất vui mừng và hy vọng vào chuyện này, nhưng nếu giờ hai đứa thật sự muốn kết hôn ngay thì bà lại hơi do dự.

Trong lòng Lý Tu Kiệt tuy sốt ruột, nhưng bây giờ vẫn phải cho Hà Phương Hoa thời gian tiêu hóa chuyện này.

“Hân Hân, con theo mẹ vào trong nói chuyện một chút. Mẹ có mấy lời muốn hỏi con.” Hà Phương Hoa nói rồi đứng dậy đi vào phòng mình.

Bùi Ninh Hân nhìn Lý Tu Kiệt với vẻ trấn an rồi đi theo bà.

“Mẹ.”

“Hân Hân, có phải con có thai rồi không? Nên mới...”

Hà Phương Hoa nhìn bụng Bùi Ninh Hân, do dự hỏi.

Nghe vậy, Bùi Ninh Hân lập tức ngây người, sau đó dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế? Không có chuyện này đâu.”

Mặc dù cô và Lý Tu Kiệt đã quen nhau được một thời gian, nhưng bọn họ chưa từng vượt qua giới hạn cuối cùng.

“Vậy sao đột nhiên còn lại muốn kết hôn với Tu Kiệt?”

“Cũng không phải là đột nhiên đâu. Con và anh ấy đã hẹn hò ba tháng rồi. Bọn con quen biết nhau từ nhỏ nên hiểu rất rõ tính cách đối phương. Con cảm thấy anh ấy là một người đàn ông có thể khiến con tin tưởng mà dựa vào. Trước sau gì cũng phải kết hôn, làm sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao?”

Điều quan trọng nhất là cô muốn có một gia đình, muốn có một người yêu thương mình, khi bệnh có người chăm lo, khi trời trở lạnh có người quan tâm, chứ không phải một mình trong căn phòng lạnh lẽo nữa. Trong thời gian học tập ở nước ngoài, Bùi Ninh Hân đã hiểu rõ tầm quan trọng của gia đình đối với một người. Cô chưa bao giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, từ trước đến nay cô luôn muốn có một gia đình ấm áp và một người đàn ông để cô có thể yên tâm làm một người phụ nữ đứng sau ủng hộ người đó.

“Nếu con thật lòng yêu và muốn gả cho Tu Kiệt thì ba mẹ tất nhiên rất vui mừng.” Hà Phương Hoa nói.

Vợ chồng họ vẫn luôn rất xem trọng Lý Tu Kiệt và cũng thấy rất rõ tình cảm của cậu ta dành cho Bùi Ninh Hân.

“Mẹ, con biết mẹ sẽ không phản đối đâu mà.”. Bùi Ninh Hân cười tủm tỉm.

“Khi nào ba con về mẹ sẽ nói với ông ấy. Vừa rồi Tu Kiệt nói chú Lý của con sắp đến phải không?”

“Vâng, chú Lý đang trên đường, chắc sắp đến rồi”

Hoàng Yến Chi và Trương Linh biết tin Bùi Ninh Hân sắp kết hôn qua weibo. Trương Linh lập tức gọi điện thoại cho Bùi Ninh Hân.

“Tớ đang định gọi cho các cậu đây thì cậu gọi điện thoại đến. Đúng lúc buổi chiều tớ rảnh, chúng ta gặp nhau nhé.” Bùi Ninh Hân nói.

Trương Linh không có ý kiến gì.

Hôm nay cô được nghỉ ở nhà, bèn gọi điện báo cho Hoàng Yến Chi.

Ba người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê.

“Ninh Hân, chuyện này là thế nào? Sao đột nhiên cậu lại muốn kết hôn vậy?” Vừa gặp Bùi Ninh Hân, Trương Linh đã lập tức tra hỏi.

“Cái gì mà đột nhiên chứ? Đâu phải các cậu không biết tớ và Lý Tu Kiệt hẹn hò. Hiện giờ cũng đến tuổi kết hôn rồi, đây chẳng phải chỉ là chuyện đương nhiên sao?”

“Tớ cứ tưởng cậu phải hẹn hò ba hoặc năm năm chứ, không ngờ mới ba tháng đã kết hôn”

Bùi Ninh Hân không kìm lòng được mà lườm cô nàng: “Ba hoặc năm năm, cậu tưởng tớ là cậu sao? Kết hôn có liên quan gì đến thời gian yêu nhau đâu?”

Hoàng Yến Chi đồng ý với lời nói này, bèn nói với Bùi Ninh Hân: “Hiểu rõ là tốt rồi. Kết hôn sớm một chút cũng tốt. Có điều bây giờ cậu còn đang học tập ở nước ngoài, tớ nhớ là sau khi học xong cậu còn phải làm việc ở chi nhánh bên đó hai năm nữa. Cậu đã trao đổi với Lý Tu Kiệt chuyện này chưa?”

“Đã trao đổi rồi. Sau khi kết hôn vẫn tạm thời như hiện giờ. Tớ ở nước ngoài học tập và làm việc, có thời gian sẽ trở về, không thì anh ấy sang thăm tớ. Thời gian hai năm trôi qua rất nhanh thôi”

Ban đầu cô có ý định từ chức về nước, nhưng Lý Tu Kiệt nói cô vất vả lắm mới có được cơ hội này, cũng đã nỗ lực lâu như vậy rồi, nên đừng dễ dàng từ bỏ.

“Nếu không thì tớ có thể nói với anh tớ cho cậu về trước thời hạn.” Hoàng Yến Chi đề nghị.

Bùi Ninh Hân xua tay: “Không cần, tớ không thể cứ dựa vào người khác mãi được. Có điều, khi nào tớ không chịu nổi nữa thì tớ sẽ không khách sáo với cậu đâu. Đùi cậu lớn như vậy, nên khi cần tớ nhất định sẽ ôm.”

- ---------------

Nam Thành, nhà họ Cẩn.

Cẩn Giai Thụy vừa về tới cửa nhà, liền thấy Cẩn Tử Văn, hai mắt ông ta sáng lên: “Tử Văn, sao con không vào nhà?”

Cẩn Tử Văn lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi đến đưa ông thứ này rồi đi ngay.” Dứt lời, anh đưa đồ trong tay cho ông ta.

“Về nhà còn mang đồ cái gì? Ba có thiếu gì đâu.”

Ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng Cẩn Giai Thụy vẫn rất vui vẻ.

Từ sau lần cãi nhau với Cẩn Giai Thụy về chuyện kết hôn với Diệp Dung, anh chưa từng chủ động liên lạc với ông ta, dù ông ta có gọi điện thoại, anh cũng không nghe máy.

“Cái này không phải của tôi, là của Tiểu Mai nhờ tôi mang cho ông.” Cẩn Tử Văn lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi.

“Tử Văn, con không thể tha thứ cho ba sao?” Cẩn Tử Văn đưa lưng về phía Cẩn Giai Thụy: “Kết hôn với ai là quyền tự do của ông, tôi không xen vào. Tương tự như thế, quan tâm tới ông hay không là quyền tự do của tôi, ông đừng xen vào. Tôi chỉ mong ông đừng nói chuyện này với Tiểu Mai, khó lắm con bé mới khỏe lại, tôi không mong nó nhớ lại những chuyện đã qua.”

Cẩn Giai Thụy nhìn theo Cẩn Tử Văn đến khi không thấy bóng dáng nữa, mới đi vào nhà.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Dung quan tâm hỏi.

Cẩn Giai Thụy lắc đầu, không muốn nói.

Diệp Dung cũng không hỏi nhiều: “Lại đây ăn cơm trước đi.” Hai người ngồi ăn cơm, Diệp Dung đột nhiên hỏi: “Hơn nửa tháng rồi anh chưa về nhà, có phải bận rộn lắm không?”

“Ừ, gần đây quân khu của anh muốn hợp tác diễn tập quân sự với quân khu thủ đô, có rất nhiều việc cần làm, sáng mai anh phải đi rồi.”

“Gấp vậy sao?”

“Ừ, lãnh đạo rất xem trọng diễn tập lần này, không thể để xảy ra sơ suất được. Anh cần phải tự mình giám sát, sắp tới em cứ ngủ trước, không cần đợi anh về.”

“Vâng, em biết rồi, anh cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy.”

Cơm nước xong, Cẩn Giai Thụy đi vào thư phòng. Nhìn của thư phòng đóng chặt, Diệp Dung suy nghĩ một chút rồi quay về phòng ngủ.

Một tiếng sau, tắm rửa xong mà vẫn chưa thấy Cẩn Giai Thụy, Diệp Dung bèn xuống lầu rót một cốc trà, sau đó lên phòng sách gõ cửa: “Giai Thuỵ, em có thể vào không?”

“Vào đi!”

Diệp Dung đẩy cửa ra, Cẩn Giai Thụy đang ngồi ở trước bàn, cúi đầu viết gì đó.

Diệp Dung đặt cốc trà lên bàn: “Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn, anh đừng quá liều mạng.”

Cẩn Giai Thụy ngẩng đầu lên, cười cười: “Sắp xong rồi, em ngủ trước đi, làm xong rồi anh ngủ.”

“Một mình em ngủ không được, em ở đây đợi anh, em bảo đảm không nói lời nào.”

Cẩn Giai Thụy cũng biết gần đây vì công việc mà lơ là Diệp Dung, nên ngầm cho phép bà ta ở lại. Bà ta vui vẻ rút một cuốn sách trên giá sách, ngồi xuống ghế đọc.

Cẩn Giai Thụy viết được một lát, thì dựa người vào ghế day day hai bên thái dương. Diệp Dung đi ra sau lưng ông ta, nhẹ nhàng mát xa hai bên thái dương:

“Anh đã từng tuổi này rồi, có còn trẻ trung gì nữa đâu, mà không biết quý trọng sức khỏe của mình.”

Diệp Dung vừa mát xa vừa trách móc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.