Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 236: Hôn lễ (1)




Sau khi Hoàng Yến Chi có thai, ngoài chuyện trở nên ham ăn hơn thì cô còn ham ngủ, vừa lên xe đã ngủ ngay, đến khi về tới nhà vẫn chưa tỉnh. Anh không định đánh thức cô dậy mà bế cô vào nhà.

“Ngủ rồi à?” Quân lão gia thấy vậy liền nhỏ giọng hỏi.

Quân Hạo Kiện gật đầu, bế Hoàng Yến Chi đặt lên giường, có lẽ do quá quen thuộc với mùi của anh nên cô không hề bị tỉnh giấc.

Vừa dém chăn cho cô xong thì điện thoại của cô trên đầu giường sáng lên, Quân Hạo Kiện cầm lên nhìn thoáng qua, là một dãy số quốc tế không được lưu tên, Quân Hạo Kiện do dự một chút rồi ấn nghe.

“Tiểu Thất, em đã suy nghĩ thế nào rồi? Trở về bên anh hay vẫn tiếp tục ở bên cạnh người đàn ông kia, sau đó trơ mắt nhìn đám bạn của mình chết hết?” Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói khàn khàn khó nghe truyền đến từ đầu kia điện thoại, Quân Hạo Kiện liền biến sắc.

Anh trầm giọng lên tiếng: “James.”

James hoàn toàn không ngờ Quân Hạo Kiện lại là người nghe máy. Hắn hơi ngẩn ra trong chốc lát rồi lập tức lạnh lùng nói: “Yến Chi đâu?”

“Cô ấy đang ngủ, anh có chuyện gì có thể nói với tôi.” Quân Hạo Kiện trả lời, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, cứ như không hề nghe thấy hắn ta vừa uy hiếp Hoàng Yến Chi.

James cười khẽ: “Quân Hạo Kiện, mày đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Yến Chi quay lại bên cạnh tao thôi.”

Quân Hạo Kiện nghe vậy cũng không nổi giận, có điều đáy mắt đã lạnh băng: “Mỏi mắt mong chờ.” Nói xong, anh liền cúp điện thoại.

Anh ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Hoàng Yến Chi, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhưng sâu trong mắt lại hiện lên sự đau lòng, anh đưa tay, vén mấy sợi tóc trên mặt cô qua một bên.

Cô ngốc này, vẫn âm thầm chịu đựng nhiều như vậy. Nhất định đây không phải là lần đầu James uy hiếp cô, nhưng cô lại không nói với anh một lời.

Suy nghĩ một lúc, Quân Hạo Kiện đứng lên, cầm điện thoại của cô rồi ra khỏi phòng ngủ. Anh đến phòng sách, tìm số điện thoại của Helen trong máy Hoàng Yến Chi.

Helen thấy số điện thoại của Hoàng Yến Chi, liền nhận ngay: “Hi, Tris.”

“Tôi là Quân Hạo Kiện.” Quân Hạo Kiện đè giọng nói.

Helen đưa điện thoại di động ra xa tai rồi nhìn lại số, đúng là số của Hoàng Yến Chi mà.

“Ồ, có chuyện gì sao?”

“James vừa gọi điện thoại cho Yến Chi, tôi đã nghe máy, gần đây có phải các cậu đã gặp phải chuyện gì không?”

Helen lập tức hiểu ra, nghiêm túc nói: “James đã nói gì vậy?”

Quân Hạo Kiện thuật lại lời nói của James, Helen nghe xong im lặng một lúc mới lên tiếng: “Chúng tôi sẽ tự bảo vệ mình, anh chỉ cần bảo vệ Tris cẩn thận là được rồi.”

“Ừ, các cậu đều là bạn của Yến Chi cả, nếu các cậu gặp chuyện gì thì e là cả đời này Yến Chi cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”

Helen gật đầu: “Tôi hiểu. Có thể James sẽ gây rối trong hôn lễ, đến lúc đó, chúng tôi sẽ tới tham dự rồi âm thầm lưu ý, bên anh...”

“Bên này tôi cũng sẽ đề phòng cẩn thận. Đúng rồi, báo cho các cậu một tin vui, Yến Chi có thai rồi.”

Nói xong, Quân Hạo Kiện liền cúp điện thoại, một lát sau Helen mới hoàn hồn, nhìn điện thoại với vẻ mặt không thể tin được. Wenny thấy vậy thì rất lo lắng, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì: “Helen, sao vậy, Tris đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tris có thai.” Helen trả lời, sau đó lập tức lao vào phòng tắm, để lại Wenny đang hoang mang.

Lúc Wenny hồi hồn thì liền nhìn sang Irene đang ngồi im lặng bên cạnh với vẻ mặt thông cảm. Thế này thì, Irene càng vô vọng hơn rồi, haizz...

Tuy nhiên, Irene lại không có biểu cảm khác lạ gì, ngoại trừ ánh mắt hơi u buồn.

Quân Hạo Kiện trở lại phòng, nhìn cô đang ngủ say, đáy mắt toát lên vẻ ấm áp. Bất kể thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em và con, không để hai mẹ con chịu bất cứ thương tổn nào, dù là ai cũng không thể khiến em rời xa anh.

................

Ba ngày trước lễ cưới, Hoàng Yến Chi phải dọn về nhà họ Hoàng ở. Mặc dù nghe nói ba ngày trước khi kết hôn cô dâu chú rể tốt nhất là không nên gặp nhau, nhưng tối đến, Quân Hạo Kiện lại rất đúng giờ có mặt trong phòng cô. Thấy anh lại nhảy vào qua cửa sổ, cô chỉ biết câm nín.

“Anh không thể vào từ cửa chính à?” Người trong nhà đều mắt nhắm mắt mở, vậy mà người này vẫn cứ nghiện trèo cửa sổ.

Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Độ cao tầm này chẳng là gì với anh cả.”

Hoàng Yến Chi cạn lời, dĩ nhiên cô biết rõ độ cao này không làm khó được anh.

Quân Hạo Kiện nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay đặt nhẹ lên bụng cô, ánh mắt dìu dịu: “Hôm nay con có ngoan không?”

“Có, rất ngoan.” Hoàng Yến Chi dịu dàng trả lời, ngoại trừ ngày đầu tiên có chút triệu chứng làm cô buồn nôn dữ dội ra thì đứa bé này thật sự rất ngoan, có thai hay không cũng như nhau, à, chỉ có khác là hiện giờ cô ngủ rất nhiều.

Quân Hạo Kiện ôm cô vào lòng, khẽ hỏi: “Ngày mai kết hôn rồi, em có hồi hộp không?”

Hoàng Yến Chi nhìn sang Quân Hạo Kiện: “Anh hồi hộp lắm à?”

Quân Hạo Kiện gật đầu, rất thản nhiên thừa nhận: “Ừ, anh rất hồi hộp.”

Hoàng Yến Chi cảm thấy thật thú vị, không ngờ Quân Hạo Kiện mà cũng biết hồi hộp. Thấy ánh mắt trêu ghẹo của vợ yêu, ang hơi buồn cười: “Anh cũng là người thường mà, sắp kết hôn cùng người phụ nữ anh yêu thì hồi hộp chẳng phải là bình thường sao?”

“Bình thường, rất bình thường.” Hoàng Yến Chi nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc này của cô lại càng làm anh hết chỗ nói. Anh nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngày mai sẽ rất bận rộn, ngủ sớm một chút đi em.”

Hoàng Yến Chi vùi vào lòng anh rồi nhanh chóng ngủ say, thật ra nếu buổi tối Quân Hạo Kiện không đến, cô sẽ ngủ không được.

Ngày hôm sau, lúc Hoàng Yến Chi thức dậy thì đã có nhà tạo mẫu và thợ trang điểm đang chờ cô dưới phòng khách.

“Cô Hoàng thường ngày dùng loại mỹ phẩm nào dưỡng da vậy, làn da cô được chăm sóc tốt quá.” Thợ trang điểm vừa trang điểm cho Hoàng Yến Chi vừa khen ngợi.

Hôm nay sắc mặt Hoàng Yến Chi rất dịu dàng, không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày nữa: “Bình thường tôi chẳng dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào cả.” Da của cô thật sự từ khi sinh ra đã như vậy, rất đàn hồi.

“Vậy thì cô Hoàng đúng là thật may mắn.” Thợ trang điểm cười nói. Vì Hoàng Yến Chi co thai nên chỉ trang điểm nhẹ, ngay cả sản phẩm được dùng cũng là do Vũ Ân Nguyệt và Quân Giai Uyển lựa chọn cẩn thận, vì sợ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của cô và đứa bé.

“Được rồi, cô Hoàng, cô xem xem có hài lòng không?” Thợ trang điểm làm xong, liền hỏi ý Hoàng Yến Chi.

Hoàng Yến Chi nhìn vào gương rồi gật đầu: “Thế này được rồi, cứ vậy đi, cảm ơn cô.”

“Nếu cô không có ý kiến gì nữa vậy ngày mai tôi sẽ trang điểm cho cô theo phong cách này nhé.” Người tạo mẫu và thợ trang điểm đã thấy váy cưới của Hoàng Yến Chi, cho nên cách trang điểm cũng phải phù hớp với phong cách lễ phục ngày mai.

“Được.”

Quân Hạo Kiện đi tới, Hoàng Yến Chi liền nhìn sang hỏi: “Anh thấy sao?”

Quân Hạo Kiện gật đầu chắc nịch: “Vợ anh đẹp, có trang điểm thế nào cũng đẹp cả.”

Còn có người ngoài ở đây vậy mà người này ăn nói cũng không kiêng dè gì, Hoàng Yến Chi lén trừng anh một cái. Quân Hạo Kiện tươi cười, dịu dàng nhìn lại cô, người tạo mẫu và thợ trang điểm che miệng cười khẽ, tình cảm của đôi vợ chồng trẻ này thật ngọt ngào.

Vì làn da Hoàng Yến Chi đẹp sẵn, để tự nhiên đã rất xinh đẹp nên quá trình trang điểm rất nhanh liền xong, nhưng họ vẫn chưa rời đi ngay mà còn đang chờ Trương Linh và Bùi Ninh Hân.

Trong hôn lễ ngày mai, Trương Linh và Bùi Ninh Hân chính là phù dâu theo sau Hoàng Yến Chi. Từ khi biết cô muốn tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống thì hai người họ liền chủ động báo danh.

Trương Linh và Bùi Ninh Hân đều tạm hoãn công việc của mình lại, hẹn nhau hôm nay cùng đến nhà họ Hoàng bầu bạn với cô, sẵn tiện trang điểm thử luôn. Hay tin cô mang thai, Trương Linh nhìn xuống bụng cô mà cảm thấy rất thần kỳ: “Yến Chi, trong bụng của cậu thật sự đang có baby sao?”

Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Ừ, đã hai mươi mốt ngày rồi.” Hoàng Yến Chi sờ sờ bụng mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Không ngờ trong đám bạn chúng ta, Yến Chi lại là người kết hôn và có con sớm nhất, haizzz, ngẫm lại đúng là thật thần kỳ.” Trương Linh cảm thán.

Bùi Ninh Hân gật đầu đồng tình: “Yển Chi, đến khi con của cậu ra đời, tớ muốn làm mẹ đỡ đầu.”

“Ôi, Ninh Hân, cậu thật không có đạo đức, dám cướp lời thoại của tớ.” Trương Linh tức giận rồi nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Yển Chi, tớ cũng muốn làm mẹ đỡ đầu, cho tớ là mẹ lớn, Ninh Hân là làm mẹ nhỏ đi.”

“Dựa vào đâu chứ?” Bùi Ninh Hân hỏi.

“Dựa vào việc tớ lớn hơn cậu ba tháng.” Trương Linh đắc ý nói.

Bùi Ninh Hân câm nín, quay sang lườm Trương Linh, nhưng cô nàng vẫn chẳng hề đoái hoài, chỉ hưng phấn nói với Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cục cưng trong bụng cậu là con trai hay con gái vậy, để tớ chuẩn bị quà gặp mặt cho bé.”

Hoàng Yến Chi cạn lời: “Bây giờ mới ba tuần, có thể nhìn ra cái gì chứ?”

Bùi Ninh Hân cười nhạo: “Trương Linh, cậu trả lại hết kiến thức sinh học cho giáo viên rồi à.”

Trương Linh cười ngượng: “Vừa rồi vui quá nên quên mất thôi.”

Vì kích cỡ lễ phục của Bùi Ninh Hân và Trương Linh có chút vấn đề, mấy hôm trước phải mang đi sửa, cho nên bây giờ còn chưa được gửi tới. Đến khi có lễ phục hai người mới đi thử.

“Yến Chi, sau này tớ cũng muốn tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống.” Trương Linh nhìn lễ phục trên người, hâm mộ nói.

“Lần này ngài Quân nhà cậu chi mạnh tay thật, ngay cả lễ phục của phù dâu cũng được chú trọng như vậy.” Bùi Ninh Hân nhìn lễ phục phù dâu được cắt may khéo léo công phu trên người mình thì không khỏi khen ngợi. Cô và Trương Linh chỉ làm phù dâu cho Hoàng Yến Chi, vậy mà lễ phục Quân Hạo Kiện chuẩn bị cho họ còn lỗng lẫy đẹp đẽ hơn cả áo cưới của cô dâu trong mấy cửa hàng đồ cưới.

Thật ra nếu biết trước Hoàng Yến Chi mang thai thì nhà họ Hoàng và nhà họ Quân đã không tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống rồi, lễ phục cô dâu kiểu truyền thống quá nặng nề, bọn họ lo Hoàng Yến Chi sẽ không chịu nổi. Thậm chí khi biết cô mang thai, hai ông cụ còn định đổi hôn lễ thành kiểu phương Tây, nếu không phải lo không may kịp lễ phục, có lẽ bọn họ đã thật sự làm như vậy rồi.

Trang điểm thử cho Bùi Ninh Hân và Trương Linh xong, stylist và thợ trang điểm mới rời đi, ngày mai bọn họ sẽ đến lần nữa.

Trương Linh và Bùi Ninh Hân thấy Hoàng Yến Chi đã bắt đầu buồn ngủ. Biết phụ nữ có thai rất dễ buồn ngủ, nên cả hai cũng nhanh chóng ra về.

****************

Tại một trang viên ở nước ngoài.

James ngồi trong thư phòng, sắc mặt vô cùng âm u. Vu Băng quỳ dưới đất, trước mặt cô ta là một tờ báo, trên đó viết là tin tức Helen bị thương phải nằm viện thật ra chỉ là một tin đồn thất thiệt, Helen đã ra mặt bác bỏ tin đồn này.

“Đây là nhiệm vụ chắc chắn đã hoàn thành mà cô đã nói đấy hả? Vu Băng, cô cho tôi là kẻ ngốc để đùa giỡn sao?” James nổi trận lôi đình, làm cả người Vu Băng vô thức run lên.

“Lần này là sơ suất của tôi.” Sao ả có thể nghĩ đến chuyện Helen lại hợp tác với bác sĩ lừa ả được chứ.

“Vu Băng, bên cạnh tôi không cần một người vô dụng.” James lạnh lùng nói.

“Chủ nhân, xin đừng đuổi tôi đi, tôi có thể vì ngài mà làm bất cứ chuyện gì, tôi biết ngài không muốn Hoàng Yến Chi gả cho Quân Hạo Kiện, tôi có thể phá hoại hôn lễ này, để bọn họ không thể kết hôn.”

James cười nhạo, chẳng phải hắn khinh thường Vu Băng, nhưng người do chính hắn đào tạo có bản lĩnh thế nào sao hắn không biết rõ? Vu Băng thật sự kém xa nhóm người Helen.

Nhóm Helen là một trong những nhóm người xuất sắc nhất mà James từng dạy, đây chẳng phải là một câu nói suông, bằng không thì trước đây dù hắn có chút cố tình, thì chỉ với mấy người bọn họ cũng sẽ không thể phá hủy căn cứ.

“Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cút ra ngoài cho tôi.” James lạnh lùng nói.

Ánh mắt Vu Băng vô cùng ảm đạm, còn định cầu xin thêm một cơ hội nữa, nhưng James đã quay đi không nhìn cô ta, cuối cùng Vu Băng đành phải lui ra ngoài.

James cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì mà ánh mắt vô cùng phức tạp.

- ---------------

Hely tựa vào ghế, cầm một cái máy tính bảng trong tay, lướt weibo một lúc rồi nhìn sang Helen: “Helen, tuyên bố ra bên ngoài tin cậu bị thương chỉ là giả vào lúc này là thích hợp thật sao?”

Helen đang cẩn thận lau chùi con dao quân dụng trong tay: “Cho dù lúc này tôi có tuyên bố hay không cũng vậy thôi. Một khi James thấy cảm thấy lấy chuyện này ra không thể uy hiếp được Tris thì hắn sẽ nghi ngờ. Ngay từ đầu hắn đã không định để hôn lễ của Tris được cử hành thuận lợi rồi, vậy chi bằng chúng ta cứ quang minh chính đại mà lộ diện, trực tiếp chống lại hắn, như vậy còn tốt hơn là cứ thấp thỏm đề phòng hắn âm thầm ra tay.”

“Thật ra thì tớ vẫn không hiểu James, người khác không biết thân phận của chúng ta thì không nói, nhưng hắn là người huấn luyện chúng ta, là người hiểu rõ chúng ta hơn ai hết. Nếu hắn trực tiếp nói thân phận của chúng ta cho người khác biết, một khi thân phận bại lộ, dựa vào việc trước đây chúng ta đắc tội với người nhiều như vậy, nhất định sẽ có người tìm chúng ta trả thù, không cần hắn phải ra tay thì chúng ta cũng sẽ xong đời. Vậy mà lâu như thế hắn vẫn không nói ra, vì cái gì nhỉ?” Hely nói, cô đã thắc mắc vấn đề này rất lâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Wenny liếc mắt sang: “Điều này có gì mà nghĩ không ra, James là một kẻ cao ngạo cỡ nào, hắn sẽ để người khác biết hắn đã bị người mà mình tự tay huấn luyện ra hủy diệt sao? Hơn nữa, nếu hắn muốn trị người khác, nhất định sẽ tự mình ra tay.”

Nói tới đây, Wenny bỗng cười rộ lên, hả hê nói: “Cho nên tớ đoán lần này trở về, cô ả Vu Băng chết tiệt kia chắc chắn sẽ không kết cục tốt.”

Nghĩ vậy, Hely cũng tàn nhẫn cười rộ lên: “Tốt nhất là James cứ nhốt ả vào chuồng thú đi.”

Wenny run lên: “Hely, bây giờ cậu càng ngày càng ác đấy.”

“Cậu dám nói cậu không muốn như vậy?” Hely cười vô cùng đáng yêu, nhìn Wenny với vẻ mặt “đừng tưởng tớ không biết suy nghĩ của cậu”.

Đúng là trong lòng Wenny cũng muốn như vậy. Cô chướng mắt ả Vu Băng chết tiệt kia lâu lắm rồi. Cô không biến thái như James, không đếnbmức phải tự tay trừng trị người khác, chỉ cần có thể thấy Vu Băng gặp xui xẻo thì trong lòng cô liền vui vẻ.

“Thật ra để James biết được cũng tốt, dù sao thì chúng ta cũng phải tham dự hôn lễ của Tris mà.” Helen nói.

Helybvà Wenny cũng đồng ý với câu nói này, nếu vì trốn tránh James mà không thể tham dự lễ cưới của Hoàng Yến Chi, như vậy thì bọn họ quá thiệt thòi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.