Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 235: Hạo Kiện, em có thai rồi




Hoàng lão gia bình tĩnh lại, nhìn lên trên lầu rồi mới đi xuống. Còn Vũ Ân Nguyệt thì tiếp tục đi lên, Quân lão gia cũng không ngăn bà.

Dưới lầu, Hoàng lão gia nhìn Quân lão gia: “Lão Quân, Chi Chi thật sự mang thai? Ông không gạt tôi đấy chứ?”

Quân lão gia lườm Hoàng lão gia: “Tôi mà lại lấy chuyện này ra gạt ông à?

Hoàng lão gia biết Quân lão gia sẽ không làm vậy, ông chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

“Ha ha ha, tôi sắp làm ông cố nội rồi. Ha ha ha!!!” Hoàng lão gia cười thích thú.

Quân lão gia cười nhạo Hoàng lão gia: “Ha ha ha, tôi mới là ông cố nội, ông chỉ là ông cố ngoại mà thôi.”

Khuôn mặt già của Hoàng lão gia cứng đờ: “Hừ, vậy thì sao chứ? Đứa bé trong bụng Chi Chi cũng là con cháu nhà họ Hoàng. Ông cố ngoại cũng là ông cố.”

Quân Giai Uyển thấy hai ông lão bắt đầu cãi nhau thì bật cười: “Chú Hoàng, ba, thay vì cãi nhau, hai người hãy suy nghĩ đặt tên gì cho chắt đi.”

Đề tài này thật sự đã hấp dẫn hai ông lão.

“Đúng đúng đúng, tôi muốn đặt cho chắt trai một cái tên vừa đẹp vừa có ý nghĩa.” Quân lão gia vỗ đùi.

Hoàng lão gia trừng ông: “Chắt trai? Chẳng lẽ sinh chắt gái thì ông không cần?”

“Cái ông già này, tôi là người như vậy sao? Mặc kệ Yến Chi sinh con trai hay con gái, thì nó đều là ruột thịt của tôi, tôi đều sẽ yêu thương nó. Ông đừng có mà châm ngòi ly gián tình cảm của tôi và chắt trai chắt gái.”

“Vậy mới được chứ. Nếu để tôi biết ông ghét bỏ đứa nào thì tôi sẽ gọi Chi Chi về nhà ở, dắt theo con của con bé về luôn, cũng không cho bọn nó gọi ông là ông cố.” Hoàng lão gia bông đùa, nhưng ai cũng có thể nghe ra vẻ nghiêm túc bên trong.

“Ông già này, chúng ta đã quen nhau nhiều năm như thế rồi chẳng lẽ ông không tin tôi?” Quân lão gia trừng lại, dáng vẻ cứ như nếu ông dám nói ừ, thì tôi sẽ tuyệt giao với ông.

“Tôi chỉ đùa một chút tôi mà, ông phản ứng gay gắt như thế làm gì? Đúng rồi, Hạo Kiện biết chuyện này chưa?” Hoàng lão gia hỏi.

Quân lão gia lắc đầu: “Chưa biết, Yến Chi muốn tự mình nói với Hạo Kiện.”

Hoàng lão gia gật đầu, chuyện quan trọng thế này để Chi Chi nói sẽ tốt hơn.

“Bây giờ Chi Chi đang mang thai, chúng ta cần chuẩn bị đồ đạc cho chắt trước. Lễ cưới theo kiểu truyền thống rất phức tạp, làm xong sẽ mệt chết người. Trước kia thì không nói, nhưng bây giờ Chi Chi đang mang thai, mệt mỏi như vậy, con bé chịu được sao?” Hoàng lão gia lầm bầm.

Nghe Hoàng lão gia nói vậy, Quân lão gia cũng bắt đầu lo lắng, hai ông lão bắt đầu bàn bạc đơn giản hóa lễ kết hôn.

Lúc Hoàng Yến Chi thức dậy thì thấy Vũ Ân Nguyệt đang quạt cho cô ngủ: “Có phải mẹ làm con thức không?”

Hoàng Yến Chi nhìn cây quạt trong tay Vũ Ân Nguyệt, lắc đầu: “Không ạ, con ngủ đủ giấc nên mới thức. Mẹ đến lúc nào vậy?”

Vũ Ân Nguyệt cười cười: “Mẹ vừa đến thôi, thấy con ngủ nên không gọi con dậy. Con đói không? Có khó chịu không ở đâu không?”

“Không ạ. Mẹ, con vừa có thai, mẹ đừng lo lắng quá.”

Sao Vũ Ân Nguyệt có thể không lo lắng được? Bà từng sinh hai người con, lúc đấy cảm thấy cũng không có gì to tát, nhưng đến khi thấy con gái mang thai thì bà đứng ngồi không yên, lo lắng không thôi.

“Nếu con muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ nấu cho con ăn.” Vừa dứt lời, Vũ Ân Nguyệt mới ý thức được mình nấu ăn không ngon, bà ngượng ngùng nói tiếp: “Mẹ sẽ nhờ chị Tống nấu cho con ăn.”

Hoàng Yến Chi cứ như không thấy vẻ ngượng ngùng của bà, gật đầu hỏi: “Mẹ tới cùng ông nội sao?” Nếu Hoàng lão gia biết chuyện này thì nhất định ông sẽ đến.

Vũ Ân Nguyệt gật đầu: “Có, ông nội con cũng muốn vào thăm con, nhưng con đang ngủ, nên ông đang ở tầng dưới nói chuyện với ông Quân đấy. Bây giờ con muốn dậy chưa?”

“Vâng, ngủ lâu quá thì buổi tối sẽ ngủ không được.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói.

“Vậy mẹ đi xuống trước.”

Sau khi ra ngoài cửa, Vũ Ân Nguyệt mới xoa xoa cổ tay mình, quạt cho cô hơn hai tiếng đồng hồ nên thật ra cổ tay bà hiện giờ rất mỏi. Vừa rồi ở trong phòng bà cố chịu đựng, không muốn để cô biết.

“Chi Chi tỉnh rồi à?” Thấy Vũ Ân Nguyệt xuống, Hoàng lão gia liền hỏi.

Vũ Ân Nguyệt gật đầu: “Dạ, con bé sắp xuống rồi.”

Hoàng Yến Chi vừa xuống tầng dưới đã thấy Quân lão gia đang hô to gọi nhỏ bảo dì Triệu hầm canh, đến khi cô xuống, ông lại quay sang nói với Quân Giai Uyển: “Ngày mai đến trung tâm nội thất mua sắm vài món đi, trong nhà nên lót thảm, nhất là cầu thang. Sàn gỗ trơn lắm, nếu không cẩn thận khiến Yến Chi trượt chân thì phải làm sao?”

Hoàng Yến Chi cạn lời: “Ông nội, cháu có phải làm từ bùn đâu.” Bây giờ mới tháng chín, phải một thời gian nữa mới đến mùa lạnh, hiện giờ đã lót thảm trong nhà thì có hơi quá không?

“Sàn nhà trơn lắm, bây giờ giờ cháu đã là phụ nữ có thai, không thể qua loa được.” Quân lão gia nghiêm túc nói, đây chính là đứa chắt ông mong mỏi từ lâu, phải bảo vệ thật tốt.

Hoàng Yến Chi nhìn về phía ông nội mình, muốn ông nói giúp một tiếng, ai ngờ Hoàng lão gia lại gật đầu ủng hộ: “Lão Quân nói rất đúng. Chi Chi, bây giờ cháu không thể qua loa được, cẩn thận vẫn tốt hơn. Thời gian này cháu cũng không cần về nữa, cứ ở lại Đại Viện đi, để mọi người tiện chăm sóc cho cháu.”

“Theo ông thì Yến Chi cứ ở lại đây đi, sau này Hạo Kiện phải về quân đội, trước kia thì không nói, nhưng hiện giờ cháu có thai, phải chú ý chuyện ăn uống và ngủ nghỉ hơn.”

“Vâng ạ.” Hoàng Yến Chi cũng tán thành với đề nghị này. Cô tất nhiên tự biết khả năng nấu nướng của mình, trước kia còn có thể ăn tạm, nhưng hiện giờ cô không dám, cô cũng rất hy vọng sẽ sinh ra một đứa bé khỏe mạnh.

Thấy Hoàng Yến Chi đồng ý, hai ông lão rất vui mừng.

Chuyện Hoàng Yến Chi mang thai là chuyện vui lớn đối với cả nhà họ Hoàng lẫn nhà họ Quân. Tối đến, hai nhà quây quần lại cùng ăn cơm. Hoàng Yến Chi thì được đối xử y như bảo vật quốc gia.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận hết sức của mọi người, Hoàng Yến Chi! cũng rất bất đắc dĩ.

“Có phải không chịu nổi sự quan tâm quá mức của mọi người không?” Hạ Yên Nhi nhìn cô, cười hỏi.

Hoàng Yến Chi gật đầu: “Mọi người khẩn trương quá làm em cũng bắt đầu khẩn trương theo rồi.”

“Lần đầu tiên làm mẹ có cảm giác thế nào?” Hạ Yên Nhi nhìn bụng Hoàng Yến Chi, tò mò hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa có cảm giác gì cả, chắc là còn ít tháng nên chưa cảm nhận được gì.”

“Cũng phải, hiện giờ chắc bé còn chưa lớn bằng một hạt gạo nữa, sao có cảm giác gì được. Có điều, Quân Hạo Kiện nhà em hẳn là vẫn chưa biết chuyện em có thai phải không?

“Vâng, em vẫn chưa nói cho anh ấy biết.”

Hạ Yên Nhi cười trên nỗi đau của người khác: “Không phải Quân Hạo Kiện nhà em là người cuối cùng biết chuyện đấy chứ?”

Hoàng Yến Chi suy nghĩ rồi cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Ba em cũng chưa biết.”

Nhà họ Hoàng và nhà họ Quân không định công khai tin tức Hoàng Yến Chi có thai ra ngoài, một phần vì còn ít tháng, một phần vì Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện cũng sắp tổ chức lễ cưới, hiện giờ không phải là thời điểm tốt để công bố chuyện có thai.

Buổi tối, sau khi người nhà họ Hoàng đi về, Hoàng Yến Chi tắm rửa rồi nằm trên giường đọc cuốn “Một trăm điều cần biết khi chuẩn bị làm mẹ” mà Hạ Yên Nhi tặng cô hồi trưa.

Đang đọc sách thì Quân Hạo Kiện gọi điện thoại đến, cô cong môi cười khẽ: “Hạo Kiện.”

Mặc dù cô chỉ gọi tên mình, nhưng Phó Hoành Dật vẫn nghe ra trong giọng nói của cô rất vui vẻ, anh cười khẽ: “Đang vui à?”

“Vâng.”

“Chuyện gì làm em vui vẻ vậy?” Quân Hạo Kiện hỏi.

Hoàng Yến Chi mỉm cười, kìm nén sự kích động muốn nói cho anh biết tin mình có thai, chỉ nói: “Vâng, vì anh sắp trở về, chúng ta sắp kết hôn rồi.”

“Ha ha, muốn lấy anh vậy à?”

“Đúng vậy, em muốn lấy anh, bây giờ, ngay lập tức.” Hoàng Yến Chi bật cười.

Mặc dù biết cô nói vui, nhưng giây phút này, trái tim của anh vẫn không kiềm chế được rung động. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, âu yếm cô, trong lòng càng nôn nóng muốn trở về nhà hơn.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Cách lễ cưới chưa tới năm ngày, hai nhà cũng bắt đầu bận rộn, chỉ có Hoàng Yến Chi là nhàn rỗi nhất, nhiệm vụ hằng ngày của cô chính là ăn, ngủ, nghỉ ngơi.

Hoàng Yến Chi nhìn mọi người bận rộn mà trong lòng rất áy náy, muốn giúp một tay. Kết quả ai cũng ghét bỏ cô, đuổi cô đi nghỉ ngơi, ngay cả lý do đưa ra cũng giống nhau y như đúc: “Đủ người rồi, không cần người phụ nữ lớn bụng như con, đi ra ngoài chơi đi.”

Vì vậy, Hoàng Yến Chi cứ nhàn nhã ngồi dưới giàn nho trong đại viện của nhà họ Hoàng, chốc chốc lại hái một chùm nho ăn, hoặc đi dạo quanh sân nhà họ Quân, hái một quả lựu nhâm nhi.

Hoàng Yến Chi phát hiện ra, từ sau khi biết mình có thai thì cô ăn càng ngon miệng hơn, thấy cái gì cũng muốn ăn thử.

Một dáng người cao ngất xuất hiện trước mặt cô, Hoàng Yến Chi ngước nhìn. Thấy khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt cô sáng lên, đứng dậy: “Hạo Kiện, anh đã về rồi.”

Quân Hạo Kiện ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Ừ, anh về rồi. Muốn cho em một bất ngờ nên anh về sớm hơn, có vui không?”

Hoàng Yến Chi gật đầu, mỉm cười thần bí: “Em cũng có một bất ngờ dành cho anh.”

Quân Hạo Kiện nhướng mày, nhìn vợ yêu xinh đẹp trong lòng mình: “Hử? Bất ngờ gì?”

“Hạo Kiện, em có thai rồi.”

Sau khi nói xong, bầu không khí chợt yên tĩnh đến quái lạ, Hoàng Yến Chi thấy anh không có chút phản ứng nào, không kìm lòng được đưa mắt nhìn anh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

Trong lòng Hoàng Yến Chi bỗng thấy hơi thấp thỏm, lẽ nào anh không thích đứa bé này, nên nghe tin cô có thai cũng không thấy hạnh phúc hay vui mừng? Nghĩ vậy, đáy mắt Hoàng Yến Chi liền hiện lên vẻ buồn bã.

“Yến Chi, em vừa nói gì vậy, em lặp lại lần nữa đi.” Quân Hạo Kiện cầm lấy bả vai cô, giọng nói run run. Hoàng Yến Chi nhìn anh, chậm rãi nở nụ cười, rồi nói từng câu từng chữ: “Hạo Kiện, em-có-thai-rồi, anh sắp được làm ba rồi.”

Cuồi cùng Quân Hạo Kiện mới dám chắc mình không nghe nhầm: “Thật sao? Anh sắp được làm ba rồi ư?”

Hoàng Yến Chi gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, anh sắp làm ba, còn em sắp làm mẹ.”

Quân Hạo Kiện hơi ngẩn người, cứ như vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Anh cứ thế nhìn cô thật lâu mà không nói gì, khiến cô vừa cảm thấy buồn cười vừa hạnh phúc, quơ quơ tay trước mắt anh: “Hạo Kiện?”

Quân Hạo Kiện hoàn hồn, rồi lập tức bế cô lên: “Bà xã, anh sắp làm ba, em sắp làm mẹ, chúng ta có con rồi.” Giọng điệu của anh rất kích động, ai cũng có thể nghe ra sự vui vẻ trong đó.

Hoàng Yến Chi tươi cười, vỗ vỗ vai anh: “Thả em xuống đi, anh làm em choáng luôn rồi này.”

Quân Hạo Kiện vừa nghe liền vội vàng thả Hoàng Yến Chi xuống, khẩn trương nhìn cô: “Bây giờ đầu còn choáng nữa không?”

Hoàng Yến Chi buồn cười lắc đầu: “Hạo Kiện anh đừng khẩn trương.” Thấy ang như gặp trận chiến lớn, Hoàng Yến Chi nhón chân hôn lên môi anh một cái.

Quân Hạo Kiện ôm lấy cô, nhưng không dám ôm mạnh nữa: “Bà xã, cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã cho anh một đứa con, cho anh một gia đình hoàn chỉnh, khiến cuộc sống của anh được viên mãn.

Hoàng Yến Chi tựa lên vai anh, cũng ôm lấy anh, “Hạo Kiện, em rất hạnh phúc.”

Vừa rồi Hoàng Minh Dạ nghe bên ngoài hình như có tiếng động nên đi ra xem. Nhìn thấy hình ảnh này, anh liền nở nụ cười ấm áp, rồi chẳng biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt anh lại có chút hả hê.

“Hai đứa thôi đi được rồi đó, biết cảm tình của hai đứa tốt, nhưng cũng không cần lúc nào cũng dính lấy nhau như vậy chứ.” Hoàng Minh Dạ nhàn nhã nói.

Quân Hạo Kiện thản nhiên liếc nhìn anh ấy, rồi lại nhìn sang vợ mình: “Mấy tháng rồi em? Có khó chịu chỗ nào không?”

“Mới nửa tháng thôi, không khó chịu ở đâu cả, ăn ngon ngủ ngon.”

Nửa tháng? Đó là lần anh trở về chụp ảnh cưới, buổi sáng hôm đó trước khi đi, Quân Hạo Kiện đã không sử dụng biện pháp an toàn nào, trước kia cũng từng như thế nhưng không dính, ai ngờ lần này lại trúng thưởng.

“Nếu có khó chịu chỗ nào thì em nhất định phải nói với anh nhé, tuyệt đối không được chịu đựng một mình, biết không?” Quân Hạo Kiện không yên tâm căn dặn.

Hoàng Yến Chi cười gật đầu, “Biết rồi biết rồi, em sẽ không cố chịu đựng.”

Hoàng Minh Dạ thấy Quân Hạo Kiện khẩn trương thì rất hài lòng. Quân Hạo Kiện càng lo lắng, chứng tỏ cậu ta càng quan tâm đến em gái của mình, đây là điều anh muốn thấy.

Ngày hôm sau, Quân Hạo Kiện liền đưa cô đến chỗ bác sĩ Chung. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho Hoàng Yến Chi, rồi lại cẩn thận chuẩn mạch, sau đó nhã nhặn nói: “Không có vấn đề gì lớn cả, ngày thường ăn uống chú ý cân bằng dinh dưỡng là được. Nhưng tình trạng sức khỏe của cháu hiện giờ không phải là lúc tốt nhất để mang thai, do vậy ngày thường nhớ chú ý nên cố gắng đừng để bị lạnh.”

Sau đó, bác sĩ lại dặn dò anh: “Trong ba tháng đầu không được sinh hoạt vợ chồng, biết chưa?”

Hoàng Yến Chi lập tức đỏ mặt, rũ mắt xuống không nhìn ai. Anh thì lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không ngại ngùng gì: “Được, bác sĩ Chung, ngoài những chuyện này ra thì bình thường còn cần chú ý điều gì nữa không?”

Bác sĩ Chung nói, Quân Hạo Kiện chăm chú lắng nghe. Anh lấy giấy viết trong túi ra: “Được rồi, bác sĩ Chung nói tiếp đi.”

Hoàng Yến Chi ngây người nhìn, không biết người này đã chuẩn bị những thứ đó từ lúc nào nữa. Bác sĩ Chung thì lại rất hiểu tâm trạng của người sắp làm ba, nên cố gắng liệt kê tỉ mỉ.

Ra khỏi phòng khám của bác sĩ Chung, Quân Hạo Kiện liền lái xe đưa cô về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.