Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 234: Có rồi




Sau ngày nhận được điện thoại của James, Hoàng Yến Chi thức trắng cả đêm, suy nghĩ mãi lâu mà vẫn không biết nên làm gì bây giờ.

Tuy Helen nói bọn họ không sao, nhưng Hoàng Yến Chi không muốn đẩy bọn họ vào hoàn cảnh nguy hiểm. Hơn nữa, James là một người nói được làm được. Nếu cô không đồng ý với điều kiện của hắn thì hắn sẽ lại ra tay với bọn họ. Lần này còn không xảy ra chuyện gì, nhưng ai dám chắc những lần sau thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cách tốt nhất là… James phải chết.

Có tiếng gõ cửa vang lên, giọng dì Triệu truyền đến: “Yến Chi, cháu dậy chưa?”

“Cháu dậy rồi ạ.”

“Dì nấu bữa sáng xong rồi, xuống ăn đi cháu.”

Hoàng Yến Chi đáp “vâng”, rồi đứng dậy xuống lầu ăn sáng.

“Sáng nay dì nấu cháo cá, Yến Chi muốn ăn không?”

Hoàng Yến Chi gật đầu, sáng sớm ra cô không đói, ăn cháo cũng được.

Dì Triệu vào phòng bếp múc cháo cho Hoàng Yến Chi.

“Yến Chi, trông cháu không khỏe lắm, hôm qua ngủ không ngon sao?” Quân Giai Uyển hỏi cô, Quân lão gia cũng nhìn cô với ánh mắt quan tâm.

Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Nửa đêm hôm qua cháu gặp ác mộng, thức dậy rồi không ngủ tiếp được nữa.”

“Ác mộng không phải là thật, cháu đừng suy nghĩ nhiều. Lát nữa ăn sáng xong cháu đi ngủ thêm một giấc đi.” Quân lão gia nói.

Hoàng Yến Chi gật đầu. Lúc này, dì Triệu bưng một tô cháo cá đặt trước mặt Hoàng Yến Chi. Cô vừa định ăn thì lại chợt bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, Quân Giai Uyển lo lắng chạy theo.

“Sao vậy?” Quân lão gia cũng đi tới xem cô, vẻ mặt đầy lo lắng.

Hoàng Yến Chi nôn hết ra mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Thấy cả nhà đều nhìn mình với vẻ lo lắng, cô cười cười: “Ông nội, cô, cháu không sao. Do tối qua ngủ không ngon nên dạ dày không khỏe thôi.”

“Chẳng lẽ là vì mùi tanh của cháo cá? Không phải mà, dì đã nếm thử rồi, đâu có tanh.” Dì Triệu lẩm bẩm.

“Dì Triệu, không phải là do cháo cá tanh đâu, là do cháu không nghỉ ngơi tốt. Dạ dày của cháu không khỏe, chỉ cần ngủ không ngon là sẽ khó chịu.”

Quay lại bàn ăn, Hoàng Yến Chi đang định ăn cháo thì lại chạy vào nhà vệ sinh. Quân lão gia lo lắng nhìn theo cô.

Còn Quân Giai Uyển như đã khẳng định được suy đoán của mình, trong mắt hiện vẻ vui mừng.

“Ba, Yến Chi không sao đâu, ba đừng lo lắng.”

“Ói đến như vậy rồi còn nói không sao. Tiểu Triệu, gọi tài xế đưa Yến Chi đến bệnh viện.”

“Vâng, tôi đi ngay.” Dì Triệu lập tức đến phòng khách gọi điện thoại. Quân Giai Uyển không cản, đúng là cần đến bệnh viện để xác nhận suy đoán của bà.

Hoàng Yến Chi thấy thoải mái hơn thì mới đi ra ngoài nói: “Ông nội, không cần đến bệnh viện đâu ạ, cháu nghỉ một lát sẽ khỏe thôi.”

“Không được, phải đến bệnh viện. Yến Chi, sức khỏe là quan trọng nhất, dù là bệnh nhẹ cũng không được xem thường, biết chưa?”

“Đúng vậy, Yến Chi, chúng ta đến bệnh viện khám, ít nhất thì cũng yên tâm hơn.” Quân Giai Uyển cũng khuyên.

Hoàng Yến Chi đành chịu thua, cùng Quần Giai Uyển đến bệnh viện. Quân lão gia lo lắng nên cũng đi theo, bỏ luôn cả bữa sáng.

Đến bệnh viện, Quân Giai Uyển không dẫn Hoàng Yến Chi đến khoa dạ dày mà đến khoa phụ sản.

“Giai Uyển, con có nhầm không? Dạ dày Yến Chi không khỏe, con dẫn con bé đến đây làm gì?” Quân lão gia thấy bảng chỉ dẫn thì hỏi.

“Không nhầm đâu ạ. Ba ở đây đợi một lát, con dẫn Yến Chi vào trong.”

Bà vừa dứt lời, Quân lão gia và Hoàng Yến Chi liền nhìn xuống bụng của cô.

Quân lão gia mừng rỡ, nhìn Hoàng Yến Chi cứ như nhìn một bảo bối cực kỳ quý giá.

“Ba, ba đừng kích động, con chỉ đoán thôi mà. Bây giờ để Yến Chi vào khám đã.”

Quân lão gia tỉnh táo lại, gật đầu: “Đúng đúng, đi khám trước đã. Yến Chi, cháu vào khám đi, đừng khẩn trương, có ông và cô ở đây rồi.”

Hoàng Yến Chi rất muốn nói cô không khẩn trương, nhưng thấy dáng vẻ của ông, cuối cùng cô vẫn không nói gì.

Hoàng Yến Chi vào trong khám, Quân lão gia đi tới đi lui trong hành lang, Quân Giai Uyển nhìn mà choáng váng: “Ba, ba đừng đi nữa, ba ngồi chờ một lát đi.”

“Aizz, ba hồi hộp mà.” Trước đây, khi con dâu sinh Quân Hạo Kiện ông cũng không căng thẳng như thế.

Ông hỏi Quân Giai Uyển: “Yến Chi có… thật sao?”

Quân Giai Uyển cười nói: “Con không dám chắc, những cũng tám chín phần rồi.” Sáng nay thấy Yến mới như vậy, bà chợt nhớ tới lúc mang thai Cố Hiên, cứ ngửi mùi cá là bà muốn nôn.

Tay nghề dì Triệu rất tốt, nấu cháo cá không tanh, nhưng mũi của phụ nữ mang thai nhạy hơn mũi của người thường rất nhiều, chỉ một chút mùi cũng buồn nôn rồi.

Đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Hoàng Yến Chi đi ra, Quân Giai Uyển không còn dám chắc nữa. Chẳng lẽ con bé không mang thai, mà là dạ dày có vấn đề thật? Nhưng nếu thế thì cũng phải ra rồi chứ.

Đợi thêm một lát nữa, lúc Quân Giai Uyển không nhịn được muốn đi vào xem thì Hoàng Yến Chi đã đi ra.

Thấy sắc mặt của Hoàng Yến Chi vẫn bình thường, Quân lão gia liền thất vọng, nhưng ông vẫn lại vỗ vai Hoàng Yến Chi an ủi: “Yến Chi, không có thai cũng không sao, cháu và Hạo Kiện còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội.”

Quân Giai Uyển cũng an ủi cô: “Đúng vậy, Yến Chi, cháu và Hạo Kiện còn trẻ, không vội. Cũng do cô làm quá lên, cháu đừng buồn, lát nữa chúng ta đến khoa dạ dày khám.”

Nghe Quân lão gia và Quân Giai Uyển thay nhau an ủi, Hoàng Yến Chi không biết nên khóc hay nên cười, dứt khoát đưa kết quả khám bệnh cho Quân Giai Uyển.

Quân Giai Uyển xem xong, liền ngẩn người ra, mở to mắt nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy, chỉ sợ mình nhìn lầm. Quân lão gia lo lắng hỏi: “Giai Uyển, Yến Chi làm sao vậy? Con mau nói đi!”

Thấy Quân Giai Uyển vẫn không có phản ứng gì, Quân lão gia sốt ruột giật kết quả xét nghiệm xem: “Có cái gì thì mau nói đi xem nào…”

Câu nói tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng, Quân lão gia mở to mắt, ngẩn người hệt như Quân Giai Uyển.

Hoàng Yến Chi không ngờ hai người bất ngờ đến thế. Thấy bọn họ cứ ngẩn người mãi như vậy, cô bèn gọi: “Ông nội, cô!”

Quân Giai Uyển và Quân lão gia vẫn không có phản ứng gì. Sáng nay Hoàng Yến Chi không ăn sáng, đến khám bệnh lại mất thêm cả buổi nên bây giờ thấy hơi đói. Cô xoa bụng, nhỏ giọng nói: “Ông nội, cô, cháu đói rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“À, ừ, đói bụng.” Quân lão gia vô thức trả lời, rồi bỗng nhiên hồi hồn: “Yến Chi, cháu đói rồi à? Mau, chúng ta mau về nhà, ông sẽ gọi điện thoại bảo dì Triệu nấu món ngon cho cháu.”

Nhớ lại lúc sáng Hoàng Yến Chi ngửi mùi cháo cá là nôn, ông lại nói thêm: “Hừm, không thể nấu cá.”

Quân lão gia vừa đi vừa gọi điện thoại về nhà: “Tiểu Triệu, mọi người về nhà ngay đây, cô nấu vài món cho Yến Chi, thanh đạm thôi, nhưng mà phải đầy đủ chất dinh dưỡng mới được. Yến Chi muốn ăn gì hả? Để tôi hỏi con bé. Yến Chi cháu có thèm món gì không? Ông bảo dì Triệu nấu cho cháu.”

Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Ông nội, không cần phiền phức như vậy đâu, nấu cho cháu một bát cháo trứng muối thịt nạc là được rồi.”

“Vậy đâu có được, cháo không có dinh dưỡng gì cả.” Quân lão gia nói, cũng không hỏi ý kiến của Hoàng Yến Chi nữa mà nói thẳng với dì Triệu: “Tiểu Triệu, cô cứ nấu theo khẩu vị bình thường của Yến Chi là được. Ừ, nấu cho phụ nữ có thai ăn ấy.”

Cúp điện thoại, Quân lão gia nhìn cái bụng của Hoàng Yến Chi bằng ánh mắt nóng rực, sáng long lanh.

Quân Giai Uyển bình tĩnh hơn ông nhiều, nhớ lại khi nãy Hoàng Yến Chi ở trong phòng khám rất lâu, bèn dịu dàng hỏi: “Yến Chi, bác sĩ nói thế nào.”

Quân lão gia vỗ đầu một cái: “Đúng đúng đúng, bác sĩ nói như thế nào?”

Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Bác sĩ nói tất cả đều tốt, nhưng vì thai còn nhỏ nên chưa nhìn được gì. Bác sĩ đề nghị cháu đến khi thai lớn hơn một chút thì đến kiểm tra lại.”

Quân lão gia gật đầu hùa theo: “Đúng, đúng. Nếu lúc đó Hạo Kiện không có ở nhà thì để cô hoặc ông đi cùng cháu, đều được cả.”

Quân Giai Uyển cũng nói: “Đúng vậy, đến lúc đó cô đi cùng cháu.”

Nghe hai người nói, Hoàng Yến Chi mới nhớ mình chưa nói chuyện có thai với Quân Hạo Kiện. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Quân Giai Uyển và Quân lão gia: “Ông nội, cô, tạm thời chưa vội nói chuyện cháu có thai cho Hạo Kiện biết được không? Cháu muốn đợi anh ấy trở về rồi tự mình nói.”

“Được, theo ý cháu đi.” Quân lão gia cười tủm tỉm. Bây giờ dù Hoàng Yến Chi có muốn cả bầu trời sao, thì ông cũng nghĩ cách lấy xuống cho con bé.

Phòng khám phụ khoa ở tầng hai. Bọn họ vừa bước tới cầu thang, Quân lão gia liền nói: “Yến Chi, cháu đi chậm một chút, đi cầu thang rất nguy hiểm. Giai Uyển, con lại đỡ Yến Chi đi.”

Quân Giai Uyển vội buông Quân lão gia ra, đến đỡ Hoàng Yến Chi. Cô bèn nói với Quân lão gia: “Ông nội, cháu mới mang thai nửa tháng thôi, không cần lo lắng như vậy.”

Quân lão gia không hài lòng, nói: “Ai nói không cần lo lắng? Ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, từ bây giờ cháu phải cẩn thận hơn nữa.”

“Đúng vậy, Yến Chi, cháu nghe lời đi.” Quân Giai Uyển cùng đồng ý với lời nói của Hoàng lão gia. Lúc này, hai người hoàn toàn xem Hoàng Yến Chi như trẻ nhỏ yếu ớt, khiến cô rất bất đắc dĩ.

Cẩn thận đi xuống lầu một, cẩn thận leo lên xe, Hoàng Yến Chi mới thở dài một hơi. Cảm giác được phục vụ đúng là khồng dễ chịu chút nào, nhất là khi người phục vụ là hai người lớn trong nhà.

Nhưng hai người họ lại không hề thấy thế, còn cười híp mắt suốt dọc đường về nhà, rõ ràng là rất vui vẻ.

Quân lão gia liên tục nói: “Lão Hạ, ông lái xe chậm một chút, chậm một chút nữa, đừng để xe xóc nảy, dọa sợ chắt của tôi.”

“Lúc rẽ phải lái chậm lại, đèn xanh đèn đỏ cũng để cho người ta đi trước, chúng ta không vội, an toàn là trên hết.”

Về đến nhà, lão Hạ tỏ vẻ đây là lần lái xe mệt nhất trong mấy chục năm qua của mình.

“Yến Chi, mau đến đây ngồi, đừng để mệt.” Quân lão gia gọi cô lại ghế sô pha ngồi, sau đó lại đi tìm dì Triệu: “Tiểu Triệu, nấu cơm xong chưa? Yến Chi đói rồi.”

Dì Triệu bê một mâm lớn ra, trên đó có bốn năm món ăn,: “Xong rồi xong rồi đây, bây giờ ăn được rồi.”

“Yến Chi, tới đây ăn cơm.”

Hoàng Yến Chi đến chỗ bàn ăn, thấy Phó lão gia vẫn nhìn mình thì hỏi: “Ông ăn không ạ?”

Quân lão gia lắc đầu, cười toe toét: “Ông không đói, cháu ăn đi.”

Sáng sớm, bởi vì Hoàng Yến Chi nhiên bị nôn nên Quân Giai Uyển và Quân lão gia không còn tâm trạng ăn uống gì. Lúc này bọn họ đang bị niềm vui lấn át, làm gì còn nhớ đến chuyện đói hay không đói nữa.

Hoàng Yến Chi ăn xong bữa trưa, dì Triệu đến dọn bát đũa, rồi đặt một chén canh xuống trước mặt Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cháu uống canh này đi, đây là phương thuốc gia truyền của dì Triệu, uống vào sẽ không bị nôn nghén, lại còn giúp ăn ngon miệng hơn. Mẹ của Hạo Kiện và Giai Uyển cũng từng uống phương thuốc này đấy.”

Quân Giai Uyển nghe vậy thì hùa theo: “Phương thuốc này của dì Triệu rất có hiệu quả, cháu uống đi. Phụ nữ mang thai vốn cực khổ, nếu thêm nôn nghén nữa thì càng mệt mỏi.”

Hoàng Yến Chi cúi đầu nhìn chén canh thanh đạm, không có mùi gì lạ trước mặt. Cô nếm thử, vị khá ngọt.

Chắc là vì cô mới ăn cơm xong, nên dì Triệu không múc nhiều canh, cô chỉ uống vài ngụm là hết.

Thấy Hoàng Yến Chi uể oải, Quân lão gia bèn nói: “Yến Chi tối qua cháu ngủ không ngon, bây giờ lên ngủ thêm đi. Nếu cháu không muốn ăn trưa thì không cần ăn, khi nào thức dậy hãy ăn.”

Tối qua gần như cả đêm không ngủ, hôm nay lại bận rộn tới trưa, Hoàng Yến Chi quả thật hơi mệt mỏi. Nhưng cô vừa ăn cơm xong, có muốn ngủ cũng không được: “Ông nội, cháu chưa muốn ngủ, cháu đi dạo cho tiêu cơm trước đã.”

“Đúng đúng đúng, cháu xem trí nhớ của ông này! Để cô cháu đi dạo cùng cháu, đi xong thì về đi ngủ.”

Hoàng Yến Chi định nói không cần thì đã thấy Quân Giai Uyển đứng lên rồi.

“Yến Chi, là do ông nội cháu vui quá nên hơi làm quá lên, cháu đừng giật mình.” Quân Giai Uyển dịu dàng nói, trong mắt của bà là niềm vui mừng thật lòng.

Ba mẹ Quân Hạo Kiện qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, nên Quân Giai Uyển xem anh như con trai của mình. Bây giờ thấy anh sắp lên chức ba, bà thật sự rất vui mừng.

Hoàng Yến Chi cười nhẹ nhàng: “Vâng, cháu biết, là do ông nội quá vui thôi.” Không chỉ Quân lão gia, ngay cả Hoàng Yến Chi cũng rất vui vẻ.

Lúc làm kiểm tra, trong lòng cô rất thấp thỏm, bởi vì bác sĩ trung y từng nói cô thể hàn, khó thụ thai. Sau này tuy đã điều trị bằng thuốc trung y được mấy tháng, nhưng sau đó lại xảy ra đủ thứ chuyện, có lần cô còn bị thương.

Cô sợ mình chỉ bị đau dạ dày, đến lúc đó không chỉ Quân lão gia, mà cô cũng sẽ thất vọng.

Lúc bác sĩ khẳng định rằng cô mang thai, lòng cô vẫn còn thấp thỏm. Bởi vì lúc bị thương đã từng dùng thuốc, cô sợ ảnh hưởng tới con. May là bác sĩ nói không ảnh hưởng, dù sao lần bị thương đó cũng cách mấy tháng rồi.

Đứa bé này là con của cô và Quân Hạo Kiện, là đứa bé cô mong đợi đã lâu. Chỉ cần nghĩ tới cô và anh sắp chào đón kết tinh tình yêu của bọn họ, trong lòng cô liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Cô rất muốn lập tức gọi điện thoại báo cho Quân Hạo Kiện biết, nhưng rồi lại cố gắng đè nén xúc động này xuống. Bởi vì cô muốn nói ngay trước mặt anh, chia sẻ niềm vui với anh.

Quân Giai Uyển dẫn cô đi dạo vài vòng trong sân rồi về nhà để cô đi ngủ.

Biết trong bụng mình có thêm một sinh mạng nên tâm trạng của Hoàng Yến Chi rất tốt, cô vừa nhắm mắt được một lúc là ngủ ngay.

“Chi Chi, cháu đâu rồi?” Hoàng Yến Chi vừa ngủ không được bao lâu, thì Hoàng lão gia đến, đi theo sau ông là Vũ Ân Nguyệt.

“Chi Chi đâu rồi?” Không thấy cháu gái mình trong phòng khách, Hoàng lão gia định đi lên lầu.

Quân lão gia đi xuống, ngăn Hoàng lão gia lại.

“Lão Quân, ông tránh ra, tôi muốn lên gặp cháu gái của tôi.” Hoàng lão gia trừng Quân lão gia.

“Ông nói to hơn nữa đi, Yến Chi đang ngủ đấy!” Quân lão gia gằn giọng.

Hoàng lão gia lập tức nhỏ giọng lại, vẻ mặt nôn nóng: “Sao con bé lại ngủ giờ này? Có phải khó chịu không?”

“Chú Hoàng, Yến Chi không sao, phụ nữ mang thai rất thích ngủ, như vậy mới là bình thường.” Quân Giai Uyển từ trên lầu đi xuống, nói với Hoàng lão gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.