Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 220: Tìm được người




“Chờ đã.” Gã đàn ông phương Đông kêu lên. Anna thở phào một hơi, vừa rồi ả cảm thấy Hoàng Yến Chi thật sự dám giết ả.

“Pằng.” Một phát súng vang lên, cơ thể Anna cứng đờ, sau đó mềm nhũn ngã xuống đất. Ả nhìn về phía cửa với vẻ không thể tin, ở đó, KING cầm một khẩu súng trong tay, khói trắng bốc lên, nhìn ả bằng ánh mắt không chứa chút tình cảm nào.

Máu trong tim ả từ từ chảy ra. Hoàng Yến Chi buông tay ra để Anna trượt xuống đất, rồi vỗ tay: “Hay, không hổ danh là KING, ra tay thật tàn ác, ngay cả người của mình cũng giết.”

Vẻ mặt người ở đây đều thay đổi, thủ đoạn của KING trước giờ vẫn luôn rất ác độc, nhưng bây giờ ngay cả người mình mà gã cũng giết, trong lòng bọn họ dâng lên một nỗi sợ hãi.

KING thu súng lại, nhìn vẻ mặt bọn chúng, từ tốn mỉm cười: “Cô Hoàng, đối với người không tuân theo mệnh lệnh của tôi, trước giờ tôi đều không nương tay, cô ta chỉ gieo gió gặt bão thôi. Cô Hoàng đừng nên châm ngòi ly gián ở đây, con người tôi không thích bị uy hiếp. Bây giờ đã mất đi lợi thế, cô Hoàng tính như thế nào?”

Hoàng Yến Chi không thèm nhìn Anna nằm dưới đất một cái: “Anh muốn gì?”

“Cô Hoàng, tôi muốn mời cô đến một nơi, đi thôi.”

Hoàng Yến Chi không nói gì, đi theo sau KING. Cô không hề có ý định ra tay tấn công gã, nếu ngay bây giờ mà ra tay thì cô không nắm chắc phần thắng.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Trong trang viên nào đó ở nước ngoài.

“Chuẩn bị xong thì lập tức xuất phát.” James từ trên lầu đi xuống, thấy mọi người đã chuẩn bị đầy đủ rồi thì liền nói.

Một người phụ nữ từ bên ngoài đi vào, thấy vậy thì nhắm mắt lại: “James, cậu định làm gì? Đi cứu Hoàng Yến Chi?”

James nhìn bà ta, vẻ mặt vốn đã lạnh nay càng lạnh hơn: “Chuyện của tôi không đến lượt bà quản.”

Người phụ nữ kia nghe vậy thì liền xụ mặt: “James, rốt cuộc cậu có nhớ ba cậu chết như thế nào không? Ông ấy bị chính cha của Hoàng Yến Chi giết chết, vậy mà bây giờ cậu còn muốn đi cứu cô ta, cậu điên rồi sao?”

“Trước giờ tôi vẫn là một thằng điên mà, đâu phải ngày đầu tiên bà biết? Thù giết cha, tôi sẽ báo, nhưng Hoàng Yến Chi tuyệt đối không thể chết được.”

“Không được, cậu không được đi cứu Hoàng Yến Chi. Nếu cậu muốn đi cứu cô ta, thì trừ khi tôi chết.”

“Bà tưởng tôi không dám ư?” James rút khẩu súng bên hông ra, nhắm vào người phụ nữ kia. Bà ta cũng không thèm để ý, chỉ lẳng lặng nhìn James vì nghĩ James sẽ không dám bắn bà ta.

James tàn nhẫn mỉm cười, từ từ bóp cò súng.

“Đừng bao giờ nghĩ đến việc chỉ tay năm ngón với tôi, lần này chỉ cho bà một lời cảnh cáo.” Lúc đi qua bên cạnh bà ta, James dừng bước nói.

Người phụ nữ kia ôm bả vai chảy máu của mình, sắc mặt tái nhợt, nhìn theo bóng lưng rời đi của James, ánh mắt tàn ác, lấy điện thoại ra gọi cho KING.

****************

Sau khi Hely và Bart rời khỏi trang viên kia, Bart liền dẫn cô đến mấy trung tâm thương mại gần đó.

“Anh yêu, bộ đồ này thế nào?” Hely cầm một bộ đồ lên, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.

Bart nhìn thoáng qua rồi gật đầu: “Rất xinh đẹp.”

“Vậy em đi thử nhé?”

Bart không nói gì, Hely cầm quần áo đi vào phòng thay đồ. Nhưng Bart đợi rất lâu vẫn không thấy cô đi ra, bèn đến phòng thử đồ gõ cửa: “Bảo bối, thay xong chưa?”

Bên trong không có ai trả lời. Bart biến sắc, đạp thật mạnh vào cửa, bên trong chỉ còn lại quần áo bị vứt dưới đất, ngoài ra thì không còn ai cả. Gã nổi trận lôi đình, hét một tiếng với thuộc hạ đang chờ bên ngoài: “Tìm cho tao, nhất định phải tìm cho ra con khốn đó cho tao.”

Đám thuộc hạ đứng ngoài cửa cùng nhau lên tiếng, bắt đầu tìm kiếm Hely trong trung tâm thương mại.

Trong phòng vệ sinh ở lầu hai của trung tâm thương mại, Hely mặc một bộ quần áo thoải mái, vai đeo một cái ba lô, tóc ngắn ngang tai màu đen, khuyên tai to đùng kia đã được tháo ra. Cô đeo một cặp kính râm, đứng bên cạnh lan can, lẳng lặng quan sát mấy người áo đen đang tìm người dưới lầu, khóe miệng nhếch lên.

Một người áo đen ở gần đó đi qua, nhưng chỉ vội vàng liếc nhìn cô một cái liền lướt qua người cô. Hely có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Bart. Cô mỉm cười, ung dung rời khỏi trung tâm thương mại.

Bên ngoài trung tâm đã có sẵn một chiếc xe chờ cô. Hely lên xe, sau khi ngồi vào ghế sau thì mới cảm thán một câu: “Cuối cùng cũng thoát khỏi gã đàn ông già chết tiệt đó rồi, thật là làm bà đây mệt chết đi được.” Nói rồi, cô mới phát hiện người lái xe là Tư Truy.

“Ấy, anh đẹp trai, sao lại là anh tới đây đón tôi?”

Tư Truy nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Vì chỉ có mình tôi rảnh.”

Hely cười tủm tỉm: “Sao nào, thấy tôi quay Bart như quay chong chóng, có phải vô cùng sùng bái tôi không?”

Tư Truy gật đầu, anh ta thật sự phải nhìn Hely với đôi mắt khác.

“Trước kia các cô làm gì?” Tư Truy tò mò hỏi.

Hely giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc: “Anh bạn trẻ à, không được tò mò quá mức đâu, nước T của các anh không phải có câu sự tò mò có thể giết chết một con mèo sao?”

Tư Truy chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, thấy cô không chịu nói thì cũng thôi không hỏi nữa.

Lúc gặp lại mọi người, Hely lập tức lấy giấy và bút ra, viết viết vẽ vẽ trên giấy. Chỉ một lát sau, một tấm bản đồ đã được vẽ xong.

“Đây chính là nơi ẩn náu của BK. Hôm nay tôi đã quan sát một lượt, trong đó không có nhiều người, nhưng lại được trang bị rất hoàn hảo, mỗi một góc trong trang viên đều có camera giám sát, muốn yên lặng vào đó là chuyện vô cùng khó khăn.” Hely thu lại vẻ hờ hững trên mặt, nghiêm túc nói.

“Hely, cô không cần nói mấy lời nhảm nhí này, mau nói vào vấn đề chính đi.” Wenny ngắt lời cô.

Hely cười hì hì: “Không cần phải giục, sắp tới vẫn đề chính rồi đây. Hôm nay, lúc tôi vào trong đó đã ném mấy chiếc máy nhiễu tín hiệu vào trong vườn hoa. Lúc chúng ta đột nhập, tôi sẽ ở bên ngoài làm nhiễu tín hiệu của bọn chúng. Mọi người sẽ vào đó cứu người, nhưng chỉ có ba phút thôi, sau đó phải mất mười lăm phút để kích hoạt lại máy nhiễu sóng, thời gian của chúng ta cực kỳ ít ỏi.”

“Ba phút là đủ rồi.” Quân Hạo Kiện nói, dùng khoảng ba phút để lẻn vào, sau đó đi vào trang viên biệt thự, với bọn họ như vậy là đủ rồi.

“Vì thời gian quá ngắn nên tôi không tra được vị trí của Yến Chi. Vì thế, chuyện sau khi vào trong trang viên phải dựa vào một mình anh.” Hely nói với Quân Hạo Kiện: “Máy làm nhiễu tín hiệu của tôi rất mạnh, nên cũng sẽ làm nhiễu tín hiệu định vị của anh, khiến phạm vi bị rút ngắn bớt.”

Quân Hạo Kiện gật đầu, phạm vi bị rút ngắn cũng không sao, chỉ cần có thể cảm ứng được là được rồi.

Ở bên ngoài, Ryan gõ cửa: “Tôi có thể vào không?”

“Mời vào.” Irene nói.

Ryan bước vào, liền nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây: “Hôm nay tôi vừa lấy được một nguồn hàng mới, chất lượng cũng không tệ, lúc các anh cứu người có thể mang theo. Thêm vào đó, vào lúc mọi người cứu người, tôi sẽ nghĩ cách dụ KING ra ngoài.”

“Ryan, cám ơn anh, tôi không biết phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh như thế nào.” Irene nói.

“Ryan tôi là người có ân tất báo. Cậu đã từng cứu mạng tôi, chút chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể giúp được, vừa hay dạo trước KING muốn hợp tác với tôi, mà tôi vẫn chưa trả lời gã. Hôm nay tôi sẽ cho gã một câu trả lời, rồi sẽ cố gắng hẹn gã ra ngoài.”

Ryan vẫy tay, có người đứng sau lưng anh ta bước lên, đặt một cái rương lên bàn rồi liền lui ra ngoài. Quân Hạo Kiện mở rương, lấy đồ bên trong ra. Anh nhíu mày, đây là loại vũ khí mới nhất, sức tấn công rất lớn, ngay cả bây giờ quân đội bọn họ cũng không có, không ngờ KA lại có được đầu tiên. Hèn gì quân đội MD muốn hợp tác với KA, thủ đoạn này ngay cả mấy người trong giới cũng không đấu lại anh ta.

“Trước mắt, mấy món đồ này còn chưa được đưa vào sản xuất hàng loạt, trong tay tôi cũng chỉ có mấy món này thôi. Các anh lấy dùng trước đi, chờ sau khi mọi người bắt đầu hành động tôi sẽ ở bên ngoài tiếp viện cho mọi người.”

Helen vỗ vỗ ngực: “Ryan, chuyện lần này, tôi sẽ không nói cảm ơn anh nữa. Sau này nếu có chuyện cần tôi giúp thì cứ nói.”

Ryan mỉm cười. Anh ta giúp đỡ như vậy hoàn toàn là vì nể mặt mũi Irenr, bởi vì ba năm trước đây, Irene không chỉ cứu tính mạng anh ta, mà còn cứu cả đứa con độc nhất của anh ta.

Sau khi rời khỏi đó, Ryan liền gọi điện thoại cho KING, đồng ý sẽ suy nghĩ lại chuyện hợp tác với bọn họ, nhưng chi tiết cụ thể thì muốn gặp mặt đàm phán. Lần này KING đến Vịnh Tam Giác là vì muốn có mấy món đồ mà hôm nay Ryan đưa cho đội Quân Hạo Kiện. Thấy Ryan có ý định hợp tác, dĩ nhiên gã liền đồng ý gặp mặt đàm phán, thời gian thì tùy Ryan quyết định, còn địa điểm thì do KING chọn.

“Đã bàn bạc với KING xong, bảy giờ tối nay gặp ở khách sạn Khải Sắt trên đường Cao Lệ ở khu Bắc, mọi người nhớ tranh thủ cứu người.”

Mấy người Irene gật đầu.

Sáu giờ tối, màn đêm vừa mới buông xuống, một chiếc xe Jeep chạy ra từ căn cứ KA.

Xe chạy đến cách trang viên của BK mấy trăm mét thì dừng lại: “Tiền Phi, cậu ở lại tiếp viện.” Quân Hạo Kiện nói.

“Đội trưởng, hay là để tôi đi cùng đi.”

“Đây là mệnh lệnh.” Quân Hạo Kiện nghiêm túc nói. Phục tùng mệnh lệnh chính là nghĩa vụ của quân nhân, Tiền Phi lập tức ngậm miệng lại: “Rõ, đội trưởng.”

Đội Quân Hạo Kiện tới gần trang viên, đồng hồ trên tay Quân Hạo Kiện đột nhiên rung lên: “Yến Chi quả nhiên ở trong trang viên này, nhưng không thể cảm ứng được vị trí cụ thể của cô ấy. Cô có cách nào hay không?” Anh nhìn Hely hỏi.

Hely giơ tay Quân Hạo Kiện lên nhìn đồng hồ: “Ở hướng chín giờ, hướng kim đồng hồ rung là hướng Yến Chi đang ở đó, anh càng đến gần cậu ấy thì tần suất rung động càng nhiều hơn.”

Ánh mắt Tư Truy và Huân Thiên Hàn đều nhìn vào chiếc đồng hồ của Quân Hạo Kiện. Nhất là Tư Truy, hai đôi mắt đều phát sáng.

“Tôi sắp bắt đầu đây, mọi người chuẩn bị.” Hely nói, do có nhiều người nhận ra khuôn mặt Wenny và Helen nên bọn họ phải hóa trang, ít nhất phải làm cho người khác hoàn toàn không nhận ra.

Hely cầm một cái laptop, gõ trên bàn phím mấy cái: “Đợi lát nữa, tôi sẽ nghĩ cách xâm nhập vào hệ thống theo dõi của bọn chúng. Quá trình mất khoảng mười phút, sau khi mọi người lẻn vào biệt thự phải cẩn thận ẩn náu. Chờ xâm nhập thành công tôi sẽ chỉ rõ cho mọi người biết con đường nào an toàn.” Việc này chính là cách mà trước đây bọn họ thường dùng nhất lúc thi hành nhiệm vụ.

Tư Truy nhìn chằm chằm vào ngón tay Hely linh hoạt tung bay trên bàn phím. Wenny lấy vũ khí và tai nghe bluetooth từ ghế sau ra, đưa cho ba người Quân Hạo Kiện.

“Đeo cái này vào, thuận tiện cho việc liên lạc.”

Tư Truy nhận lấy, học theo bọn họ đeo tai nghe vào tai, bên trong lập tức có tiếng nói chuyện của bọn họ.

“Được rồi, mọi người chỉ có ba phút.” Hely búng tay một cái nói.

Vẻ mặt mọi người bắt đầu nghiêm túc. Bọn họ liếc nhìn nhau, rồi chạy tới phía ngoài bức tường của trang viên. Tường được xây rất cao, nhưng trong tay mọi người đều cầm mấy cái móc, nhẹ nhàng ném lên rồi bám vào tường leo vào, sau đó đáp xuống phía bên kia bức tường rất nhanh. Ban ngày, Hely đã quan sát chỗ này. Trong toàn bộ trang viên, đây là nơi duy nhất có thể ẩn mình, mặc dù không có cây cối cao lớn bao phủ nhưng nơi này lại có mấy bụi cây um tùm.

Đồng hồ phát ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt, cho dù trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ ràng. Quân Hạo Kiện xác định phương hướng một chút, rồi chỉ vào một hướng: “Tôi và Huân Thiên Hàn sẽ đến mấy chỗ đó, mọi người đi sang hướng khác.”

Helen gật đầu, sáu người chia thành hai đội hành động riêng lẻ, tới lúc đến gần biệt thự, bọn họ lập tức lẻn vào trong theo sáu hướng khác nhau.

Mặc dù buổi chiều Hely chỉ quan sát ngôi biệt thự này một chút, nhưng từ trước đến nay đã hình thành thói quen chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể bao quát hết tất cả bên trong. Cô đã thấy có mấy chỗ phòng vệ hơi yếu kém, mà chỗ nhóm Quân Hạo Kiện đi vào chính là mấy chỗ đó.

“Thời gian ba phút đã hết, mọi người chú ý an toàn.” Hely nói, sau đó tiếp tục gõ bàn phím, tiến hành xâm nhập vào hệ thống theo dõi của bọn chúng.

................

Hoàng Yến Chi bị KING dẫn tới một căn phòng tra tấn, nhưng không nhìn thấy Cẩn Mai: “Cẩn Mai ở đâu?”

KING mỉm cười: “Cô vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi, đã là bạn bè của cô thì dĩ nhiên tôi sẽ chào hỏi cô bé thật tử tế.” Nhớ tới lời căn dặn của người phụ nữ kia, đôi mắt KING lóe sáng. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu nói này không hề sai một chút nào, e rằng cả đời này của cô gái kia đã bị hủy hoại rồi. Nhưng trong lòng KING hoàn toàn không có chút áy náy nào. Trước giờ gã cũng không phải là một kẻ mềm lòng, chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi, dù sao thì Cẩn Mai cũng rất đáng yêu.

Hoàng Yến Chi không nhìn thấy vẻ đáng tiếc trong mắt KING. Các phòng ở đây không thông với nhau, căn phòng cô đang đứng chỉ có một vài dụng cụ tra tấn, hơi giống căn phòng mà mấy ngày trước cô ở.

“Chào hỏi vị Quân phu nhân này thật tốt.” KING nói xong thì liền rời đi.

Gã đàn ông phương Đông phất tay, hai gã đàn ông áo đen liền đi lên trước, nhưng lại bị Hoàng Yến Chi ra tay quật ngã xuống đất. Gã đàn ông phương Đông cũng không tức giận mà chỉ nói: “Cô Hoàng, nếu như cô không muốn bạn cô bị thương thì tốt nhất đừng phản kháng, nếu không...”

Hoàng Yến Chi biến sắc, lẳng lặng nhìn gã, ánh mặt đầy lạnh lẽo. Nhưng gã lại mỉm cười nói: “Cô Hoàng, xin mời.”

Hoàng Yến Chi không nhìn nữa, đi đến trước cây thánh giá, để mặc bọn họ trói tay chân cô vào đó. Một gã đàn ông áo đen đứng đối diện cô, trong tay cầm một cây roi, mỉm cười tàn nhẫn.

Âm thanh cây roi đánh vào da thịt cô khiến gã đàn ông phương Đông híp mắt lại hưởng thụ: “Cô Hoàng, chỉ cần cô mở miệng cầu xin, tôi sẽ bảo cậu ta dừng tay ngay lập tức.”

Hoàng Yến Chi không nói gì, chỉ tiếp tục cắn môi.

Gã đàn ông phương Đông thấy vết máu thấm ra quần áo cô từng chút từng chút một, liền buồn tẻ lắc đầu: “Con gái phải yêu kiều một chút mới tốt, tính tình như cô Hoàng đây sẽ không được đàn ông yêu thích đâu.”

Gã vỗ vỗ tay, gã đàn ông mặc áo đen cầm roi liền dừng lại: “Thả cô Hoàng ra, chúng ta dẫn cô ta đi xem một trò vui.”

Gã đàn ông phương Đông cười híp mắt, nhưng nụ cười đó nhìn sao cũng thấy xấu xa.

Trong lòng Hoàng Yến Chi dâng lên linh cảm chẳng lành.

Bị hai gã đàn ông khống chế, Hoàng Yến Chi chỉ đành đi theo gã đàn ông phương Đông đến một căn phòng. Cửa phòng đóng chặt, bên trong có những tiếng la hét tan nát cõi lòng, là giọng của Cẩn Mai.

Sắc mặt Hoàng Yến Chi tái xanh, lòng chùng xuống.

Gã đàn ông phương Đông mở ô cửa nhỏ trên tường của căn phòng ra để có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong: “Cô Hoàng, bây giờ bạn cô đang hưởng thụ ở bên trong đấy, cô có muốn xem một chút không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.