Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 216: Tìm kiếm (1)




Bên ngoài phòng, ả mặt sẹo thấy hình ảnh trong màn hình thì tức giận: “Con bé này đúng là yêu quái mà, đã vào đó sáu ngày rồi mà vẫn không hề hấn chút nào.”

Còn trong mắt gã đàn ông phương Đông lại có vẻ thưởng thức. Nghị lực của Hoàng Yến Chi tuyệt đối đứng đầu trong mấy cô gái mà gã từng gặp. Lúc trước, người đứng bên cạnh gã đây bị giam trong phòng tối chỉ đến ngày thứ năm đã không chịu nổi rồi. Lần này, Hoàng Yến Chi đã bị nhốt trong đó mấy ngày rồi mà trạng thái tinh thần vẫn không hề có vấn đề gì.

Chỉ là bọn họ không biết, lúc Hoàng Yến Chi mười ba tuổi đã từng làm sai một chuyện nên bị James trừng phạt, bị nhốt vào phòng tối, mãi nửa tháng sau mới được thả ra. Mà lần đó cũng là do James chủ động thả, chứ không phải bởi vì cô không chịu nổi.

Hoàng Yến Chi tranh thủ nghĩ hết những chuyện cần nghĩ, sau đó trong đầu dần dần trống rỗng. Cô nhắm mắt lại lần nữa, cảm thấy hơi buồn ngủ.

“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ tiếp tục giam giữ cô ta? Tôi thấy cách này hoàn toàn không có tác dụng đối với cô ta.” Ả mặt sẹo bực bội đi tới đi lui.

“Ha ha, không hổ là người phụ nữ của Quân Hạo Kiện, không tệ, không tệ.” Chẳng biết KING đi vào từ lức nào, đôi mắt nhìn về phía màn hình đầy vẻ tán thưởng.

Gã đàn ông phương Đông thấy KING thì cung kính chào: “Đại ca.”

Ả mặt sẹo thu lại vẻ bực dọc trên mặt, yên lặng đứng một bên không nói gì.

“Tiếp tục giam giữ cô ta, tao thật sự rất muốn biết cô ta có thể chịu đựng được bao lâu, liệu có mang đến cho tao bất ngờ không.” KING nói xong thì đi ra ngoài.

“Vâng.” Gã đàn ông phương Đông lên tiếng.

Trước khi đi ra ngoài, KING còn nhìn ả mặt sẹo đứng trong góc đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, “Anna, theo tao ra đây.”

“Vâng.” Anna lập tức biến sắc, đi theo sau KING.

****************

Trong quân khu bộ đội đặc công tiên phong ở nước T, Quân Hạo Kiện vẫn đang đứng trước cửa phòng làm việc của lãnh đạo, chờ quyết định của người ngồi bên trong.

“Quân Hạo Kiện, cậu vào đây.” Lãnh đạo lên tiếng.

Quân Hạo Kiện đi vào văn phòng, vẻ mặt của lãnh đạo cũng không dễ nhìn cho lắm, ông ta lẳng lặng nhìn anh: “Quân Hạo Kiện, nếu cậu muốn đi cứu người, thì lần hành động này là của cá nhân cậu. Cậu không được mang theo bất cứ đồ vật nào có thể chứng minh thân phận của cậu, ngay cả vũ khí chúng tôi cũng không cung cấp cho cậu, tất cả mọi thứ cậu đều phải tự mình chuẩn bị. Nếu không may mà cậu bị bắt thì không được tiết lộ bất cứ cơ mật nào có liên quan đến quốc gia của chúng ta, cậu cũng không có quân chi viện, cậu chấp nhận không?”

Quân Hạo Kiện nghiêm người, chào theo nghi thức quân đội: “Cảm ơn lãnh đạo.”

Lãnh đạo vỗ vỗ vai anh, thở dài một hơi: “Hạo Kiện, chú ý an toàn, phải sống sót trở về.”

“Dạ.”

Quân Hạo Kiện vừa đi ra khỏi văn phòng lãnh đạo liền gặp mấy người Huân Thiên Hàn.

“Sao các cậu lại ở đây?” Quân Hạo Kiện nghiêm mặt.

Huân Thiên Hàn đáp: “Đội trưởng, bọn tôi đã biết chuyện của chị dâu, bọn tôi muốn đi cứu người với anh.”

“Không cần, các cậu làm như vậy là tự ý rời khỏi vị trí. Lập tức cút về quân khu thủ đô ngay cho tôi.”

Huân Thiên Hàn kiên quyết: “Đội trưởng, chị dâu vì chúng ta nên mới trở thành mục tiêu của BK, anh đi một mình thực sự rất nguy hiểm, để Tư Truy về, còn tôi sẽ đi theo anh.”

“Không, tôi cũng muốn đi.” Tư Truy nói.

Quân Hạo Kiện đảo mắt nhìn những gương mặt trẻ trung của bọn họ, ánh mắt dần dịu lại: “Tôi biết ý tốt của các cậu, nhưng hành động lần này là việc cá nhân của tôi, các cậu không cần tham dự vào.”

“Đội trưởng, bọn tôi biết hành động lần này có ý nghĩa như thế nào. Tuy bọn tôi là quân nhân, nhưng cũng là anh em của anh, không thể trơ mắt đứng nhìn một mình anh đi mạo hiểm được. Hơn nữa, có thêm một người thì thêm một phần hy vọng.” Huân Thiên Hàn nói hết sức nghiêm túc.

“Đúng vậy đội trưởng, dẫn nhóm chúng tôi theo đi. Nếu như bây giờ anh không dẫn bọn này theo thì cuối cùng bọn này cũng sẽ tự mình đi.” Đến lúc đó không phải cũng là tự ý rời khỏi vị trí sao.

Quân Hạo Kiện nhìn anh em trước mặt, cuối cùng gật đầu dưới ánh mắt tha thiết của bọn họ.

Vậy là nhóm của Huân Thiên Hàn, Tư Truy và Tiền Phi đi cùng Quần Hạo Kiện.

Trước khi rời khỏi quân khu, bọn họ để hết tất cả đồ vật có liên quan đến thân phận của họ lại quân khu. Đứng trước cổng quân khu, mọi người đứng nhìn cánh cổng thật lâu, chuyến đi này, có thể bọn họ không thể trở về được nữa.

****************

Vệ Huy nhận được điện thoại của Quân Hạo Kiện thì lập tức chạy đến thành phố Tân La, tìm thấy Trương Linh trong bệnh viện theo lời Quân Hạo Kiện nói. Cô vừa mới rửa dạ dày xong đang được đưa đến phòng điều trị.

Trương Linh vẫn đang hôn mê. Wenny bảo vệ cô ấy, thấy Vệ Huy đi vào thì liền rời khỏi phòng bệnh, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Vệ Huy gặp lại Trương Linh thì mới hoàn toàn yên tâm. Anh cầm tay cô, áp mặt mình vào lòng bàn tay cô.

Trương Linh, may mà em còn sống.

Vệ Huy không biết lúc anh nhìn thấy thi thể Lê Tuyền đã có cảm xúc như thế nào. Khoảnh khắc đó, anh như thể đã nhìn thấy người nằm trong vũng máu chính là Trương Linh.

Anh không thể tưởng tượng được, nếu như đó thật sự là Trương Linh thì anh sẽ phải làm thế nào.

“Linh Linh, em nhất định không biết anh sợ mất em đến nhường nào đâu.” Vệ Huy thủ thỉ, nhìn Trương Linh không chớp mắt.

Lúc Trương Linh tỉnh lại thì đã là một tiếng sau. Cô vừa mở mắt ra, thấy Vệ Huy thì lập tức kéo tay anh, “Nhanh đi cứu Yến Chi, cậu ấy bị bắt rồi, còn cả Cẩn Mai nữa, bọn họ đều bị bắt đi rồi.”

Lúc Hoàng Yến Chi và Cẩn Mai bị bắt đi, Trương Linh vẫn còn một chút ý thức.

Mặt Vệ Huy biến sắc: “Bị ai bắt đi?”

“Ba người đàn ông, một người phương Đông, hai người phương Tây. Bọn chúng không nói tiếng Anh, em cũng không biết bọn chúng bắt Yến Chi và Cẩn Mai đi đâu, nhưng mục đích của bọn chúng không phải vì tiền.” Vừa mới rửa dạ dày xong nên Trương Linh còn rất yếu, nói chuyện thều thào.

“Em đừng vội, nghỉ ngơi thật tốt đã, anh lập tức liên lạc với Hạo Kiện, chắc chắn cậu ấy sẽ có cách cứu bọn họ.” Vệ Huy an ủi cô rồi gọi cho Quân Hạo Kiện, nhưng máy báo ngoài vùng phủ sóng nên anh đành phải gọi điện thoại cho Hoàng Minh Dạ.

Hoàng Minh Dạ đang ăn trưa với Hạ Yên Nhi, nghe Vệ Huy nói như thế thì sắc mặt chợt biến: “Cậu nói cái gì? Chi Chi bị bắt cóc?”

Hạ Yên Nhi nghe vậy liền đặt dĩa xuống nhìn Hoàng Minh Dạ. Anh nghe điện thoại của Vệ Huy, vẻ mặt đã lạnh như băng, cúp điện thoại xong thì nói với cô:

“Yên Nhi, Chi Chi xảy ra chuyện rồi, anh không dùng bữa với em được nữa, hôm khác nhé.”

“Chờ đã, em đi cùng anh.”

Hoàng Minh Dạ gật đầu, hai người vội vàng ra khỏi phòng ăn. Hoàng Minh Dạ dẫn Hạ Yên Nhi đến thẳng nhà họ Hoàng, trên đường đi thì gọi điện thoại cho Hoàng Quang Nghị. Ông cũng đã biết, đang liên lạc với lãnh đạo cấp trên để bàn bạc cách cứu viện. Đây là đứa con gái duy nhất của ông, ông không thể mặc kệ được.

Vũ Ân Nguyệt và Hoàng lão gia còn chưa biết, ngay cả Quân lão gia cũng thế, các cụ đã lớn tuổi, không thể bị kích động được.

“Minh Dạ, bây giờ con về nhà trước để hai ông cụ yên tâm, đừng để bọn họ biết. Hạo Kiện đã xuất phát đi cứu người rồi, nhất định phải giấu người trong nhà.” Hoàng Quang Nghị căn dặn.

Vẻ mặt Hoàng Minh Dạ lạnh lùng đến đáng sợ, Hạ Yên Nhi sợ anh xảy ra chuyện nên không cho anh lái xe. Lúc bọn họ về đến nhà, Hoàng lão gia đang ngủ trưa, xem ra ông còn chưa biết chuyện này. Vũ Ân Nguyệt đang tưới hoa, thấy Hạ Yên Nhi thì rất vui vẻ: “Yên Nhi, sao cháu lại tới đây?”

Hạ Yên Nhi vừa cười vừa nói: “Dì, chiều nay ở công ty không có việc gì, cháu muốn đến tìm dì uống trà, đúng lúc gặp được Minh Dạ nên cùng nhau tới đây luôn.”

“Được được, cháu muốn uống trà gì, dì pha cho cháu. Hai ngày trước Yến Chi vừa mới mang hai bình trà ngon về đây, cháu nếm thử xem.”

“Dạ được ạ.” Hạ Yên Nhi lại gần, dìu cánh tay Vũ Ân Nguyệt, sau đó nháy mắt với Hoàng Minh Dạ.

Hoàng Minh Dạ liền nói: “Mẹ, công ty con còn có chút việc nên con đi trước đây, tối nay có thể con không về ăn cơm được, Yên Nhi sẽ ở lại ăn cơm cùng mọi người.”

Vũ Ân Nguyệt lườm anh: “Chẳng mấy khi Yên Nhi tới đây được một lần, thế mà con còn chả có thời gian ăn cơm, con thật sự có chuyện bận rộn như vậy hả?”

“Dì à, hôm nay Minh Dạ thật sự có việc bận, có cháu ăn cơm với dì không được sao.” Hạ Yên Nhi vội chặn lời Vũ Ân Nguyệt lại.

“Được chứ, sao có thể không được. Cháu đồng ý đến bầu bạn với dì, dì vui còn không kịp nữa là. Tối nay dì sẽ bảo chị Tống làm món thịt viên Tứ Hỉ mà cháu thích.” Vũ Ân Nguyệt vỗ vỗ vào tay Hạ Yên Nhi, trông rất vui vẻ.

Hoàng Minh Dạ thấy Vũ Ân Nguyệt được dẫn đi thì lập tức rời khỏi. Anh muốn đi tìm Quân Hạo Kiện nhưng gọi điện thoại cho cậu ta mãi mà không được, rồi nhớ tới Vệ Huy nói Hoàng Yến Chi bị bắt đi ở thành phố Tân La, nên anh vội vàng chạy tới sân bay mua một vé máy bay chuyến sớm nhất đến đó.

Quân Hạo Kiện rời khỏi quân khu thì lập tức gặp mấy người Helen. Không biết anh ta mượn được máy bay trực thăng ở đâu, mọi người cùng nhau lên máy bay trực thăng.

“Đội trưởng, bọn họ là ai?” Huân Thiên Hàn nhìn Helen và Hely, ánh mắt có vẻ dò xét.

“Chúng tôi là bạn của Yến Chi, cùng các anh đi cứu Yến Chi. Chúng tôi quen thuộc với Vịnh Tam Giác đó hơn các anh. Có chúng tôi đi cùng thì việc tìm người sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.” Hely giải thích.

Mặc dù trong lòng có rất nhiều mối hoài nghi, nhưng Huân Thiên Hàn cũng không nói gì, nếu như Quân Hạo Kiện lựa chọn tin tưởng bọn họ thì đương nhiên anh cũng tin.

Đột nhiên, điện thoại di động của Quân Hạo Kiện nhận được tin nhắn. Anh mở ra xem, sau đó liền biến sắc, toàn thân tỏa ra sát ý lạnh lẽo, mọi người xung quanh đều nhìn anh.

“Nhanh lên nữa.” Quân Hạo Kiện hét với phi công trong khoang điều khiển.

Hely giật điện thoại trong tay Quân Hạo Kiện xem, lòng lập tức chùng xuống. Trên màn hình điện thoại là một tấm ảnh chụp cảnh Hoàng Yến Chi máu me khắp người.

Hai tay Hely siết chặt lại, cô nhìn điện thoại chằm chằm, cơ thể hơi run lên vì tức giận.

Hely vỗ vai cô, ra hiệu cho cô tỉnh táo lại.

Nhóm Huân Thiên Hàn cũng nhìn thấy bức ảnh này, vẻ mặt ai nấy cũng đều trở nên rét lạnh.

Máy bay trực thăng dừng ở thành phố Tân La, Irene và Wenny cũng gặp bọn họ ở đó. Huân Thiên Hàn không biết Wenny, nhưng Tư Truy thì biết, nhìn thấy siêu mẫu quốc tế xuất hiện ở đây khiến anh ta ngạc nhiên không thôi. Nhất là lúc nhìn thấy Wenny lấy đủ loại vũ khí từ trong cốp xe ra đưa cho bọn họ, đừng nói là Tư Truy, ngay cả ánh mắt Huân Thiên Hàn nhìn mấy người này cũng rất quái đản.

Anh biết mấy người này là bạn bè của Hoàng Yến Chi, nhưng bọn họ không chỉ có thể lấy ra vũ khí tiên tiến hàng đầu thế giới, mà còn có thể sử dụng thuần thục, đây là tình huống quái quỷ gì chứ?

Quân Hạo Kiện cầm lấy súng mà Irene đưa cho, kiểm tra một chút, thấy là Desert Eagle thì cau mày. Wenny nhìn anh, huýt sáo một tiếng: “Anh đẹp trai, tôi biết tôi rất đẹp, nhưng mà anh cũng không cần nhìn tôi như vậy đâu, tôi đã có người đàn ông của mình rồi.”

Chỉ là một câu nói đùa, nhưng những người ở đây đều không có tâm trạng mà đùa giỡn. Wenny thắc mắc nhìn Hely.

Hely đưa tấm hình cho Wenny xem, cô xem xong thì sắc mặt lập tức sa sầm: “Lũ rác rưởi này, bà đây nhất định sẽ tiêu diệt hết bọn chúng.”

Irene nhìn chằm chằm vào tấm hình kia, ánh mắt tối sầm lại.

Dù lần này chỉ là hành động đơn độc, nhưng thời điểm qua biên giới, cấp trên của bọn họ vẫn mắt nhắm mắt mở, hoàn toàn coi như không nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng đó, nên nhóm Quân Hạo Kiện liền thuận lợi rời khỏi nước T.

Đến Vịnh Tam Giác, máy bay trực thăng đáp xuống sân thượng của một tòa nhà. Nhóm Hely vừa xuống máy bay thì liền nhìn thấy một người da đen đang chờ ở đó. Bọn họ còn đang thắc mắc thì thấy Irene lại gần chào hỏi người đó.

“Những người này đều là bạn tôi, còn vị này cũng là bạn của tôi tên là Ryan, thủ lĩnh của KA.”

KA là một thế lực có vũ trang ở Vịnh Tam Giác, thực lực có thể xếp hạng thứ năm trong mối quan hệ rắc rối phức tạp ở nơi đây, chủ yếu buôn lậu vũ khí, có quan hệ rất mật thiết với quân đội MD.

Ở Vịnh Tam Giác hoàn toàn không phân rõ trắng và đen, thế lực khắp nơi đan xen, lẫn lộn. Là địch hay là bạn đều có thể thay đổi trong chớp mắt, bởi vì cái gọi là bạn bè và kẻ thù không tồn tại mãi mãi mà chỉ có lợi ích mới là mãi mãi.

Irene cũng chỉ trùng hợp nên mới quen biết Ryan vào ba năm trước.

Năm đó là năm nội bộ KA rối loạn nhất, lão thủ lĩnh bị thế lực của phe đối địch giết chết trên đường, ngay cả thi thể cũng không có người nhận. Thủ lĩnh mới còn chưa ra đời, ai nấy đều nhốn nháo để mắt tới miếng mỡ béo bở này. Nội bộ KA vốn đoàn kết nhất, chỉ trong nháy mắt đã phân chia thành nhiều nhóm nhỏ, Ryan chính là lãnh đạo một nhóm trong số đó.

Để leo lên vị trí thủ lĩnh, bị ám sát liên tục không ngừng nên khó lòng phòng bị được. Ryan dù đã cẩn thận từng li từng tí đề phòng người trong bang, nhưng cuối cùng lại thua trong tay người bên gối, dù không chết nhưng cũng bị trọng thương, bị người đuổi giết.

Đúng lúc Irene vừa nhận ủy thác của người khác tới đây cứu một người, trên đường trở về thì gặp Ryan hấp hối sắp chết, nên tiện tay cứu anh ta, kết quả là kết thành duyên phận.

Sau khi thương thế lành lặn, Ryan đã một mình đi gặp mặt người đã từng có quan hệ lợi ích với KA là tướng quân quân đội MD để lập một thỏa thuận với bọn họ. Bên MD sẽ ngầm trợ giúp anh ta thống nhất KA, đồng thời giúp nó phát triển lớn mạnh trong vòng ba năm.

Ryan nở nụ cười thân thiện, chào hỏi mọi người. Nhóm Wenny hoàn toàn không có gì khó chịu, vì bọn họ ban đầu vốn cũng chung đường.

Wenny khiêu khích nhìn Quân Hạo Kiện.

Quân Hạo Kiện không nhìn ánh mắt như đang xem kịch vui của Wenny, bắt tay chào hỏi Ryan. Rõ ràng bây giờ trong lòng rất sốt ruột, nhưng vẻ mặt anh không hề tỏ ra chút gấp gáp nào, chỉ có nhóm Huân Thiên Hàn thân với anh mới có thể nhìn thấy chân mày anh khẽ nhíu một hai lần.

Đi theo Ryan trở về chỗ của bọn họ, Irene mới nói rõ mục đích lần này đến đây.

“Irene, chuyện của cậu tôi nhất định sẽ giúp, nhưng gần đây tôi cũng không thu được bất kỳ tin tức nào của KING trong Vịnh Tam Giác. Cậu cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ đi xác nhận xem thế nào.”

“Chuyện này làm phiền anh rồi, Ryan. Tris là một người bạn vô cùng quan trọng với tôi. Bất kể thế nào, tôi cũng phải cứu cô ấy ra!”

Ryan tỏ vẻ hiểu ý, lập tức dặn dò đàn em.

Đội Quân Hạo Kiện tạm thời ở lại KA.

“Đội trưởng, anh nói xem rốt cuộc bọn Irene là ai?” Trở lại căn phòng của bọn họ, Tư Truy nhịn không được hỏi. Hôm nay anh ta đã nhẫn nhịn cả ngày rồi, từ lúc gặp Helen thì nghi ngờ này đã tồn tại trong lòng anh ta.

“Nhớ kỹ điều này, thân phận của chúng ta bây giờ không phải là quân nhân.” Quân Hạo Kiện chỉ nói một câu như vậy.

Người ở đây đều không ngốc, nên dĩ nhiên hiểu rõ ý của anh, gật đầu đồng ý.

“Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt trước đi.” Quân Hạo Kiện nói rồi liền nằm lên giường nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Hoàng Yến Chi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.