Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 205: Tiểu Thất, em có nhớ tôi không




Hoàng lão gia cầm mic, ánh đèn liền rọi về phía ông: “Cảm ơn mọi người vì đã đến tham dự. Hôm nay, ngoại trừ là tiệc sinh nhật cháu gái Yến Chi của tôi, còn đồng thời là tiệc đính hôn của con bé và Quân Hạo Kiện. Ông đã nhìn cả hai đứa lớn lên, ông rất yên lòng khi giao cháu gái ông cho Hạo Kiện. Chỉ mong cháu có thể đối xử tốt với cháu gái của ông, khiến nó hạnh phúc cả đời.”

Quân Hạo Kiện trịnh trọng gật đầu: “Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ làm được.”

Hoàng lão gia cười vui mừng, đưa mic cho Quân lão gia.

“Tôi cũng không nói thêm gì nữa, ý của lão Hoàng cũng chính là của tôi. Chỉ mong hai đứa có thể hòa thuận bên nhau.”

Tiếng vỗ tay rào rào lại vang lên. Trong lời chúc phúc của mọi người, Hoàng Yến Chi nhắm mắt lại, lần đầu tiên chân thành cầu nguyện trước ánh nến, rồi cùng Quân Hạo Kiện cắt bánh ngọt, hoàn thành nghi thức.

Đèn trong phòng bật sáng, âm nhạc vang lên. Quân Hạo Kiện dắt tay Hoàng Yến Chi, lướt vào giữa sàn khiêu vũ.

Trong điệu nhảy nhẹ nhàng, Hoàng Yến Chi hỏi Quân Hạo Kiện: “Anh đã sắp xếp chuyện tối nay từ trước đúng không?”

“Thích không?” Quân Hạo Kiện hỏi lại.

“Rất thích, cũng rất bất ngờ.” Rõ ràng bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi. Về mặt pháp luật mà nói bọn họ đã là vợ chồng rồi.

Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Thứ người khác có thì em cũng phải có. Thứ người khác không có, anh cũng sẽ cho em.”

“Hạo Kiện, tối nay anh ăn mật sao?” Nếu anh còn nói nữa, Hoàng Yến Chi sợ mình sẽ rơi nước mắt mất, rõ ràng cô đâu phải người dễ xúc động như vậy.

“Ừ, cơ hội như vậy cũng đâu có được mấy lần.” Quân Hạo Kiện gật đầu phụ họa. Anh không phải là người khéo miệng, vì anh thích dùng hành động để chứng minh hơn.

“Hạo Kiện, cảm ơn anh.” Cảm ơn anh đã cho em sự lãng mạn này, đáng để em trân trọng cả đời.

“Ái chà, ông xã của Tris ngày thường nghiêm nghị vậy mà cũng rất lãng mạn đấy chứ.” Hely hào hứng nhìn quanh, nói xong mới nhớ ra Irene còn đang ở đây, nhìn lướt qua thấy ánh mắt buồn bã của anh ta liền im lặng lúng túng gãi đầu.

Tuy rằng bi thương, nhưng Irene vẫn cười rất tươi: “Hely, trước kia cô đã từng thấy Tris cười hạnh phúc như vậy chưa?”

Hely lắc đầu. Irene vẫn mỉm cười: “Tôi cũng chưa, bây giờ Tris rất hạnh phúc, chúng ta nên chúc phúc cho cô ấy.”

“Ừm, cùng nhau chúc phúc.”

“Ông xã Tris đúng là đẹp trai quá, thế mới là đàn ông chứ!” Wenny vừa tựa vào lòng Helen khiêu vũ, vừa nói.

Sắc mặt Helen hơi đen, nghiến răng: “Chẳng lẽ anh không đẹp trai? Anh không phải đàn ông?”

“Đẹp thì có đẹp, nhưng giờ em phát hiện đàn ông phương Đông càng đẹp hơn.” Giọng Wenny đượm vẻ tiếc nuối.

Mặt Helen càng đen hơn, nhéo eo Wenny. Cô gái này đúng là muốn bị chỉnh mà, tối nay về xem anh xử lý cô thế nào.

Wenny cười: “Đùa anh chút thôi thế mà anh lại tưởng thật, đúng là hẹp hòi.”

“Nếu anh khen người phụ nữ khác đẹp hơn trước mặt em, thì em có vui không?”

“Anh dám!” Wenny giận dỗi, rồi bỗng cười một cái, nhưng trong mắt lại đầy lo lắng: “Helen, anh nói xem liệu chúng ta sẽ mãi hạnh phúc thế này chứ?”

Helen ngẩn ra, nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”

“Hân Hân, một mình em ở đây làm gì?” Lý Tu Kiệt đi đến, hỏi Hân Hân đang ngẩn người. Anh nhìn cô, trong mắt đượm chút nhớ thương khó nhận ra. Đã một thời gian anh không gặp Bùi Ninh Hân rồi, từ lúc nhận ra cô trốn tránh mình thì Lý Tu Kiệt đã cố gắng không tìm cô nữa.

Bùi Ninh Hân hoàn hồn, mỉm cười nói: “Em chỉ đang nghĩ chuyện công việc thôi.”

“Giờ không phải lúc làm việc, em nên thả lỏng một chút.”

Bùi Ninh Hân không tiếp lời, bây giờ công việc là chuyện duy nhất cô muốn làm tốt: “Sao hôm nay anh lại đến đây?”

“Vệ Huy mời anh đến, dù sao tối cũng không có gì làm nên anh đi cùng, không ngờ em cũng ở đây.” Lý Tu Kiệt giải thích, nhưng thật ra anh biết quan hệ giữa Bùi Ninh Hân và Hoàng Yến Chi, biết thế nào cô cũng đến nên mới nhận lời.

“Yến Chi là bạn tốt của em, sinh nhật cô ấy em nhất định phải tới rồi.”

“Gặp được là duyên phận, không biết anh có vinh hạnh mời vị tiểu thư xinh đẹp này khiêu vũ một bài không?”

Bùi Ninh Hân nhìn bàn tay to rõ khớp xương trước mặt, nghĩ một chút rồi đặt tay lên.

Ở góc khác, Trương Linh thấy cảnh này thì cười khẽ, quay sang nói với Vệ Huy: “Vệ Huy, bỗng nhiên em cảm thấy bây giờ thật hạnh phúc.”

Thấy bạn tốt hạnh phúc, cô cũng có người yêu, cảm giác thật hạnh phúc, cô sẽ trân trọng nó. Nếu ba mẹ thấy cô như thế thì chắc cũng sẽ vui vẻ.

“Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.” Vệ Huy nói bên tai cô.

Trương Linh khẽ gật đầu.

“Hân Vy, đã lâu không gặp.” Bạch Tử Hi đi đến gần Doãn Hân Vy chào hỏi. Doãn Hân Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, quay đầu lại thấy Bạch Tử Hi thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Tử Hi, đã lâu không gặp.”

Bạch Tử Hi cười dịu dàng: “Quả thật là lâu rồi, từ sau khi tốt nghiệp chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau.”

“Mấy năm nay em bận việc suốt nên rất ít khi ở thủ đô. Anh thì sao, bây giờ vẫn làm ở đây à?”

Bạch Tử Hi gật đầu: “Ừ, làm giảng viên ở Đại học A.”

Doãn Hân Vy và Bạch Tử Hi là bạn thời đại học, tuy không cùng lớp nhưng đều là người ở thủ đô, sau này quen nhau qua một buổi giao lưu nên quan hệ giữa hai người không tệ, cũng coi như bạn bè, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm.

Nhưng chuyện Doãn Hân Vy chưa kết hôn đã mang thai đã gây ồn ào một khoảng thời gian. Cô đành đi khỏi thủ đô, đến nơi khác làm việc, đổi hết phương thức liên lạc, nên Bạch Tử Hi mới mất liên lạc với cô.

Bạch Tử Hi nhìn sang Hạt Đậu Nhỏ đang đứng ăn bên cạnh: “Đây là con em sao?”

“Vâng, là con em, Doãn Hạo.”

Bạch Tử Hi ngồi xổm xuống: “Chào cháu, Doãn Hạo.”

“Chào chú ạ.” Hạt Đậu Nhỏ rất lễ phép, lại không sợ người lạ.

“Cháu mấy tuổi rồi.”

Hạt Đậu Nhỏ xoè ra ba ngón tay mập mạp: “Ba tuổi ạ.”

Bạch Tử Hi trò chuyện với Hạt Đậu Nhỏ, Doãn Hân Vy đứng bên cạnh nhìn chăm chú. Đến lúc anh đi rồi, Hạt Đậu Nhỏ mới kéo kéo góc váy của mẹ, Doãn Hân Vy thấy vậy thì ngồi xổm xuống: “Mẹ ơi, chú vừa nãy là ba ạ?”

Doãn Hân Vy ngẩn ra: “Sao con hỏi vậy?”

“Con thích chú ấy, chú ấy là ba ạ?”

Doãn Hân Vy lắc đầu, “Chú ấy chỉ là bạn của mẹ thôi.”

Hạt Đậu Nhỏ hơi thất vọng: “Vậy ba con ở đâu?”

Đây là lần đầu Hạt Đậu Nhỏ hỏi về ba, Doãn Hân Vy bỗng không biết trả lời thế nào, chỉ nhìn vào đôi mắt có ánh nước của Hạt Đậu Nhỏ: “Ba con đang ở một nơi rất xa.”

“Vậy ba có về nữa không ạ?”

Mắt Doãn Hân Vy tối sầm lại: “Mẹ cũng không biết.” Người đàn ông kia có lẽ cả đời cũng không quay lại.

Hạt Đậu Nhỏ không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhoài lên vai Doãn Hân Vy: “Mẹ, nếu ba không trở lại, con có thể để chú hồi nãy làm ba con được không?”

Doãn Hân Vy đang định trả lời con trai thì đèn phòng chợt vụt tắt, âm nhạc cũng ngừng, trong phòng tiệc tối tới mức xoè tay không thấy năm ngón. Lúc mọi người đang tưởng là cúp điện, trong không khí bỗng lan ra làn hương thơm nhàn nhạt, là hương hoa hồng.

Sau đó, đèn liền sáng lên, mọi người mới thấy trong phòng có vài máy bay không người lái đang thả xuống từng đợt cánh hoa hồng, hương thơm từ đó mà ra.

“Đây là anh sắp xếp à?” Hoàng Yến Chi nhíu mày.

Ai ngờ Quân Hạo Kiện lại lắc đầu: “Không phải, anh không biết là còn có tiết mục này.”

Không hiểu sao tim Hoàng Yến Chi trở nên nặng trĩu. Lúc cô đang mơ hồ cảm thấy bất an thì tầm mắt cô bỗng ngừng lại, khiếp sợ nhìn về phía cửa.

Người đàn ông mặc bộ comple đứng dưới ánh đèn, gương mặt tàn độc lại ánh lên nụ cười dịu dàng với Hoàng Yến Chi. Đi theo sau hắn vài bước là Vu Băng.

Đồng tử của Wenny rụt lại, lui ra sau vài bước. Helen liền kéo cô vào lòng. Tuy anh không đến nỗi như Wenny, nhưng sâu trong mắt vẫn có vẻ sợ hãi.

“Xoảng.” Hely đang uống nước, nhìn thấy người vừa xuất hiện thì nước trong miệng đều phun lên màn hình máy tính, chiếc ly trong tay rơi xuống đất, vỡ tan. Irene đứng phắt lên, sợ hãi nhìn người trên màn hình.

Hoàng Yến Chi hoàn hồn, nụ cười trên mặt cũng biến mất, cô nhìn James, vẻ mặt lạnh lùng không để lộ cảm xúc.

Cả phòng yên tĩnh nhìn người vừa tới.

James hơi nhếch môi cười đi qua bọn họ, đến trước trước mặt Hoàng Yến Chi: “Yển Chi, đã lâu không gặp.” Ánh mắt hắn không hề che giấu vẻ nhớ nhung, say mê và cố chấp.

Thì ra người quen! Mọi người thầm thở phào một hơi, nhưng chỉ có những ai biết James thì vẫn căng thẳng.

Người nhà họ Hoàng biến sắc khi nhìn thấy Vu Băng đi theo sau James. Cô ả này từng giả mạo Y Trân Hoàng. Dù hôm nay ả đã trang điểm, nhiều người từng gặp cũng không nhận ra ả, nhưng người họ Hoàng chỉ nhìn một cái là biết ngay. Hoàng Minh Dạ sắc mặt lạnh lẽo nhìn ả ta, nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn James cũng không có cảm tình.

Vẻ mặt Hoàng Yến Chi không chút thay đổi. Quân Hạo Kiện thấy James thì mặt sa sầm, cùng là đàn ông, anh chỉ nhìn là hiểu tình cảm trong mắt James.

“Chi Chi, vị này là ai?” Hoàng Minh Dạ đi tới cười hỏi, nhưng ý lạnh trong mắt không hề che giấu.

“Tôi là bạn của Yến Chi, nghe nói hôm nay sinh nhật em ấy nên đến chúc mừng.” James lên tiếng, giọng nói tuy khàn khàn khó nghe nhưng lại dịu dàng lưu luyến. Nhưng khi nhìn thấy nhẫn trên tay Hoàng Yến Chi thì trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn. Hắn nhìn Quân Hạo Kiện rồi lập tức quay sang Hoàng Yến Chi: “Phải không, Yến Chi?”

Mắt Hoàng Yến Chi tối sầm lại, thốt lên một chữ: “Phải.”

James chậm rãi nở nụ cười, vẻ ngoài của hắn rất ma mị, khác với kiểu đẹp lưỡng tính như Vệ Huy, lúc hắn cười rộ lên tự nhiên khiến người ta phát lạnh: “Yến Chi, vài năm không gặp, em vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước.”

Được người ta khen xinh đẹp đáng yêu nhưng Hoàng Yến Chi lại không chút vui vẻ. Cô nhìn Vu Băng phía sau James, miệng hơi cong lên: “Cô Vu, lại gặp rồi.”

Vu Băng cười: “Chào cô Hoàng.”

“Cô gái này trông quen mặt quá.” Hoàng Minh Dạ lạnh lùng nói.

James cười khẽ: “Trước đây từng đùa với Yến Chi một chút. Vu Băng, xin lỗi cô Hoàng đi.”

Vu Băng nghe vậy thì ánh mắt hơi ảm đạm, nhưng làm việc nhanh gọn dứt khoát: “Cô Hoàng, lúc trước giả mạo thân phận Y Trân Hoàng là tôi không đúng, mong cô bỏ qua cho.”

Bọn họ nói không nhỏ, những người khác đều nghe thấy, bọn họ cũng quan sát Vu Băng. Chuyện trước kia ồn ào một hồi, rất nhiều người ở đây đều từng gặp cô ta, nhưng hôm nay ả trang điểm không giống trước, phần lớn bọn họ không nhận ra ả.

Vu Băng không quan tâm ánh mắt của họ, chỉ nhìn thẳng vào Hoàng Yến Chi, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng ánh mắt thì đầy khiêu khích.

Ả tin Hoàng Yến Chi chắc chắn biết chuyện ả đuổi giết Hely. Không ngờ bây giờ gặp lại mà Hoàng Yến Chi vẫn có thể giữ được tỉnh táo. Trong lòng ả cũng tò mò, Hoàng Yến Chi rõ ràng là thiên kim tiểu thư nhà họ Hoàng, nhưng lại quen biết James, hơn nữa có vẻ quan hệ còn không đơn giản. Chuyện này thú vị thật, Hoàng Yến Chi làm bạn với người như thế thì bản thân là loại người nào? Một người lạnh lùng tàn nhẫn như James, ngay cả máu cũng lạnh, nhưng lại đặt người phụ nữ này trong tim.

Hoàng Yến Chi dĩ nhiên không ngờ James lại không nói thân phận của cô cho Vu Băng.

“Trò đùa của quý ngài đây không vui chút nào.” Quân Hạo Kiện bình tĩnh nói, giọng điệu thản nhiên, nhưng ai cũng nghe ra anh đang khó chịu.

James vốn cố tình làm ngơ Quân Hạo Kiện, bây giờ nghe anh nói vậy thì nụ cười trên mặt hơi cứng lại. Thấy anh đứng bên cạnh Hoàng Yến Chi, hắn chỉ hận không thể băm vằm anh ra nghìn mảnh: “Tôi nghĩ Yến Chi không để bụng trò đùa này của tôi đâu, phải không Yến Chi?” Hai chữ cuối đầy dịu dàng, cứ như sợ người khác không biết hắn thích Hoàng Yến Chi vậy.

Biểu cảm Hoàng Yến Chi vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh dần, yên lặng nhìn James, từ tốn nói: “Tôi để bụng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.