Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 195: Nghiêm phạt (3)




Lúc này, dáng vẻ cô ta vô cùng nhếch nhác, quần áo bẩn thỉu không chịu nổi, nhiều chỗ bị rách nát, là do chính cô ta xé rách, tóc tai giống như rơm rạ, trên người còn có mùi hôi thối.

Hoàng Yến Chi nhìn cô ta bằng ánh mắt không chút cảm xúc, vẻ mặt này rơi vào trong mắt Lý Hi Lan giống như là một que diêm, trong nháy mắt làm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng cô ta. Cô ta đứng lên, nhào về phía Hoàng Yến Chi: “Hoàng Yến Chi, tao phải liều mạng với mày!”

Hoàng Yến Chi nghiêng người né Lý Hi Lan, cô ta lại nhào tới lần nữa, Hoàng Yến Chi giơ chân lên đá vào bụng cô ta.

Lý Hi Lan hét thảm một tiếng, đụng vào tường, nằm lăn ra đất.

Hoàng Yến Chi từ từ đi tới, từ trên cao nhìn xuống Lý Hi Lan, cô ta cũng trừng mắt nhìn cô: "Hoàng Yến Chi, quả nhiên là mày cùng một phe với bọn chúng. Đáng lẽ tao nên nghĩ ra từ sớm mới đúng.” Nực cười là cô ta còn giật dây bọn chúng đi bắt cóc Hoàng Yến Chi.

“Lý Hi Lan, tốt xấu gì nhà họ Hoàng cũng đã nuôi cô nhiều năm, cho cô một cuộc sống tốt như vậy. Sao cô lại dám ra tay với ông nội?” Hoàng Yến Chi nói.

Lý Hi Lan nghe vậy, bỗng nhiên cười lên ha hả, cứ như nghe được chuyện hài hước nhất thế giới. Cô ta vừa cười vừa ho khan, cả khuôn mặt dàn dụa nước mắt: “Lão già Hoàng Nguyên Dịch đó đã chết rồi sao?”

Hoàng Yến Chi nhìn Lý Hi Lan với ánh mắt lạnh thấu xương: “Lý Hi Lan, cô muốn chết.”

Lý Hi Lan ho khan liên tục, vì ho quá dữ dội mà sắc mặt trắng bệch, không còn một chút máu: “Tao chỉ hận không thể giết chết lão già chết tiệt đó sớm hơn. Nếu không phải do ông ta, thì tao sẽ rơi vào tình trạng này sao?”

Cô ta nhìn Hoàng Yến Chi, nhếch mép khinh bỉ: “Hoàng Yến Chi, mày không hổ là cháu gái của ông ta, ra tay cũng ác đấy. Là mày bảo bọn chúng cho tao ăn thứ đó chứ gì? Mày cho rằng chỉ cần tao bị nghiện, thì tao sẽ không thể làm gì được nhà họ Hoàng của mày nữa chắc?"

Hoàng Yến Chi không nói gì, cho cô ta ăn ma túy hoàn toàn là do Hely nhất thời nổi hứng xấu tính.

Thấy Hoàng Yến Chi không nói lời nào, Lý Hi Lan tưởng rằng cô ngầm thừa nhận: “Hoàng Yến Chi mày vẫn luôn khinh thường tao, nhưng mày tốt hơn tao ở chỗ nào chứ? Đừng tưởng tao không biết, chính mày là người đã tìm vợ chồng nhà họ Lý đến, tất cả là do mày sắp xếp. Chỉ trách người nhà họ Hoàng đều bị mù, không thấy rõ bộ mặt thật của mày.”

“Cô dùng tay nào?” Hoàng Yến Chi đột nhiên nói.

Lý Hi Lan sửng sốt.

Hoàng Yến Chi nhìn hai bàn tay của cô ta: “Cô dùng tay nào hại ông nội?”

Lý Hi Lan nhìn cô với ánh mắt đề phòng: “Mày muốn làm gì?”

Thấy Hoàng Yến Chi không nói gì, Lý Hi Lan ngồi dậy, giấu hai tay ra sau lưng, dáng vẻ lúc này của Hoàng Yến Chi làm cô ta rất sợ.

Hoàng Yến Chi từng bước áp sát Lý Hi Lan: “Nói, cô dùng tay nào?”

Thấy ánh mắt nhìn cô ta như nhìn người chết của Hoàng Yến Chi hận thù trên mặt cô ta biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ, cô ta đã đoán ra được ý đồ của: “Hoàng Yến Chi, tao đã nghiện ma túy rồi,

mày không thể làm vậy với tao.” Đôi tay này là chỗ dựa cuối cùng của cô ta, tuyệt đối không thể để Hoàng Yến Chi hủy hoại.

Lý Hi Lan liều mạng lui ra sau, cô ta muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng nơi này lớn như vậy, mà không có chỗ nào có thể cho cô ta trốn được.

Hoàng Yến Chi mỗi lúc một tiến lại gần Lý Hi Lan, dồn cô ta tới góc ga-ra thì dừng lại, ngồi xổm xuống, một tay nắm cằm Lý Hi Lan buộc cô ta ngẩng đầu nhìn cô.

“Lý Hi Lan, tôi đã sớm cảnh cáo cô đừng có chọc vào tôi, bởi cô không gánh nổi hậu quả đâu. Sao cô lại không chịu nghe lời tôi nhỉ?”

Trong mắt Lý Hi Lan toàn là sự sợ hãi, cô ta không dám đối diện với ánh mắt của Hoàng Yến Chi: “Hoàng Yến Chi, chị biết lỗi rồi mà, em tha cho chị đi, sau này chị sẽ không đối đầu, không gây sự với em nữa. Chị có thể đi xin lỗi ông nội, quỳ xuống cầu xin ông tha thứ. Chị cầu xin em, em tha cho chị được không?”

Hoàng Yến Chi buông cằm cô ta ra, rồi đứng lên. Trong mắt Lý Hi Lan lóe lên sự mừng rỡ, cho rằng Hoàng Yến Chi đã đồng ý tha cho cô ta: “Yến Chi chị bảo đảm sau này sẽ cách xa nhà họ Hoàng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trong tầm mắt của em.”

Lý Hi Lan đứng dậy, muốn tránh xa Hoàng Yến Chi một chút. Nhưng đột ngột, quả đấm của Hoàng Yến Chi nhanh như chớp giáng xuống cô ta, khiến cô ta lập tức co quắp khom người xuống. Hoàng Yến Chi vẫn không dừng tay mà kéo cô ta lại, tiếp tục đấm vào bụng cô ta, cô ta liền quỳ rạp dưới đất không đứng dậy nổi.

Hoàng Yến Chi bước lên một bước, đạp chân lên bàn tay phải của Lý Hi Lan, sau đó nghiến mạnh xuống.

“A!” Lý Hi Lan hét thảm một tiếng, Hoàng Yến Chi vẫn không ngừng lại mà tiếp tục đạp mạnh hơn nữa, thậm chí Lý Hi Lan còn có thể nghe được tiếng xương gãy vụn.

Cô ta đau đớn, trên mặt mồ hôi chảy đầm đìa, Hoàng Yến Chi thu chân lại, Lý Hi Lan đã đau đến mức không nói nổi lời nào, chỉ nằm đó thở hổn hển. Không cần Hoàng Yến Chi nói, thì Lý Hi Lan cũng biết tay cô ta xem như là tàn phế rồi.

“Lý Hi Lan, đây là cô nợ ông nội tôi.” Hoàng Yến Chi chậm rãi nói.

“Hoàng Yến Chi, tốt nhất là mày giết tao đi, nếu mày không giết chết tao, đợi tao ra ngoài rồi, tao nhất định sẽ làm cho mày phải hối hận.” Lý Hi Lan nhìn cô với ánh mắt tràn đầy thù hận.

Hoàng Yến Chi chẳng thèm để ý đến lời cô ta nói. Sau này, Lý Hi Lan mới hiểu được, căn bản là Hoàng Yến Chi sẽ không cho cô ta có cơ hội đó.

Hoàng Yến Chi xoay người ra khỏi ga-ra, Hely đang chờ cô ở bên ngoài.

“Tris, người phụ nữ này, có nên…” Hely quẹt tay ngang cổ mình, ý tứ rất rõ ràng.

Hoàng Yến Chi lắc đầu, như vậy thì quá lợi cho Lý Hi Lan rồi. Hely lập tức hiểu, cười híp mắt: “Vậy thì giao người cho tôi. Tôi bảo đảm sẽ khiến cô ta sướng muốn chết, ha ha.”

“Đừng để xảy ra án mạng.” Hoàng Yến Chi dặn thêm một câu. Ở đây là nước T, cô không muốn Hely gây ra phiền phức không cần thiết.

“Yên tâm, yên tâm đi.” Hely không cũng đâu có quan tâm, từ trước tới nay cô chưa từng sợ phiền phức.

Hoàng Yến Chi đi rồi, Hely quay lại ga-ra. Thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lý Hi Lan, cô sờ cằm, chỉ mới có vậy mà đã tuyệt vọng rồi?

Ngay cả nhìn Hely mà Lý Hi Lan cũng không còn sức để nhìn, cô ta quỳ rạp dưới đất, không nhúc nhích: “Chậc chậc, nhìn bộ dạng này của cô kìa, một chút khiêu chiến cũng không có.”

“Rốt cuộc là Hoàng Yến Chi cho mấy người bao nhiêu tiền, để mấy người giúp cô ta làm chuyện này? Tôi có thể trả gấp đôi, chỉ cần mấy người giúp tôi hủy hoại Hoàng Yến Chi.”

Hely lắc đầu, cô thật sự rất tò mò về mạch não của Lý Hi Lan, có phải nó thật sự không giống như người bình thường, cho nên cô ta mới trở nên kỳ lạ như thế?

“Tôi sẽ không báo cảnh sát, còn có thể cho mấy người thêm một khoản tiền, chỉ cần mấy người hủy hoại Hoàng Yến Chi.”

Hely không trả lời cô ta, mà lấy một túi bột trắng ra: “Cho cô một thứ tốt.”

Lý Hi Lan biết cái đó là gì, nhưng cũng không từ chối. Cô ta đã chịu đủ cảm giác đau khổ khi lên cơn nghiện rồi. Cô ta đã từng cố gắng không ăn những thứ Hely cho, nhưng cảm giác hàng vạn con côn trùng cắn xé thật sự quá giày vò ý chí của cô ta, làm cô ta kiên trì không đến năm phút là chịu hết nổi.

“Bao nhiêu đây đủ cho cô dùng trong một tuần lễ, bây giờ cô có thể đi rồi.” Hely chỉ ra cửa ga-ra, mắt Lý Hi Lan sáng lên, vật lộn đứng dậy.

“Nếu tôi là cô, thì sau khi ra ngoài, tôi sẽ tìm một chỗ để trốn, chứ không phải đi báo cảnh sát. Cô thấy tôi dám thả cô ra, thì cô đi báo cảnh sát có tác dụng gì không? Tôi khuyên cô đừng có gây phiền phức cho Hoàng Yến Chi. Tôi có thể bắt cô một lần, thì cũng có thể bắt lần thứ hai.” Hely cười tủm tỉm, giọng điệu cực kỳ êm tai, nhưng lời nói thì không hề dịu dàng một chút nào.

Bị Hely nhìn thấu tâm tư, Lý Hi Lan đi cũng không được, ở lại cũng không xong, nhưng mà cô ta vẫn không thay đổi ý nghĩ trong lòng. Lần này, cô ta ăn thiệt thòi lớn như thế, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Nếu cô không tin thì có thể thử xem. Tôi tin rằng kết quả sẽ làm cho cô vô cùng hài lòng.” Hely bỏ thêm một câu, làm cho Lý Hi Lan chợt rùng mình một cái.

“Bây giờ tôi đi được chưa?” Lý Hi Lan đờ mặt ra hỏi.

Hely cười tủm tỉm: “Đương nhiên là được.”

Có điều, Lý Hi Lan vừa đi đến cửa, đã bị Hely đập vào gáy, hôn mê bất tỉnh. Cô vỗ vỗ tay: “Lại còn phải để tôi đưa cô về, cô đúng là tốt số mà.”

Thở dài một hơi, Hely xách Lý Hi Lan lên ném vào cốp xe đang đỗ bên ngoài, sau đó lái xe ra khỏi biệt thự.

Lúc tỉnh lại, Lý Hi Lan phát hiện mình đang nằm ở ven đường. Cô ta từ dưới đất bò dậy, nhìn bốn phía xung quanh, rất hẻo lánh, không có dấu vết nào của con người.

Cô ta chậm chạp bước đi, nhích từng bước chân, giày sớm đã không cánh mà bay, quần áo đã được đổi thành bộ khác, dáng vẻ không còn nhếch nhác như trước nữa.

Cô ta sờ sờ túi, ngoại trừ một túi bột màu trắng, thì không có một đồng xu nào. Cô ta vòng tay ôm lấy mình, cảm giác được cơn đau đớn dâng lên từ tay phải, thì hai mắt liền trở nên lạnh lẽo.

Khó lắm mới thấy một chiếc xe, Lý Hi Lan quyết tâm đứng ở giữa đường lớn chặn xe lại. Xe thắng gấp, một người đàn ông tức giận bước xuống xe: “Cô muốn chết hả? Dù có muốn chết thì cũng chết xa tôi một chút, đừng có liên lụy đến tôi.”

Sắc mặt Lý Hi Lan thay đổi, ánh mắt nhìn tài xế lập tức chuyển sang đáng thương: “Anh này, tôi không phải cố ý, tôi bị lạc đường. Anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không? Chỉ cần thả tôi ở chỗ dễ đón xe là được. Cầu xin anh.”

Hơn nửa đêm, thấy một cô gái xinh đẹp cầu xin mình, lửa giận trong lòng tài xế vơi đi một nửa. Đây là ngoại ô thành phố, muốn tới khu vực thành thị thì cần ít nhất một tiếng đi xe, muốn đi bộ thì không biết bao lâu mới tới. Theo ánh đèn đường, tài xế nhìn khuôn mặt Lý Hi Lan. Thấy cô ta rất đẹp, lại còn đi một mình, hắn ta đảo mắt, nói: “Tôi có thể chở cô đi, nhưng cô có tiền không? Nơi này cách khu vực thành thị rất xa, không có tiền thì tôi không chở.”

Sắc mặt Lý Hi Lan cứng đờ, trên người cô ta không có một đồng, thì lấy tiền đâu ra mà trả: “Anh à, bây giờ trên người tôi không có tiền, nhưng anh hãy đưa tôi về nhà, tôi chắc chắn sẽ trả cho anh, năm trăm có đủ hay không?”

Đúng là hào phóng, hình như tài xế đang suy nghĩ độ khả thi của chuyện này.

“Một nghìn! Anh đưa tôi về nhà, tôi bảo người nhà trả anh một nghìn. Vậy đủ chưa?”

“Đi! Lên xe!”

Lý Hi Lan mừng rỡ rồi mở cửa xe, lúc này mới phát hiện ghế sau còn có một người đàn ông đang ngồi. Tài xế thấy Lý Hi Lan đứng yên ở đó, không nhịn được, giục: “Rốt cuộc cô có lên xe hay không? Chúng tôi còn phải nhanh chóng về nhà nữa, không có thời gian lãng phí với cô đâu.”

Suy nghĩ một lát, Lý Hi Lan vẫn quyết định lên xe. Dù thế nào đi nữa thì cũng phải về nhà trước đã.

Tài xế và người đàn ông ngồi sau liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý đối phương.

“Sao một cô gái như cô lại ở đây lúc nửa đêm?” Tài xế hỏi Lý Hi Lan.

Sắc mặt Lý Hi Lan cứng ngắc, ngại ngùng nói: “Tôi đi chơi cùng bạn trai, đang đi thì cãi nhau. Tôi bỏ xuống xe, sau đó mới phát hiện quên túi xách trên xe của anh ấy.” Cô ta thuận miệng nói một lý do.

Tài xế nhìn cô ta, lắc đầu: “Bạn trai cô như vậy là không đúng rồi. Dù có tức giận thì cũng không thể bỏ rơi bạn gái ở giữa đường như thế. Anh ta cũng không sợ cô gái xinh đẹp như cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

Lý Hi Lan cười nhạt, không nói lời nào. Tài xế thấy cô ta không nói gì, thì cũng im miệng. Trong xe hoàn toàn yên lặng. Lý Hi Lan thấy tài xế đang chạy về hướng khu vực thành thị, nên bắt đầu yên tâm, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Chợt cảm giác được có một bàn tay sờ soạng trên người mình, Lý Hi Lan lập tức mở mắt. Đối diện với khuôn mặt cô ta là khuôn mặt của người đàn ông ngồi cạnh, mà chiếc xe đã dừng ở ven đường từ lúc nào, còn người tài xế kia đang mở cửa xe chui vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.