Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 177




“Cô cầu xin cô ta còn không bằng cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô.” Một giọng nữ lạnh lùng u ám vang lên sau lưng Lê Tuyền.

Lê Tuyền giật mình quay đầu lại, liền thấy một người phụ nữ tóc dài đứng dựa người lên tường, nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy hứng thú.

Ở đây là góc khuất của khu hành chính, bình thường có rất ít người tới, cũng rất vắng vẻ. Hôm nay, là do Lê Tuyền thấy có người đăng bài trên wechat thì mới biết Hoàng Yến Chi tới trường học, sau đó cô ta bèn đứng ở đây đợi. Nhưng người này là ai, chuyện vừa nãy đã thấy được bao nhiêu?

“Đừng căng thẳng như vậy, tôi không phải kẻ địch của cô.” Người phụ nữ kia đứng thẳng lên, cười cười. Cô ả nhìn Lê Tuyền từ trên cao xuống, ánh mắt không chút cảm xúc: “Tôi có thể giúp cô, tôi sẽ cho hai trăm nghìn mà cô muốn.”

Lê Tuyền nhìn cô ả bằng ánh mắt phòng bị, tuy người phụ nữ này đang cười nhưng Lê Tuyền vẫn vô thức sợ người phụ nữ đó, rất muốn trốn đi. Nhưng sức hấp dẫn của hai trăm nghìn quá lớn, mà ngày mai đã là hạn cuối cùng, nếu vẫn không có số tiền này thì cô ta không thể sống ở thủ đô được nữa. Cô ta không muốn trở lại cái thôn nghèo nàn lạc hậu đó nữa, không muốn cả đời cũng như mẹ cô ta, kiếm ăn trong đất, dầm mưa dãi nắng, khổ cực quanh năm suốt tháng mà người nhà chỉ đủ ăn.

“Điều kiện gì?” Lê Tuyền không từ chối nổi, cô ta biết nếu người phụ nữ này đã mở lời thì phải có điều kiện.

Người phụ nữ cười hài lòng, ngồi xổm xuống nhìn Lê Tuyền: “Tôi cho cô tiền, điều kiện là giúp tôi làm một việc, nhưng bây giờ tôi còn chưa thể nói việc đó là chuyện gì, sau này tôi sẽ nói cho cô biết, có điều... đừng nghĩ cầm tiền mà không làm việc. Nếu cô dám lật lọng, thì tôi có cả trăm cách để khiến cô hối hận, cô không tin thì có thể thử.”

Giọng nói của người phụ nữ đó rất nhẹ nhàng, có thể nói là dịu dàng. Nhưng lại khiến Lê Tuyền rùng mình: “Chuyện giết người phóng hỏa tôi không làm.”

Người phụ nữ giễu cợt: “Chỉ bằng cô mà đòi giết người phóng hỏa?”

Lê Tuyền không tức giận, mà còn thở phào một hơi. Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa là được, cô ta không làm chuyện phạm pháp, nhưng cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ, có thể làm được gì đây?

Người phụ nữ mỉm cười, vỗ vai Lê Tuyền: “Yên tâm đi, có chuyện cô sẽ làm được.”

“Khi nào tôi lấy được tiền?” Lê Tuyền hỏi, nghĩa là cô ta đã đồng ý với đề nghị này rồi. Mặc kệ người phụ nữ này muốn làm gì, chỉ cần không phạm pháp thì cô ta sẽ không sợ.

Người phụ nữ hài lòng đứng dậy nói: “Ngày mai trong thẻ của cô sẽ có thêm hai trăm nghìn.”

Người phụ nữ nói xong liền đi mất, lại còn đi rất nhanh. Khuôn mặt Lê Tuyền đầy vẻ mù mờ, không hiểu tại sao chuyện lại đến mức này. Tới lúc không còn thấy bóng dáng người phụ nữ nữa, Lê Tuyền mới chợt nhớ đối phương không có số tài khoản của cô ta.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Lê Tuyền lại cảm thấy kinh ngạc khi nhận được tin nhắn báo trong thẻ có thêm hai trăm nghìn. Cô ta muốn liên lạc với người phụ nữ đó, nhưng lại không có cách liên lạc với đối phương. Mà sau khi chuyển tiền xong, người phụ nữ đó cũng không tới tìm cô ta. Lê Tuyền thấp thỏm vượt qua một ngày, rốt cục không nhịn được rút tiền trong thẻ ra đem trả bọn cho vay tiền.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Hoàng Yến Chi ra khỏi trường học, trong lòng vẫn còn nhớ tới chuyện Quân Hạo Kiện đau đầu. Cô gọi điện thoại cho Irene hỏi thuốc trị đau đầu, sau đó đến tiệm thuốc mua thuốc rồi quay về Đại Viện.

“Cháu muốn đi thăm Hạo Kiện?” Quân lão gia hỏi cô.

“Ông nội, không được ạ?” Hoàng Yến Chi nhíu mày, cô biết không thể tùy ý vào quân đội thăm người nên mới về Đại Viện hỏi Quân lão gia trước.

Quân lão gia cười tủm tỉm: “Cháu là vợ Hạo Kiện, cháu đi thăm chồng thì có gì là không được.” Ban đầu Quân Hạo Kiện ở trong quân đội đặc chủng, rất ít người được biết, chứ đừng nói là cho người ngoài vào. Nhưng bây giờ anh đang ở quân khu thủ đô, chỉ cần Quân lão gia muốn, dù là không thể vào thì ông cũng sẽ có cách để Hoàng Yến Chi vào được.

“Tối qua anh ấy gọi điện thoại cho cháu, nói bệnh đau đầu tái phát, cháu hơi lo lắng.” Hoàng Yến Chi nói thẳng, không sợ Quân lão gia trêu chọc.

Quân lão gia càng thêm hài lòng: “Vậy càng phải đi, bây giờ ông sẽ bảo Tiểu Triệu hầm canh thiên ma, canh này chữa đau đầu rất tốt. Cháu lấy vài bộ đồ, ở cùng Hạo Kiện vài ngày, để xem cuộc sống của nó như thế nào.”

Quân lão gia tính toán xong xuôi, bảo Hoàng Yến Chi ở trong quân đội vài ngày bồi dưỡng tình cảm với cháu trai mình, nếu có thể nhân cơ hội này mà tạo ra một chắt trai thì càng tốt hơn. Ông tất nhiên biết trong quân đội có nơi ở dành cho người nhà, với quân hàm của Quân Hạo Kiện thì chắc chắn là có.

Hoàng Yến Chi vốn định đến thăm anh một lúc là được rồi. Nhưng cô cũng không phản đối đề nghị của Quân lão gia, thậm chí trong lòng còn có chút mong đợi.

Dì Triệu đã nghe cuộc trò chuyện của Hoàng Yến Chi và Quân lão gia, bèn cười tủm tỉm vào nhà bếp hầm canh. Trước đây, lúc Quân Hạo Kiện về nhà thỉnh thoảng cũng bị đau đầu, nên trong nhà vẫn còn thiên ma, cũng không phải chuẩn bị gì nhiều.

Hoàng Yến Chi lên tầng dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày, nếu định ở vài ngày, thì phải mang quần áo theo để thay.

Quân lão gia gọi điện thoại cho một người từng là cấp dưới của ông trong quân đội, trò chuyện đôi câu, rồi cười híp mắt cúp điện thoại, vuốt râu, đi lại trong phòng khách, miệng khẽ ngâm nga, tâm trạng vô cùng tốt.

Hoàng Yến Chi ăn cơm trưa cùng Quân lão gia. Cô vốn định tự lái xe đi, nhưng Quân lão gia nói xe bên ngoài rất khó mà vào được quân khu, bảo cô cứ yên tâm đợi, sẽ có xe đến đón.

Quả nhiên không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ ô tô, Hoàng Yến Chi ra ngoài liền thấy một chiếc xe việt dã quân dụng đỗ ở cửa.

Một người đàn ông trẻ tuổi, nói đúng hơn là một cậu trai trẻ mặc quân trang bước xuống xe, vẫn còn nét trẻ con trên mặt, xem ra tuổi không lớn lắm.

“Chào thủ trưởng.” cậu trai đó nghiêm chào Quân lão gia theo nghi thức quân đội.

Quân lão gia cười tủm tỉm: “Chào cháu, còn phiền cháu đi một chuyến thế này, cực khổ rồi.”

“Không hề cực khổ, thủ trưởng khách khí rồi.”

“Ông nội, cháu đi trước.” Hoàng Yến Chi một tay xách va li, một tay cầm hộp giữ nhiệt đựng canh thiên ma do dì Triệu hầm cho anh.

Cậu trai kia rất tinh ý, giúp cô bỏ va li vào trong cốp xe. Lúc thấy rõ khuôn mặt tuyệt đẹp của Hoàng Yến Chi, cậu ta ngây người mất một lúc, sau đó liền nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt phiếm hồng, cũng may mà da cậu ta ngăm đen nên người khác không nhìn ra.

Cậu trai kia biết đây là người nhà của thủ trưởng Quân mới tới, cậu ta chỉ hơi bất ngờ vì người này còn quá trẻ, mà lại còn rất xinh đẹp nữa.

Hoàng Yến Chi ngồi ở phía sau nhìn ngoài cửa sổ xe, cô không phải là một người thích nói chuyện, nên dọc đường đi đều giữ im lặng, cậu trai kia dù có muốn nói, cũng không dám nói.

Xe càng chạy càng vào nơi hẻo lánh, Hoàng Yến Chi nhẩm tính, bọn họ rời khỏi khu vực thành thị đã gần một tiếng rồi. Không ngờ quân khu thủ đô lại ở một nơi xa thế này, nhưng phải nói khung cảnh nơi đây thật sự rất tốt, xung quanh tràn ngập màu xanh của cây cối, bầu không khí hết sức mát mẻ.

Ngoài cửa có cảnh vệ, ai nấy đều cầm súng thật đạn thật. Thấy có xe tới, bọn họ ra hiệu dừng xe, cậu trai lái xe hạ cửa sổ xe xuống. Cảnh vệ biết cậu ta, bèn nhìn sang Hoàng Yến Chi ngồi phía sau.

“Cô ấy là người nhà của thủ trưởng Quân, tới quân khu thăm thủ trưởng, đã báo cáo với bên trên rồi.” Cậu ta nói.

Mặc dù không nói rõ tên Quân Hạo Kiện, nhưng mấy cảnh vệ ở đây đều biết thủ trưởng Quân là ai. Bọn họ lập tức nhìn về phía Hoàng Yến Chi bằng ánh mắt sùng bái, tò mò.

Thủ trưởng Quân mặc dù chỉ ở quân khu của bọn họ để tuyển chọn và huấn luyện tân binh, nhưng bọn họ đã nghe rất nhiều tin đồn về vị thủ trưởng này, còn cả sự tích về quân hàm trên vai anh.

“Chào chị dâu.” Cảnh vệ chào Hoàng Yến Chi theo nghi thức quân đội rồi nhanh chóng cho xe chạy qua. Cậu tài xế lái xe vào quân khu, không lâu sau thì dừng lại.

Lúc Hoàng Yến Chi đang thấy lạ thì đã nhìn thấy Quân Hạo Kiện đang đứng trước xe nhìn cô, khuôn mặt tươi rói.

Cô hơi ngẩn người, mở cửa xuống xe. Cậu tài xế cũng xuống xe theo, xách va li ra đưa cho Quân Hạo Kiện, anh bèn cảm ơn cậu ta.

Đến khi cậu ta lái xe đi rồi, Quân Hạo Kiện mới hỏi cô: “Sao bỗng nhiên lại tới đây?”

Anh vừa nhận được điện thoại của cảnh vệ ở cổng báo Hoàng Yến Chi đã đến, liền vội giao lại việc huấn luyện cho Huân Thiên Hàn rồi chạy tới, đồng thời cũng hiểu ra ánh mắt mập mờ của lãnh đạo quân khu vào hai tiếng trước là có ý gì.

Đây là lần đầu tiên người trong quân khu thấy một Quân Hạo Kiện luôn chững chạc lại chạy hấp tấp với nụ cười mừng rỡ trên môi như vậy.

“Ông nội bảo em đến đưa canh thiên ma cho anh.” Hoàng Yến Chi đưa hộp giữ nhiệt cho anh.

Quân Hạo Kiện mỉm cười, cúi đầu ghé vào tai cô: “Chỉ là ông nội bảo thôi sao? Chẳng lẽ em không nhớ anh?”

Hơi thở ấm áp phả vào tai Hoàng Yến Chi cô hơi tránh ra, ảo não nói: “Hạo Kiện, đây là quân khu.”

Quân Hạo Kiện không đùa cô nữa, anh nắm tay cô, bất chấp ánh mắt tò mò xung quanh. Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, nhưng cũng không giãy ra, chỉ bình tĩnh đi theo Quân Hạo Kiện về phòng anh. Cứ coi như cô mù nên không thấy được ánh mắt xung quanh đi.

“Anh ở đây sao?” Hoàng Yến Chi đánh giá căn phòng gồm một phòng ngủ và một phòng khách trước mặt. Trong phòng có đầy đủ đồ dùng gia đình, trong nhà bếp còn có đủ bát đũa, thiết bị nấu ăn.

“Anh vừa chuyển vào một tiếng trước.” Quân Hạo Kiện bỏ va li của cô vào phòng ngủ.

Hoàng Yến Chi hiểu ngay, anh cố ý chuẩn bị cho cô: “Có phải em gây phiền phức cho anh rồi không?”

“Không đâu, phòng này vốn là chuẩn bị cho anh.” Trước kia anh chỉ có một mình nên ở trong ký túc xá cũng không sao.

“Canh này do dì Triệu mới hầm, còn nóng đấy, anh mau uống đi.” Hoàng Yến Chi lấy một cái bát trong nhà bếp ra, đổ canh vào bát rồi đưa cho Quân Hạo Kiện. Anh uống cạn một hơi, sau đó đi rửa bát.

Va li của cô đặt trong tủ quần áo, trong tủ trống không, chẳng có đồ gì cả, nhưng rất sạch sẽ, rõ ràng là đã được quét dọn rồi.

“Quần áo của anh đâu?” Hoàng Yến Chi ngẩng đầu hỏi anh

“Ở trong ký túc xá, lát nữa em đi lấy cùng anh nhé?”

“Vâng.” Hoàng Yến Chi xếp từng bộ quần áo vào một bên tủ, còn một nửa thì để lại cho anh.

Lúc theo Quân Hạo Kiện ra ngoài, cô bắt gặp một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường ở ngoài cửa: “Hạo Kiện, đây là vợ em à?” Người phụ nữ cười sang sảng, tuy đang đánh giá Hoàng Yến Chi nhưng ánh mắt không hề khiến người ta khó chịu.

Quân Hạo Kiện chào một tiếng “chị dâu”, sau đó giới thiệu Yến Chi: “Đây là vợ của thủ trưởng Chương, em gọi chị dâu là được rồi. Chị dâu, đây là vợ em, Hoàng Yến Chi.”

Hoàng Yến Chi chào chị ấy: “Chị dâu.”

Chị Chương cười tủm tỉm kéo tay Hoàng Yến Chi: “Chị thấy em trên ti vi rồi, võ công không tệ, lại có tài vẽ nữa, Hạo Kiện thật có phúc mới cưới được em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.