Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 175




Vẻ mặt cả đám đồng loạt thay đổi. Trong lòng bọn họ, người đó còn khủng bố hơn cả ác ma. Tàn nhẫn, khát máu, vô tình, những từ ngữ này đều không đủ để hình dung sự sợ hãi mà người đó mang đến cho bọn họ.

“Nhưng chúng ta đã tận mắt thấy chiếc thuyền kia đã bị nổ tung mà.” Hely run rẩy nói, vì Hely đã lén cài đặc bom mini nhưng sức công phá lớn vào thuyền của hắn. Ngoài nhóm của Hoàng Yến Chi ra thì không một ai biết.

Ánh mắt Hoàng Yến Chi lạnh băng, cô nhìn khuôn mặt sợ hãi của mọi người, từ tốn nói: “Mặc kệ người đó còn sống hay đã chết, nếu chúng ta có thể giết hắn một lần thì cũng có thể giết lần thứ hai. Chúng ta có thể giết hắn, hủy diệt nhiều năm tâm huyết của hắn vào lúc hắn nắm giữ vận mệnh của chúng ta, thì bây giờ, dù hắn có còn sống cũng sẽ không còn như trước đây. Mà đã không bằng trước đây thì sao chúng ta phải sợ hắn?”

Mọi người giật mình tỉnh táo lại. Đúng vậy, nếu người đó thật sự còn sống, mà còn khỏe mạnh bình thường, thì gã đã sớm tìm bọn họ tính sổ rồi. Người khác không biết thân phận thật của bọn họ, nhưng hắn là người dạy dỗ bọn họ, tất nhiên phải rất quen thuộc rồi.

Huống chi... mọi người nhìn về phía Hoàng Yến Chi, Helen trầm giọng nói: "Tris, chúng ta tạm thời chưa biết rõ mối quan hệ giữa người phụ nữ này và người đó. Nếu thật sự là người đó thì hắn chắc chắn sẽ tới tìm cô. Cô có chuyện gì thì nhất định phải nói với bọn tôi trước.”

Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Đây là lý do mọi người tới đây sao?”

Wenny gật đầu, chăm chú nhìn Hoàng Yến Chi: “Đúng vậy, bọn tôi đều rất lo lắng cho cô, người đó đối với cô… Bất kể thế nào, cô nhất định phải cẩn thận. Tris, là cô dẫn chúng tôi thoát khỏi nơi địa ngục đó, bây giờ, chúng tôi cũng sẽ không để mặc cô.”

Những người khác đều gật đầu.

Hoàng Yến Chi nở nụ cười thản nhiên: “Là do mọi người tự cứu mình ra khỏi cái nơi địa ngục đó, nếu chỉ có một mình tôi thì cho dù bồi thêm cái mạng này cũng khó mà hủy diệt được nó.”

“Không.” Irene lắc đầu: "Tris, em đừng xem nhẹ mình. Bọn anh tuy hận không thể chém người đó thành trăm nghìn mảnh, nhưng ngay cả dũng khí làm trái ý người đó bọn anh cũng không có, chứ đừng nói là giết hắn. Là em cho bọn anh dũng khí, là em đã cứu mọi người.”

Hoàng Yến Chi không đôi co vấn đề này nữa, đối với bọn họ mà nói, có phải hay không thì cũng không quan trọng.

Hely chỉ người phụ nữ trên ảnh: “Tris, bây giờ chúng ta nên làm gì? Có cần điều tra người phụ nữ này không?”

“Không cần, nếu cô ta là người do người đó dạy dỗ thì chắc chắn sẽ biết rõ cách hành sự của chúng ta, có điều tra cũng không được gì. Chi bằng ôm cây đợi thỏ, đợi cô ta tự mình tới cửa.”

“Cô ả rất kín miệng.” Hely nói: “Lần trước tớ từng bắt cô ả, đã tra hỏi nhưng không lấy được bất cứ tin tức có giá trị nào.”

Hoàng Yến Chi cũng không bất ngờ, nếu người phụ nữ này do người đó huấn luyện thì tất nhiên bọn họ khó mà moi được tin tức gì từ miệng cô ả.

Giả mạo cô, tiếp cận cô, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, e rằng trò hay còn ở phía sau.

Có điều… Hoàng Yến Chi cau mày, người phụ nữ đó hình như không biết cô là Y Trân Hoàng, nhưng lại hiểu rất rõ Y Trân Hoàng, điều này khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu.

Hoàng Yến Chi chưa từng nghi ngờ Daniel. Cô hiểu cách làm người của Daniel, anh ta sẽ không làm những việc như thế này. Vậy thì sao người phụ nữ đó lại biết nhiều như thế? Hoàng Yến Chi thật sự nghĩ không ra.

“Tris, có phải em nghĩ ra điều gì không?” Irene hỏi.

Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không có gì. Thật ra mọi người không cần đến đây, người đó dù muốn đến tìm tôi thì cũng sẽ không nhanh như vậy.” Bọn họ đã bình yên vô sự nhiều năm, có thể thấy được người đó dù còn sống thì cũng bị thương rất nặng, hoàn toàn không gây được uy hiếp gì cho bọn họ. Nếu không chắc chắn thành công thì người đó sẽ không tùy tiện ra tay.

“Mọi người về đi, nếu có chuyện gì, tôi sẽ báo với mọi người.”

Wenny nằm bò lên ghế sô-pha: “Chị không về đâu. Tris, em biết không, từ khi làm người mẫu, chị chưa có được một ngày nghỉ đúng nghĩa, lần này coi như nghỉ phép, chị chưa từng tới nước T, đúng lúc có thể đi tham quan quốc gia của em luôn.”

Irene nở nụ cười nhã nhặn,: “Tôi tới tham gia một hội thảo nghiên cứu y học, tạm thời cũng sẽ ở lại đây một thời gian.”

“Đừng nhìn tôi.” Helen cười nhe răng: “Cô cũng biết rồi đấy, tôi tới đóng phim.”

Thấy bọn họ nhất quyết không đi, Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp: “Vậy mọi người nhớ chú ý an toàn, nếu phát hiện có gì bất thường phải báo ngay với những người còn lại.”

Mọi người gật đầu, trò chuyện thêm vài câu rồi ra về. Còn lại Hoàng Yến Chi và Hely, cô ở đây đợi Cẩn Mai.

“Tris, cậu sợ không?” Hely hỏi.

Hoàng Yến Chi cúi đầu, tóc che khuất mặt nên Hely không thấy rõ ánh mắt của cô: “Cậu sợ không?”

Hely cười giễu: “Tớ có gì phải sợ? Từ nhỏ chúng ta đã phải giành giật sự sống từ trong địa ngục, bao nhiêu lần lưỡi hái của tử thần gác lên cổ, mà chúng ta vẫn sống đến bây giờ. Thời gian qua, chúng ta được sống như những người bình thường đã là thoải mái lắm rồi, sống lâu hơn một ngày chính là lời thêm một ngày. Tris, cậu biết không, tớ chưa từng nghĩ rằng có một ngày tớ sẽ được sống một cuộc sống bình thường, không cần trải qua những lần huấn luyện sống chết, không cần lo lắng người bên cạnh đột nhiên đâm mình một đao, không cần lo lắng một ngày nào đó đạn của kẻ địch sẽ găm vào tim mình. Tớ có thể tự do chạy nhảy dưới ánh mặt trời, có thể vui đùa như những người bạn đơn thuần trong sân trường. Tris, đây là cuộc sống cậu mang đến cho chúng tớ.”

Nhớ lại những chuyện đã qua, khóe mắt Hely ẩm ướt. Thật ra, đâu phải chỉ những thứ này thôi đâu, nếu không có Tris, cô ấy đã sớm chết trong những lần huấn luyện không ngừng nghỉ, nếu may mắn không chết thì cô ấy cũng sẽ trở thành một cỗ máy giết người máu lạnh, linh hồn vĩnh viễn rơi vào trong địa ngục.

“Tris cậu sợ không?” Hely nghẹn ngào hỏi.

Hoàng Yến Chi gật nhẹ đầu: “Tớ sợ.”

Hely kinh ngạc mở to mắt, hình như cô ấy không ngờ sẽ nghe được một tiếng “sợ” từ miệng Tris.

“Tớ sợ nếu biết thân phận của tớ thì chồng tớ sẽ rời bỏ tớ, tớ sợ mình chết rồi thì anh ấy không biết phải sống như thế nào. Liệu sẽ có người nào yêu anh ấy như tớ đã từng, cùng anh ấy đi hết cuộc đời dài đằng đẵng này không. Hely, tớ sợ chết.”

Một người từng bất chấp cả mạng sống để hủy diệt tổ chức như Tris lại nói mình sợ chết?

Giây phút này, Hely không thể diễn tả hết sự khiếp sợ trong lòng mình. Tình yêu có thể làm người ta thay đổi nhiều đến thế sao?

“Tris, cậu yên tâm đi, người đó dù còn sống thì chúng ta vẫn có thể giết hắn lần thứ hai.” Hely vừa cười vừa nói.

Hoàng Yến Chi mỉm cười.

“Tris, thật ra tớ luôn muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu và bọn tớ cùng nhau sống trong hoàn cảnh như vậy, vì sao cậu vẫn giữ được cái tâm ban đầu của mình?” Tris không giống bọn họ, nếu không có cô thì chắc chắn bọn họ đã trở thành những con quái vật máu lạnh rồi.

Đáy mắt Hoàng Yến Chi nhàn nhạt ánh sáng: “Bởi vì dù có rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào thì bên cạnh tớ luôn có người sưởi ấm trái tim tớ.” Lúc đầu là cậu bé kia, sau đó là Diệp Ngân, sau nữa là nhóm Helen.

Bọn họ dùng hành động của mình để nói với cô, thật ra thế giới này vẫn luôn giành một phần thiện ý cho cô. Mà đối với những người như bọn họ, một tia ấm áp đã là thượng đế ban ơn rồi.

Hely thấy tia sáng nơi đáy mắt cô thì nở nụ cười.

“Chị, chị tới rồi hả?” Cửa nhà mở ra, Cẩn Mai xuất hiện ở cửa, thấy Hoàng Yến Chi thì vui vẻ hỏi.

“Em đi đâu thế?” Hoàng Yến Chi hỏi.

“Em tới nhà bạn học bổ túc, em có ghi giấy để lại cho chị Hely, không phải đi mà không nói đâu.” Cẩn Mai vội giải thích.

“Không cần khẩn trương, chị hỏi vì không thấy em nghe điện thoại của chị thôi.”

Cẩn Mai vội lấy điện thoại từ trong túi ra, ảo não nói: “Chị, em xin lỗi, điện thoại em cài chế độ im lặng nên em không biết.”

Hoàng Yến Chi không nói gì nữa, cô vẫy tay với Cẩn Mai cô ấy tiến lại ngồi cạnh cô, thấp thỏm nhìn cô.

“Chị, nếu chị muốn mắng em thì cứ mắng đi.”

Hoàng Yến Chi buồn cười, cô là người không nói lý lẽ vậy sao?

“Em liên lạc với người nhà chưa?” Hoàng Yến Chi nói sang chuyện khác. Cẩn Mai là một cá thể độc lập, đi đâu là tự do của cô ấy, chỉ cần không nguy hiểm là được, Hoàng Yến Chi sẽ không quản quá nhiều.

Sắc mặt Cẩn Mai tối sầm, hôm qua Cẩn Tử Văn gọi điện thoại cho cô ấy, nói ba mẹ đã ly hôn, mẹ đã rời khỏi nhà họ Cẩn. Cẩn Tử Văn không nói nguyên nhân ly hôn, nhưng cô ấy có thể đoán được một ít, dù sao cô ấy cũng đã từng nghe ba mẹ cãi nhau qua điện thoại.

“Chị, ba mẹ em ly hôn rồi.” Cẩn Mai nhẹ giọng nói.

Trong phòng khách chỉ còn hai người. Hely thấy Hoàng Yến Chi muốn nói chuyện riêng với Cẩn Mai nên đã về phòng.

“Ba cho rằng mẹ em làm đứa con gái riêng của ba mất tích nên nhất quyết muôn ly hôn với mẹ.” Cẩn Mai khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô ấy.

“Nhưng em tin mẹ, mẹ em là một người hiền lành, chắc chắn sẽ không làm chuyện ác độc như vậy.”

Hoàng Yến Chi không đưa ra bất cứ đánh giá nào về Triệu Hiểu Khê, bởi vì ngay cả cô cũng nghi ngờ chuyện Diệp Ngân mất tích có liên quan tới bà ấy, chỉ là bây giờ còn chưa có chứng cứ mà thôi.

“Chị là người ngoài, khó mà phán xét chuyện của ba mẹ em. Sau này em có dự định gì chưa?”

Khuôn mặt Cẩn Mai đầy vẻ mê mang. Cô ấy từng có một gia đình hạnh phúc, sau lại biết hạnh phúc này là giả, mà bây giờ, ngay cả hạnh phúc giả đó cũng biết mất.

“Em cũng không biết, bây giờ em chỉ nghĩ được là phải thi đỗ Đại học B, còn những chuyện khác em chưa nghĩ tới.”

Hoàng Yến Chi nhớ tới cuộc gọi của Cẩn Tử Văn bèn nói: “Có muốn ra nước ngoài du học không? Đổi một hoàn cảnh mới, biết đâu em sẽ thấy thoải mái hơn.”

Cẩn Mai lắc đầu: “Em không muốn ra nước ngoài học. Ở đây có người thân và bạn bè của em, ra nước ngoài chỉ có một mình, em sẽ sợ.”

Hoàng Yến Chi hiểu cảm giác của Cẩn Mai, lúc cô vừa bị bọn buôn người bắt cóc, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ và những người xa lạ, cô cũng rất sợ. Sau này, mỗi ngày cô phải sống trong sự sợ hãi giữa sống chết, chỉ là dần dần sự sợ hãi đó bị đã những thứ khác thay thế.

“Người thân và bạn bè không thể sống cùng em cả đời. Con đường tương lai phải do em tự mình quyết định, dù có đối mặt với chuyện gì đi nữa, cũng phải dũng cảm lên.” Hoàng Yến Chi chậm rãi nói.

“Chị, em biết rồi, em sẽ kiên cường, chỉ là có vài chuyện bây giờ em nghĩ không thông thôi.” Cẩn Mai nhìn Hoàng Yến Chi nói: “Chị, liệu có một ngày nào đó, đứa con gái kia của ba em sẽ trở về không?”

“Em có hy vọng chị ấy trở về không?” Hoàng Yến Chi hỏi ngược lại cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.