Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 162




Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh, khẽ nhíu mày: “Có muốn uống thuốc tiêu hóa không?”

Trương Linh lắc đầu: “Không cần đâu, chờ lát nữa là ổn thôi. Dạ dày tớ lớn lắm, chút này tính là gì, chiều nay tớ còn muốn ăn cơm nữa đó.”

Chỉ là Trương Linh đã đánh giá quá cao dạ dày của mình rồi, bất ngờ ăn nhiều thịt như thế, dạ dày của cô nàng nào tiêu hóa được. Trong thoáng chốc, cô ấy bắt đầu làm ổ trong nhà vệ sinh, liên tiếp bốn năm lần như thế, Bùi Ninh Hân và Hoàng Yến Chi đành đưa cô ấy tới bệnh viện.

Lúc Trương Linh đang truyền nước thì Linda đen mặt đi vào, nhìn Trương Linh không nói gì. Dù sao trong phòng còn có người khác, vẫn nên cho nghệ sĩ nhà mình chút mặt mũi.

Trương Linh thấy Linda đen mặt thì rụt cổ, rốt cuộc cũng biết sợ, cầu cứu nhìn Hoàng Yến Chi.

Hoàng Yến Chi nhìn Trương Linh: “Linda, có thể nói chuyện với chị một chút không?”

Đương nhiên Linda cũng biết Hoàng Yến Chi, cô là bạn của Vệ Huy, cũng biết cô là thiên kim nhà họ Hoàng. Bây giờ cô còn là họa sĩ nổi tiếng Y Trân Hoàng, cũng là cổ đông của Thánh Huyên, xem như bà chủ của Linda. Cô ấy gật đầu đi theo Hoàng Yến Chi ra cầu thang gần đó, ở đây là bệnh viện tư, quản lý tốt nên Hoàng Yến Chi và Linda không lo có người theo dõi chụp ảnh.

“Linda, tôi biết chị là người đại diện của Tiểu Linh, chị làm gì cũng vì muốn tốt cho cô ấy, nhưng sức khỏe của con người là quan trọng nhất, chị nghĩ thế nào?” Giọng Hoàng Yến Chi bình thản, giống như đang nói chuyện bình thường.

Linda biết thân phận của cô, Hoàng Yến Chi không tỏ vẻ gì đặc biệt, nhưng cô ấy lại nghiêm túc: “Cô Hoàng, tôi biết Lam Linh là bạn của cô, quan hệ của các cô rất tốt, nhưng dù sao bây giờ cô ấy cũng là nghệ sĩ, nhất định phải chú ý đến hình tượng của bản thân, nhất là với một nghệ sĩ đang phát triển như cô ấy. Mặc dù chỉ là ăn nhiều đến mức phải vào viện, nhưng lỡ bị truyền thông sờ gáy thì không chỉ có phiền phức như vậy thôi đâu, truyền thông cũng không có nhẹ nhàng như tôi.”

Hoàng Yến Chi nhìn Linda, ánh mắt có vẻ tán thưởng. Cô đã nghe Vệ Huy nhắc tới Linda này, danh tiếng người đại diện nhất nhì trong giới giải trí quả không phải chỉ là danh hão. Linda rất nghiêm khắc với nghệ sĩ của mình, nhưng những người trải qua sự rèn luyện của cô ấy đều có thành tựu đáng kể.

Trước đây Trương Linh bị phân cho Linda quản lý, Hoàng Yến Chi sẽ không tin nếu có ai nói chuyện này không có Vệ Huy nhúng tay vào.

“Linda, nếu tôi có gan đưa Tiểu Linh đến bệnh viện, đương nhiên sẽ không sợ bị truyền thông sờ gáy hoặc để truyền thông tung tin bịa đặt. Chúng ta quay lại chuyện chính, tôi biết cô làm vậy là vì muốn tốt cho Tiểu Linh, nhưng vì để đảm bảo sức khỏe của cậu ấy tốt, thì vẫn nên phối hợp chay mặn hợp lý.”

“Nghệ sĩ của tôi đều ăn kiêng hết, hơn nữa tôi còn sắp xếp cố vấn dinh dưỡng cho họ trong mức cho phép, có thể đảm bảo sức khỏe của họ vẫn ở mức tốt nhất.” Cho nên không hề tồn tại chuyện dinh dưỡng có vấn đề.

Linda chưa bao giờ nghĩ chuyện nghệ sĩ ăn chay là vấn đề lớn, thậm chí cô ấy còn bất mãn với Trương Linh. Người khác ăn chay thì không sao, còn cô nàng ăn chay thì lắm vấn đề, mới không ăn thịt một thời gian thôi đã không nhịn được rồi. Ngay cả miệng của mình mà không giữ nỗi thì tôi còn có thể kỳ vọng gì ở cô chứ? Cô có thể cố gắng, nhưng cố gắng không có nghĩa là không quan tâm tới ngoại hình của bản thân.

Nếu ngay cả chuyện này mà Trương Linh cũng không làm được, cô ấy rất lo lắng không biết có nên tiếp tục dẫn dắt cô nàng hay không. Trương Linh là mầm cây tốt, nhưng cô ấy cũng không phải chỉ có mỗi mầm cây này.

Sao Hoàng Yến Chi có thể không nhận ra ý của Linda chứ? Mắt cô khẽ sáng lên, chậm rãi nói: “Linda, không phải Tiểu Linh không chịu được khổ, mà tôi nghĩ vốn không cần phải làm như vậy. Giới giải trí có nhiều nghệ sĩ như thế, lẽ nào họ đều ăn chay hết? Tập luyện hằng ngày vẫn có hiệu quả hơn là ăn kiêng. Riêng tôi cho rằng không chỉ riêng ở mặt này, thật ra có rất nhiều chuyện cũng có đạo lý như vậy, rõ ràng là có thể áp dụng cách khác để người ta dễ chấp nhận, tại sao lại không làm chứ?”

“Tôi hiểu ý của cô Hoàng, tôi sẽ suy nghĩ lại đề nghị của cô. Nhưng tôi tự có cách quản lý riêng đối với nghệ sĩ của mình, tôi mong cô Hoàng có thể hiểu được.”

“Đương nhiên rồi.”

Tuy Linda không rất đồng ý quan điểm của Hoàng Yến Chi nhưng cô ấy cũng có chỗ tốt, là lắng nghe ý kiến của người khác. Chuyện Hoàng Yến Chi nói, cô ấy nhớ rõ, cô ấy cũng sẽ suy nghĩ đến đề nghị của cô, nhưng có đồng ý hay không lại là chuyện khác.

Linda không quay lại phòng bệnh mà đi luôn, dù sao nghệ sĩ của cô ấy không phải chỉ có mỗi Trương Linh, chuyện cô ấy cần làm cũng rất nhiều, có thể bớt chút thời gian qua đây xem Trương Linh đã là coi trọng cô nàng rồi.

“Chị Linda đâu rồi?” Trương Linh nhìn ra sau Hoàng Yến Chi không thấy Linda đâu.

“Đi rồi, nhưng sợ là sau khi cậu về lại phải chịu khổ rồi.” Hoàng Yến Chi nói.

Trương Linh còn đang mừng vì Linda đã đi mất, lúc này liền biến ngay thành cải trắng khô quắt, mặt mũi phờ phạc: “Tớ biết ngay mà, nếu biết thế này sẽ không ăn nhiều thịt, nếu ăn ít lại sẽ không thành như vậy.”

“Tiểu Linh, con sao rồi?” Giọng của mẹ Trương truyền từ ngoài phòng bệnh tới. Lát sau bà ấy đã vào phòng, đi theo sau là một người đàn ông trung niên, ba của Trương Linh– Trương Vĩ.

*****

Bùi Ninh Hân nhắn cho Trương Linh biết mình và Hoàng Yến Chi đã đi rồi, dù sao ba mẹ cô ấy cũng đã tới, họ ở lại đây cũng không có gì làm.

Lúc ở cửa bệnh viện lại vô tình gặp phải một người, Hoàng Yến Chi gọi Vệ Huy lại: “Anh cũng đến khám bệnh à?”

Vệ Huy cười: “Em dâu, không ngờ lại gặp em ở đây. Tôi không tới khám bệnh, chỉ là làm kiểm tra sức khỏe thường niên thôi.”

Vệ Huy cười tươi rói, giải thích cũng hợp tình hợp lý, chỉ tiếc là Hoàng Yến Chi không tin.

Nhìn Vệ Huy sâu xa: “Hy vọng là vậy.”

Vệ Huy nhìn Hoàng Yến Chi rời đi, lau mồ hôi hột. Chẳng biết vì sao mỗi lần chạm mắt với Hoàng Yến Chi, anh ta đều có cảm giác chột dạ như gặp quỷ.

Vệ Huy vào trong, hỏi số phòng của Trương Linh mới đến cửa đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong. Anh ta dừng bước, đứng ngoài nghe một hồi, thấy cả nhà hòa thuận vui vẻ như vậy khiến anh ta có chút hâm mộ. Gia đình đơn giản ấm áp như thế là thứ mà mình chưa từng được cảm nhận.

Vệ Huy đứng một lúc ngoài phòng bệnh rồi rời đi.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Hôm nay Hoàng Yến Chi lái xe tới, lúc xe rời khỏi bệnh viện không lâu, Hoàng Yến Chi thoáng nhìn qua lại thấy một bóng người quen thuộc, không khỏi nhìn lâu thêm một chút khi thấy người đó lên xe, cô bất giác nhíu mày lại.

“Yến Chi, sao thế?” Bùi Ninh Hân nhìn theo tầm mắt của cô nhưng không thấy gì hết, tò mò hỏi.

Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không có gì, cứ ngỡ gặp người quen thôi, là tớ nhìn nhầm. Giờ đưa cậu về nhà à?”

“Nếu tiện đường thì đưa tớ đến Tân Hoa Nhai đi.”

Hoàng Yến Chi hiểu ra, nếu cô nhớ không nhầm thì Lâm Trọng Mặc sống ở Tân Hoa Nhai.

Lúc để Bùi Ninh Hân bên đường Tân Hoa, Hoàng Yến Chi rời đi. Vốn là cô định trở về nhà họ Hoàng, dù sao vừa nãy gặp Vũ Ân Nguyệt vẫn khiến cô thấy kỳ lạ.

Cạnh bệnh viện tư kia là trung tâm tư vấn tâm lý cao cấp, Vũ Ân Nguyệt vào đó làm gì, hơn nữa nếu vừa nãy cô không nhìn nhầm, trong tay bà có cầm theo đồ.

Nhưng vừa quay đầu xe, cô nhận được điện thoại của Quân Hạo Kiện: “Yến Chi.”

Hoàng Yến Chi giảm tốc độ, nghe giọng nói trầm thấp của Phó Hoành Dật thì gương mặt giãn ra: “Vâng.”

“Em đang ở đâu thế?”

Hoàng Yến Chi báo địa chỉ, “Em ở đó chờ nhé, anh tới tìm em.”

Hoàng Yến Chi kinh ngạc: “Anh về rồi?”

Quân Hạo Kiện cười khẽ: “Anh về khiến em không vui à?”

Sao có thể không vui được, mắt Hoàng Yến Chi đầy ý cười: “Anh đang ở đâu, để em qua đón anh đi, em

đang lái xe.”

Quân Hạo Kiện nghĩ một lúc rồi báo địa chỉ, cách Hoàng Yến Chi cũng không xa mấy. Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy Quân Hạo Kiện đứng ven đường đang đợi người nhưng dáng người của anh vẫn thẳng tắp. Cô mỉm cười dừng xe trước mặt anh.

Quân Hạo Kiện không lên mà bảo Hoàng Yến Chi xuống xe, cô thắc mắc nhưng vẫn nghe lời: “Sao thế?”

Anh mở cửa ghế phụ, làm động tác mời, Hoàng Yến Chi cười cười ngồi vào trong.

Quân Hạo Kiện vòng qua ngồi vào ghế lái nhưng chưa vội lái xe mà nghiêng sang thắt dây an toàn cho cô. Mùi hương quen thuộc gần ngay trước mắt khiến trái tim không chút phòng bị của Hoàng Yến Chi nảy lên.

“Sao hôm nay anh đã về rồi?” Hoàng Yến Chi hỏi, không phải nói cuối tháng mới về được ư?

Quân Hạo Kiện cười: “Nhớ em nên về.”

Đương nhiên Hoàng Yến Chi sẽ không tin chuyện lạ kỳ như thế, nhưng khóe miệng cô vẫn không kiềm được mà cong lên. Quân Hạo Kiện thấy cô cười khẽ thì cười, thật ra lần này anh về là đến quân khu ở Thủ đô làm việc.

Năm nay quân khu Thủ đô muốn chọn một nhóm bộ đội đặc chủng mới, mời anh đến làm huấn luyện viên. Trước kia cũng có chuyện này, nhưng Quân Hạo Kiện từ chối, vì anh nghĩ đây là chuyện tốn thời gian.

Lần này cấp trên chỉ hỏi thử thôi, không nghĩ anh sẽ đồng ý, vậy mà Quân Hạo Kiện lại đồng ý luôn. Thật ra chuyện này đã được xác định vào tuần trước rồi, lúc Quân Hạo Kiện gọi cho Hoàng Yến Chi nhưng không nói là vì muốn cho cô bất ngờ.

Bây giờ xem ra hiệu quả ngạc nhiên rất tốt.

Quân Hạo Kiện lái xe về nhà, vì buổi trưa ăn lẩu nên dù cô đã dọn dẹp, mở cửa thông gió, nhưng trong nhà vẫn còn mùi hương thoang thoảng.

“Trưa nay ăn lẩu sao?”

“Vâng, Tiểu Linh và Ninh Hân đến, ba người cùng ăn.” Hoàng Yến Chi giải thích: “Có phải mùi nặng lắm không, để em đi xịt khử mùi.”

Hoàng Yến Chi kéo cô lại, cúi đầu hôn nóng bỏng. Hoàng Yến Chi không kịp chuẩn bị đã bị hôn, người đàn ông này không hề dịu dàng, mang theo tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn khiến cô khẽ run, cô ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn này.

Cô có thể cảm nhận được sự nhung nhớ của anh, cũng như cô nhớ anh.

Đang lúc kịch tính lại bị tiếng chuông phá đám, Quân Hạo Kiện bất mãn nhìn điện thoại đang reo liên tục, miễn cưỡng nhận điện.

Là cuộc gọi về công việc, Hoàng Yến Chi nhìn lướt qua, tự giác đi vào phòng ngủ sắp xếp lại hành lý của anh.

Quân Hạo Kiện nhận điện thoại xong thì đi vào phòng ngủ, thấy Hoàng Yến Chi ngồi dưới đất xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày cho mình. Hôm nay cô không cột tóc, cứ để xõa trên vai, nhìn nghiêng bớt đi phần lạnh lùng trong trẻo, lại có chút dịu dàng.

“Để anh tự làm là được rồi.”

Hoàng Yến Chi cười cười: “Chỉ có mấy bộ đồ thôi, em xếp xong ngay mà, lần này anh về được bao lâu?”

“Anh phải ở quân khu huấn luyện nhóm tân binh, chắc là tầm nửa năm.”

Hoàng Yến Chi ngẩng đầu: “Nửa năm?”

Quân Hạo Kiện nhướn mi: “Sao, anh về em không vui à?”

Hoàng Yến Chi trừng anh, thỉnh thoảng người này sẽ trở nên xấu xa, biết ý của cô không phải thế mà lại cố tình hiểu sang nghĩa khác.

“Lần này anh về ông có biết không?”

“Buổi tối về nhà sẽ biết thôi.” Lần này về là để cô bất ngờ nên anh không nói cho ai hết. Anh biết tính của ông cụ, nếu ông biết thì chưa tới giây sau đã nói cho cô rồi. Ai bảo trong lòng ông, cháu dâu còn quan trọng hơn cháu trai chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.