Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 117




Trong một góc hội trường khác, Lâm Trọng Mặc nhìn hai người khiêu vũ trên sàn nhảy, đáy mắt bốc lửa. Nhất là khi nghe tiếng bàn tán xung quanh, anh ta siết chặt tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoàng Minh Dạ như thiêu thành một cái lỗ ở trên đó vậy.

Nhìn Hoàng Minh Dạ ôm Bùi Ninh Hân vào lòng, nhìn dáng vẻ rực rỡ và e ấp như chú chim nhỏ của Bùi Ninh Hân, trong lòng Lâm Trọng Mặc lúc này ngoại trừ sự khổ sở còn có lửa giận hừng hực. Nếu không phải anh ta mạnh mẽ đè nén thì e rằng anh ta đã xông đến từ lâu rồi.

Hoàng Minh Dạ như cảm giác được gì đó, nhìn về phía đám người nhưng lại không tìm thấy ánh mắt ác ý kia, bèn cúi đầu, nhìn khuôn mặt vô cảm của Bùi Ninh Hân rồi cười cười: “Khiêu vũ với tôi khiến em rất khó chịu?”

Bùi Ninh Hân sửng sốt, mù mờ nhìn Hoàng Minh Dạ.

“Nếu không thì sao em lại có biểu cảm như vậy. Người khác nhìn thấy còn tưởng là tôi ức hiếp em nữa đấy.”

Hoàng Minh Dạ nói bên tai Bùi Ninh Hân. Nhìn từ xa, tư thế hai người rất thân mật, đám người xung quanh đã sắp bị hớp hồn hết rồi.

Người ngoài trông thấy cảnh này lại cứ như cô bé lọ lem và hoàng tử nhảy vũ điệu tình yêu, sau đó tâm hồn thiếu nữ bắt đầu thổn thức.

“Chị dâu, thì ra chị ở đây. Em đang định tìm chị đây.” Cố Hiên cười híp mắt đi đến trước mặt Hoàng Yến Chi. Mặc dù anh ta mặc đồ vest cao cấp màu đỏ đô nhưng lại vẫn không có chút khí chất quý công tử nào, mà trông giống như một đứa trẻ không lớn.

Đi cùng anh ta là Bạch Tử Hi từng có duyên gặp một lần, anh cũng mặc đồ vest, tôn lên khí chất nho nhã của anh ta.

“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Anh ta mỉm cười nói bằng giọng ấm áp như ngọc.

Hoàng Yến Chi: “Đã lâu không gặp.”

“Chị dâu, tôi cũng vừa chào chị đó, sao chị chỉ để ý đến anh ta mà không để ý tới tôi?”

“Bởi vì em quá ồn ào.” Giọng Cố Minh truyền đến, sau đó Hoàng Yến Chi trông thấy Cố Minh mặc bộ vest đen, rất hợp với khuôn mặt vô cảm của anh ta, trông lại có phần giống cậu công tử lạnh lùng.

Ba người này có khí chất hơn hẳn người thường, lại thêm bề ngoài nổi bật nên đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của phái nữ. Còn Hoàng Yến Chi bị bọn họ bao vây lại nhận được những ánh mắt thù địch như có như không.

Cuối cùng âm nhạc cũng đã ngừng, Bùi Ninh Hân dừng bước, lùi ra xa Hoàng Minh Dạ. Anh nhìn dáng vẻ như tránh rắn rết của cô thì trong mắt như hiện vẻ bất đắc dĩ.

Âm nhạc lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người cùng bạn nhảy của mình vào sân khiêu vũ.

Bùi Ninh Hân nhìn xung quanh, không thấy Hoàng Yến Chi đâu nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Lâm Trọng Mặc nhìn cô từ xa. Bùi Ninh Hân dời mắt trước, sau đó thấy Hoàng Yến Chi đang bị ba người vây ở giữa.

“Chị dâu, em có vinh hạnh mời chị nhảy một bản không?” Cố Hiên chắp một tay sau lưng, một tay đưa đến trước mặt Hoàng Yến Chi hơi khom người.

Hoàng Yến Chi nhìn bàn tay trước mặt, còn chưa kịp hành động gì thì một bàn tay khác đã vươn ra đánh vào tay Cố Hiên

Mặc dù xung quanh ầm ĩ nhưng mọi người vẫn nghe được một tiếng “bốp” vang lên.

“Ối, ai đánh tôi thế hả?” Cố Hiên kêu lên, xoa xoa mu bàn tay.

“Ông nội đây.” Hoàng Minh Dạ nói.

Cả người Cố Hiên cứng đờ, ngượng ngùng: “Anh Hoàng, chẳng phải anh đang khiêu vũ với người đẹp ư? Sao lại ở đây?”

Người đẹp nào đó dừng bước lại, không biết nên tiếp tục bước đến hay là đi luôn. Nhưng Hoàng Yến Chi đã thấy Bùi Ninh Hân trước. Bùi Ninh Hân suy nghĩ một chút rồi nhấc chân bước đến.

Từ góc nhìn của Lâm Trọng Mặc không nhìn thấy Hoàng Yến Chi mà chỉ thấy Bùi Ninh Hân đang đi về phía Hoàng Minh Dạ, gân xanh trên tay cầm ly rượu của anh ta nổi lên rõ rệt.

“Trọng Mặc, cậu nhìn gì thế?” Lưu Tuệ nhìn theo ánh mắt của Lâm Trọng Mặc nhưng lại không thấy gì cả.

Nghe câu hỏi của Lưu Tuệ, Lâm Trọng Mặc hồi hồn, nhìn quản lý của mình rồi cười cười: “Vừa mới thấy tổng giám đốc của chúng ta. Hình như anh ta còn rất trẻ, nên tôi liền nhìn thêm một chút.”

Lưu Tuệ nghe vậy thì nở nụ cười, thấy Lâm Trọng Mặc tò mò bèn hăng hái giới thiệu với anh ta: “Đừng thấy anh ấy trẻ tuổi mà lầm, thật ra anh ấy rất có thủ đoạn. Mặc dù là công tử nhà họ Hoàng nhưng anh ấy lại dựa vào năng lực của chính mình, tạo ra một khoảng trời vang dội trong giới kinh doanh.”

Lâm Trọng Mặc không cho là đúng, cái gì mà không dựa vào gia đình chứ? Mặc dù nhà họ Hoàng theo quân đội nhưng chắc chắn vẫn quen biết không ít người. Nói Hoàng Minh Dạ không dựa vào quyền thế của gia đình, anh ta không tin.

Nhất là đêm nay, khi nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Minh Dạ ôm Bùi Ninh Hân khiêu vũ, hoàn toàn là kiểu playboy ỷ trong nhà có tiền.

“Anh ta có bạn gái chưa?” Lâm Trọng Mặc hỏi.

Lưu Tuệ nhìn Lâm Trọng Mặc bằng ánh mắt mập mờ: “Sao sao? Trong nhà có em gái hử? Có em gái thì cũng đừng mơ, thân phận của tổng giám đốc là gì chứ? Sao có thể thích người bình thường được? Cho dù dáng vẻ cô em gái của cậu có sắc nước hương trời, nếu được tổng giám đốc thích thì cuối cùng cũng chỉ có thêm một khoản tiền, chứ không thể gả vào nhà họ Hoàng được.”

Không ngờ Lâm Trọng Mặc nghe xong lời Lưu Tuệ nói liền hận không thể xông lên đánh Hoàng Minh Dạ một trận. Trong mắt anh ta, Hoàng Minh Dạ để ý Bùi Ninh Hân cũng chỉ là muốn đùa bỡn tình cảm của cô ấy.

Anh ta rất muốn dẫn Bùi Ninh Hân ra ngoài, sau đó nói cho cô biết sự thật. Nhưng Lưu Tuệ đang nhìn anh ta chằm chằm, căn bản là không đi được, chỉ có thể đứng xa xa mà xem. Nhưng cách một đám người, anh ta không thấy rõ được tình hình chỗ Bùi Ninh Hân.

Cố Hiên tò mò nhìn Bùi Ninh Hân: “Cô có phải bạn cùng lớp của chị dâu tôi không?”

Bùi Ninh Hân không quen biết Cố Hiên, nghe anh ta hỏi xong thì suy nghĩ một lúc mới biết “chị dâu” mà anh ta đang nói đến là Hoàng Yến Chi, bèn gật đầu: “Chào anh, tôi là Bùi Ninh Hân.”

“Tôi là Cố Hiên, Quân Hạo Kiện là anh họ tôi.”

Bùi Ninh Hân hiểu ra, thảo nào anh ta lại gọi Yến Chi là chị dâu.

“Yến Chi, mọi người trò chuyện đi, tớ đi tìm Tiểu Linh đây.” Bùi Ninh Hân nói.

Lúc mới vào còn thấy Trương Linh ở chỗ tiệc đứng ăn gì đó, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Trương Linh mê rượu, ở một nơi như hôm nay, Bùi Ninh Hân thấy lo lắng cho cô ấy.

“Tớ đi với cậu.” Ở đây cũng không có chuyện gì, Hoàng Yến Chi không muốn ở lại nói chuyện tào lao với bọn họ.

Hoàng Minh Dạ đã đi rồi. Hôm nay là bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Minh Chi, không chỉ có nhân viên công ty mà còn có đối tác làm ăn trên nhiều lĩnh vực nữa nên anh ấy phải đi xã giao.

“Ủa, Vệ Huy đâu?” Cố Hiên chợt nhận ra là thiếu một người, bèn hỏi.

Cố Minh và Bạch Tử Hi lắc đầu, bọn họ cũng không nhìn thấy Vệ Huy.

Lúc này, hai người đang được mọi người lo lắng thật ra cũng không đi xa mà đang ở trong một phòng nghỉ trên tầng hai.

Trương Linh ngồi trên ghế sofa, trừng mắt lườm người đàn ông kia: “Vệ Huy, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

Vệ Huy nhìn cô, cặp mắt hoa đào tối tăm, nhưng trên môi lại nở nụ cười: “Làm gì? Cô nói xem là làm gì?”

Nhớ đến cảnh vừa bị Trương Linh thấy được, Vệ Huy liền tức giận đến cháy ruột cháy gan, chỗ nào cũng thấy đau.

Anh ta đâu ngờ ở đây mà cũng tình cờ gặp phải một người phụ nữ mà anh ta đã từng qua lại, kẻ mà mọi người thường gọi là người yêu cũ. Mặc dù anh ta không nhớ đây là cô bạn gái thứ mấy, nhưng thật sự vẫn là người yêu cũ.

Anh ta và cô người yêu cũ này qua lại một thời gian khá dài, là một trong những cô bạn gái mà anh ta công khai thừa nhận. Có điều, sau này vì tính cách không hợp nên họ đã chia tay. Sau khi chia tay, bọn họ không liên lạc gì nhiều, nhưng thật sự vẫn có thể coi là bạn bè. Hơn nữa, hai người còn hợp tác làm ăn.

Hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, hai người dĩ nhiên là phải trò chuyện đôi câu. Nhưng âm thanh bên ngoài quá lớn, không nghe rõ được, thế là hai người bèn đi vào một lối nhỏ.

Lúc bọn họ đang trò chuyện thì Trương Linh đi từ nhà vệ sinh ra, kết quả là đã bắt gặp bọn họ. Chuyện này cũng không có gì đáng nói, chỉ là khi đó có một người chạy đến va vào cô người yêu cũ kia, khiến cô ta đứng không vững, Vệ Huy bèn đưa tay đỡ. Sau đó Trương Linh nhìn thấy Vệ Huy ôm một người phụ nữ vào lòng với tư thế thân mật.

Trương Linh thật không ngờ đi ra khỏi nhà vệ sinh mà cũng có thể tình cờ gặp một cảnh máu chó như vậy. Hơn nữa lần nào cô trông thấy cảnh này thì nam chính đều cùng là một người, còn nữ chính thì mỗi lần mỗi khác.

Trương Linh không biết cảm giác của cô lúc này là gì, chỉ biết là vào giây phút đó, cô hận không thể đi đến giẫm mạnh lên hai chân Vệ Huy, sau đó đạp anh ta xuống biển.

“Vệ công tử, dù ngài có nóng vội thì cũng phải để ý đến hoàn cảnh chứ? Tốt xấu gì thì đây cũng là nơi công cộng, người đến người đi. Hai người đứng đây diễn cảnh hạn chế người xem, không thích hợp đâu.”

Trương Linh tựa vào vách tường, khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói.

Vệ Huy thật không ngờ Trương Linh sẽ xuất hiện ở đây, còn bắt gặp tình cảnh như vậy. Nghe thấy lời cô nói, anh ta tối sầm mặt lại, cắn răng.

Cô người yêu cũ nhìn Trương Linh, đúng là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt cong cong rất đáng yêu, chỉ là tính cách… Cô thoáng nhìn về phía Vệ Huy, đôi mắt hiện ý cười, không ngờ khẩu vị của Vệ Huy bây giờ là như vậy.

“Em đi trước đây.” Cô người yêu cũ vẫy tay rời đi, để lại Vệ Huy và Trương Linh mắt to mắt nhỏ lườm nhau.

Sắc mặt Vệ Huy đen kịt, nhưng Trương Linh chẳng sợ chút nào, còn nhìn thẳng vào anh ta.

Nhìn vẻ mặt “Sao nào? Bị tôi phá hỏng gian tình còn không cho tôi nói?” của Trương Linh, Vệ Huy bị chọc tức đến bật cười, trong lòng rất buồn bực. Tại sao lần nào cũng bị Trương Linh bắt gặp chuyện thế này vậy?

Anh ta bước đến, kéo cổ tay Trương Linh đi lên tầng.

“Này, anh làm gì thế hả? Buông tôi ra.” Trương Linh nhéo cánh tay Vệ Huy nhưng dù cô có dùng sức thế nào thì Vệ Huy vẫn không buông ra. Trương Linh bị ép đi theo Vệ Huy đến phòng nghỉ ở tầng hai. Cô ngồi phịch xuống ghế sofa ở trong phòng, trừng mắt nhìn anhm

“Chuyện cô thấy vừa rồi là hiểu lầm.” Một lát sau, Vệ Huy nói bằng giọng hơi trầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.