Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 107




Vệ Huy tắt nước, thấy quần áo trên người Trương Linh đã ướt đẫm thì do dự một chút, sau đó tiến lên, nhắm mắt cởi quần áo ướt của cô.

Cảm xúc mịn màng trơn trượt dưới tay khiến cho Vệ Huy muốn tiến xa hơn, anh ra sức nuốt từng ngụm nước miếng, động tác trên tay nhanh hơn, sau đó quấn cả người cô vào áo choàng tắm, sau đó mới mở hai mắt ra.

Ôm cô về giường, vào nhà tắm lấy khăn lau khô tóc cho cô xong, anh mới vào nhà tắm quét dọn sạch sẽ.

“Con bé chết tiệt kia, bây giờ tạm tha cho cô, ngày mai chờ cô thức dậy, tôi sẽ tính sổ với cô.” Vệ Huy vừa cọ nhà vệ sinh vừa hung ác nói.

Vệ Huy quét dọn xong nhà vệ sinh thì đã là bốn giờ sáng, mắt anh sắp không mở nổi nữa rồi. Lúc đi qua giường Trương Linh nằm, anh mới phát hiện con bé này lại đá chăn xuống giường. Vệ Huy trừng mắt, rất muốn tắt hệ thống sưởi để cho con bé này chết cóng đi.

Vệ Huy rất muốn làm như không thấy, nhưng đi được vài bước, anh vẫn vòng lại đắp chăn cho cô. Nhưng anh chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng Trương Linh kêu khát từ phía sau, đành quay trở lại, cho cô ấy uống nước.

Lăn qua lăn lại như vậy, Vệ Huy ngồi cạnh giường Trương Linh, nhìn cái người ngủ như heo đó chằm chằm, nhưng dù vậy thì cô vẫn không có phản ứng gì, còn hai mắt của anh thì lại cay xè

“Chắc chắn là đời trước tôi thiếu nợ cô rồi.” Vệ Huy lẩm bẩm.

................

“A a a a a, bệnh hoạn, dê xồm, đồ ẻo lả chết tiệt!!!!!” Tiếng hét chói tai gọi Vệ Huy thức dậy từ trong mộng, chưa đợi anh mở mắt, một chiếc gối đã đập xuống đầu anh.

Sắc mặt Vệ Huy đen thui: “Trương Linh, cô làm gì thế hả!?” Anh hung dữ nhìn cô chằm chằm, mắt bốc lửa. Mới vừa ngủ chưa được bao lâu đã bị người khác đánh thức, tâm trạng tốt được mới lạ.

Trương Linh kéo chăn lên che kín người, mặt trắng bệch, chỉ tay vào anh: “Anh… đồ dê già này… anh đã làm gì tôi?”

Làm gì? Anh có thể làm gì cô? Đôi mắt Vệ Huy ban đầu vẫn hơi mù mờ, sau khi thấy rõ động tác và vẻ mặt bị ức hiếp của Trương Linh, sắc mặt anh liền không thể đen hơn được nữa.

“Thôi nghĩ bậy bạ đi.” Vệ Huy giễu cợt, còn không quên nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô cần ngực không có ngực, cần mông không có mông, tôi làm gì cô? Tôi còn sợ cô làm gì tôi ấy chứ.”

Trương Linh vừa xấu hổ vừa giận dữ, bị Vệ Huy chọc tức đến mức nói không nên lời: “Anh… anh…” Bỗng nhiên, cô nhìn xuống người mình: “Quần áo tôi mặc đâu?”

“Trong thùng rác nhà vệ sinh.” Vệ Huy hơi mất kiên nhẫn, bây giờ anh rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi ngay.

“Anh thay quần áo cho tôi?” Trương Linh hoảng sợ.

Vệ Huy cười lạnh: “Nếu không thì cô nghĩ thế nào?”

“Vệ Huy,, đồ lưu manh, tôi cắn chết anh.” Trương Linh tức điên hét lên, lao đến định cắn Vệ Huy. Anh biến sắc, nhìn răng hổ của cô mà cái cổ liền phát lạnh, vết thương do bị cô cắn tối qua còn chưa lành đâu. Anh vội vàng tránh né khiến cô vồ hụt, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng thì vặn ngược hai tay cô ra sau lưng. Trương Linh bị ép nằm lên giường, tư thế hơi chật vật.

“Vệ Huy, tên khốn kiếp, buông ra.” Trương Linh giãy giụa, nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch nhau nhiều, Vệ Huy dễ dàng giữ được cô.

Vệ Huy ngồi trên đùi Trương Linh, một tay khống chế hai tay của cô, nhìn xuống từ trên cao, thầm đắc ý trong lòng. Cho cô cắn tôi này, bây giờ xem cô làm sao cắn được nữa.

“Buông cô ra để cô cắn tôi à? Cô nghĩ hay quá.” Vệ Huy không ngốc, sao buông Trương Linh ra được: “Trương Linh, bản thiếu gia nói cho cô biết, tuy người thay đồ cho cô là tôi, nhưng tôi không liếc nhìn lấy một cái, bản thiếu gia còn chướng mắt dáng người xấu xí của cô ấy chứ.”

Trương Linh đâu quan tâm đến việc anh nói cái gì, chỉ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng càng ra sức giãy giụa thì Vệ Huy càng siết chặt. Cuối cùng, Trương Linh đau đến nhíu mày, không nhịn được mà kêu đau một tiếng. Vệ Huy sửng sốt, buông lỏng tay hơn.

“Vệ Huy, anh là cái đồ lưu manh, khốn kiếp, chỉ biết ức hiếp tôi…” Không biết vì đau hay là vì cái khác mà giọng Trương Linh hơi nghẹn ngào, viền mắt đỏ lên.

Vệ Huy lần này thật sự ngạc nhiên, vô thức buông lỏng tay cô ra, xuống khỏi đùi cô rồi ngồi một bên. Trương Linh cũng không đứng dậy mà cứ nằm ở đó khóc.

“Hu hu hu, tên khốn kiếp này, thừa dịp người ta uống say để lợi dụng.” Trương Linh rất uất ức.

“Tôi đâu có.” Vệ Huy giải thích, nhưng trong mắt lại hiện chút chột dạ. Ừm, nửa đêm hôm qua, lúc nhìn khuôn mặt khi ngủ của Trương Linh, ma xui quỷ khiến nên quả thật anh làm vài chuyện. Đúng, chỉ vài chuyện! Nhưng con bé này ngủ sâu như vậy, có lẽ không biết đâu.

“Anh cởi đồ của tôi.” Trương Linh lên án.

“Tối qua cô uống trộm rượu của tôi, còn nôn lên người tôi và cô, tôi không thay đồ cho cô thì chẳng lẽ cô định cứ mặc như vậy một đêm?”

Tiếng khóc của Trương Linh nhỏ hơn một chút, hình như nhớ ra một chút, vẻ mặt đầy ghét bỏ, mặc quần áo dính bãi nôn ngủ một đêm? Cô chỉ tưởng tượng thôi mà dạ dày đã cồn cào rồi.

“Vậy… vậy anh có thể gọi dì giúp việc đến thay cho tôi cơ mà.”

Vệ Huy cười lạnh: “Chị gái ơi, tôi ở một mình, lấy đâu ra dì giúp việc?”

“Chẳng phải người có tiền đều mời dì giúp việc sao?” Trương Linh nói.

“Ai nói với cô rằng kẻ có tiền thì nhất định phải mời dì giúp việc?” Anh ta không thích có người lạ trong nhà nên không thuê giúp việc, chỉ thuê người đến quét dọn nhà vào khung giờ nhất định mà thôi.

“Nhưng dù vậy thì anh cũng không thể thay đồ cho tôi. Dù sao cũng là anh ức hiếp tôi…” Trương Linh ăn vạ, cô là con gái, chẳng lẽ Vệ Huy nhường cô một chút không được sao?

Vệ Huy: “...”

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Trương Linh nghẹn lời, làm sao cô biết được bản thân muốn như thế nào? Cô chỉ uất ức vì nghĩ có thể cô uống say rồi bị người này sàm sỡ thôi, bây giờ Vệ Huy hỏi như vậy đúng là hỏi khó cô rồi.

Suy nghĩ một chút, Trương Linh nói: “Anh… anh lấy cho tôi một bộ đồ để thay trước đã.” Bây giờ cô vẫn đang mặc áo choàng tắm, rất không không thoải mái.

“Trong nhà không có đồ của phụ nữ, chỉ có đồ của tôi, cô lấy không?”

“… Lấy.”

Vệ Huy đi ra ngoài, chỉ một lát sau đã cầm một bộ quần áo đi vào, ném lên giường: “Đây đều là đồ mới cả, tôi chưa từng mặc đâu.” Nói rồi anh lại đi ra ngoài.

Đến khi cửa bị đóng lại, Trương Linh mới xuống giường, khóa trái cửa lại.

Vệ Huy đưa cho cô một bộ đồ thể thao, dáng người anh cao lớn nên cô mặc bộ đồ này cứ như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn. Cô nhìn mình trong gương, nhíu mày, xắn tay áo lên.

Vệ Huy ở ngoài gõ cửa.

“Chuyện gì?” Giọng Trương Linh đầy cảnh giác.

“Trong nhà tắm có đồ vệ sinh cá nhân, rửa mặt xong thì tự đi ra.” Vệ Huy đứng ngoài cửa nói, sau đó nhấc chân rời đi.

Trương Linh thở dài một hơi, cảm thấy mình thần hồn nát thần tính. Tình hình tối qua như vậy mà người ta còn không làm gì, lúc này hình như cô không cần lo lắng.

Nghĩ thông suốt rồi, Trương Linh liền an tâm, chuyện Vệ Huy giúp cô thay đồ đã bị cô ném ra sau đầu.

Trương Linh rửa mặt xong đi ra. Vệ Huy đang ngồi ăn sáng. Anh mặc áo sơmi màu hồng, kết hợp với chiếc quần tây, không thắt cà vạt, hai cúc áo trên cùng tháo ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Ánh mắt của Trương Linh nhìn về vết cắn màu đỏ trên cổ anh.

Cô có chút ấn tượng với chuyện tối qua, biết vết cắn từ đâu mà có nên mặt hơi nóng lên.

Trương Linh đã đói bụng từ lâu, thấy trên bàn có bữa sáng thì dĩ nhiên là muốn ăn, nhưng Vệ Huy chưa mở miệng mời nên cô hơi ngại. Bây giờ anh vừa nói, cô lập tức hớn hở ngồi xuống, cầm một bắp ngô lên gặm.

Bữa sáng này có lẽ được Vệ Huy gọi đặt đồ, mùi vị rất ngon.

Trương Linh ăn đến nỗi mặt mày hớn hở, quên hết chuyện không vui buổi sáng, nhìn Vệ Huy cũng thuận mắt hơn một chút. Mặc dù người này đôi khi rất đáng ghét, nhưng cũng có ưu điểm, ít nhất là... vẫn rất quân tử.

Vệ Huy vẫn luôn liếc Trương Linh, thấy vẻ mặt thỏa mãn khi được ăn của cô thì trong mắt hiện ý cười, đúng là cái người dễ thỏa mãn.

“Trương Linh, tôi thật không hiểu, tốt xấu gì tôi cũng là ông chủ của cô, cho dù cô không nịnh hót tôi thì ít nhất cũng phải lễ độ tôn trọng chứ. Sao cô thấy tôi là lại như thấy kẻ thù thế?” Vệ Huy nghĩ mãi không ra. Anh đã ăn sáng xong, bèn nhìn người đang ứa nước bọt trước mắt rồi hỏi.

Nghe Vệ Huy hỏi, Trương Linh trả lời không hề suy nghĩ: “Vì anh là tên đàn ông cặn bã, làm người ta lớn bụng xong không chịu trách nhiệm, đồ cặn bã mà ai ai cũng phải tiêu diệt.”

Vệ Huy đen mặt, quả nhiên là vì chuyện này, nhưng anh rất oan ức mà. Đúng là anh có qua lại với cô gái đó một thời gian, nhưng anh thề với trời rằng đứa con trong bụng cô ta không phải của anh. Mặc dù có một buổi tối anh uống say, ngủ cùng người phụ nữ đó một đêm, nhưng anh tự hiểu rõ cơ thể mình, biết mình có làm hay không. Lúc còn qua lại với anh, người phụ nữ đó còn mờ ám với một người đàn ông khác. Sau này biết được, anh đã bỏ cô ta không chút do dự. Ai ngờ một tháng sau, cô ta lại tìm đến, nói đã mang thai con của anh, chính anh còn phải kêu oan đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.