Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 29: Nguyện vọng




Bùi Quang Quang giận dỗi Vi Viễn Thụy, ngẩng đầu đi như bay ra chợ đèn hoa, nhất thời nhìn thấy tình cảnh trước mắt đèn hoa rực rỡ, người người tấp nập, ấm ức trong lòng liền vơi đi.

Nàng quay đầu lại nhìn Vi Viễn Thụy rảo bước đuổi theo, nhìn bộ dáng chống gối thở hổn hển của hắn, nhịn không được liền nghiêm mặt chê cười hắn, “Thật vô dụng, còn là một nam nhân cơ đấy!”

Vi Viễn Thụy cười khổ, dụ nữ hài nhi vui vẻ thật đúng là không phải chuyện dễ, nhưng bên ngoài cũng không hề buồn bực nàng, chỉ nói: “Vâng vâng, đa tạ Quang Quang…… à không, Thư tiểu thư dạy bảo, Vi mỗ nhất định sẽ rèn luyện nhiều hơn.”

Bùi Quang Quang nghe hắn âm dương quái khí xưng hô nàng là Thư tiểu thư, lại hừ một tiếng, xoay mặt đi không muốn phản ứng đến hắn. Vi Viễn Thụy thấy nàng giống như con thỏ điên, nháy mắt, liền xông vào giữa đám đông, sợ nàng đi lạc, vội vàng bước nhanh đuổi kịp.

Bùi Quang Quang dạo qua các quán nhỏ, có bán mặt nạ, bán mứt quả…… Chỉ chốc lát sau, trên tay liền lấy rất nhiều, tâm tình cũng thoải mái theo. Nhưng mà, nhìn thấy Vi Viễn Thụy theo sát nàng một tấc không rời, cảm thấy thật mất mặt, cho nên luôn phụng phịu, cười cũng không cười một cái.

Bên này Vi Viễn Thụy nhìn nàng một tay cầm một cái mặt nạ, tay kia là hai xiên mứt quả, chạy tới chạy lui giữa các quán đèn lồng, thoáng chốc liền hiểu được trong lòng nàng đã vui vẻ, vì thế mỉm cười, tiến lên đi đến bên người nàng nói: “Quang Quang, muội đừng chỉ một mình vui vẻ như vậy, ít nhất cũng phải chiếu cố tới người mang muội đi chơi một chút chứ!”

Bùi Quang Quang lúc này đang lo tìm không thấy đề tài nói chuyện với hắn, nhất thời nghe hắn mở miệng, liền biết thời biết thế đem một chuỗi đường hồ lô nhét vào trong tay hắn, khẳng khái nói: “Cho huynh này, đừng khách khí.”

Lúc nàng nói chuyện, trong miệng còn ngậm một viên sơn tra, nói chuyện liền có từ rõ từ không. Vi Viễn Thụy nhìn mứt quả hồng chói lọi trong tay, lại nhìn nàng, nhịn không được liền cười nói: “Quang Quang, muội còn…… thật hào phóng!”

Bùi Quang Quang đỏ mặt, số lần nàng cùng Vi Viễn Thụy gặp mặt tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn thường xuất hiện lúc nàng khổ sở, khó khăn nhất, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại có một loại duyên phận khôn kể.

“Cái kia…… Cám ơn huynh……” Bùi Quang Quang lập tức yên tĩnh, cúi đầu nói với hắn.

Vi Viễn Thụy có chút giật mình, chờ khi phản ứng lại, mới tiếp tục trêu chọc nói: “Thế nào, vừa rồi không phải còn không muốn nói với ta sao, bây giờ lại nói cám ơn. Vậy muội nói thật cho ta biết, ta có chỗ nào đáng để muội cảm tạ nào?”

Hắn nói xong, liền cắn một cái mứt quả, mơ hồ không rõ nói: “Thứ này hương vị cũng không tệ lắm……” Đang nói, chợt thấy mấy tiểu hài tử cầm theo hoa đăng chơi đùa chạy tới phía sau Bùi Quang Quang, sắp đụng vào nàng.

“Cẩn thận!” Trong chốc lát, hắn vội vàng vươn tay kéo một cái, nắm lấy vai Bùi Quang Quang kéo nàng đến bên cạnh mình, còn nói, “Muội ngốc như này, làm sao lại lớn được vậy?”

Lúc này Bùi Quang Quang mới kịp phản ứng, lòng có chút sợ hãi nhìn đám nhỏ chạy tới, nhất thời lại nghe được hắn quở trách, liền phồng má hừ một tiếng nói: “Ta trước giờ chưa từng gặp qua loại sự tình này, chính vì đi cùng với huynh mới đụng phải! Không cho phép huynh truyền vận xui sang cho ta!”

Vi Viễn Thụy run rẩy khóe môi cười cười, hừ một tiếng nói: “Lòng tốt không được báo đáp.” Dứt lời, liền buông nàng ra một mình đi về phía trước.

Bùi Quang Quang nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn theo sau, tiến đến bên cạnh hắn thật cẩn thận nói: “Không phải huynh tức giận rồi chứ?” Thấy hắn quay đầu không nói lời nào, lại lải nhải nói, “Quỷ hẹp hòi, huynh thật đúng là tức giận à, huynh thật nhỏ mọn……”

Vi Viễn Thụy tùy ý để nàng nói, thẳng đến chính nàng cũng nói đến phiền, lúc này mới lôi kéo tay áo của hắn nói: “Ta mua cho huynh đèn lồng nhé……”

Nghe vậy, Vi Viễn Thụy nhướng mày nhìn nàng. Bùi Quang Quang cho là hắn lo lắng mình không có tiền, liền vỗ ngực nói: “Ta có rất nhiều tiền mà, đều là sau khi ta đến Tướng phủ góp được đấy!”

Vi Viễn Thụy nhìn bộ dáng nghiêm trang của nàng, không khỏi cười ra tiếng, “Cho nên, muội muốn dùng đèn lồng hối lộ ta?”

“Cũng không tính là hối lộ.” Bùi Quang Quang có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, thanh âm dần dần thấp xuống, “Hôm nay huynh theo giúp ta, ta cũng muốn cám ơn huynh. Hơn nữa, huynh là bạn tốt của huynh ấy, vậy cũng là bạn tốt của ta……”

Tươi cười của Vi Viễn Thụy cứng ngắc lại, rất nhanh lại khôi phục bình thường, chỉ nói: “Có thể chơi được ngày nào thì chơi, nói không chừng sau này sẽ không còn cơ hội.”

Bùi Quang Quang khó hiểu, nhưng không hỏi kỹ, chỉ hỏi hắn thích hoa đăng kiểu gì. Vi Viễn Thụy cũng không nói thêm gì đi nữa, cùng nàng qua một quán nhìn xem……

***

“Tiền công tử, công tử làm sao vậy?” Thư Tĩnh Nghi đang đứng ở trước quán chọn khăn tay, cùng Lan Nhi bên người thương lượng không có kết quả, liền cầm hai cái khăn muốn hỏi ý kiến Tiền Khiêm Ích bên cạnh. Lại không nghĩ tới, xoay người qua, đúng lúc thấy hắn lăng lăng nhìn về một phương hướng đến xuất thần.

Tiền Khiêm Ích nghe nàng gọi mình, vội vàng lấy lại tinh thần, nhất thời nhìn thấy hai cái khăn tay được đưa tới trước mặt, bình định tâm thần nói: “Tiểu thư khí chất nhược lan, khăn này thêu U Lan rất hợp, khăn bên cạnh kia là Mẫu Đơn, có chút chói lọi.”

Nói xong, lại nhịn không được nhìn về hướng vừa rồi, thầm nghĩ: Bóng dáng kia sao giống Quang Quang như vậy?

Thư Tĩnh Nghi nghe ra hắn quanh co lòng vòng khen ngợi, không khỏi đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, cầm khăn thêu hoa lan sai Lan Nhi thanh toán tiền, lúc này mới nói với Tiền Khiêm Ích: “Công tử cả đêm đều có bộ dáng không yên lòng, chẳng lẽ có tâm sự?”

Tiền Khiêm Ích sửng sốt, miễn cưỡng cười nói: “Đại khái là sáng nay bị người ta trộm mất túi tiền, trong lòng vẫn luôn kinh sợ, khó tránh thất thần.”

Thư Tĩnh Nghi tỏ vẻ hiểu rõ gật gật đầu.

Khi nói chuyện, hai người đi tới một chỗ biểu diễn tạp kỹ, phía trước toàn đầu người, chen không nổi. Tiền Khiêm Ích nghỉ chân nhìn nhìn, do dự mà nói với Thư Tĩnh Nghi: “Ta thấy phía trước nhiều người hỗn độn, hay là tiểu thư đi nơi khác dạo đi, đỡ phải bị những người thô kệch này làm bị thương.”

Thư Tĩnh Nghi nhíu lông mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tò mò, lại mang theo do dự. Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gật đầu nói: “Vậy cũng được, chúng ta đi nơi khác trước đi.”

Đang nói, bỗng nhiên đám người phía trước náo động một trận, nhìn qua khe hở, thì ra là người múa tạp kỹ phun lửa từ trong miệng ra, đốt lên cây đuốc trên tay.

Thư Tĩnh Nghi thấy vừa sợ lại kỳ, lại không dám tới gần. Tiền Khiêm Ích nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhận mệnh nói: “Náo nhiệt này trong vòng một năm cũng khó mà được xem qua một lần, không bằng đi nhìn xem đi.”

Thư Tĩnh Nghi tất nhiên là đáp ứng. Tiền Khiêm Ích liền che chở nàng tới gần đám người, lại không ngờ tới đi chưa được mấy bước, đám người nguyên bản vây quanh ở một chỗ lại đột nhiên tản ra bốn phía, lại có người hô to: “Đi lấy nước, đi lấy nước!”

Tình hình bắt đầu hỗn loạn, Tiền Khiêm Ích tất nhiên là không dám để cho Thư Tĩnh Nghi có bất kỳ bất trắc gì, dùng thân thể che chở nàng, thà rằng chính mình bị người xô đẩy, một bên Lan nhi cũng che chở Thư Tĩnh Nghi.

Ba người từ trong đám người bổ ra một con đường, cuối cùng tới một chỗ hẻo lánh. Sắc mặt Thư Tĩnh Nghi trắng bệch, cả người run rẩy không ngừng.

Tiền Khiêm Ích xoa xoa mồ hôi trên trán, khẽ ho hai tiếng, lại nhìn về hướng phát sinh sự việc, rồi mới lên tiếng: “Xem ra là người múa tạp kỹ kia không quản kỹ đạo cụ của mình, cũng không biết khiến cho hài tử nhà ai tinh nghịch đốt dầu.”

Thư Tĩnh Nghi nhu nhược tựa ở trong lòng Lan nhi, mắt to rưng rưng, cả kinh nói không ra lời. Tiền Khiêm Ích không có cách nào khác, đành phải tiến lên hai bước, làm yên lòng vỗ lưng của nàng thấp giọng an ủi.

“Quang Quang, muội không sao chứ?” Đột nhiên, bên tai truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc, khiến cả người hắn cứng đờ. Hắn không khỏi dừng lại động tác, nhìn sang hướng kia, chỉ thấy Vi Viễn Thụy thân mật lấy khăn tay lau mặt cho Bùi Quang Quang.

Hai bên cách nhau không xa không gần, ở giữa chỉ có một đống cỏ khô. Bùi Quang Quang vừa lau mặt, vừa oán hận: “Đang xem tạp kỹ hay như vậy lại có thể cháy được, cũng không biết hài tử nhà ai thật hư hỏng, may mà không gây thành đại họa……”

“Còn nói người khác, muội xem người ta né ra đều hoàn hảo, còn muội bị hun thành cái hình dáng con khỉ cháy này!” Vi Viễn Thụy lau mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy được hai người đứng gần quá thân cận, nhấc tay đem khăn tay nhét vào trong tay nàng, nói, “Tự mình lau đi!”

“Nếu không phải ta giúp người múa tạp kỹ kia chữa cháy, thì hôm nay hắn liền toi công rồi!” Bùi Quang Quang hừ một tiếng, Tiền Khiêm Ích từ một nơi bí mật gần đó nghe, bỗng nhiên trong lòng nhéo một cái: Nàng ngốc này, lại có thể giúp người chữa cháy ư?

“Công tử…… Ta muốn trở về.” Thư Tĩnh Nghi lúc này chậm rãi hồi thần, cúi đầu mở miệng nói.

Tiền Khiêm Ích chỉ cảm thấy trong lòng có hai người tí hon đang giằng co, nhất thời giật mình đứng chôn chân nguyên tại chỗ.

Bên kia Bùi Quang Quang còn đang nén giận: “Mệt huynh còn là quan lão gia, người ta gặp tai họa, huynh xuất ít bạc cứu tế một chút cũng không vui, làm sao huynh……”

Nàng đang nói, đột nhiên cảm giác được ánh mắt dán trên người mình, không khỏi ngừng lại, cứng ngắc quay đầu nhìn sang……

Vi Viễn Thụy nhất thời cũng thu lại nụ cười, nhìn theo ánh mắt của nàng……

Ánh mắt đan vào nhau.

Thư Tĩnh Nghi đã phát hiện không thích hợp, rốt cục nhìn thấy Bùi Quang Quang, vội vàng trốn ở phía sau Tiền Khiêm Ích, lôi kéo tay áo của hắn nói: “Tiền công tử……”

Tiền Khiêm Ích hoàn hồn, ánh mắt nhìn Bùi Quang Quang cùng Vi Viễn Thụy chần chừ, lại thấy Bùi Quang Quang nhăn mặt, bộ dáng muốn khóc. Đang muốn tiến lên, lại không ngờ bị Thư Tĩnh Nghi túm chặt, bất đắc dĩ thu lại bước chân, nhìn Bùi Quang Quang một cái thật sâu, rồi mới nói với Thư Tĩnh Nghi: “Ta tiễn tiểu thư.”

Thư Tĩnh Nghi ôn nhu ỷ vào bên cạnh hắn, xoay người rời đi. Lan Nhi ở sau lưng nàng, nghĩ nghĩ, lại đưa cho Bùi Quang Quang một ánh mắt cảnh cáo.

Tiền Khiêm Ích mang theo Thư Tĩnh Nghi đi vài bước, lại quay đầu nhìn lại, nhưng trời quá mờ, hắn đã không thấy rõ biểu tình trên mặt Bùi Quang Quang.

“Chúng ta…… cũng đi thôi.” Bùi Quang Quang nắm chặt khăn tay, buộc chính mình không nhìn bóng lưng của bọn họ, hít hít cái mũi nói.

Vi Viễn Thụy nhìn nàng, thở dài một hơi nói: “Đây không phải là lại theo chân bọn họ cùng đường sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Bùi Quang Quang dùng sức dụi mắt, lại bị Vi Viễn Thụy bắt lấy tay, chỉ nghe hắn nói: “Đừng xoa nữa, đều hồng thành mắt con thỏ rồi.”

Bùi Quang Quang để cho hắn nắm chặt cổ tay, dùng sức rút hai cái, lại không rút ra được, đành phải tùy ý hắn cầm lấy. Nàng rủ đầu xuống, như thế nào cũng không chịu ngẩng lên, Vi Viễn Thụy nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta lại đi nơi khác chơi đi, chờ thời gian không sai biệt lắm, ta đưa muội trở về.”

Bùi Quang Quang không chút nghĩ ngợi liền phủi váy đứng lên, đi theo hắn.

Nơi Vi Viễn Thụy mang nàng tới là dưới một cây cổ thụ, bốn phía đốt đèn đuốc, Bùi Quang Quang theo ánh sáng ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy trên nhánh cây treo đầy ống trúc.

“Đây là cái gì vậy?” Nàng mở miệng, bởi vì đã khóc, có chút khàn khàn.

“Cây cổ thụ này đã sống hơn một trăm năm, nghe người ta nói cầu nguyện ở nơi này là có thể thành hiện thực.” Vi Viễn Thụy không biết tìm được giấy bút từ chỗ nào, tiện thể giơ một ống trúc nhỏ có sợi dây xuyên qua ra, “Muội nói nguyện vọng đi, ta giúp muội viết ra.”

“Cầu nguyện……” Bùi Quang Quang thì thào lập lại một lần, ngẩng đầu nhìn ống cầu nguyện đón gió đung đưa trên cây, bỗng nhiên nói, “Ta đây muốn huynh ấy vĩnh viễn không gạt ta.”

Gió đêm quanh quẩn qua ngọn cây, bị âm vang xào xạc.

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến phía sau nàng, “Người nào lừa nàng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.