Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 20: Thực hư




Lại nói Bùi Quang Quang bị Tiền Khiêm Ích hôn đến mơ mơ hồ hồ, qua hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đẩy hắn ra đứng vững, nghiêm trang mà hỏi: “Vậy Thư tiểu thư kia thì làm thế nào?”

Tiền Khiêm Ích không dự đoán được lúc này mà tâm tư nàng vẫn còn rõ ràng như thế, thoáng chốc có chút kinh ngạc, líu lưỡi nói: “Thư tiểu thư…… ta không lấy Thư tiểu thư đó…… người ta thích là nàng……”

Bùi Quang Quang đỏ mặt xoắn góc áo, quay lưng đi, đầu ngón chân di di mặt đất nói: “Nhưng mà ta lại không phải con gái nhà quan lớn, không phải huynh muốn lấy con gái nhà quan lớn à……?”

Tiền Khiêm Ích nghe vậy, vốn đã chột dạ lại hít một hơi khí, sau đó cẩn thận đánh giá thần sắc nàng một chút, thấy bộ dáng nàng chỉ là đang xấu hổ ngượng ngùng liền yên lòng, trầm giọng nói: “Ta thích nàng, con gái đại quan đều không bằng nàng.”

Nói xong, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, không khỏi ưỡn ngực, tự tạo khí thế cho bản thân.

Bùi Quang Quang nghe hắn nói vậy, cho là hắn một lòng nghĩ tới chính mình, không tự chủ mà nhếch khóe miệng lên cười. Tiền Khiêm Ích trông thấy hai má lúm lộ ra trên khuôn mặt tròn tròn đang cười của nàng, cảm thấy ấm áp trong lòng, thầm nghĩ: Nếu ta chỉ là một người buôn bán nhỏ, sống cuộc sống bình bình đạm đạm cùng nàng, thì đời này cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

Nghĩ tới đây, lòng hắn mơ hồ sản sinh ra mấy phần ghen tị đối với Phú Quý.

Bùi Quang Quang hoàn toàn không biết được những cong cong khúc khúc này của hắn, đứng đó xấu hổ đỏ mặt cúi đầu một hồi, bỗng nhiên phát hiện cái bóng dưới chân đã trở nên rất ngắn rất ngắn, cuối cùng mới hồi thần lại, xoay người nói với hắn: “Cái này, huynh mau trở về đi thôi, mẹ ta sắp về đến nhà rồi.”

Tiền Khiêm Ích nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, đang cảm thấy thực thư thái, nhất thời nghe nàng hạ lệnh trục khách, bỗng có chút không vui, lưu luyến không rời nắm lấy tay nàng nói: “Chờ thêm lúc nữa đi, lúc này đại khái mẹ nàng mới đang thu quán thôi.”

Bùi Quang Quang để hắn nắm tay, cảm thấy lòng bàn tay hắn nóng bỏng, loại nhiệt độ này truyền thẳng từ trên tay nàng lên tới mặt, như thiêu đốt đỏ rực một mảnh. Cái tay không còn lại của nàng áp vào trên má, dùng thanh âm rất thấp rất thấp nói: “Vậy, vậy thì chờ thêm một lúc……”

“Ừ.” Tiền Khiêm Ích cười, đảo mắt lại nhìn thấy rổ rau nàng mới nhặt được một nửa đang để ở trên mặt đất, không kiềm được liền nghĩ tới bộ dáng chẻ củi gánh nước cho hai mẹ con Bùi gia của Phú Quý, vì thế ngồi xuống, vừa nhặt rau vừa nói: “Quang Quang à, lần sau nếu tên Phú Quý kia lại đụng vào tay nàng, nàng nhớ phải tránh ra đấy, biết không?”

Trái tim Bùi Quang Quang nhảy dựng lên, sợ hắn hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích: “Huynh đừng hiểu lầm, lúc đó chỉ là huynh ấy giúp ta gánh nước, không cẩn thận đụng phải ngón tay của ta thôi.” Nàng nói xong, liền chìa ngón út bàn tay phải ra cho hắn xem: “Đây này, chỉ đụng một chút như này thôi, rất nhanh liền tách ra mà.”

Nàng phồng má lên, ngón tay phải chà đến một chỗ, làm ra một dấu tay nhỏ.

Tiền Khiêm Ích ngẩng đầu liếc nhìn nàng, phì một tiếng mà nở nụ cười.

Bùi Quang Quang cũng có chút ngượng ngùng, nhanh chóng ngồi xổm xuống đối diện với hắn cùng nhau làm việc.

“Quang Quang, chuyện ta muốn lấy nàng, nàng đừng nói cho mẹ nàng vội.” Qua một lúc, Tiền Khiêm Ích không yên lòng mà dặn dò.

Bùi Quang Quang nhíu mày nhìn hắn, “Vì sao?” Nói xong, con ngươi vừa chuyển, cười hì hì nói: “Ta biết, có phải huynh sợ mẹ ta không đồng ý hay không?” Dứt lời, lại có chút buồn rầu mà nhíu mày: “Kỳ thực ta cũng cảm thấy mẹ ta sẽ không đồng ý, bà cũng đã nói chuyện với bà Vương rồi, hơn nữa bà cũng rất chán ghét thư sinh……”

Tiền Khiêm Ích đến giờ rốt cuộc đã biết nguyên do Bùi Tú Mẫn chán ghét thư sinh, nhất thời nghe Bùi Quang Quang nói đến, lòng thầm nói: Chuyện của hắn và Bùi Quang Quang hiện giờ tuyệt đối không thể để cho Bùi Tú Mẫn biết, nếu bà ấy phát hiện ra, chỉ sợ sẽ đánh gãy chân hắn!

Vì vậy, lúc nhìn về phía Bùi Quang Quang thì trên mặt Tiền Khiêm Ích đã nở một nụ cười ấm áp, nửa thật nửa giả nói: “Cho nên, tuyệt đối không thể để cho mẹ nàng biết nhé! Nếu như bà ấy biết rồi, chắc chắn sẽ đem nàng giấu đi, để ta có tìm cũng sẽ không thấy!”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bùi Quang Quang thở dài một tiếng, chợt nghe Tiền Khiêm Ích ở một bên khúc khích cười, nhất thời đỏ bừng mặt biện bạch: “Ta cũng không phải là sợ không được gả cho huynh, ta mới không hiếm lạ việc gả cho huynh đấy! Ta đây ngoan như vậy, tốt như vậy, người muốn lấy ta nhiều không đếm xuể, mới không sợ thiếu bớt một người như huynh!”

Tiền Khiêm Ích vội vàng cười làm lành: “Đúng đúng đúng, nàng không vội gả, là ta vội lấy nàng, đã được chưa?”

Bùi Quang Quang hừ một tiếng, cười cong cong hai mắt. Một lát sau, nàng lại nói: “Kỳ thực, mẹ ta chỉ là không hiểu huynh thôi, nếu như bà hiểu huynh rồi, thì sẽ không còn chán ghét huynh như vậy nữa.”

Tiền Khiêm Ích thầm nghĩ trong lòng: Nếu như bà ấy hiểu ta, không chừng đã vác dao đến đuổi ta đi rồi! Nhưng ngoài miệng lại nói: “A! Làm sao nàng biết?”

Bùi Quang Quang nghĩ nghĩ, giống như đang sắp xếp lại ngôn từ, qua một hồi mới nói: “Huynh tốt bụng như vậy, ngày trước còn dạy bọn trẻ trong đại viện không lấy tiền, còn dẫn bọn chúng lên phố xem bí ảnh hí, ăn đồ ngon; ngày đó gặp phải kẻ xấu, huynh còn cứu ta nữa mà, dù sao cũng chính là rất tốt rất tốt đấy……”

“Chỉ có vậy?”

“Còn có còn có, huynh còn giúp ta nhặt rau này!”

Tiền Khiêm Ích bị nàng chọc cho cười, nói: “Phú Quý từng giúp nàng gánh nước chẻ củi kìa!”

Bùi Quang Quang cong miệng không nói ra lời, nghĩ nghĩ mới đỏ mặt nói: “Nhưng mà ta cảm thấy cùng làm việc với huynh rất vui vẻ, rất muốn mỗi ngày đều có thể như vậy.”

Tiền Khiêm Ích nói: “Vậy sau này ngày nào ta cũng cùng làm việc với nàng nhé!”

Bùi Quang Quang khẽ cười, lại nhớ tới cái gì, sưng mặt lên nói: “Không được, sau này huynh thi đậu Thứ cát sĩ, huynh chính là quan lão gia rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều hạ nhân hầu hạ, làm sao có thể cùng làm việc với ta chứ?”

Tươi cười trên mặt Tiền Khiêm Ích bị ngừng trệ, nói: “Khi đó nàng chính là quan phu nhân rồi, bọn họ cũng phải hầu hạ nàng.” Thấy nụ cười của Bùi Quang Quang phai nhạt dần, hắn lại gấp rút hỏi: “Nàng không thích có người hầu hạ?”

“Thích, đương nhiên là thích, ta nằm mộng cũng muốn có người hầu hạ mình đấy!” Bùi Quang Quang gật đầu như giã tỏi, sau khi nói xong lại nhíu mày thật chặt: “Nhưng mà quá nhiều người cũng không tốt, trong nhà có mẹ ta, còn có hai chúng ta, đến lúc đó huynh cũng đón mẹ huynh lên đây, như vậy mới càng tốt.”

Dứt lời, nàng lại cảm thấy không thích hợp, nàng đây là đang nói cái gì chứ! Mắc cỡ chết người rồi!

Tiền Khiêm Ích dường như đang đắm chìm trong tưởng tượng của nàng, đợi nàng ngừng lại, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cười nói: “Như vậy cũng không tồi, nhưng vẫn có tòa nhà lớn, có thêm hạ nhân, ở như thế mới thoải mái.”

Bùi Quang Quang nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng đúng.” Nói xong lại yên lặng nghĩ: Thư sinh đúng là nhìn xa trông rộng!

Hai người chàng một lời thiếp một câu, một cái rổ rau nho nhỏ cũng phải nhặt hồi lâu, cuối cùng Bùi Quang Quang bưng rổ rau đứng lên, nhìn Tiền Khiêm Ích ở đối diện nói: “Cái này, huynh nên đi rồi……”

Tiền Khiêm Ích có chút không muốn, đứng ở trước mặt nàng không hé môi.

Bùi Quang Quang thấy hắn không có động tĩnh, nhịn không được lại thúc dục thêm một lần. Lúc này Tiền Khiêm Ích đến gần hai bước, áp đến trước mặt nàng đè thấp thanh âm nói: “Quang Quang……”

Toàn bộ hơi thở của hắn phả lên trên mặt nàng, tim Bùi Quang Quang đập như hươu chạy, cúi thấp đầu muốn lui về sau, lại bị một tay của Tiền Khiêm Ích ôm lấy eo, hơi dùng sức đã bị hắn ôm vào trong lòng.

Bùi Quang Quang xấu hổ đến hai má nóng bừng, chít chít giãy giụa giống như con chuột nhỏ, lúc này Tiền Khiêm Ích tiến sát đến bên tai nàng khàn giọng nói: “Quang Quang, hôn một cái, một cái thôi……”

Bùi Quang Quang giãy giụa càng thêm dữ dội, cả người đều run rẩy lên. Tiền Khiêm Ích cũng có chút tổn thương hỏi nàng: “Có phải nàng chưa đủ thích ta không? Ngay cả hôn một cái cũng không cho?”

“Không, không……” Bùi Quang Quang xấu hổ đến mức trong đầu một mảnh trống rỗng, lúc nói chuyện đã bị hắn khóa chặt thân thể, chỉ thấy mặt của hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, Bùi Quang Quang ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, cuối cùng sợ tới mức nhắm lại hai mắt.

Tiền Khiêm Ích vừa lòng khẽ cười, cúi thấp xuống, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi của nàng, tư vị mềm mại đó khiến hắn mất hồn trong thoáng chốc.

Một tay Bùi Quang Quang cầm rổ rau, một tay nắm chặt lấy vạt áo hắn, bởi vì hai mắt nhắm chặt, nên xúc giác càng thêm mẫn cảm, chỉ cảm thấy có một thứ mềm mại liếm tới liếm lui trên môi nàng, sau đó…… nàng mím chặt môi “ô ô” kêu lên, không được không được, đầu lưỡi huynh ấy sao lại có thể vươn vào trong miệng nàng?!

Bùi Quang Quang lắc đầu lung tung, lại bị Tiền Khiêm Ích đè lại, một tay hắn cù vào nách nàng, khiến cho nàng không ngăn được mà bật cười, đầu lưỡi mềm mại của hắn liền thừa cơ quấn lấy……

Sau khi nụ hôn kết thúc, Bùi Quang Quang có chút choáng váng đầu óc mà thở hổn hển, Tiền Khiêm Ích cũng không tốt hơn bao nhiêu, bên tai đều là tiếng tim đập của mình.

“Quang Quang, sau này ta hôn nàng, nàng không được trốn.” Tiền Khiêm Ích nói.

Tai Bùi Quang Quang đang vang lên ong ong, chợt nghe thấy những lời này, vừa xấu hổ thẹn thùng ôm lấy mặt, tự nhủ nói: Xong rồi xong rồi, ta thành cô nương hư hỏng rồi, đầu lưỡi của huynh ấy, đầu lưỡi của ta…… trời ạ……!”

Cứ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Tiền Khiêm Ích liền nhiều thêm một chút đề phòng, dẹt miệng nói: “Huynh gạt ta, huynh nói chỉ hôn một chút thôi mà, nhưng mà huynh lại như vậy……”

Tiền Khiêm Ích nắm tay ho khan một tiếng, hai má hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt, qua một lúc mới lên tiếng: “Quang Quang, ta chỉ là quá thích nàng thôi, chỉ khi đối với người mình thích mới có thể như vậy.”

Bùi Quang Quang quay đầu không nói lời nào, Tiền Khiêm Ích còn muốn mở miệng, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói lanh lảnh: “Quang Quang à, mau ra mở cửa, hôm nay chẳng kiếm được mấy đồng, tức chết mẹ rồi! Quang Quang à, con nhanh lên một chút!”

Vừa nghe thấy giọng nói này, hai người đều cả kinh. Bùi Quang Quang tiện tay ném rổ rau đi, lôi kéo Tiền Khiêm Ích nôn nóng đi loạn khắp sân nhà, trong miệng lẩm bẩm nói: “Làm sao đây, làm sao đây, đã sớm bảo huynh trở về đi, bây giờ thì tốt rồi!” Quả nhiên là một bộ dáng bị bắt gian.

Tiền Khiêm Ích cũng sợ, nhưng lúc này vẫn còn bình tĩnh hơn Bùi Quang Quang, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, chỉ vào cây thang chỗ góc tường nói: “Ta trèo tường ra ngoài.”

Mắt Bùi Quang Quang sáng lên, vội vàng đi chống thang, lại giúp Tiền Khiêm Ích trèo lên đầu tường, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Mau nhảy mau nhảy!”

Tiền Khiêm Ích nhìn xuống bên dưới, lòng thầm lắc đầu, nghĩ đây thật đúng là thành vụng trộm gặp nhau rồi. Ngay sau đó, vừa quay đầu lại thấy Bùi Quang Quang đã khiêng cây thang về chỗ cũ, cũng không do dự nữa, vịn đầu tường nhảy xuống.

Lại nói sau khi Tiền Khiêm Ích nhảy xuống đất, liền dán tai vào tường nghe một hồi, nghe thấy Bùi Tú Mẫn hỏi mấy câu nấu cơm chưa, nhặt rau chưa, cũng không nói gì khác, tâm hoàn toàn buông lỏng, sửa sang lại áo bào liền trở về nhà.

Đi vào cửa nhà, hắn ngồi đọc sách một lúc, thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, hắn mới thay đổi một thân quần áo cũ nát, ra đến trước cửa, lại lấy một nắm tro bôi lên trên mặt, đến khi biến mình trở thành tên ăn xin, lúc này mới đi về phía ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.