Ngốc!

Chương 15: THAY ĐỔI




Sau khi Kỳ vào nhà, Khải lái xe về. Trên đường đi, mặt anh cứ đỏ ửng cả lên. Vừa về đến nhà đã thấy Nguyên chạy ra

- Khải ca! Em có chuyện muốn hỏi – Gương mặt Nguyên đầy lo lắng

- ừ, sao? – Khải bình thản xuống xe

- Anh... có thích Na na không? – Nguyên nói xong hít một hơi dài

Khải khá ngạc nhiên về câu hỏi này, nhưng rồi anh cũng bình thản mà trả lời

- Không. Sao à?

- Vậy... em có thể thích Na Na?

Khải tròn mắt nhìn, thằng em ngốc đang nói gì vậy?

- Em... nói gì? Em... thích.. à có thể... à không phải... thôi tùy em... anh không quan tâm – Sau vài giây lắp bắp, Khải cũng đã bình thường trở lại

- Vậy.. anh với em vào nói với bố được không? Bố chỉ thích anh với Na Na thôi... Em... không thích điều đó... – Mắt Nhuyên ngấn nước

***

- Bố! Con có chuyện muốn nói – Nguyên vào phòng làm việc của ông Kiên cùng với Khải

- Nói đi. Xin tiền mua gì? – ông Kiên tay cầm tờ báo, mắt không rời khỏi nó mà nói

- Con... con... thích Na Na!- Nguyên nhắm mắt lại nói

- Gì? – ông Kiên đặt tờ báo xuống, quay sang Nguyên hỏi

- Khải ca không thích cô ấy... nên con có thể thích... Đó là ước nguyện của bố mà... bố muốn cô ấy là con dâu mà...

*chát* chưa đầy 10 giây ông Kiên đã tát Nguyên

- mày nói gì vậy? Mày dám cướp người yêu của anh mày hả? Thật là trơ trẽn mà..

Lúc này Khải mới nói

- Bố... con...

- Im miệng! Con không được nói! Bố đang nói chuyện với nó – Ông Kiên hét lên, hiểu tính ông, Khải đã đã im lặng

Khóe mắt Nguyên đỏ lên, mắt ngấn nước. Tưởng chừng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm làn nước mỏng đó rơi xuống

- Có gì sai chứ? Sao bố đánh con? Khải ca không thích... con thích cũng như vậy thôi... có gì mà bố phản đối... con 22 tuổi rồi... Lớn rồi... làm chủ được chính mình rồi – Nguyên hét lên

*chát* ông Kiên tiếp tục tát anh

- Láo! Mày dám nói với bố vậy à?... Từ nhỏ tới lớn chưa đánh mày nên mày xem tao không ra gì chứ gì? Hôm nay tao sẽ cho mày một trận

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của Nguyên. Anh khóc không phải vì nỗi đau thể xác mà là nỗi đau về tâm hồn

- Từ nhỏ tới giờ... bố cái gì cũng chỉ có anh Khải... chưa 1 lần nghĩ cho con... Cái gì cũng bắt con nhường anh ấy... Con đâu dám đòi hỏi gì.... Giờ nay đến người con yêu bố cũng bắt con nhường... thà nói anh ấy thích.... đàng này... bố thật quá đáng.

- Mày bảo chưa bao giờ tao nghĩ cho mày? Thế mày đang ở đâu? Đang dùng tiền của ai? Bộ đồ mày đang mặc cũng từ tiền của tao. Tao cho mày tiền và của cải còn đòi gì nữa?

- Tiền? Thứ con cần không phải nó! Thứ con cần là tình cảm. Tiền có mua được tình phụ tử 22 năm qua con không có không? – Nguyên hét lên

*chát* Ông Kiên lại tát anh

- cho mẹ con mày ở đây rồi còn dám đòi hỏi! Người đâu, lôi nhị thiếu gia lên phòng nhốt nó 1 tuần cho tôi, cho nó tự suy nghĩ lại.

Rồi từ đâu một người áo đen đến lôi Nguyên đi.

- Con sẽ không từ bỏ Na Na đâu! Cùng lắm thì ra khỏi cái nhà này!

- Mày thử xem! Tao tiễn mày với mẹ mày lên thiên đàng luôn... tốt nhất là nên ngoan ngoãn như mẹ mày đi...

Bây giờ, ông Kiên mới quay lại Khải

- Khải... con...

- Sao bố lại làm vậy? – Khải không tin vào mắt mình nữa. Người bố mà anh nghĩ đã thay đổi tính cách từ sau khi mẹ anh mất bây giờ lại về tính cũ. Anh sốc thực sự

- Bố làm vậy là tốt cho nó! Còn nữa.. con phải thích Na Na... bố bắt buộc con phải thích nó, phải kết hôn với nó! – Ông Kiên chỉ vào Khải nói

- Con không muốn... Cô ấy sẽ là của Nguyên – Khải lạnh lùng nói

- Được thôi! Nhưng con sẽ không được thích người khác. Nếu không... con cũng thấy Nguyên đó... Với con sẽ nặng hơn... ra khỏi đây được rồi đó – Nói đoạn, ông đưa tay vẫy vẫy bảo Khải ra ngoài.

Anh im lặng đi ra, khuôn mặt đầy nét buồn nhìn lên phòng Nguyên. Nguyên đã vì anh mà phải chịu thiệt thòi suốt 22 năm nay. Anh phải làm gì đó!

***

2 tháng sau, cuối cùng kì thi học kỳ 1 cũng kết thúc

Đi thi về, Kỳ thả mình xuống giường

- AAAA! Ngày thi cuối cùng cũng xong! Ta tha hồ mà chơi – Kỳ phấn khích hét lớn, lăn qua lăn lại trên giường

"1 con vịt xòe ra hai cái cánh

Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp"

Điện thoại cô reo lên

- Alo!

- Chúc mừng em, em đứng hạng nhất nha! – Là Khải

- Hehe! Kỹ năng diễn xuất của tôi giỏi mà. Ý mà cũng chúc mừng anh nha! Cũng đứng nhất luôn! – Kỳ nhăn nhở (Kỳ thi đứng nhất khối, Khải cũng vậy. Với sự dạy dỗ của Tỉ, Thu đã vươn lên đứng thứ 2 khối. Tỉ đứng thứ nhất khối của anh ấy, còn Nguyên nhì)

- Hì hì... – Khải cười

- À! Anh có đi chơi với lớp diễn xuất không? Lớp tổ chức đi cắm trại ở biển! Anh đi lớp nào, thanh nhạc hay diễn xuất? Đi lớp diễn xuất đi! Tôi đặt chỗ cho – Kỳ dồn dập

- Em thích thì tôi đi

- Vậy là đi? – Kỳ cười tươi

- ừm.

- Ok! Chuẩn bị đi! Mai là khởi hành.

- Hẹn ngày mai gặp lại! – Khải nói rồi cũng cúp máy

Kỳ tiếp tục tận hưởng cái cảm giác lăn qua lăn lại trên giường. Kỳ mong tới ngày mai, cho cô được đi chơi, cô rất thích biển. Cô ngủ thiếp đi với sự hào hứng trong lòng. Không biết rằng ngày mai sẽ có bất ngờ cho cô

***

Tại sân bay,

Một chàng trai bước ra, phía sau là 4 người mặc vest đen! Gương mặt đẹp trai khiến bao cô gái mê mệt, nhưng không dám lại gần bởi cái khí chất lạnh lùng tỏa ra từ người anh khiến ai cũng phải sợ và tránh xa!

Một người đàn ông chạy lại, thì thầm vào tai chàng trai đó. Anh khẽ nhếch mép cười, rồi nhanh chóng lái chiếc xe hơi đen nhoáng hướng ra biển

- Tiểu Kỳ! Tớ đã về! – Nụ cười vẫn không tắt trên gương mặt chàng trai đó, tốc độ của chiếc xe vẫn không ngừng tăng cao

***

- Wow – Kỳ thốt lên khi đứng trước biển

Cuối cùng cái chuyến đi gian khổ của lớp cô cũng đã kết thúc! (Lớp Na Na và Trúc Tư cũng đi ở đây. Còn Thu đi với lớp Tỉ. Nguyên từ ngày bị ông Kiên đánh trở nên im hơn và anh không đi đâu chơi)

Nhưng ai khổ sở chứ không phải cô vì suốt chuyến đi cô toàn ngồi dựa vào Khải mà ngủ. Nhớ tới Khải, Kỳ nhìn quanh thì thấy Khải đang bị bọn con gái bao vây. Kỳ ôm bụng cười, ai kêu làm mỹ nam làm gì.

Một lâu sau, Khải cũng dẫn xác bước ra được. Kỳ vẫn không ngừng nhìn Khải, cười:

- Em cười gì vậy? – Khải nhăn mặt hỏi Kỳ

- Haha! Đẹp quá khổ vậy đó!

- Hì... – Khải không biết nói gì, đứng đó gãi đầu cười

- E hèm ! cứ như tôi là khỏe, không xấu không đẹp! Khỏe thân – Kỳ hất mặt ra vẻ tự hào về "nhan sắc" của mình.

- Không đâu! Em đẹp mà! – Khải trìu mến nhìn Kỳ

- Hả? – Kỳ trố mắt nhìn Khải bất ngờ

- Không.. không có gì! Đi thôi! Bọn họ đi nhận phòng rồi kìa! – Khải bối rối gãi đầu xong cầm vali đi trước

Kỳ không hiểu gì cũng chạy theo Khải

Hôm đó lớp cô không đi chơi vì nhiều người còn đang mệt sau chuyến đi. Chiều Khải cùng cô đi trên bãi biển. Ánh hoàng hôn phủ lên bãi biển 1 màu cam lấp lánh. Khiến Kỳ cứ vừa đi vừa nhìn xuống bãi cát ngắm cái thứ màu cam đó.

A! 1 con ốc biển đang bò! Thế là Kỳ chạy theo! ồ! Có cả cua nữa, thế là Kỳ lại chạy theo con cua! ở đây có sao biển không ta? Thế là cô bước chân xuống biển tìm sao biển. Cứ như vậy, Kỳ lạc mất Khải

Hiện tại, Kỳ đang đào cát lên tìm mấy cái vỏ ốc về làm đồ lưu niệm. Bỗng, có một bàn tay đưa ra trước mặt Kỳ một cái vỏ ốc tuyệt đẹp. Cô sáng mắt, không suy nghĩ chộp lấy vỏ ốc

- Cảm ơn nha! Oa! Đẹp quá... cậu... – Kỳ ríu rít, cho đến khi ngước mặt lên

- Chào cậu! Mỹ Kỳ, lâu rồi không gặp – Chàng trai ấy mỉm cười

- HO..HOÀNH! – Kỳ lắp bắp

Hoành từ tốn ôm Kỳ. Kỳ gần như bất động! Một phần vì ngạc nhiên, một phần vì... nhìn Hoành rất khác. Làn da ngăm đi, khác với làn da trắng hồi đó. Nhìn trông khỏe mạnh hơn! Nhất là... từ Hoành tỏa ra khí cứ như bắc cực, lạnh như băng. Ánh mắt đầy lạnh lùng, mặc dù đang cười với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy xa lạ. Có phải là Hoành không? Hya là người giống người? Cứ như cô không quen Hoành. Một bàn tay kéo cô ra khỏi vòng tay của Hoành.

- Cậu... – Khải cũng khá bất ngờ với người đứng trước mặt. Đây cứ như không phải là Hoành

Hồi nãy đang đi chơi với Kỳ, chợt không thấy cô đâu, Khải đi tìm thì thấy Hoành đang ôm cô, Khải khẽ nhìn qua gương mặt cô. Gương mặt đầy ngạc nhiên giống như là Khải vậy.

Kỳ thì bối rối bởi cô nên cảm ơn Khải chăng? Hồi nãy, lúc Hoành ôm cô, thực sự cô trống rỗng, không biết nói gì, làm gì! Cô nên vui mừng vì Hoành trở vể hay buồn vì người đứng trước mặt mặc dù mang gương mặt của Hoành nhưng hoàn toàn xa lạ.

Hoành nhìn Khải và Kỳ, từ tốn đeo cái kính đen vào, nhếch mép

- Hai người thân rồi nhỉ? Dù sao cũng chúc có một chuyến đi vui vẻ! – rồi anh bước đi. Chỉ để lại trên cát nhưng dấu chân lạnh lùng

Kỳ nhìn theo bóng Hoành cho tới khi khuất mất

Kỳ nhìn Khải, hình như anh biết gì đó. Khải mím môi, nhìn Kỳ:

- Có lẽ nên nói cho em biết chuyện này! Đi thôi!

Khải nắm tay Kỳ về khách sạn nơi mà lớp đặt phòng.

Tại nhà hàng của khách sạn, Khải đẩy Kỳ ngồi xuống ghế. Khải ngồi đối diện không ngừng thở dài

- Em... tốt nhất đừng có bất cứ quan hệ gì với Hoành nữa. Vì bậy giờ... cậu ấy là một trùm băng đảng – Khải chậm rãi

- Cái... cái gì? – Kỳ tròn mắt ngạc nhiên

- Em nhớ lúc Hoành biến mất vào 3 tháng trước chứ? Tôi đã nghĩ cậu ấy đi Mĩ để du học. Nhưng không phải, thật ra cậu ấy qua đó để tranh giành với anh họ mình cái chức ông trùm một băng đảng của gia tộc cậu ấy! Vụ ấy chỉ có giới làm ăn quý tộc mới được biết! Bố anh cũng biết chuyện đó! (Thu cũng biết. Nhưng nghe lời Khải nên cô không nói với Kỳ và vờ như không biết gì. Những lúc ôm Kỳ khóc là những lúc cô đang thương Hoành đó! Tỉ với Nguyên thì chả hơi đâu mà quan tâm chuyện này!)

- ừm... Tiếp đi! – Kỳ nói, cô đang cố gắng che giấu gương mặt hốt hoảng của mình

- và... như em thấy đó! Theo tôi nghĩ thì... cậu ấy đã thành công – Khải ngập ngừng

Kỳ không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Khải nhìn gương mặt suy tư của cô, có lẽ cô sốc lắm. Khải cũng không biết vì sao Hoành làm như vậy. Kỳ ngước mặt lên nhìn Khải.

- Tôi đói – Cô nói, miệng chu ra đáng yêu.

- Hả? – Khải ngạc nhiên. Anh không nghĩ đó là điều cô sẽ nói

- Tôi đói! Tôi đói! Tôi muốn ăn! – Kỳ nói với gương mặt trẻ con, cứ như đang làm nũng với Khải, điều đó làm anh thấy vui

- ừm... vậy... tôi đi lấy đồ ăn cho em! Em ngồi đây đi! – Khải đứng dậy, mất dần trong biển người.

Anh đi, gương mặt Kỳ đầy tâm trạng. Ông trùm ư? Hoành mà Kỳ quen... 1 chàng trai thân thiện, hiền lành. Giờ đã là một ông trùm. Cô như chưa tin vào chuyện này

Mất thật rồi. Cô mất một người bạn thật rồi. Hoành mà Kỳ biết đã biến mất rồi. Người mà Kỳ gặp hồi chiều không phải là Hoàng cô từng quen. Nghĩ vậy! Nước mắt cô chực trào. Làm mặn khóe môi.

END CHƯƠNG 15


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.