Ngốc Tử Vương Phi

Chương 11: Chấp tay dâng lên hưu thư




Hai người lúc này đứng lên, Bạch Tâm Nhị xiết chặt trâm ngọc trong tay, hai tròng mắt lạnh lùng liếc nhìn ra cửa, lúc này, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cửa phòng bị Khương sườn phi một đạp đá mở ra.

Dám đá cửa phòng của nàng? Chán sống !

Bạch Tâm Nhị lạnh lùng nâng mắt, không chút sợ hãi nhìn Khương sườn phi, phía sau Khương sườn phi là Khúc mẹ, cùng Ý mẹ lắc người đem Giáng Hồng Bị tát đến sưng mặt đẩy mạnh xuống, Giáng Hồng bị mất trọng tâm ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở.

Tuyết Thiền tức giận trừng mắt nhìn Khương sườn phi liếc mắt một cái, nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ Giáng Hồng.

Sau đó là, Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Oánh vẻ mặt tức giận tiến vào, khi Bạch Tâm Nhu tiến vào, liền hận không thể đem Bạch Tâm Nhị có vẻ mặt trấn định tự nhiên đến cắn xé.

Khương sườn phi đem Bạch Tâm Nhu ôm vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Bạch Tâm Nhị, oán hận nói:“Tiểu tiện nhân, ngươi thế nhưng dám đem Tâm Nhu đá xuống hồ sen, ngươi cũng thật quá độc ác, đến cả muội muội của mình cũng không tha.”

Bạch Tâm Nhị cũng không vội nói, nâng mắt nhìn Bạch Tâm Nhu liếc mắt một cái, phát hiện nữ nhân này đã thay đổi quần áo, tóc cũng búi lên xinh đẹp.

Nàng mặc một thân quần áo hồng nhạt hoa y, áo khoác thêm một lớp áo mỏng màu trắng, khiến dáng người thêm yểu điệu, xinh đẹp tỏa ra bốn phía. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt chứa đầy ý xuân xen lẫn vẻ ưu sầu, vừa thấy chính là loại yêu tinh chuyên đi mê hoặc đàn ông, chẳng trách Tĩnh vương lại thích nàng ta .

Nhưng là câu tiểu tiện nhân vừa rồi, khiến Bạch Tâm Nhị không được thoải mái.

Bạch Tâm Nhị không nhìn đến ánh mắt căm tức đối diện, mà ngồi xuống ghế mĩ nhân, không nhanh không chậm nhìn ngón tay, trong mắt suất hiện ánh sáng sắc bén, nhẹ nhàng mở môi anh đào nói:“Sườn phi nói chuyện nên chú ý, ta là trưởng nữ của Bạch phủ, chỉ là một di nương, đừng không lớn không nhỏ như vậy. Nếu truyền ra ngoài, người khác nói người Bạch phủ ta không hiểu lễ nghĩa, thứ xuất cũng dám ngồi lên đầu con vợ cả, có phải ngươi chán sống rồi hay không ?”

Câu cuối cùng chán sống kia nói như nhẹ nhàng, nhưng thật ra lại dấu trong đó áp lực khiến người ta sợ hãi, Bạch Tâm Nhu không thể không hoài nghi nhìn Bạch Tâm Nhị, mắt trừng lớn, mở miệng nói:“Nàng bây giờ với trước kia không giống nhau, không phải là...... Thay đổi, hoặc là bị ma quỷ nhập vào người? Nếu là như vậy, mẫu thân ngươi có thể đi mời vài đạo sĩ đến trừ yêu hàng ma, miễn cho nhà chúng ta bị ma quỷ bám theo.”

Hừ, nếu thật là như vậy, nàng nhất định sẽ kêu đạo sĩ bắt hồn của Bạch Tâm Nhị.

Bạch Tâm Nhị không nóng cũng không giận, hai tròng mắt chuyển đến ly trà trên bàn, tay phải lại đem ly trà nóng cầm lên, hai mắt đầy đậm cơ trí, nhất thời cười nhạt không nói.

Khương sườn phi bên cạnh vừa nghe Bạch Tâm Nhu nói, lúc này liền như tỉnh ngộ vỗ tay, lớn tiếng nói:“Trách không được nàng ta có vẻ mặt khác thường, thì ra là bị quỷ nhập, xem ra, ta nên kêu vài đạo sĩ tới bắt hồn của nàng, đỡ phải làm hại vương phủ.”

“Mẫu thân, cũng không biết Hoàng Thượng vì sao lại đem một nữ nhân ngốc nghếch hứa gả cho Tĩnh vương, nàng ta như vậy, thật không biết Hoàng Thượng lại nhìn trúng cái gì ở nàng ta.” Nói chuyện là người có khuôn mặt mượt mà, Bạch Tâm Oánh, Bạch Tâm Oánh so với Bạch Tâm Nhu đầy đặn, khuôn mặt nhìn qua tròn trịa hơn, rất đáng yêu, nhưng mà tính cách lại không đáng yêu .

“Đúng vậy, một nữ nhân ngốc nghếch như vậy dựa vào cái gì cùng ta tranh giành. Ta là đệ nhất mỹ nhân, nàng thì là cái gì?” Bạch Tâm Nhu vẻ mặt không hờn giận, trừng trừng hướng Bạch Tâm Nhị, lại không phát hiện, Bạch Tâm Oánh bên cạnh có ánh mắt đố kị cùng hèn mọn nhìn mình.

Tuyết Thiền thấy đối phương khí thế bức người, liền lại gần quận chúa, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói:“Quận chúa, Khương sườn phi dẫn theo nhiều người đến như vậy, nô tỳ liền chạy đi tìm người báo với vương gia, nếu bọn họ muốn ra tay, chúng ta trước hết chạy đi, có thể chạy bao xa liền chạy, đợi đến khi vương gia trở về phủ.”

Quận chúa buổi trưa mới đắc tội với Khương sườn phi, lại đá tam tiểu thư xuống hồ sen, Khương sườn phi không nhân cơ hội này trả thù mới là lạ.

Vốn tưởng rằng quận chúa sẽ sợ hãi, lại không nghĩ tới nàng sẽ thản nhiên đảo mắt, miễn cưỡng nói:“Tuyết Thiền, bộ quần áo của tam tiểu thư kia cũng thật khá.”

“Cái gì mà xinh đẹp, bộ quần áo kia thật ra là của người, nhưng bị nàng ta cướp đi .”

Tuyết Thiền nhỏ giọng nói thầm, quận chúa như thế nào lại nói lớn tiếng như vậy, người nói lớn như vậy là sợ người khác không nghe được sao.

“Hãy bớt nói nhảm đi, đây là hưu thư Tĩnh vương đưa cho ngươi, hôm nay ngươi không cần cũng phải lấy.” Bạch Tâm Nhị từ trong tay nha hoàn Nguyệt Tình lấy ra tờ hưu thư dính máu, hóng hách đưa tới trước mặt Bạch Tâm Nhị, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhớ tới chuyện ngày hôm nay bị Bạch Tâm Nhị đã làm với mình, nàng hận không thể xé rách miệng, lóc sương, cùng lột da của nàng ta.

“Hưu thư?” Nữ tử lười biếng ra tiếng, ngón tay ngọc đem từ hưu thư dính máu đỏ tươi kia nhận lấy, không nhanh không chậm nói:“Muội muội làm người không được, còn muốn làm Vương phi? Ta vốn nghĩ sẽ lấy hưu thư, cùng Tĩnh vương cách xa, nhưng thấy ngươi như vậy ta liền đổi ý .”

Nữ tử nói xong, đôi mắt vốn bình tĩnh liền trở lên âm lãnh cùng tàn nhẫn, ngón trỏ, ngón cái xiết chặt, nhắm ngay chính giữa của hưu thư,“Bá” một tiếng đem nó xé thành hai nửa, tiếp theo, lại dùng lực, đem hưu thư lập tức xé thành bốn bán, tám bán, mười sáu bán, thẳng đến xé nát vụn mới thôi.

Nhìn Bạch Tâm Nhị thành công xé nát hưu thư, Tuyết Thiền, Giáng Hồng tâm cũng đều nát, tiểu thư làm như vậy, lòng của các nàng làm sao không hiểu, quận chúa một lòng chỉ yêu Tĩnh vương, nhưng Tĩnh vương lại bỏ quận chúa, nay quận chúa xé hưu thư, cũng coi như một loại trả thù.

Hành động này của Bạch Tâm Nhị cũng khiến Khương sườn phi kinh ngạc, Bạch Tâm Nhu trừng lớn ánh mắt, gắt gao ôm ngực, tức giận chỉ vào Bạch Tâm Nhị nói:“Ngươi...... Ngươi đây là có ý gì, theo quy định của tổ tiên, Vương gia viết hưu thư, đuổi ngươi ra khỏi vương phủ, từ giờ các ngươi đã không còn là vợ chồng. Cho dù ngươi xé hưu thư, ngươi vẫn là nữ nhân bị chồng bỏ, làm sao da mặt của ngươi lại dày như vậy, còn muốn ở lại Tĩnh vương, làm Tĩnh vương phi!”.

Bạch Tâm Nhị thản nhiên đứng dậy, hướng Bạch Tâm Nhu cắm môi đến trắng bệch lộ ra nụ cười quỷ dị, lạnh lùng nói:“Muội muội nếu thích hắn, người làm tỷ tỷ như ta đây sẽ tặng cho ngươi.”

Nói xong, chỉ nghe “Ba” một tiếng, liền ném hưu thư bị xé nát kia vào trước mặt Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Nhu theo phản xạ tính che mặt tránh đi, nhưng trước mặt nữ tử này, vẻ mặt toàn là ý cười, tươi cười này lại giống như khống chế cùng dụ dỗ lòng người, sinh ra một cổ hàn ý khiến người khác phải nghe theo.

“Bạch Tâm Nhị, ngươi còn dám kiêu ngạo?” Khương sườn phi tức giận, nghĩ sẽ vẫy tay kêu người đến bắt nàng.

Ai ngờ còn không có kịp làm, Bạch Tâm Nhị hai tròng mắt lạnh như băng nhìn về phía Bạch Tâm Nhu, nói ra từng chữ một:“Ngươi đã để ý Tĩnh vương như vậy, ta đây liền cùng hắn “cùng cách” không nhận tờ hưu thư này, nhưng từ nay ta và hắn không còn quan hệ. Nếu không, dù sao ta cũng đã bị bỏ, về sau lại không thể gả đi, ta đây cũng sẽ bám lấy hắn không chịu buông, nhìn xem ngươi có bao nhiêu năm thanh xuân để cùng ta đấu, ta vĩnh viễn là chính phi của hắn, khi ta còn là chính phi, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong được bước chân vào cửa Tĩnh vương phủ, nếu ngươi muốn vào, cũng phải châm trà, dót nước, dập đầu nhận sai với ta, ta sẽ suy nghĩ để cho ngươi vào cửa. Nếu không, ta liền tiến cung gặp hoàng hậu, để nàng giúp ta đòi lại công bằng.”

Nàng nhớ rõ Tuyết Thiền có nói qua, mẫu thân của nàng Hoa thị cũng là biểu muội của Hoàng Hậu, trước kia ngốc quận chúa không hiểu chuyện, cũng sẽ không biết cáo trạng với hoàng hậu, lại nói, Khương sườn phi cấm nàng ra khỏi cửa, không để cho nàng vào cung hoặc ra khỏi phủ, nàng chính là có khổ cũng không thể nói, nay nàng đã thay đổi, muốn thủ đoạn liền có thủ đoạn, làm sao lại không nghĩ ra cách để đối phó với bọn họ đây.

“Mẫu thân, nàng thật quá đáng, trên đời này nào có ai có da mặt dày như nàng, Tĩnh vương đã viết hưu thư, nàng thế nhưng lại không chịu nhận.” Giờ phút này Bạch Tâm Nhu đã tức giận đến dậm chân, hận không thể xông lên cho Bạch Tâm Nhị một cái tát.

Nhưng khi nhớ đến giữa trưa hôm nay mình tính đánh nàng, nhưng chưa kịp đánh, đã bị nàng ta đánh trả lại, nàng bây giờ còn vẫn thấy mặt mình còn nóng cũng ẩn ẩn đau.

“Dám lấy hoàng hậu đến dọa ta, Tĩnh vương cũng đã viết hưu thư, ngươi đừng có mà lừa ta. Dù hưu thư này bị ngươi xé, nhưng hắn vẫn có thể viết cái khác, đến lúc đó nhìn ngươi có mấy cái miệng mà cãi. Ngươi năm lần bảy lượt đánh Nhu nhi, ta nhất định phải vì nữ nhi của mình mà đòi lại công bằng.” Khương sườn phi hừ lạnh một tiếng, nâng mặt lên nhìn về phía Bạch Tâm Nhị.

“Ta liền đánh nàng, thì làm sao? Mọi người đều biết, thân phận của di nương so với thứ xuất tiểu thư cũng không bằng, huống chi là con vợ cả. Đừng nói đánh nàng, đánh ngươi cũng không thành vấn đề.” Bạch Tâm Nhị có chút đau lòng nhìn về phía Giáng Hồng, ngượng ngùng lắc lắc đầu.

Tuy rằng Khương sườn phi là sườn phi, nhưng theo lý, cũng giống như vợ lẻ trong nhà giàu có, nếu không được nâng lên làm phu nhân, thì đến chết cũng vẫn là di nương, dù sinh được con nối dõi cũng là di nương, di nương chỉ như một nữ nhân sống trong nhà nhưng không có quyền.

“Ngươi nói cái gì? Nói ta ngay cả thứ xuất tiểu thư cũng không bằng? Khúc mẹ, Ý mẹ, đi lên bắt lấy nàng cho ta, hôm nay ta muốn dạy dỗ nha đầu này thật tốt.” Khương sườn phi tức đến thở phì phò, hai tay chống nạnh, hai mắt phun lủa.

Phía sau Khúc mẹ, Ý mẹ đang muốn tiến lên, Bạch Tâm Nhị đứng lên, hướng Giáng Hồng nói:“Giáng Hồng, ai đánh ngươi, ngươi liền đánh trả lại cho ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.