Ngốc Quá Vợ À

Chương 67




Vậy là... đã 2 năm nữa.

Linh đi mà không có tin gì cả.

Cho đến ngày hôm nay.

"Đừng vội vàng xin em hãy là em của ngày hôm qua...

Uh uh uh uh

Xin hãy là..."

Phú bắt máy ngay khi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc "Em Gái Yêu"

- Alo? Linh hả?

- Anh hai!

- Linh!

- Anh hai! Linh hoàn toàn khoẻ rồi!

Giọng Linh hơi run, Phú nhíu mày:

- Em sao thế?

- Em ổn mà hai.

- Vậy khi nào em về?

- Uhm... Em định cư bên này luôn anh nhé?

- Sao thế em? Ở Nhật cả Việt Nam không ổn à?

- Dạ... Tại có chút vấn đề thôi ạ.

- ... - Phú nhíu mày chặt hơn. Vấn đề? Chưa bao giờ Linh nói có vấn đề gì cả. Chẳng lẽ ca phẫu thuật có sai sót gì sao? Nhưng rồi cậu cũng lắc đầu cho qua. Chắc là việc công ty tập đòan thôi. - Uhm, vậy tuần sau anh chị sang nhé...!

- Dạ! Bye Bye anh hai!

- Uh.

Phú cúp máy.

Đầu bên kia, Linh bỗng dưng khóc nức nở. Tokiyama vỗ về con bạn.

- Cậu đừng lo. Sẽ ổn thôi. Anh chị sẽ hiểu cho cậu.

- Toki, Tokia, sẽ chẳng ai chấp nhận tớ nữa!

- Đừng nói vậy mà, tớ vẫn chăm sóc cậu đấy thôi?

- Hức, hức,...

Tokiyama ôm Linh vào lòng, thương thay cho số phận trớ trêu của con bé.

#Flashback 2 năm trước, sau khi phẫu thuật.

Bác sĩ gọi Tokiyama vào nói chuyện.

- Bác sĩ? Có việc gì sao?

- Ca phẫu thuật của cô gái không thành công cho lắm.

- S... sao cơ ạ?

- Dây thần kinh chân đã bị các tế bào độc vây bám, có thể chân cô ấy sẽ bị, uhm... liệt.

- Bác sĩ?

- Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng lắm rồi.

- Không! Bác sĩ làm ơn hãy cứu bạn tôi!

- Tôi xin lỗi.

- Bác sĩ! Làm ơn đi mà!!!!

Mặc cho cô gái dưới chân đang van xin thảm thiết, vị bác sĩ già vẫn điềm đạm bước đi.

Sau đó, Linh đã rất hoảng loạn... và phải điều trị tâm lí trong 1 năm.

#EndFlashback.

Cô sợ. Cô rât sợ. Sợ rằng khi biết sự thật này hai anh chị sẽ ruồng bỏ cô, từ chối chung dòng máu với một đứa bệnh tật như cô, như những gì ba mẹ đã làm như thế với cô 2 năm trước.

Đã suốt một năm trời, Linh cố gắng tập đi, nhưng chỉ đứng lên được mấy giây lại ngã nhào xuống, trên người cô cũng đã có không ít vết bầm tím, có cả những vết sẹo. Tất cả chỉ vì Linh không muốn mọi người nhìn thấy một Nguyên Linh yếu đuối, bất lực trước căn bệnh. Nhưng giờ, mọi hi vọng đã tan theo mây khói...

Cả tuần đó, Linh và Tokiyama cố gắng sắp xếp sao cho mọi thứ thật thuận tiện, làm sao cho cô ít di chuyển nhất có thể và làm sao khi di chuyển không để mọi người phát hiện...

~•~•~•


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.