Ngốc Quá Vợ À

Chương 58




Hai người kia đơ một hồi rồi mới sực tỉnh, vội chạy theo cô.

5 tiếng ngồi trên máy bay trôi qua thật dài...

Mọi người cứ liên tục xin chữ kí và chụp hình chung với 3 người bọn họ. Đơn giản vì ba anh chị ấy quá trời đẹp, còn cô thì nổi tiếng khỏi nói!

Linh bực bội, quát lớn:

- Ngồi im chút giùm tôi được không!!!

- Này, cô tưởng cô là ai mà được lớn tiếng thế hả?!

Một giọng thanh mảnh, có chút chanh chua vang lên.

Câm lặng.

Cô ta được dịp làm tới, kênh kiệu bước lên hàng ghế trên túm tóc Linh giật ngược.

- Mẹ con vênh này, lơ tao à!

Linh nhíu mày, mở mắt lườm con nhỏ đó.

Một bạn nữ, khuôn mặt khá xinh, tóc đen dài mượt, nhìn mặt, chắc là con lai. Cô ngỡ ngàng.

"Là... cậu sao?"

Nhỏ vênh vênh.

- Mày dám khinh tao à! Muốn chết phải không!

Cả máy bay im lặng. Họ đã biêt trước cái kết của cô gái này. Nhưng không dám nhắc, đơn giản vì cô ta có thể đuổi việc họ.

- Tao là Tokiyama Asomito! Con gái chủ tịch tập đoàn Katorri thứ 5 thế giới! Mày có thể chết dưới tay tao!

Tuệ và Phú đã nán lại lúc nãy vì nhịn, nhỏ lại càng làm tới, hai người định nói thì

- Cherry...

Âm thanh trong veo với sự lạnh nhạt vang lên.

- Hả...

Nhỏ điếng người.

- Tôi là Cherry, chủ tịch hội đồng quản trị của TOP, vấn đề gì, nói!

- Mày!

- Sao, nói.

- Mày!

- Tôi có tên, không phải mày!

- ĐM! Lần này tao tha, lần sau mày chết!

Nhỏ nhếch môi khinh bỉ.

Không hề nhớ gì về người trước mặt. Nhỏ quên mất người bạn thân 8 năm trước.

Nhỏ quên mất lời hẹn ước của 8 năm trước.

Nhỏ thật phũ.

Linh buồn bã cùi đầu.

Tuệ lo lắng hỏi

- Em ổn chứ?

- Ổn chị.

- Con bé láo xược đó là ai chứ!

Phú gắt gỏng.

- Tokiyama Asomito...

- Thì sao chứ!

- Tokia...

- Gì... cơ?

Phú đanh mặt. Tuệ cũng vậy.

- Khi em còn ở Nhật, anh chị còn nhớ chứ? Con bé Tokia mà em chơi thân ấy, tên thật là Tokiyama Asomito nhà ở Tokyo khu Beika.

- Vậy, con bé, sao không nhớ?

- Đừng hỏi em.

Linh nói, vuốt lại tóc, đeo earphone vào, nhắm hờ mắt.

"Thịch"

Tim Linh giật mạnh.

"Khỉ thật."

Cô chửi thầm.

Nhìn em gái, Phú hốt hoảng

- Linh, em ổn chứ?

- D... dạ.

Tuệ nhíu mày, đang định nói thì Phú gắt.

- Anh bảo em không được suy nghĩ gì về hắn mà! Nghĩ về hắn chỉ làm em tổn thương, chỉ làm em bệnh nặng thêm thôi!

- Thôi Phú...

Tuệ gạt tay cậu ra, xoa xoa lưng Linh, cô dễ chịu hẳn.

- Dù sao, con bé không có lỗi. Là do hắn. Là do những người xung quanh nó, kể cả chúng ta. Gây quá nhiều áp lực cho con bé.

- Uhm...

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Linh, Phú thề không trả thù được cho em gái thì cậu không phải là anh trai của cô!

"Không sớm không muộn, lại lên cơn giữa lúc này chứ!"

Tokiyama ngồi cách đó 2 hàng ghế, nhớ lại khuôn mặt của Linh. Giống, quả thật rất giống. Khuôn mặt đẹp trên từng milimet, đôi mắt tím độc nhất ấy, cả... hình xăm cá heo trên cổ. Có người thứ hai như vậy sao?

- Mizu, là cậu, thật ư...? Xin lỗi, tớ, tớ quá đáng rồi...

_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.