Ngốc Quá Vợ À

Chương 22




Nhận tin dữ, Hiền, Chi, Minh, My, Khang vội vã đến bẹnh viện.

- Chết tiệt! Vừa làm lành không lâu mà đã thế! Thằng Huy nóđã làm cái [bad word] gì mà để con Linh phải....

My tức tối. Ngồi trên xe, năm người họ chỉ biết khóc, khóc và khóc. Không buồn sao được khi bạn thân qua đời.

Riêng Hiền, cô bạn thân lâu năm của Linh thì còn bị chấn động mạnh tinh thần. Cô mở to mắt, nước cứ ứa tràn, môi bị cắn đến rách, tay bị nắm chặt đến tím tái, lạnh ngắt. 5 người, nghĩ về một người

"Linh Linh à! Mày chưa chết? Mày chưa chết đúng không? Đúng mà. Mày là Nguyên Linh hồn nhien vô tư, mạnh mẽ khoẻ khoắn lắm mà! Mày còn phải đi ăn kem với bọn tao nữa. Tao đang đến, xin mày hãy mở mắt đi. Làm ơn! Tao xin mày đấy Nguyên Linh! LÀM ƠN MỞ MẮT ĐI! BỌN TAO KHÔNG MUỐN MÀY NGỦ!"

...

Bệnh viện

...

- Linh, Linh nhi!

Chi hét lên, chạy vào ôm lấy người cô bạn nhỏ khóc tức tưởi.

My lặng người, ngã gục vào vòng tay Khang mà rơi lệ, miệng không ngừng trách bản thân không bảo vệ được bạn.

Khang ôm My, nước mắt khôg tự chủ được mà chậm rãi lăn trên gò má cậu.

Minh đứng chết trân bên giường bệnh. Nhìn cô bạn xinh đẹp mà lòng cậu đau lắm. Cậu không khóc. Cậu phải mạnh mẽ khi đứng bên Linh. Nhưng có che dấu mấy, nét đau xót vẫn hiện trên đôi mắt bạc của Minh.

Riêng Hiền...

Cô vẫn đứng ở cửa. Nước mắt vẫn cứ rơi. Máu môi vẫn tuôn như suối. Bàn tay vẫn tím tái.

Cơ thể nhỏ bé run lên từng hồi trước hình ảnh con bạn đang hiện lên trước mắt.

Căn phòng u buồn. Tiếng khóc của Huy, Hiền, ba mẹ cô, Chi, My, Minh...

Sự đau xót xé gan xé ruột của tất cả mọi người...

Và...

Sự ra đi thanh thản của một cô gái.

Lời của Linh văng vẳng bên tai Huy:

"Vậy em hi vọng anh sẽ đáp trả tình cảm của Hiền."

Lặng lẽ liếc nhìn thân hình nhỏ bé ở trước cửa, Huy nhủ thầm:

"Anh hứa..."

Một ngày u buồn trôi qua thật chậm.

Đám tang cô bé tên Linh. Không ai ngoài ba mẹ cô và những người bạn chí cốt.

Họ không khóc. Nước mắt, giờ không thể làm gì được. Chẳng thể nào đánh thức Linh. Họ nhìn cỗ quan tài được vùi dần dưới lớp đất mà không khỏi đau đớn.

"Chào mày, Nguyên Linh. Hẹn gặp lại."

Huy nhìn chỗ đất đã được lấp.

"Anh sẽ mãi ghi nhớ hình ảnh em! Anh hứa! Sẽ hạnh phúc!"

Lời hứa đó, mang lại sự bình thản cho cô gái nơi suối vàng và dù sớm, dù muộn, sẽ mang đến hạnh phúc cho một cô gái khác ở trần gian...

•1 năm sau•

Huy đã tỏ tình với Hiền và dần nảy sinh tình cảm với cô. Họ cùng xây bàn thờ cho Linh, cùng tôn trọng cô.

Ba mẹ Linh chuyển nhượng quyền điều hành tập đoàn cho Huy, chúc anh hạnh phúc rồi chuyển đến sống ở Hà Lan.

Bốn người bạn kia vẫn luôn sát cánh bên Huy và Hiền để cùng bảo cệ nhau.

Họ sẽ sống hạnh phúc. Cho Linh được yên nghỉ thanh thản nơi thiên đàng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.