Ngốc Quá Vợ À

Chương 1




Anh bước ngang qua cô và đến đứng ngay trước mặt bố mẹ cô.

- Con chào bố mẹ. Hôm nay con đến đón vợ về ạ!

- Ây dà Minh Huy à! Sao hôm nay con về trễ thế??

- Dạ! Con bị con hâm này đụng phải đó bố mẹ!!

Anh chỉ vào Linh làm cô tức đỏ mặt, còn bố mẹ thì cười đau bụng. Chuyện thằng hâm con hâm rõ cả rồi!!!

Ba cô nén cười nói to

- Minh Huy à! Là vợ con đó!

- Hả!!

Huy nhìn Linh với vẻ mặt “không thể tin nổi“. Làm vợ của Hoàng Minh Huy anh phải xinh đẹp kiều diễm hơn người ( mắt anh có vấn đề hở anh! người ta xinh đẹp ngời ngời đó cha), thông minh vô hạn ( sao anh biết chị ấy không thông minh hả! Có khi anh chưa bằng chị ấy đó! - Huy: kệ ta!) và đáng yêu nữa (tôi ghét anh!)

Anh nhìn Linh. Cô hơi thất vọng, hít một hơi cô đứng dậy cất tiếng:

- Bố, mẹ, con lên phòng trước. Huy, anh cứ từ từ nói chuyện với bố mẹ tôi.

Cô nói giọng rất lạnh làm Huy hoảng hồn. Anh cứ tưởng cô nghịch ngợm, trẻ con lắm hóa ra cũng có lạnh à. Anh thấy hơi có lỗi nên lúc nói chuyện mặt hơi hơi cúi.

Mãi đến lúc sau bố Linh mới nói:

- Huy à, con lên nói chuyện với Linh đi.

- Uh, phải đó con. Mỗi khi con bé giận hay buồn gì là nó toàn nói giọng lạnh như vậy thôi! - mẹ cô

- Vậy ạ? Thế con lên đây. Con xin lỗi vì làm cô ấy buồn ạ.

- Không sao con - bố mẹ cô - bố mẹ về nhà riêng đây. Chào con rể yêu!

- Con chào bố mẹ

Huy bước lên cầu thang tìm phòng Linh theo lời chỉ dẫn của mẹ cô. Anh gõ cửa, nói nhẹ nhàng:

- Nhóc à! Là anh đây!

- ...

- Em mở cửa cho tôi được không?

- ...

- Không trả lời là đồng ý nhé! Tôi tự mở đây.- Huy thấy hơi lo, không lẽ Linh giận quá rồi? Mà vợ giận rồi thì làm sao đây?

Huy mở cửa bước vào. Căn phòng toàn màu trắng. Trên chiếc giường trắng, Linh đang nằm ngủ yên. Anh ngồi bên cô. Anh thấy cô cũng rất xinh, rất cute, cũng ngố lắm, muốn cắn cho một phát. Nghĩ vậy, Huy đặt môi mình lên môi cô và hơi liếm láp, tham lam cắn nhẹ bờ môi mềm mại ấy.

Linh hơi hé mắt rồi cũng tỉnh hẳn. Trước mặt cô là gương mặt khá quen. Cô mở to mắt.

Huy bịt chặt tai lại. Anh cứ tưởng cô sẽ hét toáng lên. Nào ngờ, Linh búng nhẹ mũi Huy và cười tươi:

- Anh đừng lo! Em không hét đâu. Bỏ tay ra đi. Dù sao sáng nay em va phải anh, giờ coi như hòa nhé - Linh giơ bàn tay nhỏ xinh ra trước mặt Huy

Huy nhìn Linh mà ngây cả người. Anh thích cái biểu hiện đáng yêu này của cô nhóc. Linh rất khác những đứa con gái anh từng gặp. Không hề la mắng, chửi bới anh là đồ yêu râu xanh, mà lại nói rất nhẹ nhàng.

Thấy Huy không trả lời, cô lo lắng hỏi:

- Anh ổn không?

- A...anh ổn.

Bỗng Huy ôm Linh vào lòng, nói nhỏ:

- Anh.Xin.Lỗi.Nhóc.Nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.