Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 59: Sự thật sau một giấc ngủ




Khả Linh ôm má phải rồi quay đi, Ngọc Minh ngồi bệch xuống. Cô vừa tát ả ta sao? Quả thật cô không muốn, cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm vậy.-A...um...- Tiếng kêu khe khẽ của người nằm trên giường làm cô bưng tỉnh.

-Anh Minh... Anh...

Ngọc Minh hốt hoảng, rối rít nhấn vào cái nút đỏ phía đầu giường.

-Bác sĩ làm ơn lên phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng 3 gấp.

Ngọc Minh ngồi xuống, nét mặt của cô lộ rõ vẻ lo lắng. Phía ngoài, bác sĩ và y tá gấp rút chạy nhanh đến còn có cả bà Nhung, Ngọc Thiện, Ngọc Ký và nhóm Nhân.

Ngọc Minh thấy họ vào thì liền đứng dậy. Bác sĩ và y tá nhanh chóng vào việc của mình. Ngọc Minh đứng kế Gia Nghi, đôi tay cô nóng lên, mồ hôi cứ tuông ra. Nghi nắm chặt lấy tay cô để cô khỏi lo lắng. Sau khi khám xét thì ông bác sĩ lại nói với mọi người.

-Hiện tại cậu ấy đã tỉnh còn...như tôi đã nói với mọi người hôm trước.

Ông khẽ cúi chào rồi cùng y tá ra ngoài.

Quốc Minh nằm trên giường, hai mắt anh khẽ động đậy. Ngọc Minh lo lắng, cô vội ngồi xuống nắm tay anh.

Anh đưa tay còn lại áp lên trán, anh thấy hình ảnh của cô gái nào đó quay đi có vẻ rất tức giận và làm rơi một chiếc lắc xuống đất. Hơi thở của anh gấp gáp hơn, đầu của anh cứ đau nhứt liên tục như đang có một thứ gì đó đè lên đầu.

Mọi người cùng kéo đến giường, Quốc Minh từ từ mở đôi mắt ra. Anh giật tay mình ra khỏi tay cô rồi xoa xoa thái dương.

-Quốc Minh!- Nhân lay vai anh.

-Nước...tao cần nước.- Anh thều thào nói.

-Lấy nước nhanh đi- Nhân gọi Nghi.

-Ừ- Nghi gật đầu rồi chạy lại phía bàn rót nước vào ly cho anh.

-Đây nè.

Khắc Huy đỡ anh ngồi dậy dựa người vào tường. Huy lấy ly nước đưa cho anh.

Anh uống một ít nước rồi lại lấy tay xoa đầu mình.

-Minh mày nhớ tao là ai không?- Nhân hỏi anh.

-Mày là cái thằng nhoi nhất nhóm Thái Hiếu Nhân- Anh bực dọc nói.

-Còn tao- Huy chen vào.

-Mày giống thằng Nhân nhưng mày còn được cái xấu giả tạo nữa Triệu Khắc Huy.

-Ê tao nữa nè- Ngọc Ký gấp rút hỏi

-Mày là thằng hay tâm sự với tao, luôn sát cánh bên tao khi tao cần Đào Ngọc Ký.

-Chắc mày còn nhớ con này nữa đúng không?- Nhân chỉ vào Nghi.

-Nó là vợ mày Lâm Gia Nghi.

-Nè còn nhỏ vợ tao- Ngọc Ký kéo Khả Liên lại.

-Đó là Khả Liên mà, mày quen em ấy sao? Bộ em ấy hết thích thằng Huy rồi hả?

"Cái ông này, đào chuyện 1 năm trước ra làm chi vậy"_ Khả Liên mím môi.

-Minh chắc mày nhớ 2 em này phải không?- Gia Nghi chỉ tay về phía Ngọc Minh và Ngọc Anh.

-Um...không- Anh thẳng thừng nói ra.

Cả nhóm nhìn nhau rồi lại nhìn anh. Tại sao người quan trọng với anh như thế mà anh lại quên cơ chứ.

-Em xin phép ra ngoài- Ngọc Minh lạc giọng.

-Ngọc Minh em cần...chị đi với em không?- Nghi gọi cô.

-Đúng đó cậu cần tụi mình đi cùng không?- Khả Liên nắm lấy tay cô.

-Không! Không cần thế đâu. Mình đi một mình được.- Cô cười nhạt.

*Rầm...rầm*

Ngoài trời, sấm chớp ầm ầm, trời bắt đầu chuyển thành màu đen kịt. Chắc là trời sắp mưa đây.

-Thôi em muốn đi đâu thì nói để anh đưa đi.- Ngọc Ký ngăn cô lại.

-Em nói em muốn đi một mình mà- Cô hét lên rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Cô chạy vụt đi, hai bên má cô có thứ chất lỏng không màu mặn chát lăn dài xuống, mũi cô cũng bắt đầu cay cay.

Ai anh cũng nhớ ra nhưng sao duy nhất một mình cô là anh không nhớ? Anh thẳng thừng nói ra từ "không" mà chẳng biết có một người đang đau đến xé lòng.

Trời bắt đầu mưa, những giọt mưa nhỏ rồi dần dần lớn lên. Nước mắt cô hòa quyện với mưa, cũng tốt thôi! Như thế thì người ta không biết cô đang khóc, như thế thì người ta không biết cô đang yếu đuối.

Từng giọt nước thấm đẫm lên người của cô, chiếc áo trắng mỏng bám chặt vào người. Cả thân hình của cô cảm thấy lạnh buốt, cả người cô run lên. Chợt thấy mái hiên cô vội vàng nấp vào đó. Cô ngồi xuống, co rúm người lại. Đôi môi cô tím tái, hai mắt đỏ hoe, cô dựa đầu vào tường cả thân người đều run bần bật.

Phía xa cũng có một người chạy đến chính xát là con trai, dáng vẻ cao lớn, phong độ. Người đó cũng nấp vào mái hiên để trú mưa.

Cơ thể cô lạnh cóng. Bây giờ cô không thể nhìn rõ đó là ai, cô mở lời, thều thào nói với người kia.

-Bạn ơi! Bạn có áo khoác không?...Bạn có thể...cho tôi mượn không.- Nói rồi cô liền ngất đi.

-Ngọc Minh- Người đó hốt hoảng vội cởi áo khoác, khoác vào cho cô.

Ngoài trời cũng ngớt mưa chỉ còn lăm răm cơn mưa nhỏ. Người đó đưa tay lên trán cô xem xét.

-Sốt rồi, thiệt tình cậu làm gì mà phải ướt người như thế chứ?.

Người đó bế xốc cô lên rồi nhanh chân đưa cô đến một nơi nào đó.

...

-Khả Linh đâu?- Quốc Minh đặt ly nước xuống bàn.

-Khả...Khả Linh? Sao mày hỏi vậy?- Nhân lắp bắp.

-Tất nhiên, bộ tao không được biết bạn gái mình ở đâu à?- Anh cau mày.

-Bạn gái?- Cả nhóm đồng thanh.

Anh bực dọc nằm xuống, mấy đứa này nay bị gì không biết! Còn cô gái kia nữa, chẳng hiểu sao thấy cô ta buồn thì anh lại nhói trong tim. Cảm giác chẳng thoải mái một chút nào, càng thấy mình thêm bực tức.

Ngọc Ký chạy vào, vẻ mặt rất hối hả. Anh thở hồng hộc chẳng nói thành lời.

-Anh sao thế? Có chuyện gì à?- Khả Liên rót một ly nước mang đến cho anh.

Anh hớp một ngụm rồi nhăn mặt nói.

-Không liên lạc được với Minh Minh.

-Ngoài trời mưa to như thế thì một mình Ngọc Minh phải làm sao đây?- Ngọc Anh lo lắng.

Quốc Minh thấy khó chịu trong người, anh cứ thấp thỏm lăn lộn trên giường trong khi mọi người đang lo lắng, tìm mọi cách liên lạc với Ngọc Minh.

"Em yêu anh Đại Ngốc à"

"Anh đi chỗ khác chơi"

"Ý anh là sau này em mà không giận là không cưới chứ gì"

"Em hiểu rồi...em hiểu hết rồi...Em sẽ buông tay"

"Két...Rầm"

Quốc Minh bật người dậy, hơi thở của anh gấp rút hơn. Trên trán đều lấm tấm mồ hôi. Anh quệt tay lên trán rồi lại ôm đầu, hình ảnh cô gái nào đó cứ bám chặt lấy tâm trí anh.

Rốt cuộc cô ấy là ai...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.