Khả Linh bước vào trong biệt thự của Quốc Minh. Những gì sắp xảy ra sẽ là bước ngoặc lớn ngăn chặn Ngọc Minh và Quốc Minh ở bên nhau. Không chỉ làm quay đầu mà còn làm con cá lớn như thế phải-nhảy-đành-đạch nữa kìa. Khả Linh thừa biết bây giờ Quốc Minh đang làm gì, bây giờ chắc hẳn anh đang ở ban công hưởng thụ không khí trong lành. Cứ hưởng thụ đi! Cứ vui vẻ, thoải mái đi! Không lâu sau sẽ chẳng còn đâu.*Cạch*
Khả Linh mở cửa phòng của anh. Quả thật không sai, anh đang ở ban công. Hai tay cho vào túi dáng vẻ cao lớn, vững chãi của anh làm cho ả nhớ đến ngày xưa. Cái ngày chưa có sự xuất hiện của Ngọc Minh, cái ngày ả chưa phũ phàng buông ra 2 từ "chia tay".
Quốc Minh nghe tiếng cửa mở thì môi cong lên, anh nhẹ nói:
-Em đến rồi sao?
Không có một tiếng trả lời. Anh bật cười, nay còn im lặng như thế nữa chứ. Anh vẫn đứng đó, không quay đầu lại nhìn. Như đang chờ một cái gì đó.
Một vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Anh đặt lay của mình lên đôi tay kia. Nhưng quái lạ, tại sao nó không ấm áp? Tại sao anh không cảm nhận được người anh đang nghĩ đến?
Anh quay lại chưa kịp nhìn xem là ai thì một nụ hôn ập đến, anh cau mày khó chịu. Người kia vẫn ôm chặt lấy anh. Ả biết làm thế nào để anh phải ở yên không cử động được.
...
Ngọc Minh tung tăng trên đường, cô có ghé ngang siêu thị mua vài thứ để nấu cho anh. Không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ? Cô hi vọng không phải như những lần trước, cứ cuối tuần thì anh lại không có ở nhà.
Vừa đi cô vừa ngẫm nghĩ cho đến khi tới nhà anh. Cô mở cổng rồi đóng lại một cách cẩn thận, may là mấy anh vệ sĩ kia được anh cho thôi việc rồi chứ nếu không cô lại phải vào nhà anh một cách mất tự nhiên. Chẳng phải cô ghét bọn họ mà cô cứ cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình ấy chứ.
Ngọc Minh nhìn giỏ đồ trên tay rồi nhìn lên nhà anh. Thật không may, một cảnh tượng ập vào mắt cô làm cô như hóa đá.
*Bịch*
Cái giỏ trên tay rơi xuống, những thứ trong đó đổ hết ra ngoài. Ngọc Minh không tin vào mắt mình, cô vội chạy ra ngoài và đóng cổng lại, vì lực mạnh nên đã phát ra một tiếng "rầm" rất lớn.
Quốc Minh giật mình, anh vừa thấy Khả Linh thì đẩy nhanh ra khỏi người và nhìn xuống dưới, trước mắt anh là thân ảnh quen thuộc đang chạy vụt đi có vẻ như...đang khóc.
Anh nhìn Khả Linh bằng ánh mắt cay nghiệt nhất rồi chạy thật nhanh xuống dưới theo Ngọc Minh.
Ả nhìn theo anh rồi khẽ nhếch môi.
-Game starts!
...
Quốc Minh chạy theo cô ra đến đoạn đường lớn. Anh vội kéo cô lại với một lực vừa đủ.
-Em nghe anh nói đi! Đó chỉ là hiểu lầm thôi.
Ngọc Minh lắc lắc đầu, hai mi mắt cô đỏ hoe và bắt đầu sưng húp lên.
-Anh còn nói gì nữa? Em thấy hết rồi, không cần anh phải kể lại hai người vừa làm gì với nhau đâu.
-Em đang nói gì thế hả? Sao lại không tin anh chứ?- Anh càng siếc chặt cổ tay cô hơn.
-A...đau...- Ngọc Minh cau mày, anh thấy vậy thì thả lỏng ra một chút- Em biết người sau không bao giờ bằng người trước hết, cho nên anh về đi!
-Em nhất định phải tin anh, chỉ là anh hiểu lầm tưởng đó là em.
-Anh tưởng đó là em hả? Anh luôn cảm nhận rất tốt mà nhưng bây giờ anh lại dùng từ "tưởng" có quá vô lý không?
Đúng! Anh cảm nhận rất tốt nhưng nay anh lại không hề cảm nhận được đó là ai.
-Anh không trả lời? Em nói đúng rồi phải không? Anh không cảm nhận được...là vì trong tim anh vẫn còn người đó, vì cảm xúc của anh vẫn còn...vì em chỉ là người đến sau, lắp đầy cái khoảng trống đó. Che lấp đi những gì anh thiếu. Em và Khả Linh cũng như nước trong ly, đổ đi rồi thì không thể lấy lại được. Nhưng em là nguồn nước mới để cái ly đó chẳng cô đơn, có gì bằng những thứ lúc ban đầu hả anh? Em hiểu rồi...em hiểu hết rồi! Em sẽ buông tay!
Nói rồi cô liền nớ lỏng tay mình ra, đưa tay lên lau nước mắt, cô khẽ cười. Ai bảo cô là người đến sau.
Quốc Minh hóa đá tại chỗ, anh không nghĩ sẽ có ngày này. Anh muốn anh và cô sẽ mãi như thế, được ở bên nhau, nắm lấy tay nhau đi hết đoạn đường đời. Hạnh phúc của anh đơn giản lắm, chỉ cần thấy cô cười, chỉ cần cô như con sáo líu lo bên cạnh anh cả ngày mà sao lại không được. Bỗng một bóng dáng chạy vụt qua mặt anh, Ngọc Minh đang lao mình băng qua đường lộ.
*Tiin...tiin...*
Tiếng còi xe vang lên làm anh bừng tỉnh, chính xác là tiếng của chiếc xe tải lớn. Anh vội nhìn ra vừa thấy Ngọc Minh đang giữa ranh giới sống-chết thì anh liền lao ra đó.
*Két...Rầm...*
Tiếng thắng của phanh xe và tiếng va chạm chói tai vang lên cùng một lúc. Ngọc Minh bị đẩy sang một bên, toàn thân đều xay xát, ngay khóe môi còn rỉ máu. Cô đưa tay ôm lấy đầu rồi nhìn xung quanh, đột nhiên cô thấy ai đang nằm bất động trước đầu xe tải lớn. Nhận ra đó là Quốc Minh thì cô ngay tức khắc chạy đến.
-Anh Minh...anh đừng làm em sợ mà. Anh không sao đúng không? Anh vẫn bình yên đúng không? Làm ơn trả lời em đi.
Nước mắt cô giàn giụa, ôm lấy đầu anh cô thét lên.
-Em...có tin...anh không?- Anh khó nhọc nói.
-Tin...em tin anh...em tin anh...- Cô ôm lấy anh rồi khóc nấc lên.
-Đừng khóc...em biết...em khóc xấu...lắm không?- Anh đưa tay áp vào má cô.
-Em không khóc...em không khóc nữa. Anh làm ơn...đừng có mệnh hệ gì nha.
Anh khẽ cười ghì chặt đầu cô xuống, hôn lên đôi môi nhỏ xinh kia.
-Ở đó...anh sẽ...rất nhớ em...
-Anh không được nói như thế, anh phải ở lại với em. Em không cho anh đi, không cho anh đi đâu mà.
Nước mắt cô lại chảy dài xuống, mọi người đi đường đều kéo lại xem. Ai cũng chỉ trỏ, xì xầm bàn tán.
Quốc Minh cười rồi hai mắt anh từ từ nhắm lại, tay anh rơi xuống, không còn ở bên má cô nữa, Ngọc Minh ôm chặt lấy anh và hét lên.
-Không! Em không cho anh đi, Lý Quốc Minh, em hận anh...em hận anh! Tại sao anh bỏ em một mình như thế chứ? Mọi người làm ơn có ai giúp tôi không? Gọi cấp cứu giùm tôi đi...cứu bạn trai tôi với. Đừng để anh ấy chết mà...
...
Ngọc Minh ngồi trước cửa phòng cấp cứu, cô cứ nức nở khóc mặc dù xung quanh có người thân, bạn bè an ủi.
-Cậu đừng khóc nữa!- Khả Liên nắm lấy tay cô.
-Cậu nín đi mà- Ngọc Anh ngồi kế bên cô lau đi hai hàng nước mắt.
-Em đừng khóc, thằng Minh phước lớn mạng lớn, nó không sao đâu!- Gia Nghi xoa làn tóc đang rối tung của cô.
-Do em, tất cả là lỗi của em...nếu em tin anh ấy thì không có cớ sự này...nếu em không kích động chạy đi thì anh Minh không phải vào trong đó. Tất cả đều do em, do em hết.- Ngọc Minh tự trách bản thân, giày vò chính mình.
-Em ngốc lắm! Người đáng trách là người bắt nguồn sự việc này. Khả Linh bày ra thì cô ta là người có lỗi, em chỉ là người bị hại thôi.- Gia Nghi ôm lấy cô, con bé này sao thích nhận lỗi về phía mình chứ.
Phía đối diện, Hiếu Nhân và Khắc Huy người đứng người ngồi, dựa vào bức tường lạnh lẽo. Ở xa xa ông Hào, bà Nhung, Ngọc Thiện và Ngọc Ký chạy đến.
-Con gái!- Bà Nhung ôm cô vào lòng- Con có sao không?
-Con không sao chỉ là xay xát nhẹ thôi.
-Còn Quốc Minh, Quốc Minh có sao không?
Cô không trả lời bà, chỉ vươn ánh mắt đau thương nhìn vào cửa phòng cấp cứu.
-Anh Thiện, anh gọi cho bác Nhất Phàm đi- Ngọc Anh gọi Ngọc Thiện.
-Không được, ba mà biết là không ai được yên đâu...kể cả Ngọc Minh- Anh nhìn Ngọc Anh rồi nhìn em gái mình.
-Đáng sợ thế sao ạ?- Khả Liên trừng mắt ngạc nhiên.
-Anh rất hiểu ba, Quốc Minh là kết quả tình yêu của ba và mẹ Lan Nữ. Cho nên ông sẽ bất chấp tất cả nếu như Quốc Minh có mệnh hệ gì.
Ngọc Thiện vừa nói xong thì cửa phòng cấp cứu sáng đèn xanh. Ông bác sĩ bước ra, Ngọc Minh vội vàng chạy đến nắm lấy tay bác sĩ già.
-Anh Minh không sao chứ ạ? Anh ấy có làm sao không bác?
-Cậu ấy đang mất khá nhiều máu và do chấn thương ở vùng đầu nên cần phẫu thuật gấp, cơ hội tỉnh lại sẽ cao nhưng có thể cậu ta sẽ tạm thời quên những ký ức gần đây. Mong mọi người hãy chuẩn bị tâm lý.
Ông bác sĩ quay đi. Ngọc Minh nghe thế liền ngã quỵ xuống nền gạch lạnh buốt. Anh sẽ quên những ký ức gần đây, có lẽ là anh sẽ quên đi cô. Quên đi những ngày tháng anh và cô bên nhau, quên lãng cả việc hai người họ đã hứa với nhau những gì.
Ngọc Minh khóc nấc lên từng hồi. Tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt xót xa. Nghi ngồi xuống ôm lấy vai cô.
-Em bình tĩnh lại đi. Nó chỉ là tạm thời thôi mà. Nhất định nó sẽ nhớ ra em.
Cô tựa đầu vào ngực Nghi, giọng nói khó nhọc, lí nhí.
-Anh ấy quên em rồi!
-Ơ Ngọc Minh...Ngọc Minh...
Gia Nghi nhìn những người còn lại.
-Ngọc Minh...ngất rồi...