Chương 90
Thời gian nghỉ tết một tháng, trong sự mơ mơ hồ hồ đã kết thúc rất nhanh, đảo mắt đã tới tết nguyên tiêu rồi.
Hội đèn lồng năm nay còn náo nhiệt hơn cả năm trước, toàn bộ đèn lồng làm bằng giấy dán trong cung đã biến thành đèn lồng thủy tinh, treo đầy các con đường của mỗi cung.
Xa xa nhìn lại, Tử Cấm thành loáng thoáng như Bất Dạ thành.
Dân gian thì không được xa xỉ như vậy, tuy công bộ mở không ít xưởng thủy tinh, nhưng sản lượng cuối cùng vẫn có hạn, trong thời gian ngắn còn không có cách nào chiếu cố đến nhu cầu bách tính nghèo hàn.
Trang Minh Tâm hào phóng mua mười sáu cái đèn lồng thủy tinh, cho người treo trên hí đài ở ngoài Đông Hoa Môn.
Bách tính nghe tin chạy tới, biến hí đài thành nước chảy không lọt.
Ban đêm sau khi đế hậu ăn tết đoàn viên với thái hậu xong, lại dẫn theo Niên Ca Nhi thưởng thức đèn lồng trong cung một phen, lúc này mới leo lên thành lầu cùng vui với dân.
Sau một hồi trống, Dục Cảnh đế toàn thân mặc long bào vàng sáng rực dắt tay Trang Minh Tâm cũng mặc phượng bào màu vàng sáng rực giống vậy trên người, chậm rãi xuất hiện ở trên cổng thành.
Bách tính lập tức quỳ sụp xuống đất, hô vang: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên tuế, thiên tuế, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Một tiếng vạn tuế, sáu tiếng thiên tuế.
Dục Cảnh đế: “…”
Dù biết là danh vọng của Trang Minh Tâm đang cao trong dân gian, nhưng bách tính lại giống như là bên trọng bên khinh ngay trước mặt hắn như vậy, cũng quá là trắng trợn đi mà!
Trang Minh Tâm nhếch môi khẽ cười, đợi dân chúng đứng dậy xong, nàng giơ tay lên, phất phất tay xuống bên dưới.
Bách tính lập tức kích động nhảy nhót, không hẹn mà lại cùng quỳ xuống, lần nữa hô vang: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên tuế thiên tuế thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Dục Cảnh đế nghiến răng.
Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật, vội vàng thu tay lại.
Trời đất chứng giám, nàng chỉ là muốn chào hỏi với bách tính mà thôi, ai có thể ngờ lại lại làm cho bọn họ quỳ xuống lần nữa chứ.
Tuy đã lên làm hoàng hậu gần hai năm rồi, nhưng nàng vẫn không có thói quen người khác cứ hở một chút là lại quỳ xuống với nàng.
Nàng khẽ lắc lắc bàn tay đang nắm tay mình của Dục Cảnh đế, nói nhỏ: “Hoàng thượng, mau để cho Giáo Phường Ti bắt đầu biểu diễn ca múa theo thông lệ đi.”
Tết nguyên tiêu, sau khi đế hậu chung vui với dân xong, Giáo Phường Ti biểu diễn ca múa chính là thông lệ.
Nhưng năm nay dưới sự chủ trương của Trang Minh Tâm, còn dạy thêm Giáo Phường Ti cả hát “kịch nói” sở trường nữa.
Diễn toàn bộ vở kịch là không thể nào, chỉ chọn ra mấy phân đoạn cao trào trong mấy vở kịch đang nổi đương thời để diễn một màn thôi, cũng coi như là tuyên truyền trá hình giúp đại kịch viện của Giáo Phường Ti.
Vì thế nàng còn có ý cho người đào mấy cái hố lớn ở dưới đáy, rồi chôn lấp mười mấy cái bể chứa nước, làm dụng cụ khuếch đại âm thanh thô sơ.
Bởi vì thời gian lâu hơn ngày thường nên Cao Xảo đã cho người dọn ra một tọa tháp.
Hai người đế hậu vừa ngồi lên tọa tháp, cung nhân đã vội vàng đặt lò sưởi chân ở dưới chân bọn họ, cũng dâng lên lò sưởi tay.
Trang Minh Tâm mặc áo bông và váy da trên người, bên ngoài khoác áo choàng có mũ bằng lông chồn màu vàng sáng rực được thêu hình phượng hoàng ở bên ngoài, dưới chân có lò sưởi chân, trong tay ôm lò sưởi tay, vậy mà vẫn run lên trong gió rét của tháng giêng như một đóa hoa trắng nhỏ mong manh.
Nàng run lập cập nói: “Theo thần thiếp thấy, tại sao lại cứ phải đánh nhau với Man tộc, đáng lẽ ra nên khai thông giao dịch với bọn họ, dùng lương thực, lá trà và vải vóc đổi thành lông cừu của bọn họ. Có lương thực, lá trà và vải vóc, Man tộc đã có điều kiện sống cơ bản, cũng sẽ không có ý chí chiến đấu mà đi cướp bóc Đại Tề nữa.”
Kịch nói ở trên hí đài bên dưới Dục Cảnh đế chưa từng được xem, hắn đang lắng tai nghe lời kịch, nghe vậy cau mày nói: “Mang lương thực, lá trà và vải vóc để đổi thành lông cừu của Man tộc? Nàng điên rồi phải không? Lông cừu không thể ăn cũng chẳng thể uống, lấy để làm cái gì chứ?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp đã bao giờ buôn bán lỗ vốn chưa? Lông cừu có rất nhiều công dụng đó.”
Nếu bàn về giữ ấm, dưới điều kiện đang không có trang phục lông vũ, vẫn là áo lông cừu và quần lông cừu mặc bên trong để giữ ấm tốt nhất, hơn nữa còn nhẹ hơn.
Lông cừu dễ dàng dệt thành sợi được, dùng lông cừu đan thành áo lông cừu mặc bên trong cũng không có gì khó khăn cả, kiếp trước áo len và quần len của nàng cũng đều là do mẹ tự tay làm cho.
Vì để theo đuổi nam thần mà nàng đã nghiêm túc học đan áo len, quần len, khăn quàng và găng tay.
Học thì học được, cũng đã đan được ra, nhưng không đợi nàng có dũng khí tặng cho nam thần thì nam thần và hoa khôi của trường đã về bên nhau rồi.
Thật đúng là một câu chuyện bi thương.
Cũng là lịch sử đen tối mà Trang Minh Tâm không muốn hồi tưởng lại, nếu như không phải lúc này sắp bị lạnh đến ngu thì nàng cũng sẽ không đề cập chuyện này.
Vừa nghe nàng nói như vậy, nhất thời Dục Cảnh đế thấy hứng thú, sau khi chung vui với dân kết thúc, trở lại cung Khôn Ninh xong, vội vàng kéo nàng nói tỉ mỉ.
Trang Minh Tâm cười nói: “Lông cừu thật sự có thể dệt thành sợi len, dùng để đan thành áo len giữ ấm, quần len, khăn quàng, bao tay và những thứ tất và quần áo vân vân, còn ấm áp và nhẹ hơn cả áo bông.”
Dừng lại một chút, nàng lại cười nói: “Nữ tử mà học được những kỹ năng này, để nhà mình mặc không nói, còn có thể kiếm thêm chút tiền bạc sống qua ngày, cũng coi như là chuyện tốt.”
Dục Cảnh đế kích động đứng phắt dậy, bắt lấy tay nàng, không thể tin nói: “Lông cừu quả thật là hữu dụng như vậy sao?”
Cũng khó trách hắn lại kích động, nếu như lông cừu quả thật hữu dụng lớn như vậy, Đại Tề dùng lương thực, lá trà và vải vóc để trao đổi với lông cừu mà trong mắt họ chẳng đáng một đồng nào, vậy thì có lẽ chiến tranh kéo dài mấy trăm năm giữa Đại Tề và Man tộc thực sự có thể ngừng từ đó.
Đây đúng là công đức lớn chân chính công ở thiên thu, lưu danh sử sách!
Trang Minh Tâm cười nói: “Lát nữa người cho người vơ vét ra mấy rổ lông cừu cho thần thiếp, thần thiếp sẽ biểu diễn một phen cho người.”
Chuyện này dính dáng đến Man tộc, cho dù Dục Cảnh đế có tín nhiệm mù quáng với nàng đi chăng nữa thì cũng phải thuyết phục được triều thần thì mới được.
Mà muốn thuyết phục những đại thần phái bảo thủ kia, nếu như không có vật thật ngay trước mắt, chỉ sợ là rất khó để khiến bọn họ nhả ra.
Dục Cảnh đế vội vàng đáp ứng ngay lập tức: “Được, ngày mai trẫm sẽ kêu người đi vơ vét.”
Sau đó hắn lại ngồi về trên noãn kháng, kéo Trang Minh Tâm vào trong ngực, để cho nàng ngồi lên đùi mình, có chút ghen tị nói: “Nếu như chuyện này mà thành, danh vọng của Tử Đồng ở dân gian lại cao thêm mấy phần rồi.”
Trang Minh Tâm liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Vậy thì rất tốt mà, như vậy nếu có ngày nào đó hoàng thượng để mắt đến những tiểu yêu tinh khác, cũng sẽ không dám mạo hiểm sơ suất lớn với thiên hạ mà phế hậu.”
Dục Cảnh đế bị nàng dỗ cười lên, buồn cười nói: “Tiểu yêu tinh nào có thể xinh đẹp, thông minh và có võ nghệ như Tử Đồng chứ?”
Suy nghĩ một chút, lại hừ nói: “Đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư của nàng, nếu như trẫm mà dám hai lòng với nàng, nàng nhất định sẽ tìm cách lặng lẽ không tiếng động mà giết chết trẫm, sau đó cho Niên Ca Nhi lên ngồi, tự mình làm hoàng thái hậu buông rèm chấp chính.”
Trang Minh Tâm: “…”
Tâm tư của nàng có rõ ràng như vậy sao?
Xem ra là kỹ năng diễn xuất của nàng vẫn chưa đủ, phải rèn luyện thêm rồi.
Nàng vội vàng nói láo: “Hoàng thượng nói đi đâu vậy, người là trời của thần thiếp, là đất của thần thiếp, có cho thần thiếp mười lá gan thần thiếp cũng không dám có lòng vượt khuôn phép với hoàng thượng.”
Dục Cảnh đế hừ một tiếng: “Nàng đừng có ngụy biện.”
Nếu như đã bị nhìn thấu, Trang Minh Tâm cũng lười đóng kịch, nàng mắt lạnh nhìn hắn, hừ nói: “Người cũng đã biết tâm tư của thần thiếp rồi, vậy mà còn dám để cho thần thiếp hạ sinh hoàng tử, lên làm hoàng hậu sao? Chuyện này há chẳng phải đang đùa với lửa hả?”
Khóe miệng Dục Cảnh đế giật giật, xem kìa, quả nhiên là nàng có tâm tư này, thử một lần dò xét là đã lòi ra rồi.
Hắn tức giận nói: “Trẫm móc tim móc phổi ra với nàng, hoàn toàn không sợ chuyện này, nhưng nàng đúng là quá không có lương tâm, lại thật sự có ý nghĩ một khi trẫm có hai lòng liền giết chết trẫm.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Quân vừa vô tình ta liền bỏ, nhưng mà thần thiếp là hoàng hậu, không thể bỏ hoàng thượng được, cũng không có ý định để bản thân bị bỏ, làm cho Niên Ca Nhi bị phế thái tử, cho nên…”
“A, hóa ra nàng còn là vô cùng bất đắc dĩ nữa đó.”
Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, ôm nàng thật chặt, chỉ hận không thể dung hợp nàng vào trong người mình, không biết làm sao thở dài nói: “Thôi vậy, nói những thứ này làm gì, dù sao đời này trẫm cũng sẽ không có lỗi với nàng, chỉ mong nàng có chút lương tâm, đừng bởi vì ghét bỏ trẫm mà hạ sát thủ với trẫm là được.”
Trang Minh Tâm bật cười, tình chân ý thật nói: “Yên tâm đi, nếu như người không phụ thần thiếp, thần thiếp sẽ sống chết có nhau.”