Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 89




Chương 89

Lương tần lo lắng bất an mấy ngày, rất sợ chuyện mình bị Ninh vương chòng ghẹo lộ tẩy, ngay cả di thư để lại cho mẫu thân cũng viết xong rồi.

Ai ngờ người trong cung đều bận rộn vì chuyện ngày tết, hoàn toàn không có ai để ý tới nàng ta cả.

Nàng ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng từ đó lại càng thêm ít giao du với bên ngoài, trừ mỗi ngày đến thỉnh an Trang Minh Tâm ở cung Khôn Ninh, với cả mùng một, mười lăm đi cùng với những phi tần khác đến thỉnh an Trịnh thái hậu ở Từ Ninh cung ra, những thời điểm khác đều không chịu bước ra khỏi cửa cung Thừa Càn nửa bước.

Bởi vì cảm kích Trang Minh Tâm hôm đó đã xuất hiện ở Ngự Hoa Viên, vậy nên nàng ta mới có thể tránh được một kiếp, nàng ta đã cố ý làm một cái mũ đầu hổ và một đôi giày đầu hổ cho Niên Ca Nhi, nhờ Dụ tần ở cùng một cung với nàng ta đưa đến giúp.

Trang Minh Tâm cầm mũ đầu hổ kia lên nhìn một chút, lại xách một chiếc giày đầu hổ lên quan sát một phen, cười nói: “Đồ của Lương tần muội muội thật là đẹp, có được thứ tốt của nàng ta rồi.”

Đáng thương thay, Niên Ca Nhi lớn như vậy rồi mà còn chưa từng được đội mũ đầu hổ, cũng chưa từng đi giày đầu hổ đâu.

Dụ tần viết lên giấy trong cuốn sổ: “Con người Lương tần tỷ tỷ không tệ, chỉ là không thích giao thiệp, bình thường cũng không chịu ra ngoài.”

Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, đây cũng không phải là không thích giao thiệp, mà rõ ràng là bị Ninh vương dọa cho sợ vỡ mật rồi.

Ninh vương đã bị Dục Cảnh đế cảnh cáo, cũng đã ra lệnh cho hắn ta không được phép bước nửa bước vào địa giới cung Đông, Tây Lục, từ nay về sau Lương tần có thể an toàn, rất không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy.

Nhưng những lời này không có cách nào nói thẳng ra, chỉ có thể dựa vào Lương tần tự mình từ từ tìm ra chân tướng thôi.

Trang Minh Tâm phân phó Thôi Kiều một câu: “Lấy hai cuộn xuân đoạn ra, cho người đưa đến chỗ Lương tần, nói bổn cung cảm tạ nàng ta đã phí tâm nhớ đến thái tử.”

Thôi Kiều lên tiếng đáp lại.

Du tần nhếch môi khẽ cười, viết: “Nương nương luôn luôn khách khí như vậy, không chịu chiếm lợi của người ngoài.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Cũng không dễ dàng gì, bổn cung có thừa sức, cũng nên giúp đỡ chư vị muội muội.”

Du tần nhanh chóng viết: “Nương nương thiện tâm, có người đứng đầu hậu cung như vậy là chúng thần thiếp có phúc.”

Trang Minh Tâm cười một tiếng, là may mắn hay là bất hạnh cũng khó mà nói được.

Người làm hoàng hậu như nàng đối xử cũng có chút rộng lượng với người ngoài, đối với chúng phi tần thì yêu cầu thấp vô cùng, chỉ cần các nàng ta không phạm vào nàng, vậy thì tùy bọn họ muốn làm gì thì làm, nàng cũng không thèm để ý.

Nàng cũng chưa bao giờ chấp nhận cho người khác khấu trừ phân lệ của các nàng ta, thậm chí còn thường xuyên lấy đồ trong kho riêng ra bù vào cho các nàng ta.

Cho nên chúng phi tần, bất luận là phân vị cao hay thấp đều sống tương đối dễ chịu.

Nhưng mặc dù có ngàn tốt vạn tốt đi chăng nữa, thì lại có điểm không tốt chí mạng đó là tiêu phòng độc sủng.

Có sự tồn tại của nàng, phi tần trong toàn bộ hậu cung không được một chút ân sủng nào, tuổi trẻ mà phải sống như là góa phụ.

Có một bộ phận phi tần, thí dụ như là Vệ hiền phi, thục phi và Dụ tần, hoặc là nữ tử đã có đầy đủ mọi thứ, hoặc là vô vọng với ân sủng, tất nhiên sẽ cảm thấy có hoàng hậu như nàng là chuyện may mắn.

Nhưng đối với những phi tần khác có hùng tâm tráng chí mà nói, có một hoàng hậu bá đạo không thể dung nạp người khác như nàng thì chỉ sợ là bất hạnh.

Nhưng điều này cũng chẳng quan trọng, nàng cũng không sống vì những phi tần này, quan tâm các nàng ta nghĩ như thế nào để làm gì chứ?

Chớp mắt năm mới đã tới rồi.

Chạng vạng tối, sau khi tiễn những nội, ngoại mệnh phụ tiến cung để chúc mừng xong, Trang Minh Tâm phân phó phòng bếp nhỏ làm một bàn thức ăn, cũng nướng một cái bánh kem hai tầng.

Nàng muốn ăn sinh nhật Niên Ca Nhi với Dục Cảnh đế.

Thức ăn vừa mới được đưa lên bàn, Lý Liên Ưng liền vội vã chạy tới bẩm báo, nói liễn giá của Trịnh thái hậu đến cửa cung Khôn Ninh rồi.

Trang Minh Tâm vội vàng khoác thêm áo choàng có mũ, đi ra ngoài nghênh tiếp.

Trịnh thái hậu dựa tay lên tay Chúc Tâm, đi xuống từ phượng liễn, cười nói với Trang Minh Tâm: “Nghe nói các ngươi tổ chức sinh nhật cho Niên Ca Nhi, ai không không mời mà tới, hoàng hậu có hoan nghênh không vậy?”

Trang Minh Tâm quỳ xuống hành lễ, cười nói: “Mẫu hậu nói gì vậy, người có thể tới, thần thiếp đúng là thụ sủng nhược kinh.”

Dừng lại một chút, nàng lại cười xòa nói: “Lẽ ra, vốn nên là thần thiếp tự mình đến Từ Ninh cung mời mẫu hậu tới dự sinh nhật, chỉ là trong cung không thể tổ chức sinh nhật cho tiểu hài tử, sợ tiểu hài tử phúc mỏng không chịu nổi, cho nên thần thiếp không dám tổ chức lớn, chỉ muốn ăn bữa cơm đạm bạc với hoàng thượng và Niên Ca Nhi thôi, lát nữa cắt bánh sinh nhật xong là có thể lừa gạt được rồi, vì vậy nên không dám quấy rầy mẫu hậu…”

Nói xong, nàng còn tiến lên đỡ Trịnh thái hậu, cùng nhau đi tới minh gian.

Trịnh thái hậu dựa theo những lời Trang Minh Tâm nói, tiếp lời: “Ai gia cũng không phải là tới dự sinh nhật của người ngoài, mà là tới ăn bữa cơm đạm bạc với nhi tử, nhi tức và tôn nhi mà thôi, cũng chẳng cần phải huy động nhân lực.”

Trang Minh Tâm thấy Trịnh thái hậu nói theo mình như vậy, nụ cười trên mặt cũng thật lòng hơn không ít, mới vừa bước vào đông thứ gian đã gọi Niên Ca Nhi: “Niên Ca Nhi, hoàng tổ mẫu của con tới này, mau tới chào người đi.”

Niên Ca Nhi đang ngồi trên ghế thái sư ở phía đông lắc lư chân, nghe vậy lập tức trượt từ trên ghế thái sư xuống, chắp tay hành lễ hết sức tiêu chuẩn.

Sau đó nói giòn giã: “Tôn nhi ra mắt hoàng tổ mẫu.”

Trịnh thái hậu tiến lên mấy bước, ngồi xổm xuống, kéo Niên Ca Nhi vào trong ngực, xoa xoa khuôn mặt của thằng bé, cười nói: “Hảo tôn nhi của tổ mẫu, thật là ngoan.”

Dục Cảnh đế đang dựa nghiêng người trên noãn kháng đọc thoại bản cũng vội vàng đứng lên hành lễ: “Thỉnh an mẫu hậu.”

Trịnh thái hậu nhìn nhi tử với vẻ ghét bỏ, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt lên người Niên Ca Nhi đáng yêu trắng trẻo lần nữa.

Dục Cảnh đế: “…”

Niên Ca Nhi quả nhiên là một con quỷ đòi nợ mà, có thằng bé ở đây, hoàng hậu và mẫu hậu đều không yêu thích hắn như trước nữa.

Hắn không kiềm chế được mà nhìn Niên Ca Nhi với vẻ ghét bỏ.

Sau đó bị Trịnh thái hậu bắt dính được: “Ánh mắt của con như vậy là sao hả?”

Dục Cảnh đế vội nói: “Mẫu hậu mau ngồi xuống đi, chúng ta nhanh chóng dùng bữa, nếu không một lát nữa thức ăn sẽ lạnh hết đó.”

Mùng một đầu năm, lại là ngày lành của Niên Ca Nhi, Trịnh thái hậu cũng không muốn khiển trách làm mất hứng, liền chỉ “Hừ” một tiếng, sau đó dắt tay Niên Ca Nhi, đi về phía bàn ăn.

Trang Minh Tâm lấy khăn che miệng cười trộm, lại bị Dục Cảnh đế tóm được.

Hắn đi ngang qua bên người nàng, bỏ lại câu: “Lát nữa xem trẫm làm sao chỉnh đốn nàng.” Sau đó bước nhanh về phía bàn ăn.

Trang Minh Tâm: “…”

Mẫu tử hai người đánh lôi đài, sao lại liên lụy đến người ngoài cuộc như nàng chứ?

Cái gì mà cười trên sự đau khổ của người khác, quả nhiên đều không thể chấp nhận được.

Bàn thức ăn hôm nay vô cùng phong phú, không chỉ có những món cũ như cá nướng, gà trống hầm và củ cải hầm nầm bò, mà còn có món thịt kho tàu, ngoài nồi thịt còn có những món mới như bún thịt lợn và cơm niêu.

Trịnh thái hậu cười nói: “Khó trách đám người Di quý phi cứ rảnh rỗi là muốn tới chỗ này của hoàng hậu nương nương ăn cơm chùa, những món ăn mà phòng bếp nhỏ của cung Khôn Ninh làm ra quả thật là có chút độc đáo.”

Nới tới chỗ này, Dục Cảnh đế liền có phần phê bình kín đáo: “Các nàng ta đúng là không tiến tới gì cả, không đốc thúc phòng bếp nhỏ của mình nghiên cứu ra các món mới đi, chỉ biết đi đường tắt, rảnh rỗi là chạy tới cung Khôn Ninh ăn cơm chùa, đúng là da mặt thật dày mà.”

Hơn nữa, da mặt những người kia lại càng lúc càng dày, thường ngày hắn chỉ cần hơi có chút ám chỉ là các nàng ta liền không ngừng vội vàng cáo lui.

Bây giờ trái lại tốt rồi, bất kể là hắn công khai ám chỉ thì đều ngồi ỳ tại chỗ không chịu đi.

Nếu như hắn muốn phát tác, Trang Minh Tâm lại cứ nhảy ra che chở các nàng ta, thật đúng là làm người ta tức chết mà.

Trịnh thái hậu bật cười: “Chuyện này cũng không thể trách các nàng ta được, trù tử tầm thường, hai ba năm cũng chưa chắc là có thể nghiên cứu ra một món ăn mới, không thể nào so sánh được với hoàng hậu chỉ cần động não một chút là lại ra một ý tưởng mới được.”

Dục Cảnh đế không còn gì để nói, đây là điểm chính sao? Nghiên cứu không ra được món mới thì không gấp, điểm chính là các nàng ta hoàn toàn mặt dày chạy tới cung Khôn Ninh ăn chùa uống chùa!

Đối với điểm này, Trịnh thái hậu chỉ coi như không nhìn ra.

Dẫu sao ngày cả thái hậu như bà ta mà cũng chạy tới ăn chùa uống chùa rồi, bà ta lấy đâu ra lập trường để quản những phi tần ăn chùa uống chùa khác chứ?

Trang Minh Tâm khiêm tốn nói: “Mẫu hậu quá khen rồi.”

Dục Cảnh đế tức giận trừng nàng.

Trang Minh Tâm cười nói: “Hôm nay món mới phong phú, không bằng thần thiếp cho người mở hũ bia trợ hứng?”

Dục Cảnh đế lập tức quên cả tức giận, vỗ tay nói: “Hay.”

Làm bia vất vả, năm ngoái làm thử đã thất bại, năm nay cuối cùng cũng đã thành công, nhưng số lượng có hạn, chỉ khi ăn nướng vào mùa hè thì nàng mới chịu lấy ra.

Dù là như vậy, nhưng số còn dư lại cũng không nhiều lắm.

Còn tưởng rằng phải đến sinh nhật sang năm của nàng thì nàng mới chịu lấy ra, không ngờ là hôm nay lại rộng lượng như vậy.

Không lâu sau, hai người Cốc Vũ và Lập Hạ hợp lực mang một vò bia vào.

Dục Cảnh đế vội vàng la lên: “Mau múc một bát cho trẫm.”

Sau đó lập tức bị Trang Minh Tâm chặn lại: “Mới lấy từ hầm rượu ra ngoài, bia vẫn còn lạnh như băng, cứ uống như vậy thì bụng có thể thoải mái sao? Đợi thần thiếp cho người hâm nóng lại rồi người lại uống cũng không muộn.”

Bia không giống với rượu, có bọt khí, tất nhiên không thể hâm quá nóng, nhưng hơi hơ một chút để cho bia ấm lên là được.

Kiếp trước khi uống bia vào mùa đông, nàng cũng làm như vậy, nhưng không phải là dùng nước sôi, mà là để lon bia lên trên lò sưởi, qua mấy giờ là bia bên trong liền ấm lên rồi.

Trịnh thái hậu nhếch môi khẽ cười, trong con ngươi viết lên đầy vẻ hài lòng với nhi tức Trang Minh Tâm này.

Quan tâm tinh tế và chăm sóc nhi tử mình như vậy, người làm mẫu thân như bà ta dĩ nhiên là cực kỳ yên tâm rồi.

Còn những chuyện khác, cũng chỉ có thể tự mình khuyên giải mình nghĩ thoáng lên mà thôi.

Cõi đời này nào có chuyện tốt vẹn cả đôi đường như vậy chứ?

Dùng xong bữa tối, Trang Minh Tâm đích thân đeo mũ sinh nhật lên cho Niên Ca Nhi, sau đó dạy thằng bé cầu nguyện và thổi nến.

Niên Ca Nhi đầu đội mũ đầu hổ đỏ thẫm, người mặc áo bào đỏ chót, chân đi giày đầu hổ đỏ rực, mũ sinh nhật màu vàng tươi được đội bên ngoài mũ đầu hổ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, môi hồng răng trắng, bây giờ đang nắm hai tay lại, nhắm mắt cầu nguyện, dáng vẻ này thật giống như tiên đồng hạ phàm.

Làm cho Trịnh thái hậu vô cùng yêu thích, nụ cười trên mặt càng thêm hiền hòa.

Đợi sau khi Niên Ca Nhi thổi tắt nến xong, bà ta vội vàng cười hỏi: “Niên Ca Nhi ước nguyện gì vậy?”

Trong đầu nghĩ, bất kể là có nguyện vọng gì thì bà ta cũng nhất định sẽ khiến cho thằng bé được như nguyện.

Nhưng Niên Ca Nhi lại làm vẻ mặt thần bí lắc lắc đầu: “Mẫu hậu nói, không được nói ước nguyện ra ngoài, nói ra rồi thì không thể thành hiện thực được nữa.”

Trịnh thái hậu cười híp mắt nói: “Đừng nghe mẫu hậu của con, Niên Ca Nhi ước cái gì thì phải nói ra mới có thể thực hiện được chứ.”

Lời này cũng không phải là lừa gạt, tiểu hài tử thì có thể có nguyện vọng gì đây? Cùng lắm cũng chỉ là một vài món ăn và đồ chơi thôi.

Đợi thằng bé nói ra rồi, bà ta sẽ lập tức cho người chuẩn bị cho thằng bé, giúp thằng bé thực hiện nguyện vọng.

Nhưng Niên Ca Nhi cũng không dễ lừa gạt như vậy, thằng bé kiên định nói: “Mẫu hậu chưa bao giờ lừa dối nhi thần cả, mẫu hậu nói là cầu nguyện không thể nói ra được thì là không thể nói ra được, nhi thần nghe mẫu hậu.”

Trịnh thái hậu: “…”

Bà ta nên khen Trang Minh Tâm dạy dỗ Niên Ca Nhi tốt, hay là nên mắng nàng dạy Niên Ca Nhi quá tốt đây?

Trịnh thái hậu phải đầu hàng, Dục Cảnh đế không tim không phổi mà cười lớn: “Niên Ca Nhi còn nhỏ mà đã rất thông minh, mẫu hậu người không thể lừa gạt được thằng bé đâu.”

Trịnh thái hậu liếc hắn một cái, nhỉ tử xấu xa này, không nói giúp lừa gạt đi, lại còn nhảy ra vạch trần bà ta nữa, thật là uổng công nuôi hắn mà!

Trang Minh Tâm thấy vậy, vội vàng kêu người cắt bánh kem.

Bánh kem lần này là có hai tầng nhân là đào vàng và dứa, đào vàng trong đó là mứt hoa quả, dứa là đồ hộp.

Trịnh thái hậu một tay bưng đĩa, một tay cầm thìa múc một miếng bánh ngọt từ trong đĩa.

Một lát sau, bà ta tán dương: “Lại có hai tầng nhân, mùi vị ngon hơn là một tầng nhân.”

Sau đó liền ăn đến không dừng được, ăn khoảng hai miếng lớn, lúc này mới bỏ qua.

Trang Minh Tâm thấy vậy, cho người cắt hai miếng bánh ngọt, bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, đưa cho cung nữ của Từ Ninh cung.

Nàng cười nói: “Một miếng là để cho mẫu phi ăn đêm, miếng còn lại là cho Liêu thái phi nương nương nếm thử một chút.”

Trịnh thái hậu hài lòng cười, ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: “Vừa ăn lại vừa được cầm đi, chuyến này của ai gia lời rồi.”

Sau khi đưa Trịnh thái hậu đi, nàng lại dỗ Niên Ca Nhi ngủ, lúc này Trang Minh Tâm mới rảnh rỗi, nhanh chóng đi tắm.

Vừa mới nằm lên noãn kháng ở đông tiếu gian, Dục Cảnh đế liền đưa tay kéo nàng vào trong ngực, điểm lên cái mũi nhỏ của nàng: “Cuối cùng cũng tới, trẫm chờ nàng đã lâu rồi.”

Hôm nay là mùng một đầu năm, đêm qua hắn cúng tất niên đến rạng sáng, trời còn chưa sáng đã phải bò dậy đến điện Kim Loan tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan, bận rộn hết cả một ngày, Trang Minh Tâm còn tưởng rằng hắn đã sớm đi ngủ rồi.

Nàng kinh ngạc nói: “Cũng đã trễ thế này rồi, tại sao hoàng thượng người còn chưa đi ngủ đi?”

“Tử Đồng không ở đây, trẫm một mình một gối khó ngủ.” Hắn đùa giỡn một câu, lại nghiêm túc lên, hừ lạnh nói: “Lúc trước trẫm đã nói là muốn trừng trị nàng, tất nhiên là phải nói lời giữ lời rồi.”

Trang Minh Tâm liếc mắt, cạn lời nói: “Người không mệt sao, lại còn rảnh rỗi đi làm chuyện này nữa.”

Dục Cảnh đế đắc ý nói: “Những chuyện khác thì trẫm có thể mệt mỏi, nhưng trong chuyện này thì quả quyết sẽ không mệt.”

Nói xong, tiến lại gần hôn lên miệng của nàng.

Trang Minh Tâm nhắm mắt lại, khẽ hé miệng ra, để mặc hắn hôn.

Hai người trao đổi nụ hôn thật sâu xong.

Ngay sau đó Dục Cảnh đế buông môi nàng ra, đi xuống, rồi đầu dừng lại ở trước ngực nàng.

Hai tay Trang Minh Tâm nắm lấy bả vai hắn, chật vật mím chặt môi lại.

Giày vò thật lâu, yêu thương đủ rồi, hắn lại tiếp tục đi xuống dưới.

Chỉ trong chốc lát sau Trang Minh Tâm liền thở hồng hộc xin tha: “Hoàng, hoàng thượng…”

Chẳng những Dục Cảnh đế không bỏ qua cho nàng, ngược lại còn tệ hại hơn.

Trực tiếp giày vò nàng đến hồn bay phách lạc, mồ hôi đầm đìa, lúc này mới kết thúc màn dạo đầu, bắt đầu vào chuyện chính.

Hắn nắm lấy eo nàng, hì hì hục hục phấn đấu.

Trang Minh Tâm chỉ cảm thấy bản thân mình giống như một con thuyền cô độc trong mưa gió, không ngừng bị sóng to gió lớn đánh vào bờ, sau đó không hẹn mà va vào tảng đá ở bên bờ.

Có rất nhiều lần nàng đã cho rằng bản thân sẽ bị nham thạch đập nát.

Nhưng mà lại không có.

Không chỉ không có, lần kế tiếp nghênh đón nàng là cơn sóng thần càng thêm mãnh liệt.

Khi cơn sóng lắng xuống, toàn thân nàng cũng giống như sợi mì bị nấu lên vậy, ngay cả sức lực động ngón tay cũng không có.

Dục Cảnh đế biếng nhác ôm nàng, miệng thở hồng hộc, nhưng trên mặt lại là vẻ sung sướng sau khi cơm nước no nê: “Vật nhỏ, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ chết trên người nàng thôi.”

Nàng chật vật liếc mắt, trong đầu nghĩ, có chết trên người nàng hay không thì nàng không biết, nhưng hơn phân nửa là nàng sẽ bị hắn giày vò đến chết trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.