Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 74




Chương 74

Qua năm ngày, Trịnh thái hậu quả nhiên hạ chỉ, để cho Trương Đức phi đưa Đại công chúa cho Liêu thái phi nuôi nấng.

Trương Đức phi quả thật như bị sét đánh giữa trời quang, ôm Đại công chúa không nỡ buông tay, phải để mấy ma ma do Trương ma ma dẫn theo gỡ họ ra.

Đại công chúa chân trước vừa bị mang tới Từ Ninh cung, Trương Đức phi chân sau đã quỳ gối trước mặt Trịnh thái hậu xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Trịnh thái hậu giảng đạo lý với nàng trước, nói Liêu thái phi bất luận là học thức hay nữ công may vá đều là xuất chúng, Đại công chúa đi theo bà ấy, chỉ có lợi chứ không có hại.

Nhưng Trương Đức phi làm sao nghe lọt được những câu này, một khóc hai nháo ba thắt cổ, chỉ muốn cướp khuê nữ về.

Làm phiền tới Trịnh thái hậu, bà ta trực tiếp phạt nàng ta cấm túc ba tháng.

Trong lòng càng nhận định hành động này của Trang Minh Tâm là đúng đắn, nếu Đại công chúa tiếp tục ở cùng với Đức phi, chỉ sợ sẽ bị vặn vẹo.

Vì vậy bà ta còn cố ý thưởng cho Trang Minh Tâm một đôi ngọc cấm bộ Hồ Điệp.

Trang Minh Tâm đi ‘mách lẻo’, hãm hại Trương Đức phi một hồi, không những khiến nàng ta gần như mất đi khuê nữ, mà còn bị cấm túc ba tháng, còn nàng lại nhận được tán thưởng của Trịnh thái hậu, quả thật là một công ba việc, chân chính là người thắng đậm nhất.

Thời gian đảo mắt cái đã nhảy tới 16 tháng 3, là ngày sinh nhật của người thắng đậm kia.

Năm ngoái tiệc sinh thần của Ninh thường tại của Ninh phi là do Trang Minh Tâm giúp đỡ thu xếp, còn tiệc sinh thần của Trang Minh Tâm năm nay, Vệ Hiền phi đã ủy thác cho Đoan phi.

Nhưng muốn tổ chức tiệc sinh thần thì cần phải có tiền, chúng phi tần còn không kịp góp đồng nào, Dục Cảnh đế đã ban thưởng cho ba trăm lượng.

Gần tới giờ Ngọ, sau hai lần Đoan phi phái người đến thỉnh nàng qua thăm, Trang Minh Tâm mới mang theo cung nhân, cùng sáu bình rượu nho, đi tới Cảnh Dương cung.

Mới bước được một bước vào cửa lớn của gian ngoài, mọi người đã lập tức đứng dậy, đồng loạt hạ thân hành lễ: “Thỉnh an Quý phi nương nương, Quý phi nương nương cát tường an khang.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Chư vị muội muội không cần đa lễ, mau đứng dậy cả nào.”

Hôm nay nàng mang trâm cài trân châu phượng hoàng bảy đuôi Triêu Dương trên đầu, một thân áo dài bằng vải gấm với tay áo suông, cổ áo đứng và tà áo xéo màu hồng đào, phía dưới là váy mã diện màu vàng nhạt với họa tiết hoa cỏ bốn mùa, khuôn mặt nàng trắng nõn hồng nhuận, cái mũi xinh đẹp ngạo nghễ ưỡn lên, miệng anh đào nhỏ nhắn trơn bóng đỏ bừng, giống như một đóa hồng đang nở rộ, quá mức kiều diễm.

Nhưng hoa hồng này lại có gai, không gây hấn với nàng thì không sao, một khi đã gây hấn, thì nhất định sẽ có đầu rơi máu chảy.

Chỉ nhìn vào kết cục của Trương Đức phi, cũng biết trong đó có vài phần bản lĩnh của nàng.

Vậy nên mọi người đều cười thật tươi, hôm nay không ai dám gây sự với nàng.

Ngay cả người từ trước đến nay ngồi không cũng đi gây chuyện như Di tần, cũng chỉ ngồi ăn bánh uống trà, giống như tám kiếp rồi nàng ta chưa được ăn.

Trang Minh Tâm gọi Quỳnh Phương mang tới mỗi bàn hai bình rượu nho, sau đó cười nói: “Đây là rượu nho do bổn cung tự mình ủ, bổn cung tự nếm thử thấy cũng không đến nỗi nào, cả Hoàng thượng và Ninh vương gia đều khen không tệ, vậy nên hôm nay mang theo mấy bình để chư vị muội muội nếm thử.”

Từ quý nhân khoa trương “a” một tiếng, nịnh nọt nói: “Tần thiếp đã sớm nghe nói tới đại danh ủ rượu nho của nương nương, nhưng rượu này quá quý giá, tần thiếp cũng không phải là người có bài vị gì lớn, nên không dám mở miệng xin nương nương. Không ngờ hôm nay lại được như nguyện ước, Quý phi nương nương quả nhiên hào phóng.”

Trình Hòa Mẫn cười phụ họa nói: “Quý phi nương nương cũng không có nhiều rượu lắm, bình thường đều xem như bảo bối vậy đó, đừng nói là ngươi, ngay cả ta và Hân quý nhân tỷ tỷ ở cùng một cung với nương nương, cũng chỉ được nếm thử một chút, không ngờ hôm nay nương nương lại hào phóng đến thế, thoáng cái đã bỏ ra khoảng sáu bình.”

Đoan phi cười nói: “Bổn cung cũng từng có cơ hội, trước kia Quý phi nương nương có nghe nói bổn cung bị mất ngủ, nên thưởng bổn cung hai bình rượu nho để trợ ngủ, nhưng bổn cung không thích uống rượu lắm, nên đã trực tiếp cự tuyệt… Sau này mới biết được rượu nho quý giá đến như thế nào, bổn cung hối hận đến xanh cả ruột.”

Trang Minh Tâm còn đang nhìn Quỳnh Phương lấy dụng cụ mở nắp bịt bình rượu nho ra, nghe vậy bèn cười mắng: “Đã đi qua thôn này thì không còn khách điếm nào nữa*, lúc trước ngươi cự tuyệt bổn cung, lần này có muốn cũng đừng hòng có được.”

*Đã đi qua thôn này thì không còn khách điếm nào nữa: ngụ ý nếu bạn bỏ lỡ cơ hội này, bạn sẽ không gặp lại cơ hội tương tự ở lần sau.

Đoan phi thở dài nuối tiếc, vẫn vùng vẫy giãy chết nói: “Nô tỳ đành trông cậy vào năm sau vậy.”

“Năm sau? Chuyện đó còn phải bàn lại đấy, phải xem ngươi hầu hạ bổn cung như nào đã.” Trang Minh Tâm làm ra vẻ ngạo kiều.

Đoan phi tiếp nhận bình rượu nho từ trong tay Quỳnh Phương, cúi người tự mình rót một chén cho Trang Minh Tâm, cười nói: “Quý phi nương nương thấy nô tỳ hầu hạ có được không ạ?”

Trang Minh Tâm bất đắc dĩ cười nói: “Muội muội thật quá giảo hoạt, xem ra năm sau bổn cung không thể không giữ lại mấy bình cho ngươi rồi.”

Thật ra bọn họ chỉ đang xướng hát với nhau, Đoan phi chưa từng mắc bệnh mất ngủ, chính nàng cũng chưa từng hứa hẹn đưa rượu nho cho nàng ấy.

Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, hai người cứ xướng hát một màn như này, để cho các phi tần khác mở mang kiến thức về giao tình vô cùng đậm sâu giữa Gia Quý phi và Đoan phi.

Sau đó Đoan phi mới gọi người bắt đầu mang thức ăn lên.

Đồng thời thái giám chưởng sự của Cảnh Dương cung cũng trình tập hí khúc lên, nói các chủ tử chọn hí khúc.

Vì Dục Cảnh đế đã ban thưởng rất nhiều tiền nên Đoan phi vì xử lý tiệc sinh thần này thay cho Trang Minh Tâm, đã hao tốn rất nhiều tâm tư.

Xây một cái sân khấu ở hậu điện thì không nói, nàng ấy chẳng những mời đoàn kịch tốt nhất ở giáo phường ty tới, mà còn mời cả gánh hát Phúc Hỉ nổi tiếng nhất hiện tại từ rạp hát ở bên ngoài vào cung.

Hiện tại ở cửa sau bên gian ngoài đã được mở rộng ra, từ bên ngoài bước lên sân khấu, người của đoàn kịch bận rộn bày đồ ra, bên cạnh còn có một nhóm vai kép võ đang hoạt động chân tay chuẩn bị làm việc.

Đoan phi đưa tập hí khúc cho người đang được chúc thọ Trang Minh Tâm, cười nói: “Quý phi nương nương chọn cho chúng ta mấy vở dễ nghe nào.”

Trang Minh Tâm không nhận lấy, cười nói: “Nếu quả thực để bổn cung chọn, chỉ sợ các ngươi sẽ hối hận. Bổn cung là một người dung tục, chỉ thích xem mấy vở hí náo náo nhiệt nhiệt thôi, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu giọng hát tốt, bao nhiêu văn hí từ ngữ hoa mỹ rồi.”

Đoan phi vẫn đưa tập hí khúc qua, cười nói: “Này thì có sao, người cứ chọn trước mấy vở hí náo nhiệt mà người thích, sau đó chúng ta lại chọn ra thêm mấy văn hí, như vậy ai cũng xem được cái mình thích, cũng không ủy khuất ai, chẳng phải đã thành toàn cho cả hai bên rồi sao?”

“Cũng được.” Trang Minh Tâm không thể từ chối được nữa, nên đã tiếp nhận tập hí khúc từ trong tay Đoan phi, chọn ra ba vở vũ hí* náo náo nhiệt nhiệt, sau đó trả lại cho Đoan phi rồi nói: “Ngươi cũng chọn ra mấy vở văn hí, để bọn họ còn hóa trang trước.”

*Vũ hí: vở hí có các động tác võ thuật.

Đoan phi cũng không mở tập hí khúc ra, mà đưa qua tay Huệ tần, cười nói: “Thần thiếp ở trong khuê phòng nhiều nên không thường nghe hí, vẫn nên để Huệ tần muội muội chọn ra mấy vở hí dễ nghe cho chúng ta.”

Huệ tần khoát tay áo, cũng không nhận lấy tập hí khúc, cười nói: “Mấy cái văn hí này, phải nhường lại cho Hân quý nhân muội muội, tần thiếp không biết rõ lắm.”

Dù sao Huệ tần cũng là sinh mẫu của Đại hoàng tử, Đoan phi dùng lễ tiết kính nàng ta, thấy nàng ta từ chối, cũng không cưỡng cầu nữa, mà làm theo ý nàng ta, nàng ấy đứng dậy, tự mình đưa tập hí khúc tới trước mặt Trần Ngọc Thấm ở bàn cách vách.

Trần Ngọc Thấm vội đứng dậy, vẫn không nhận lấy tập hí khúc, chỉ nói: “Tần thiếp người nhỏ lời nhẹ, sao có thể lướt qua nhiều nương nương như vậy để chọn hí? Đoan phi nương nương đừng quá coi trọng tần thiếp.”

Trang Minh Tâm lên tiếng: “Nếu Huệ tần muội muội đã kêu ngươi chọn thì ngươi cứ chọn thôi, đây là công việc giao cho ngươi, cần gì phải quá khiêm tốn?”

Trần Ngọc Thấm nghe vậy, hai tay bèn tiếp nhận tập hí khúc, nhanh chóng lẩm bẩm một phen, cau mày nói: “Không phải đã nói có mời gánh hát Phúc Hỉ vào cung sao? Tại sao lại không có mấy vở hí tiêu biểu của bọn họ vậy?”

Đoan phi nhìn về phía thái giám chưởng sự, thái giảm chưởng sự móc ra một tập hí khúc từ trong tay áo, trình ra trước mặt Đoan phi, cười ngượng nói: “Vì đã định là để đoàn kịch hát của giáo phường ty lên sân khấu trước, nên nô tài vẫn chưa đưa tập hí khúc của gánh hát Phúc Hỉ tới.”

Đoan phi nhìn về phía Trần Ngọc Thấm, thái giám chưởng sự vội vàng quay người lại, đưa tập hí khúc cho Trần Ngọc Thấm.

Trần Ngọc Thấm nhận lấy, sau khi mở ra, lông mày nhất thời buông xuống, dùng ngón tay chỉ vào mấy vở hí nằm ở cuối tập hí khúc, rồi nói với Đoan phi: “Không bằng chọn ba vở hí mới ra gần đây? Mấy vở hí khác chỉ sợ nương nương và tiểu chủ đều đã nghe qua rồi, cuối cùng không thấy mới mẻ gì nữa.”

Đoan phi nhìn về phía Trang Minh Tâm, dò hỏi: “Nương nương người xem?”

Trang Minh Tâm cười ra vẻ sao cũng được nói: “Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, đã giao cho Hân quý nhân muội muội chọn, nàng ấy đã chọn thì chúng ta phải nghe, nghe không hay thì phạt rượu nàng ấy cũng được.”

Đoan phi nở nụ cười, gõ nhịp nói: “Vậy cứ làm theo Hân quý nhân đã chọn.”

Thái giám chưởng sự đáp lời, sau đó cầm tập hí khúc chạy bước nhỏ ra phía sau truyền lời.

Trong điện cũng đã dâng gần như đầy đủ thức ăn lên, Đoan phi nâng chén, cất cao giọng nói: “Hôm nay là sinh thần mười bảy tuổi của Gia Quý phi nương nương, chúng ta ở đây cùng nâng chén, cung chúc Gia Quý phi nương nương phúc thọ an khang, thanh xuân vĩnh trú*, vạn sự như ý!”

*Thanh xuân vĩnh trú: Mãi mãi tuổi thanh xuân.

Chúng phi tần đều vội vàng đứng dậy, nâng chén cùng kêu lên: “Cung chúc Gia Quý phi nương nương phúc thọ an khang, thanh xuân vĩnh trú, vạn sự như ý!”

Trang Minh Tâm đứng dậy, cười nói: “Đa tạ chư vị muội muội đã tổ chức tiệc sinh thần thay cho bổn cung, hy vọng hôm nay mọi người có thể tận hứng.”

Đợi mọi người uống cạn một hơi sạch, sau đó nàng mới lấy tay áo che chén lại, uống cạn chén rượu nho, rồi cười nói: “Phải mượn những lời chúc tốt lành của chư vị muội muội rồi.”

Vừa mới ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cao Xảo truyền đến từ bên ngoài: “Hoàng thượng giá lâm!”

Không đợi chúng phi tần ra ngoài nghênh đón tiếp giá, Dục Cảnh đế đã sải bước đi tới gian ngoài.

“Thần thiếp, tần thiếp cung thỉnh thánh an.” Mọi người vội ngồi khuỵu xuống hành lễ.

“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế tùy tiện khoát tay, sau đó cười nói với Trang Minh Tâm: “Trẫm đến ăn ké tiệc rượu, ái phi không ngại chứ?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Hoàng thượng nói gì vậy, tiền bạc chi cho tiệc sinh thần này của thần thiếp đều do Hoàng thượng ban thưởng cả, người đến ăn tiệc còn danh chính ngôn thuận hơn cả thần thiếp nữa chứ.”

Đoan phi hô lớn gọi người mang lên thêm một bộ bát đũa nữa, cũng thức thời nhường lại chỗ ngồi bên cạnh Trang Minh Tâm cho Dục Cảnh đế.

May mắn những người ngồi vào bàn chính đều là những người có vị trí cung chủ, Trương Đức phi, Tĩnh phi bị cấm túc, Vệ Hiền phi đang dưỡng thai, đến đây tổng cộng cũng chỉ có năm vị, thêm một Dục Cảnh đế ngồi vào, vẫn rộng rãi như trước.

Dục Cảnh đế nâng chén rượu nho vừa được rót đầy ở trước mặt mình lên, nói với Trang Minh Tâm: “Hôm nay là sinh thần của ái phi, trẫm kính ái phi một ly, chúc ái phi mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tháng đều như hôm nay, dung nhan không già, sống lâu trăm tuổi.”

Trang Minh Tâm vội vàng đứng dậy, mới nói vài câu khiêm tốn, đã thấy hắn nâng chén rượu đến bên môi, ngửa đầu uống một hơi sạch sẽ.

Nàng cũng chỉ đành uống cạn chén rượu, cảm kích ngồi khuỵu xuống: “Thần thiếp tạ ơn long ân của Hoàng thượng.”

Trong cung này, có thể được hắn đích thân mời rượu kính thọ, ngoại trừ Trịnh thái hậu, sợ là chỉ có một mình nàng thôi.

Sao nàng lại không cảm động cho được?

Ở đây có nhiều phi tần như lạc vào kỳ cảnh cảm nhận Gia Quý phi được sủng ái đến cỡ nào, biểu hiện trên mặt đều rất phấn khích.

Đúng lúc này trên sân khấu chiêng trống gõ vang, một vai đào võ mặt hoa lăn lộn trên sân khấu.

Dục Cảnh đế bị chọc đến phát cười, nâng trán nói: “Vở hí này ai chọn vậy? Nói một câu hí không hợp là đấu võ, từ ngữ trau chuốt cũng không có vài câu, thật không muốn xem chút nào.”

Khóe miệng Trang Minh Tâm co quắp lại, hắn ngốc thật hay giả ngốc đấy? Hôm nay là sinh thần của nàng, tất nhiên là do nàng chọn, có ai dám vượt quá chức phận đây chứ?

“Chủ nhà” Đoan phi trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như nào, do dự một lúc sau, cuối cùng vẫn không dám khi quân, yếu ớt nói: “Là do Quý phi nương nương chọn.”

Dục Cảnh đế lập tức thay đổi ẩn ý trong lời nói: “Trẫm giỡn thôi, chọn vở hí này tốt đấy, một vở hí náo náo nhiệt nhiệt để chúc thọ, so với mấy vở hí trường đoạn trong nhà dài dòng lê thê khóc khóc náo náo thì tốt hơn nhiều.”

Trang Minh Tâm: “…”

Chúng phi tần: “…”

Hôn quân!

Hiếm khi tất cả mọi người lại có chung nhận thức như giờ khắc này.

Thời gian của một vở hí không dài lắm, Đoan phi mới uống hai hồi rượu thì đã xong vở hí.

Vì nhóm nhạc công cần có thời gian để đổi lớp trang điểm, trong khoảng thời gian đó, quản sự của giáo phường ty đã an bài bốn nhạc công lên đài gồm hai nam hai nữ để biểu diễn ca múa.

Hai nhạc công nam thì một người đánh đàn, một người thổi tiêu.

Hai nhạc công nữ thì nhảy vũ điệu múa đôi.

Bốn người này, diện mạo so với hai nhạc công bị Ninh vương chiếm đoạt thì kém hơn một chút.

Trang Minh Tâm không nhìn ra được trình độ đánh đàn và thổi tiêu, nhưng kỹ thuật nhảy của nữ nhạc công có thể nói là tuyệt vời, cái eo nhỏ kia quay một cái, đã biến nhanh thành bánh quai chèo, có thể thấy được bao nhiêu mềm mại, phía trước thi thoảng còn run run vài cái, chặt chẽ hấp dẫn lấy ánh mắt của quần chúng.

Ngay cả ánh mắt, cũng quyến rũ vạn phần, phải gọi là hồn xiêu phách lạc.

Người này hiển nhiên là đã quen với chuyện phong nguyệt*.

*Phong nguyệt: chuyện gió trăng, chuyện tình yêu nam nữ.

Di tần “xùy” một tiếng, cũng không quan tâm Dục Cảnh đế có ở đây hay không, nàng ta đã tóm được thứ để nói móc Đoan phi: “Đoan phi nương nương thỉnh nữ nhạc công như này vào cung, chẳng lẽ là muốn chúng ta có thêm tỷ muội xuất thân từ giáo phường ty hay sao?”

Đoan phi thật quá oan uổng rồi, ai ngờ được là Hoàng thượng lại đột nhiên giá lâm Cảnh Dương cung? Nếu sớm đã đoán trước được, thì nàng sao có thể tùy tiện mời giáo phường ty vào cung cơ chứ? Nhất định sẽ lựa chọn cẩn thận những người có ánh mắt tử tế rồi.

Nàng ấy sợ Trang Minh Tâm hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thần thiếp cũng không biết giáo phường ty lại an bài người như này…”

Trang Minh Tâm sao có thể để ý? Một người mắc bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối như Dục Cảnh đế, chỉ sợ cho dù toàn bộ phi tần trong hậu cung chết sạch, hắn cũng không thể nuốt trôi những nhạc công xuất thân từ giáo phường ty.

Vẻ mặt nàng vô tội nhìn Đoan phi: “Người như vậy thì có làm sao? Tấu nhạc rất tốt, kỹ thuật nhảy lại xuất chúng, bổn cung nhìn không sai chứ?”

Đoan phi khẽ thở phào nhẹ nhõm một cái, cười nói: “Thần thiếp còn cho là bọn họ không hợp tâm ý của nương nương, nương nương thích là tốt rồi.”

Dục Cảnh đế nhấp một húp rượu nho, “ách” một tiếng, sau đó mắng Di tần: “Muốn có thêm tỷ muội xuất thân từ giáo phường ty? Ngươi đây là đang vấy bẩn ai đó? Ánh mắt của trẫm kém đến vậy sao?”

Di tần không có chút sợ sệt nào, thậm chí còn không thèm đứng dậy nhận lấy lời mắng, chỉ cười gằn nói: “Ánh mắt của Hoàng thượng không kém, nhưng lại không phòng được với những người luôn muốn đưa thức ăn đến bên miệng Hoàng thượng, lỡ đâu có lúc Hoàng thượng thấy quá buồn chán, đột nhiên há miệng ăn một ngụm thì sao?”

Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, hừ nói: “Trẫm sợ xấu.”

Khóe miệng Trang Minh Tâm cơ quắp, ngại bẩn thì cứ nói là ngại bẩn, sao lại tìm ra cái cớ như thế, hai nữ nhạc công kia, nhìn thế nào cũng không đáng bị gọi là xấu chứ? Ít nhất nhìn còn tốt hơn nhiều đám phi tần ở đây.

Quả nhiên một lời của Dục Cảnh đế vừa dứt, nhất thời sắc mặt của một số phi tần có chút vặn vẹo, gian nan không chế biểu tình của mình.

Sau đó trên mặt Trang Minh Tâm nhận được vô số ánh mắt đánh giá.

Chắc là muốn nhìn thử một chút quan niệm xấu và không xấu trong mắt Dục Cảnh đế, chênh lệch lớn đến cỡ nào.

Sau đó họ phát hiện ra, chênh lệch quả thật có chút lớn.

Gia Quý phi trời sinh đã xuất chúng, hiện tại có Hoàng thượng tưới nước và quyền hành Phượng ấn để thông khí, cách ăn mặc cũng đường hoàng hơn so với lúc mới vừa vào cung, cả người đều diễm lệ lên không ít.

Có thể thấy được tư sắc của nữ tử, có liên quan rất lớn đến việc có hài lòng với chuyện phu gia* hay không, nếu không thì tại sao Gia Quý phi tựa như biến thành người khác, càng ngày càng đẹp lên như thế cơ chứ?

*Phu gia: Chuyện nhà, chuyện chồng.

Một khúc đã chấm dứt, bốn vị nhạc công lui xuống.

Từ đầu đến cuối, họ không nhận được chút ánh mắt dư thừa nào của Dục Cảnh đế.

Trong lòng bốn người họ có chút thất vọng, dù sao trong giáo phương ty có không ít người, nhận được cơ hội vào cung hầu hạ cũng không nhiều lắm, có người nào mà lại không muốn nắm lấy cơ hội hy vọng được Hoàng thượng nhìn trúng, một bước lên trời chứ?

Đáng tiếc Hoàng thượng không có hứng thú với những nhạc công của giáo phường ty, tất cả mọi người đều thất bại tan tác trở về.

Sau đó lại diễn hai vở vũ hí náo nhiệt do Trang Minh Tâm chọn.

Mỗi một vở diễn Dục Cảnh đế đều khoa trương vỗ bàn, sau đó khen ngợi nhạc công diễn tốt, số lần hắn khen nàng chọn vở hí hay còn nhiều hơn

Khiến cho Trang Minh Tâm xấu hổ đến nỗi từng đầu ngón chân đều cuộn cả lại, hận không thể một cước đạp hắn ra ngoài.

Sau đó nàng quả thật đã đạp hắn ra ngoài.

Ngay lúc nhạc công của giáo phường ty lui xuống, nhóm đào kép của gánh hát Phúc Hỉ lên đài diễn vở hí mà Trần Ngọc Thấm đã đề xuất.

Một nam tử trung niên mặc trang phục tạp dịch của đoàn kịch, cầm lấy một thanh kiếm dài vọt ra gian ngoài, miệng hét lên: “Cẩu hoàng đế, chịu chết đi…”

Trang Minh Tâm: “…”

Đến rồi đến rồi, trong vở kịch cung đấu không thể thiếu tình tiết ám sát như này xảy ra.

Dựa theo nội dung vở kịch, nàng có cần phải đỡ kiếm thay cho nam chính Cẩu hoàng đế không?

Nếu đỡ kiếm không chết, thì nàng sẽ lập tức thăng cấp thành chân ái của nam chính, “thăng quan tiến tước”, vinh dự trở thành Hoàng hậu.

Còn nếu đỡ kiếm mà chết, thì nàng sẽ trở thành bạch nguyệt quang “Thuần Nguyên*” vĩnh viễn không bao giờ phai mờ trong lòng nam chính, được truy phong làm Hoàng hậu.

*Thuần Nguyên: là Thuần Nguyên hoàng hậu trong lịch sử và cũng trong bộ phim chuyển thể nổi tiếng “Chân Hoàn truyện”, là người Ung Chính đế yêu cả một đời nhưng bà đã qua đời rất sớm.

Nhưng trên thực tế Di tần đã quơ lấy cái ghế rồi bước lên trước nghênh chiến, đánh nhau thành một đoàn với thích khách, ngăn cản cước bộ của thích khách.

Đoan phi kêu to: “Người đâu, có thích khách, mau gọi Ngự Lâm quân tới bảo vệ Hoàng thượng!”

Thích khách quả thật sợ Ngự Lâm quân chạy tới, hắn vừa chiến đấu với Di Tần, vừa lấy ba miếng phi tiêu từ trong ngực ra, giơ tay lên, ném tới chỗ Dục Cảnh đế.

Trang Minh Tâm thấy tư thế ném phi tiêu thành thạo của thích khách, tất nhiên nàng cũng rất quen thuộc với chuyện này, nhưng lại sợ trong phi tiêu đã ngâm độc, không dám tay không đón lấy, vì thế nàng phi một cước, đạp Dục Cảnh đế ra bên ngoài.

Dục Cảnh đế bay ra ngoài khoảng chừng mười trượng, ngã lăn tới trước mặt phi tần ở bàn khác.

Phi tần ở bàn đó mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn ba chân bốn cẳng tiến tới, đỡ hắn dậy.

Còn trên lưng ghế thái sư mà Dục Cảnh đế ngồi lúc đầu, “phập” “phập” “phập”, chỉnh tề cắm ba miếng phi tiêu trên đó.

Sau đó lưng ghế “rặt rặt” một tiếng, nứt thành vài khối.

Trang Minh Tâm khoát tay, phân phó chúng phi tần: “Các ngươi cùng Hoàng thượng thối lui ra bên ngoài điện đi.”

Sau đó lại hỏi Di tần: “Ngươi có làm được không? Có cần bổn cung hỗ trợ không?”

Di tần quơ quơ ghế mũ quan*, sau đó ngăn lại hướng thích khách nhắm tới Dục Cảnh đế, thở hổn hển nói: “Không có vũ khí, dùng ghế không thuận tay lắm, sợ là chống đỡ không được bao lâu nữa, nhanh kêu Ngự Lâm quân đến trợ giúp ta.”

*Ghế mũ quan: vì nó giống như mũ quan của các triều thần nên có tên như vậy.

Trang Minh Tâm gỡ dây buộc ra, sau đó kéo váy mã diện xuống, nàng quăng váy lên lưng ghế, vừa xắn tay áo vừa đi tới chỗ Di tần, miệng nói: “Ngươi tránh ra.”

Di tần mắng: “Ngươi đừng cậy mạnh mà đi tìm chết nữa, nhanh thối lui cùng các nàng ấy…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Trang Minh Tâm bắt được cánh tay ném đi, nàng ta bị ném ra xa khoảng chừng mười bước.

Chưa nói hết lời, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được nữa.

Người tài năng vừa ra tay, là đã biết có được hay không, Trang Minh Tâm vừa đánh một chiêu, Di tần đã biết nàng thực sự là người có võ công, trình độ còn vượt xa cả mình.

Thì ra những lời nàng nói trước kia ở Từ Ninh cung, không phải là nói xằng nói bậy, đều là lời nói thật.

Những ngày gần đây Trang Minh Tâm có tập lại võ công, những lúc rảnh rỗi sẽ luyện công ở hậu điện, ý định ban đầu là để cường thân kiện thể, tránh cho bị Cẩu hoàng đế ép chết, ai ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.

Võ công của thích khách không yếu, trong tay còn có vũ khí, Trang Minh Tâm phải tốn khoảng nửa chén trà mới bắt được hắn.

Vào lúc này, ngự tiền thị vệ của Dục Cảnh đế rốt cục cũng khoan thai chậm chạp đi tới.

Chuyện này cũng không thể trách bọn họ được, hôm nay chúng phi tần tề tụ ở Cảnh Dương cung, bọn họ không thể đi theo Dục Cảnh đế tiến vào, chỉ đành chờ ở ngoài cửa lớn Cảnh Dương cung, đợi đến khi Đoan phi phái người ra ngoài thông báo cho bọn họ, bọn họ mới biết bên trong có thích khách náo loạn.

Qua một hồi, dù đã lấy tốc độ nhanh nhất để chạy tới, nhưng ít nhất cũng phải tốn nửa chén trà.

Thấy bọn họ tiến vào, Trang Minh Tâm thu chân, đưa thích khách nàng dùng tay không đánh ngất xỉu. đang bị nàng giẫm dưới chân giao cho bọn họ, nói: “Trước tiên cứ dẫn đi, sau đó Hoàng thượng sẽ giao cho Cẩm Y vệ hoặc Đại lý tự để tra chuyện này. Kiểm tra kĩ xem trong miệng hắn có ngậm độc hay không, tránh cho hắn dùng thuốc độc tự sát rồi chết không có đối chứng.”

Bọn thị vệ trả lời “Vâng”, sau đó kéo thích khách xuống.

Không bao lâu, rất nhiều Ngự Lâm quân cũng chạy tới, hành lễ với Trang Minh Tâm và Di tần, sau đó tới hậu điện, bắt lấy người của Giáo phường ty và gánh hát Phúc Hỉ đi.

Trang Minh Tâm nhặt lại váy mã diện treo trên lưng ghế, đang muốn dời bước sang Đông Thứ gian để buộc lại váy thì Dục Cảnh đế không để ý tới khuyên can của chúng phi tần, ló đầu ra sau cửa lớn, ân cần nói: “Ái phi không bị thương chứ? Không biết trên vũ khí của tên thích khách kia có ngâm độc hay không nữa, nếu có bị thương ở chỗ nào thì không cho phép giấu diếm, trẫm lập tức truyền thái y đến chuẩn bệnh cho nàng.”

Trang Minh Tâm giơ váy trong tay mình lên, sau đó đi vào Đông Thứ gian buộc váy lại bên hông, nàng vừa mới đi ra, cười nói với Dục Cảnh đế: “Hoàng thượng không cần lo lắng, thần thiếp không sao.”

“Rầm.” Di tần bỗng nhiên té trên mặt đất, có tâm mà không có lực nói: “Nhưng thần thiếp có sao…”

Trang Minh Tâm lấy làm kinh hãi, bèn chạy tới, chỉ thấy Di tần như cá chép lộn nhào từ mặt đất nhảy dựng lên, cười ha ha: “Khà khà, đùa các ngươi thôi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Lúc này Dục Cảnh đế không thèm để ý khen Di tần một câu: “Di tần có công cứu giá, sau này sẽ luận công ban thưởng.”

Về phần sẽ thưởng chút vàng bạc châu báu, hay là tấn chức phân vị cho nàng ta, sau này hỏi ý tứ của Trang Minh Tâm rồi nói tiếp.

Di tần lúc đầu còn cười đắc ý, sau đó lập tức chột dạ nói: “Việc này công đầu thuộc về Quý phi nương nương, hay Hoàng thượng cứ thưởng cho Quý phi nương nương trước đi.”

Dục Cảnh đế nhìn về phía Trang Minh Tâm, mím môi cười với nàng: “Gia Quý phi, tất nhiên cũng phải thưởng.”

Chẳng qua không thể nào thưởng tăng phân vị cho nàng được nữa, triều đại này không có thiết lập chức Hoàng Quý phi, ở trên Quý phi cũng chỉ có Hoàng hậu.

Nhưng tuổi của nàng còn quá nhỏ, vẫn không hợp với việc mang thai, vị trí Hoàng hậu này chỉ có thể tạm thời để trống.

Vậy nên chỉ đành thưởng chút vàng bạc châu báu tơ lụa rồi.

Trang Minh Tâm cũng không chối từ, chỉ phúc thân: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng đã thưởng.”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tiệc sinh thần tất nhiên không thể tiếp tục nữa.

Vì các nàng chiến đấu với thích khách nên gian ngoài giờ rất bừa bộn, dọn dẹp trong chốc lát chỉ sợ sẽ không được sạch sẽ, cho dù có dọn sạch thì thức ăn nấu lại cũng cần có thời gian.

Vô luận là nhạc công của giáo phường ty hay hí tử của gánh hát Phúc Hỉ đều đã bị Ngự Lâm quân bắt đi, một buổi tiệc không có nhạc thì vẫn còn thú vị sao?

Huống hồ gì Dục Cảnh đế còn phải tới chỗ Trịnh thái hậu báo bình an trước, tiếp theo còn phải sai người điều tra chân tướng của thích khách.

Vậy nên Trang Minh Tâm chủ động đề nghị: “Bữa tiệc hôm nay đến đây thôi, dù sao mọi người cũng ăn được nhiều rồi.”

Người khác đưa ra đề nghị thì sợ trong lòng nàng thấy không thoải mái, giờ nàng đã tự mình đề nghị, những người khác đoán chừng có thể thở phào một hơi.

Quả nhiên người phụ trách tổ chức tiệc sinh thần như Đoan phi nghe vậy trước hết đã thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Dục Cảnh đế cũng âm thầm thở phào một hơi, bước tới trước gót chân nàng, sau đó cầm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Năm nay bị thích khách làm cho mất hứng, năm sau nhất định sẽ đền bù cho nàng một yến tiệc thật náo nhiệt long trọng.”

Trang Minh Tâm quay lại nắm lấy tay hắn, quyết đoán nhân cơ hội này xoát độ thiện cảm, cười nói: “Có yến tiệc hay không, cũng không quan trọng, Hoàng thượng bình an vô sự, thần thiếp đã thấy mãn nguyện rồi.”

Dục Cảnh đế giống như bị cảm động, thoáng cái đã kéo nàng vào trong ngực hắn, sau đó vùi đầu vào cần cổ nàng, thâm tình nỉ non nói: “Ái phi…”

Di tần đang ngồi trên ghế mũ quan đã bị lệch chân “khụ” một tiếng, tức giận nói: “Các ngươi muốn thân mật bậy bạ gì đó thì tìm chỗ không người ấy, tần thiếp còn đang ở nơi này mà.”

Đầu Trang Minh Tâm hết quẹo trái, rồi lại quẹo phải, “a” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Ở đây có người? Sao bổn cung lại không nhìn thấy ai cả?

“Ngươi…” Di tần bị chọc tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.