Chương 1
Cháu gái của Nội các thủ phủ – Trang Hi Thừa, khuê nữ của Đại Lý Tự Khanh – Trang Tố Văn, Uyển tần do kim thượng khâm điển, từ trước đến nay Trang Tĩnh Uyển luôn trinh thuận ôn uyển, có thể được coi là hình mẫu của các quý nữ ở Kinh Thành, khi cách thời gian nhập cung năm ngày đã bỏ nhà ra đi.
Phụ thân Trang Tố Văn là một người xử án như thần, được người ta gọi là “Trang thanh thiên”, cộng thêm em gái sinh đôi Trang Minh Tâm từ nhỏ đã được giáo dưỡng như nam nhi, tám tuổi đã theo phụ thân đến Đại Lý Tự học tập nghiệm thi, xử án, người ta gọi là “Tiểu Trang thanh thiên”, hai người đi đi về về tra xét hai, ba ngày, đã tra xét, lật tung hết toàn bộ Kinh Thành và những huyện thành và thôn trang xung quanh, vậy mà cũng không thể tìm được nàng.
Trang Tĩnh Uyển là một thế gia quý nữ mà cửa chính không ra cửa sau không bước, cộng thêm một đại nha hoàn Liễu Nhứ cũng cửa chính không ra cửa sau không bước giống vậy, không có một chút năng lực nào để chống lại sự truy lùng như vậy, sở dĩ biến mất không thấy bóng dáng, sợ là chỉ có một khả năng đó chính là rơi vào trong tay của kẻ buôn người.
Khi đã nghĩ ra điểm mấu chốt, Trang Tố Văn chính trực đã thay quan phục, muốn vào cung thỉnh tội ngay lập tức nhưng lại bị phụ thân là Trang Hi Thừa quát.
“Thỉnh tội cái gì, hoàng thượng coi chúng ta là cái đinh trong mắt, đang không biết làm sao để tìm được lý do, con lại dâng chuyện đến bên hắn, đây chính là đưa cho hắn một con dao tốt rồi còn gì.
Chính là hắn cố kỵ thân phận thái phó của ta nên mới không tịch thu tài sản, giết toàn gia chúng ta, nếu không sẽ bị những người có học trong thiên hạ mắng hắn là khi sư diệt tổ, nhưng chỉ sợ cũng sẽ quét sạch hết toàn bộ quan chức đời sau của Trang gia chúng ta.”
Trang Tố Văn cứng họng, vẻ mặt như đưa đám nói: “Giấy không gói được lửa, nếu không thỉnh tội thì về sau khi sự việc bại lộ, chỉ sợ hoàng thượng sẽ càng tức giận hơn.”
Trang Hi Thừa vuốt bộ râu màu xám tro đã điểm vài sợi bạc của mình, liếc nhìn Trang Tố Văn một cái, nhìn Trang Minh Tâm, nói không nhanh không chậm: “Ai nói là Tĩnh Uyển bỏ nhà đi? Không phải là đang đứng ngay trước mặt con đấy sao?
Người bỏ nhà ra đi là Minh Tâm, nó luôn được dạy dỗ như nam nhi, chạy tán loạn khắp nơi, không có phép tắc như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, chơi chán rồi tự nhiên sẽ quay về, không có gì phải ngạc nhiên cả.”
Nói xong, suy nghĩ một hồi, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không trở lại thì chính là đã đột phát bệnh tim, không còn nữa, phái người đưa về an táng thật là được.”
Hay cho một chiêu đổi trắng thay đen! Khó trách tổ phụ dù lửa xém lông mày mà vẫn ngồi vững trong đình câu cá được, không có một chút dáng vẻ gấp gáp khi lửa lan đến nơi, hóa ra là đã có chủ định như vậy rồi…
Trang Minh Tâm kinh ngạc trợn tròn mắt lên.
Sau khi hồi phục tinh thần lại, nàng vội vàng khoát tay cự tuyệt, nói: “Con không được, tổ phụ người cũng biết, từ nhỏ con đã được dạy dỗ như nam nhi, không biết một chút gì về phong thái hành xử của nữ nhi cả, nếu vào trong cung rồi thì chỉ sợ là bị người ta ăn đến không còn mảnh xác.”
Trang Hi Thừa nhếch mép lên, hừ một tiếng, cười nói: “Yên tâm, hoàng thượng giữ lại thẻ bài của Tĩnh Uyển, cũng không phải là nhìn trúng nó, mà là dùng nó làm con tin để kiềm chế ta mà thôi.
Nếu đã vậy thì chẳng lẽ lại có thể tùy tiện để người khác làm hại con sao? Hơn nữa, con còn văn thao võ lược, hiểu lòng người hơn bất cứ ai, con không hại người thì thôi, người ngoài còn có thể làm hại đến con sao?”
Nàng im lặng bĩu môi: “Tổ phụ, đây là người khen con hay là đang mắng con vậy?”
Trang Minh Tâm không muốn vào cung, nàng làm việc trong Đại Lý Tự vô cùng tốt, nắm vững giải phẫu và tra án, các đồng liêu cũng vô cùng tôn trọng nàng, quả là như cá gặp nước.
Thậm chí còn không cần phải xuất giá, phụ thân đã âm thầm chọn xong ứng cử viên ở rể giúp nàng rồi, thi hương xong là có thể thành thân.
Ai có thể ngờ đến Trang Tĩnh Uyển lại đột nhiên gây ra chuyện lớn như vậy, quả thật chính là sấm sét giữa trời quang.
Nhưng những gì tổ phụ nói cũng là thật, cung phi đã sắc phong không rõ tung tích, đây chính là tội lớn, có thể tịch thu tài sản, giết cả nhà, Dục Cảnh đế nhất định sẽ mượn cơ hội này để trừng trị Trang gia.
Phụ thân ngã ngựa thì không nói, nhưng tổ phụ đã làm Nội các thủ phụ tám năm rồi, kẻ thù chính trị nhiều vô số kể, tuyệt đối sẽ không thiếu những người bỏ đá xuống giếng, đừng mong sẽ có được cuộc sống an ổn.
Còn về phần nàng, không có sự chiếu cố của người phụ thân Đại Lý Tự Khanh này, đừng nói đến nghiệm thi tra án, chỉ sợ ngay cả đến cửa của Đại Lý Tự cũng không vào được.
Thậm chí còn có khả năng biến thành khổ chủ bị con cháu nhà giàu trêu đùa vì có gương mặt đẹp.
Mà nếu vào cung, mặc dù không có tự do, nhưng phi tần dầu gì cũng là chủ vị một cung, trong cung của mình vẫn có thể tự mình định đoạt.
Chỉ cần không ra ngoài trêu chọc mấy vị phi tần cao cao tại thượng kia thì vẫn có thể sống yên tĩnh qua ngày.
Hai bên đều hại, lấy bên nhẹ hơn, nàng là người thông minh, tất nhiên sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.
Nhưng cũng không cần đưa ra quyết định ngay bây giờ, dù sao cũng còn mấy ngày, cũng chưa chắc là Trang Tĩnh Uyển sẽ không trở lại.
Người sống dù sao cũng phải có mơ ước, ngộ nhỡ thực hiện được thì sao?
…
Quay về thì nhất định là không về được rồi.
Trong ngự thư phòng, thái giám tổng quản nhanh nhẹn bẩm báo với Dục Cảnh đế: “Hoàng thượng, thế tử gia truyền tin, đã giả làm kẻ buôn người giam giữ Uyển Tần nương nương ở Tân Chân rồi.
Hôm qua Trang nhị cô nương dẫn người của Đại Lý Tự đến tra xét, nếu không phải là thế tử gia hiện thân, lấy danh nghĩa là Cẩm Y Vệ đang phá án để qua loa lấy lệ, không để cho nàng vào điền trang thì chỉ sợ đã lộ tẩy rồi.
Mấy con chó săn của Đại Lý Tự kia cũng không phải là trò đùa, lỗ mũi rất thính.”
Dục Cảnh đế nghe thấy Trang nhị cô nương thì liền giật mình, cho rằng đã hỏng việc rồi, trái tim đang thấp thỏm, nghe đến cuối cùng thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lãnh đạm kiềm chế vẻ tươi cười hiếm có trên gương mặt tuấn tú: “Thanh Quân tiến bộ rồi.”
Thế tử của Vĩnh Xương Hầu – Liêu Thanh Quân là con trai thứ của cô mẫu, đại trưởng công chúa An Nam của Dục Cảnh đế, hai người là huynh đệ cô cậu.
Cao Xảo rất am hiểu thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, thấy vậy thì vội nịnh nọt nói: “Đó cũng là hoàng thượng người dạy dỗ tốt.”
Dục Cảnh đế đầu đội kim quan, không tiếp lời, ngược lại hỏi: “Trong phủ bên kia có động tĩnh gì không?”
Cao Xảo vội nói: “Hôm nay Trang thủ phụ và Trang đại nhân đều đến nha môn, Trang nhị cô nương đến trưa mới chạy về từ Tân Châu, dùng xong ngọ thiện với Trang lão phu nhân, sau đó thỉnh an Trang nhị phu nhân rồi trở về viện của mình, không ra khỏi cửa nữa.
Chạng vạng tối, sau khi Trang thủ phụ và Trang đại nhân trở về từ nha môn đã gọi Trang nhị cô nương đến thư phòng nghị sự…
Còn bàn về việc gì thì nô tài cũng không biết, Trang gia có chó săn, thám tử cũng không dám đến quá gần.”
“Có thể nghị sự cái gì nữa, cùng lắm là hỏi về tiến triển tra tìm Trang Tĩnh Uyển thôi.” Dục Cảnh đế hừ một tiếng.
Ngay sau đó lại cười lạnh: “Lão hồ ly Trang Hi Thừa này dù có phong ba thì trên mặt vẫn bình thản, chỉ sợ trong lòng sớm đã hoảng sợ lắm rồi, trẫm vô cùng mong đợi cảnh ông ta quỳ xuống thỉnh tội trước mặt trẫm, vừa nghĩ đến là lại khiến cho người ta thoải mái toàn thân.”
Cao Xảo đi lên trước quỳ xuống đất, cười hì hì nói: “Bây giờ nô tài chúc mừng hoàng thượng trước, chúc mừng hoàng thượng đã đạt được tâm nguyện.”
Vui mừng thì vui mừng, nhưng Dục Cảnh đế không bị vui mừng làm cho đầu óc mê muội.
Khó khăn lắm mới bắt được cơ hội để có thể quật ngã ngọn núi lớn Trang Hi Thừa này, nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ mất hết, hắn không thể không cẩn thận từng bước được.
“Truyền tin cho Thanh Quân, bảo hắn nhất định phải trông chừng Trang Tĩnh Uyển thật kỹ vào, tuyệt đối không thể lơ là khinh thường, nếu có bất trắc gì thì bảo hắn mang đầu tới gặp.”
“Dạ.” Cao Xảo dứt khoát bò dậy từ dưới đất, đi ra ngoài sắp xếp việc truyền tin.
Dục Cảnh đế nhìn chằm chằm tấu chương trên tay, hồi lâu cũng không thể xem vào một hàng chữ nào, trong đầu cứ suy nghĩ xem nên xử trí vấn đề Trang gia này như thế nào.
Những người khác của Trang gia ngã ngựa thì không nói, nhưng Trang Minh Tâm là một thiên tài phá án hiếm có.
Trang Tố Văn cũng mang danh “Trang thanh thiên”, hơn nữa là dựa vào khuê nữ này mới có được, nếu như lúc này Trang gia mà sụp đổ thì không khỏi có chút đáng tiếc với người dân.
Nhưng bổn triều chưa từng có tiền lệ nữ tử lên làm quan, nếu muốn tiếp tục sử dụng nàng thì nhất định phải giữ được chức quan Đại Lý Tự Khanh của Trang Tố Văn, mà giữ được chức quan của Trang Tố Văn thì Trang gia vẫn có thể đông sơn tái khởi.
Chuyện này đúng là làm cho người ta rơi vào tình thế khó xử.
Vì sao Trang Minh Tâm lại cứ phải là một nữ tử chứ?
Chương 2
Bị động chờ đợi không phải là phong cách của Trang Minh Tâm, cho nên hai ngày sau nàng cũng không hề nhàn rỗi, đi lục soát hết những nơi mà trước kia chưa lục soát được một lần.
Nhưng tiếc là vẫn không thể tìm được.
Bây giờ mới chấp nhận, đeo bọc hành lý trong phủ chuẩn bị cho trên lưng, dẫn theo đại nha hoàn Quỳnh Phương của Trang Tĩnh Uyển, ngồi lên xe ngựa tới đón người do trong cung phái tới.
Lần tuyển tú này tổng cộng có mười hai vị tú nữ trúng tuyển, những tú nữ trúng tuyển đều vào cung hôm nay.
Khi xe ngựa của Trang Minh Tâm các nàng đến cửa Thần Vũ, cửa cung đã có mấy chiếc xe ngựa xếp hàng ở đó chờ kiểm tra.
Trong cung có quy củ, cái gì có thể mang, không thể mang vào đều phải chú trọng.
Để tránh phiền toái sau này, trong bọc hành lý của Trang Minh Tâm ngoại trừ ngân phiếu và mấy nén vàng bạc thì không mang theo gì khác.
Đích nữ Trang gia xuất giá, theo thông lệ chung là được mười ngàn lượng, Trang nhị phu nhân Bùi thị thêm hai mươi ngàn lượng, Triệu Văn Thao cho năm ngàn lượng, một ngàn lượng ngân phiếu, còn có một trăm lượng nén vàng bạc, tổng cộng là ba mươi sáu ngàn một trăm lượng.
Sức nặng của ngân phiếu thì tạm thời không tình đến, tất cả một trăm lượng nén vàng bạc cộng lại cũng nặng hai mươi cân rồi.
Ma ma phụ trách kiểm tra ước tình nhầm, tùy ý đưa tay qua, vừa nhận lấy thì suýt chút nữa đã làm gãy cổ tay mình…
May mà Trang Minh Tâm nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ giúp.
“Đa tạ Uyển tần nương nương, nếu không phải có nương nương hỗ trợ thì lão nộ sợ là phải bẽ mặt rồi.”
Ma ma trả lại bao hành lý cho Trang Minh Tâm, ngoài miệng nói lời khách sáo, trong lòng lại lẩm bẩm.
Uyển tần này có bờ vai và thân hình như rắn nước, trời sinh dáng vẻ liễu yếu đào tơ, nhưng mà lại có sức lực lớn như vậy, thảo nào mà không cần đến nha hoàn mang giúp hành lý, những nha hoàn bình thường đúng là không thể có loại sức lực như vậy.
“Ma ma khách khí rồi.” Trang Minh Tâm thuận miệng nói qua loa một câu, sau đó đi vào bên trong cửa cung.
Phủ nội vụ sắp xếp Trang Minh Tâm vào ở Chung Túy cung, bây giờ thái giám chưởng sự Lý Liên Ưng của Chung Túy cung đã dẫn người tới.
Nghe thấy người hét lên “Uyển tần nương nương Chung Túy cung đến!” thì liền vội cúi đầu tiến lên nghênh đón: “Thái giám chưởng sự của Chung Túy cung Lý Liên Ưng ra mắt Uyển tần nương nương, nương nương cát tường an khang.”
Chân mày Trang Minh Tâm nhếch lên, hỏi hắn ta: “Liên gì? Ưng nào?”
Lý Liên Ưng ngẩn ra, ngay sau đó đã vội đáp: “Liên trong liên tiếp, Ưng trong chim ưng.”
Trang Minh Tâm nghe vậy thì lông mày mới giãn ra, không phải là liên trong hoa sen, cũng không phải là ưng trong anh dũng (ưng và anh đều phát âm là ying), vậy thì rất tốt.
Chỉ là sau khi ngồi lên kiệu mà Lý Liên Ưng đã kêu người mang đến để đi về Chung Túy cung, lúc nhìn thấy hai luống hoa mẫu đơn đang nở rộ ở hai bên cửa chính của chính điện thì nàng đã cảm thấy không tốt nữa rồi.
Trâm hoa trong kinh thành cũng rất phổ biến, nhưng chỉ vì một câu thơ “Chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc” mà mẫu đơn đã biến thành đại từ để chỉ chính thê, tiểu thiếp thông phòng không có tư cách dùng đến.
Nàng lạnh mặt, nói với Lý Liên Ưng: “Mẫu đơn là quốc sắc thiên hương, chỉ có hoàng hậu mới có thể dùng, bổn cung còn không xứng, lập tức cho người nhổ đi.”
Lý Liên Ưng rơi vào mê muội.
Trên phố đều đồn đại đại cô nương của Trang gia ôn uyển trinh thuận, là quý nữ đệ nhất trong kinh thành, tính cách vô cùng tốt. Vì nhìn trúng điểm này nên hắn ta mới dùng hết tiền tích cóp, đút lót khắp nơi để được điều tới Chung Túy cung.
Vậy mà đối phương chân trước vừa mới vào cửa Chung Túy cung, chân sau đã muốn thay đổi luống hoa này rồi, hoàn toàn không biết cái gì gọi là khiêm tốn, ẩn nhẫn.
Nhìn cũng không giống loại người hiền lành.
Thấy Lý Liên Ưng đứng bất động, Trang Minh Tâm nhíu mày: “Sao vậy? Sợ bị phủ nội vụ làm khó hả?
Chỉ cần cứ nói với bọn họ là nếu dám từ chối thì bổn cung sẽ tính sổ với bọn họ vụ hoa mẫu đơn này, xem là ai không biết sống chết muốn vu tội cho bổn cung mơ ước vị trí hoàng hậu!”
Quỳnh Phương là đại nha hoàn của Trang Tĩnh Uyển, sở dĩ lão thái gia kêu nàng ta theo vào cung là vì để nàng ta chỉ điểm nhị cô nương đôi chút, tránh cho nhị cô nương bị lộ tẩy.
Lúc này, nàng ta vội vã lấy ra hai nén vàng từ trong bọc hành lý ra, đưa cho Lý Liên Ưng.
Giảng hòa nói: “Thoáng cái có đến mười hai vị chủ tử vào cung, phủ nội vụ khó tránh khỏi có chút rối ren, cũng có chỗ không chu đáo, công công nói với bọn họ vài câu, sửa lại cũng được, cũng không cần phải làm to chuyện làm gì.”
“Tạ nương nương ban thưởng!” Lý Liên Ưng nhận lấy nén vàng, vội vàng hành lễ nói tạ ơn.
Lại cười ha ha nói với Quỳnh Phương: “Tỷ tỷ nói đúng, nương nương vào cung, từ nay về sau phải nhờ cậy phủ nội vụ rất nhiều, ngược lại cũng không cần phải đắc tội với bọn họ làm gì.”
Trang Minh Tâm nhếch miệng lên, có đắc tội hay không thì thật ra cũng đều giống nhau.
Tổng quản phủ nội vụ đại thần Chung Dương là môn sinh của thứ phụ nội các Trần Thế Lễ. Cháu gái của Trần Thế Lễ là Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm đã vào cung ba năm trước, hiện tại đang ở trong thiền điện phía đông của Chung Túy cung.
Từ trước đến nay ba vị các lão của nội các đều là thủy hỏa bất dung, chuyện âm thầm gài bẫy, đào hố nhau chỉ là bình thường như cơm bữa.
Dục Cảnh đế lại cứ cố ý khích bác gây rối phong Trang Tĩnh Uyển làm tần, chỉ sợ sau này sẽ càng ganh ghét kịch liệt hơn.
Lần này là dùng mẫu đơn để ra oai phủ đầu với nàng, nếu như nàng kinh sợ thì sau này bọn họ sẽ càng được voi đòi tiên.
Cho nên nàng lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ cần nói y nguyên những lời nói của bổn cung cho bọn họ, một chữ cũng không được đổi!”
Dùng lại một lát, nàng liếc mắt nhìn sáu tên thái giám đi theo sau lưng hắn ta, hừ một tiếng đầy hàm ý.
“Nếu không làm được thì chức thái giám chưởng sự này của ngươi cũng không cần làm nữa đâu. Có tài năng hay bất tài thì bổn cung không thèm để ý, chỉ cần nghe lời thật tốt là được
“Dạ, vậy nô tài đi ngay!” Lý Liên Ưng sợ run lên, vội vàng cúi người một cái, sau đó chạy mất dạng như một làn khói.
Trang Minh Tâm khẽ thở dài trong lòng, Lý Liên Ưng này hình như là một tên không quá thông minh…
Nhưng là cũng đúng, người thông minh thì có ai lại đến Chung túy cung chứ?
Nơi này tập hợp đủ ba cô cháu gái của ba vị các lão một thủ phụ và hai thứ phụ, ngay lập tức đã muốn trình diễn vở kịch thế vạc ba chân Ngụy Thục Ngô, ai lại chạy tới làm con tốt thí chứ?
“Cung nữ chưởng sự Chung Túy cung Thôi Kiều ra mắt Uyển tần nương nương, nương nương cát tường an khang.”
Một cung nữ khoảng hai mươi và sáu cung nữ trẻ tuổi đi theo phía sau vội vàng đi ra từ bên trong chính điện.
Sau khi khom người hành lễ, lại cáo lỗi nói: “Chúng nô tỳ đến muộn, thỉnh nương nương thứ tội.”
Tính tình nhị cô nương cường thế, mới vào cung đã bắt bí thái giám chưởng sự rồi, nếu lúc này mà lại phát tác lên cung nữ chưởng sự nữa thì cũng quá là không giống đại cô nương nữa rồi, chỉ sợ sẽ hỏng việc…
Nghĩ đến đây, Quỳnh Phương liền vội vàng tiến lên đỡ Thôi Kiều dậy, nhét hai hai nén vàng vào trong tay nàng ta, cười nói: “Không chậm, không chậm, nương nương cũng vừa mới tới thôi.”
Sau khi đỡ người dậy, nàng ta dùng giọng điệu giản dị, cười nói: “Cô cô vừa mới làm gì vậy?”
Thôi Kiều trả lời đâu ra đấy: “Phủ nội vụ vừa mới vừa đưa mấy vị nương nương tới theo thông lệ hàng năm, nô tỳ đang sắp xếp chỗ ở cho các nàng ấy.”
Sau khi chắc chắn sẽ phải thay thế Trang Tĩnh Uyển vào cung, cả ngày hôm qua Trang Minh Tâm đã bổ sung lại những kiến thức liên quan đến hậu cung.
Nàng biết quy củ hàng năm sẽ bổ sung những cung phi ngoài định mức vào cung, nghe vậy gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm nữa.
Theo thông lệ tần vị sẽ được hai trăm bạc, năm mươi cuộn vải đủ loại khác nhau như gấm, lụa, sa tanh, lĩnh la, vải bông,… ba mươi cuộn da lông, hai mươi bông vải, còn có năm cân đủ loại nhung tơ, sợi bông.
Tất cả đều có đủ theo lệ, phủ nội vụ không dám khấu trừ số lượng, nhưng về chất lượng thì phỏng chừng là sẽ bị cắt giảm.
Như vậy mới đúng, nàng không có ý định đi tranh sủng, vậy thì muốn những thứ vải vóc có màu sắc sặc sỡ, tươi sáng, hoa văn hợp thời này làm gì?
…
Bên này Trang Minh Tâm đang được Quỳnh Phương đỡ ngồi xuống ghế ở giữa chính điện, Thôi Kiều dẫn sáu cung nữ và thái giám tiến lên chính thức dập đầu bái kiến chủ tử.
Sau một phen đổi tên và khen thưởng, coi như là tạm thời được nghỉ ngơi.
“Ngươi nói cái gì?”
Trong Càn Thanh cung bên kia, Dục Cảnh đế hoảng sợ lỡ tay làm đổ nghiên mực, mực văng ra nửa bàn.
“Không phải là Trang Tĩnh Uyển đã bị Thanh Quân giam giữ ở Tân Châu hả? Tại sao lại có một Trang Tĩnh Uyển xuất hiện trong cung được?”
Lời này vừa mới ra khỏi miệng thì Dục Cảnh đế đã phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nói: “Vậy, đó là Trang Minh Tâm sao?”
Thái giám tổng quản cũng xoa xoa mồ hôi trên trán, thận trọng kể lại một lần những chuyện của “Uyển tần” khi bắt đầu từ cửa cung đến lúc thăng tọa, nhận lễ ở Chung Túy cung.
Sau khi kể xong còn rất tức giận mà mắng: “Trang thủ phụ cũng quá gian trá rồi, vì để giữ được quyền thế của bản thân mà lại nghĩ ra kế sách tỷ muội dịch gả, thay mận đổi đào như vậy, thật là đáng hận!”
“Rầm!” Dục Cảnh đế cầm cái chặn giấy lên, ném một cái nặng nề lên bàn, lạnh lùng nói: “Người đâu, tuyên chỉ huy sứ của cẩm y vệ Tư…”
Nói được một nửa lại khoát tay một cái, ủ rũ nói: “Thôi vậy.”
Nếu lệnh chỉ huy sứ của cẩm y vệ Tư Thành Húc bắt Trang Hi Thừa vào cung thì như thế nào chứ, kháng chỉ đào hôn, thay mận đổi đào, bất kỳ tội nào cũng đều là tội lớn tịch thu tài sản, diệt cả tộc, tất nhiên là Trang Hi Thừa sẽ không nhận.
Chẳng những không nhận mà còn sẽ khơi dậy nỗi bất công lớn, ngược lại còn phản tác dụng động đến quân đội riêng…
Muốn trị tội Trang Hi Thừa, cố mệnh đại thần mà tiên đế chỉ định trước lúc lâm chung, là nội các thủ phụ, trọng thần của một quốc gia như vây, tất nhiên là phải lấy ra được chứng cứ thiết thực thì mới có thể phục chúng.
Nhưng hắn có chứng cớ sao?
Còn vị Trang nhị cô nương trong cung kia cũng không trông chờ được, tâm tư nàng kín đáo, lại vô cùng giỏi ngụy biện, hai người lại là sinh đôi có ngoại hình giống hệt nhau, chỉ cần nàng muốn thì lừa gạt những người ngoài đúng là dễ như trở bàn tay.
Ngược lại là có thể ra tay từ Trang Tĩnh Uyển kia.
Dù sao nàng ta cũng là đại gia quý nữ mà Trang gia chú tâm dạy dỗ ra, không phải là loại thôn phụ dốt nát chờ bị người ta lừa gạt.
Sau khi bị kẻ buôn người bắt đi nàng ta cũng không mở miệng nói nửa câu, còn thừa dịp người khác chưa chuẩn bị mà lấy cây trâm ra đâm chết nha hoàn Liễu Nhứ để chấm dứt hậu hoạn.
Muốn để nàng ta thừa nhận mình là Trang Tĩnh Uyển chỉ sợ cũng rất khó.
Dùng hình? Dưới tình huống không thể chứng minh Trang Minh Tâm trong cung là Uyển tần giả thì ai dám dùng đại hình với cháu gái “Trang Minh Tâm” của nội các thủ phụ đây? Nàng còn có mỹ danh “Tiểu Trang thanh thiên” trong dân gian nữa mà.
Hơn nữa, cho dù thật sự có chiêu hàng được thì đã sao, đều có thể bị Trang Hi Thừa nói thành vu oan giá họa.
Dù không cam tâm hơn đi nữa thì có thể làm sao? Chung quy thì đây cũng là một nước cờ cao tay của lão hồ ly Trang Hi Thừa này.
Dục Cảnh đế bất đắc dĩ nói: “Truyền tin cho Thanh Quân, bảo hắn nhanh chóng “đưa” Trang Tĩnh Uyển trở lại.”
Cao Xảo hỏi: “Còn sau khi “đưa” trở về thì sao ạ?”
Dục Cảnh đế hừ nói: “Trẫm thông cảm thủ phụ đại nhân nhớ nhung cháu gái da diết, đặc biệt cho phép Uyển tần được về thăm người thân vào tết trung thu.”
Nói là đưa về, chỉ là cố ý buông lỏng canh gác, cho Trang Tĩnh Uyển tìm được cơ hội chạy trốn, rồi lại âm thầm hộ tống nàng ta hồi kinh.
Tổng cộng con gái Trang gia cũng không có mấy người, mỗi một người bồi dưỡng ra được cũng không dễ, cũng chỉ là cầu nối để cân bằng quan hệ vua tôi mà thôi, tất nhiên Trang Hi Thừa sẽ luyến tiếc hai cô cháu gái, nhất định sẽ nhân cơ hội này mà đổi lại.
Như vậy cũng coi như là lập lại trật tự.
Dục Cảnh đế đã thiết lập ra được một bàn tính như ý, nhưng không biết tại sao mà chưa được mấy ngày Cao Xảo đã hốt hoảng chạy vào ngự thư phòng: “Hoàng thượng, đại sự không xong rồi!”
“Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?” Dục Cảnh đế đang phê duyệt tấu chương, nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Cao Xảo như đưa đám bẩm báo: “Thế tử gia truyền tin đến, Uyển tần nương nương đã bị người ta bắt vào thanh lâu, thế tử gia tự mình đi cứu, vô tình bị trúng phải thuốc thúc tình, phá hoại sự trong sạch của Uyển tần nương nương…”
Dục Cảnh đế đang không hiểu ra sao mà đã bị đội nón xanh, thật đúng là sợ đến ngây người, lại còn có chuyện này nữa sao?
Sau đó hắn quả quyết nói: “Im miệng, đó là Trang Minh Tâm, Uyển tần nương nương còn đang rất tốt trong Chung Túy cung kia mà.”
Không thể nào bị cắm sừng được, đời này đều không thể.
Cao Xảo yếu ớt nói: “Vậy, chuyện về thăm người thân vào tết trung thu của Uyển tần nương nương?”
Dục Cảnh đế trợn mắt nhìn ông ta một cái, tức giận nói: “Thăm cái gì mà thăm, điều động binh lực hao tài tốn của, chẳng lẽ trẫm là loại hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo sao?”