Ngộ Nhận

Chương 6




Từ Mạc Phong vác Sở Nguyệt thả vào xe, sau đó anh cũng đi vào rồi đóng cửa cái rầm

Sở Nguyệt liếc nhìn anh với ánh mắt hiện rõ ý thù địch

" Anh làm như vậy là có ý gì? "

" Ý gì, ý gì hả? Em dám liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác trước mặt chồng em à? "

Sở Nguyệt cười hờ, thật nực cười. Anh nói cô liếc mắt đưa tình?

" Con mắt nào của anh thấy tôi liếc mắt đưa tình? Đưa tình cái đầu anh "

Từ Mạc Phong vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ, anh dò xét cô. Sở Nguyệt bất giác nổi da gà

" Hắn ta là ai? Tình cũ của em? "

Sở Nguyệt mạnh miệng thế thôi, vào lúc này cô vẫn bị vẻ mặt đáng sợ của anh hù dọa. Ai kêu lúc anh làm vẻ mặt này lại đáng sợ thế chứ. Cô ấp a ấp úng

" Anh ấy … anh ấy là ai không quan trọng. Quan trọng là tôi sẽ không từ bỏ ý định ly hôn với anh "

Từ Mạc Phong giật giật mi mắt, cô có vẻ quyết tâm quá nhỉ? Đúng là có câu " tình cũ không rủ cũng tới "

" Được, để tôi xem em ly hôn với tôi bằng cách nào "

Sở Nguyệt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Đôi mắt anh rất sâu, đôi mắt ẩn chứa những tâm tư khó lường. Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, giọng nói thản nhiên vang lên

" Cùng lắm thì tôi dọn đồ đi ra nơi khác sống. Tốt nhất là nơi nào đó không có anh "

Nơi nào đó không có anh? Một ý tưởng khá hay đó. Nhưng Sở Nguyệt à, em quá ngây thơ rồi. Với thế lực của anh, anh có thể kiểm soát mọi hành động của cô trong tầm tay một cách dễ dàng. Nhưng Từ Mạc Phong không muốn dùng đến cách đó. Có lẽ anh sợ Sở Nguyệt sẽ tổn thương lần nữa … anh không thể để mất cô được

" Vậy từ này em đi đâu, tôi đều sẽ đi theo em "

Đúng như lời Từ Mạc Phong đã nói. Sở Nguyệt đi đâu, anh đều sẽ bám dính cô

Những ngày này cô biết không thể trốn khỏi anh, vì thế cô đôi khi cũng chỉ đi ra ngoài dạo phố. Nhưng Từ Mạc Phong quá là cẩn trọng, lúc nào cũng đi phía sau cô

Nhân viên bán hàng thấy Sở Nguyệt đi vào thì tươi cười chào hỏi. Lại vô tình liếc nhìn cái bóng đen đằng sau cô. Cô gái bán hàng nhìn thấy khí thế bức người toát ra từ anh thì trên trán lấm tấm mồ hôi. Gương mặt điển trai, dáng người cao ráo, nhưng sao đáng sợ vậy chứ. Cô để mặc mồ hôi chảy xuống, vẫn tươi cười nhẹ nhàng hỏi Sở Nguyệt

" Tiểu thư, cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu mới. Cô cứ tùy ý lựa chọn ạ "

Sở Nguyệt nhìn thấy vẻ dè chừng trong lời nói của cô gái, cô lại liếc nhìn anh đang ở phía đằng sau. Sở Nguyệt mỉm cười lên tiếng

" Không cần sợ, chỉ là vệ sĩ của tôi thôi. Đi theo xách đồ ấy mà "

Cô nhân viên nghe thấy Sở Nguyệt nói như vậy thì cũng yên tâm phần nào

" Vâng vâng "

Từ Mạc Phong ở phía sau cô đen mặt. Trên đầu anh đang hình thành một cơn bão. Cô như vậy mà dám nói anh là vệ sĩ? Đi theo xách đồ cho cô?

Sở Nguyệt đi ngang qua quầy đồ của trẻ sơ sinh, ánh mắt vô tình lướt qua những bộ đồ đầy màu sắc sặc sỡ. Cô đã tưởng tượng về một ngày, cô có thể tự tay mặc lên cho con những bộ đồ đầy màu sắc sặc sỡ kia. Sở Nguyệt cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt. Bỗng nhiên có bàn tay vững chãi nào đó kéo lấy cô, ôm cô vào lòng

Từ Mạc Phong ôm thật chặt cô, anh dịu dàng vỗ lưng cô

" Ngoan, không muốn nhìn thì đừng nhìn nữa "

Sở Nguyệt như tìm thấy chỗ dựa, cô vùi mặt vào lòng anh. Hai tay ôm chặt thắt lưng anh, nước mắt cứ thế mà tràn ra

Từ Mạc Phong nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh không kiềm được mà đau lòng. Nỗi đau này dày vò tâm hồn của cả cô và anh. Đứa con đầu lòng của hai người …chết thảm như vậy

Lúc Từ Mạc Phong và Sở Nguyệt tiến vào biệt thự. Trong phòng khách đã có hai bóng người ngồi đó

Từ Mạc Phong trước giờ luôn trầm ổn, vẻ mặt lúc này cũng khó coi vô cùng

" Mẹ, sao mẹ lại tới đây? "

Người đàn bà đã ở độ tuổi trung niên, trên người tỏa ra sự sang trọng quý phái của một phu nhân nhà quyền thế. Bà nhẹ nhàng đặt tách trà trong tay xuống bàn, giọng nói không mang một cảm xúc nào

" Lẽ nào mẹ không được tới đây? Nghe nói vợ con vừa sinh non, cháu của mẹ cũng mất rồi? "

Sở Nguyệt cũng kinh ngạc vô cùng, người mẹ chồng này từ khi cô kết hôn tới giờ rất ít quan tâm đến cô. Sao hôm nay đột nhiên tới đây?

Từ Mạc Phong chỉ nói một tiếng " phải "

Từ phu nhân sắc mặt chuyển lạnh

Từ nãy giờ chỉ mãi chú ý đến Từ phu nhân. Lại quên mất còn sự tồn tại của một người nữa. Mộc Tuyết ngồi trên ghế sofa, thần sắc tái nhợt. Ả ta chỉ lẳng lặng nhìn Từ Mạc Phong

Từ phu nhân cất lời, một câu nói làm cho cả Sở Nguyệt và Từ Mạc Phong chấn động

" Mộc Tuyết mang thai rồi, con mau cưới nó. Siêu âm thì đúng là con trai. Từ gia ta cần một đứa cháu trai nối dõi tông đường "

HẾT CHƯƠNG 6


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.