Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 86




Anh sợ thời gian quá chậm, ngày đêm lo mất đi em, chỉ hận nỗi không thể trong một đêm được sống hết cuộc đời để đôi ta mãi mãi bên nhau không bao giờ xa cách…

Tạ Kiều vẫn làm việc ở Thâm Quyến. Giữa cô và Phan Đông Minh có một hiệp ước gồm ba điều, quên hết những chuyện trước đây, làm lại từ đầu, nhưng Phan Đông Minh không được can thiệp vào cuộc sống tự do của cô. Với công việc, cô ngày càng nhiệt huyết hơn, đương nhiên thành quả đạt được cũng không tồi. Hiện tại cô đã độc lập dẫn chương trình phát thanh giao thông, bởi chất giọng êm dịu ngọt ngào, lại có chút hài hước nên được đón nhận rất nồng nhiệt, chương trình vốn chỉ một tiếng, giờ được tăng lên hai tiếng, rồi bốn tiếng. Điều khiến cô kiêu hãnh hơn là lượng người nghe chương trình của cô cao gấp mấy lần chương trình ở tổ khác. Cuối cùng thì cô cũng đã hoàn thành được ước mơ của mình, trở thành người dẫn chương trình nổi tiếng ở Thâm Quyến, tuy rằng chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy hình, nhưng cô vẫn vô cùng thỏa mãn.

Mặc dù Phan Đông Minh không thường xuyên có mặt ở Thâm Quyến nhưng lại vô cùng lãng mạn. Mỗi ngày Tạ Kiều đều nhận được hoa hắn gửi đến, luôn kèm theo một tấm thiệp: Em yêu, đừng thử thách nữa, lấy anh đi.

Đồng nghiệp của Tạ Kiều cực kỳ tò mò về người bạn trai thần bí của cô, có mấy bà chị thích buôn chuyện luôn hỏi: “Tiểu Tạ, bạn trai lại gửi hoa hả? Ba trăm sáu mươi lăm ngày không gián đoạn, như vậy là đủ thấy chân thành rồi, nhưng mà chỉ thấy hoa không thấy người, bạn trai em trông thế nào, khi nào có thời gian giới thiệu cho bọn chị đi.”

Tạ Kiều đang ôm hoa, chỉ mím môi cười. Việc Phan Đông Minh tới lui giữa Bắc Kinh – Thượng Hải – Thâm Quyến mà không oán thán một câu cũng khiến cô khó mà tin nổi. Có đôi khi hắn bắt chuyến bay đến đây cũng chỉ để ngủ mấy tiếng rồi sáng hôm sau lại lên máy bay đi. Cô cũng băn khoăn, nhìn gương mặt tiều tụy của hắn cô lại xót ruột. Phan Đông Minh thay đổi quá nhiều, thay đổi con người, thay đổi cá tính, nhưng cô đâu biết được tâm tư của Phan Đông Minh, vẫn còn nghĩ hắn cam tâm giày vò bản thân như vậy. Hắn biết Tạ Kiều có một tật xấu, đó chính là dễ mềm lòng, cho nên hắn cố ý dùng khổ nhục kế để Tạ Kiều chịu thua. Hắn nhiều lần đề nghị Tạ Kiều về Bắc Kinh làm hoặc đến Thượng Hải cũng được, đừng bắt hắn sống cuộc sống kiểu Ngưu Lang – Chức Nữ thế này nữa. Nhưng Tạ Kiều lại lưu luyến thành tích mà khó khăn lắm mới có được nên lần nào cũng từ chối. Điều này khiến Phan Đông Minh tức lộn ruột, lại thầm nghĩ: Được, cứ dồn ép anh đi, bây giờ còn chưa kết hôn nên anh nể em đấy, rồi có lúc sẽ khiến em dẩu miệng lên.

Tuy rằng Phan Đông Minh cực kỳ không vừa lòng chuyện Tạ Kiều cách xa hắn như vậy, làm cho hắn ngày nào cũng phải sống như người bay qua bay lại giữa không trung, nhưng chẳng còn cách nào cả, ai bảo hắn từng thề son sắt với cô: “Em yên tâm, sau này anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em, chỉ cần hợp lý thì chúng ta sẽ thương lượng.” Hắn đồng ý làm lại một lần nữa với Tạ Kiều, hắn cho Tạ Kiều cảm giác trước hôn nhân, thỏa mãn những hư vinh của phụ nữ, ai ngờ lại khổ như vậy. Bản thân hắn chịu thiệt còn chưa nói, Tạ Kiều lại một tấc được lên trời, mỗi khi hắn nhắc đến chuyện kết hôn với Tạ Kiều, cô đều nói: “Công việc của em vừa mới khởi sắc, chờ thêm đi.”

Phan Đông Minh vừa nghe thấy thế đã tức đỏ mặt, “Còn chờ nữa? Chờ đến khi nào? Chẳng lẽ chờ đến khi anh có nếp nhăn, tóc hoa râm rồi em mới chịu lấy anh? Năm nay anh đã ba mươi tư tuổi rồi, chẳng mấy chốc sẽ ba mươi lăm. Em còn trẻ nên không sợ, tha hồ rong chơi, nhưng còn anh thì sao? Không phải em định đùa giỡn để trả thù anh đấy chứ?”

Tạ Kiều cắn môi không nói gì, đứng dậy mặc quần áo rồi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, ánh mắt rõ ràng là không phiền lòng.

Phan Đông Minh tức tối, chỉ hận nỗi không thể bật tung nóc nhà lên. Hắn vừa mặc quần áo vừa nghĩ: Ai ra quy định phụ nữ phải ra ngoài xã hội làm việc? Hả? Nhìn xem, rõ ràng là cô nàng nhát như cáy, đi làm rồi là thành phụ nữ tự lập, không thèm đàn ông nuôi nữa. Nhìn cô ấy xem, vừa rồi còn cùng giường tình chàng ý thiếp với mình, một câu chưa nói đã đánh nát thể diện của mình rồi, cáu kỉnh cái gì chứ, đây là thái độ gì hả! Sao mình lại cứ cố chấp yêu người như thế không biết, cả ngày dỗ cô ấy vui như cưng nựng trẻ con còn chưa nói, tâm tình tốt thì cho mình thể diện, mất hứng thì đập cửa thế đấy. Sao mình phải chịu ấm ức như vậy chứ! Được rồi, không phải nhìn thấy mình nữa, mình không phục dịch nữa!

Thu dọn chút hành lý trong phòng ngủ, hắn đi thẳng ra cửa, thay giày. Tạ Kiều còn đang ở trong bếp làm bữa sáng, vừa thấy Phan Đông Minh đã thay quần áo chỉnh tề đi ra cửa thì hỏi: “Anh đi đâu đấy? Em chuẩn bị bữa sáng rồi này.”

Phan Đông Minh cũng không quan tâm, mở cửa ra rồi đóng sầm lại, tiếng vang làm trần nhà rung lên một hồi. Hắn đóng cửa còn mạnh hơn cô.

Đáp chuyến bay sớm về Bắc Kinh, dọc đường đi, Phan Đông Minh đều oán thán mắng Tạ Kiều. Cô gái này, được thể lên nước khi hắn thật tình muốn hối cải làm người khác đây, được, em cứ lên nước đi, anh không chơi đùa cùng em nữa, không phục dịch em nữa, em muốn thế nào thì cứ thế đi, thích chơi thế nào thì chơi đi! Vừa vào văn phòng, điện thoại của hắn liền đổ chuông, là Tạ Kiều. Trong lòng Phan Đông Minh vốn đang uất nghẹn, nhưng vừa thấy tên Tạ Kiều đã phấn khởi một cách kỳ lạ. Hắn hắng giọng, giả vờ đang mất kiên nhẫn, “Làm sao hả?”

“Anh đi đâu thế?”

“Anh đi đâu có liên quan gì đến em? Có việc gì không? Không có thì cúp máy.”

“…Không có việc gì, chỉ muốn hỏi anh một chút thôi. Mấy bộ quần áo với sách của anh có cần không, nếu cần thì em sẽ chuyển phát nhanh cho anh, không cần thì để em ném đi luôn.”

“…”

Phan Đông Minh tức tối vò đầu, ném điện thoại ra xa. “Mẹ kiếp…” Hắn giật mạnh cà vạt, thở ra một hơi tức tối, kiềm chế cơn giận như muốn phá cả văn phòng. Hắn đi qua đi lại trong văn phòng, hai tay vò vò tóc. Cho tới giờ, hắn chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có lúc chịu uất ức như vậy. Tuổi ngày một lớn nhưng cuộc sống của hắn thì lại ngày càng thụt lùi, Phan Đông Minh hắn, từ lúc nào lại vì một cô gái mà phải “thúc thủ vô sách” như vậy? (bó tay, không có cách nào) Hắn vỗ vỗ đầu mình, hiện tại, chỉ cần hắn mở cửa ban công ra hét lớn: “Phan Đông Minh tôi muốn lấy vợ!” thì số cô gái đến xin chết có khi phải xếp thành tòa tháp ấy chứ.

Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt của văn phòng, suy nghĩ thế nào lại ra mở cửa, cũng không ngờ vừa lúc cô thư ký định gõ cửa. Vừa nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của sếp, cô thư ký liền run bắn, ngây ra một lúc rồi lập tức tươi cười, “Chào Phan tiên sinh ạ.”

Phan Đông Minh nổi điên, hờ hững nói: “Chào.”

“La tiên sinh vừa gọi điện thoại nói rằng muốn gặp anh, chị Vương đã hẹn ba mươi phút sau rồi ạ.”

Phan Đông Minh xua tay, “Tôi biết rồi, đi đi.”

Hắn lại đóng cửa vào, tựa người lên cửa và nghĩ: Phan Đông Minh, mày là đồ bỏ đi.

Lúc La Hạo đến, Phan Đông Minh đã khôi phục vẻ bình thường, đang ngồi trước bàn làm việc. Vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy gương mặt hớn hở của La Hạo, hình như có chuyện vui, hắn mím môi cười. Hắn ảo não nghĩ, sao cả thế giới này chỉ có mình buồn bực thế này, thằng nhãi này cứ cười với mình làm mình muốn đánh nhau một trận quá.

Hắn dừng việc trong tay lại và nói: “Cà phê, trà, chọn một thứ đi.”

La Hạo lắc lắc ngón tay, “Không phải ra vẻ với em, em biết anh không muốn nhìn thấy em, trong mắt anh toàn một vẻ “Thằng này đáng ghét thế, không có việc gì thì biến đi!”

Phan Đông Minh liền bật cười, tựa lưng vào ghế, “Sao cậu lại nghĩ anh như cậu thế chứ, mấy ngày không gặp mà cậu đã học được ngón nghề mới rồi, quan sát sắc mặt ấy.”

“Đâu chỉ có thế.” La Hạo tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn chằm chằm vào Phan Đông Minh, trầm giọng nói: “Gần đây em còn học được món mới nữa, xem tướng.”

Tuy rằng không tin lời La Hạo nhưng Phan Đông Minh vẫn “Ồ!” một tiếng. La Hạo nói tiếp, “Không tin hả? Em phải bộc lộ tài năng với anh mới được.” Đột nhiên La Hạo đan mười ngón tay vào nhau, hơi ngả người về phía trước. Vẻ mặt nghiêm túc ấy khiến Phan Đông Minh rất muốn cười, lại nghe thấy giọng trầm thấp của anh, “Anh đang rất buồn rầu, vì một chuyện không được như ý nên phiền lòng mà lại không nói được với ai. Thật ra anh cứ giả vẻ bất cần nhưng trong lòng anh thì lại đang rất bức bối, bất an mà không có biện pháp nào, bởi vì anh e rằng ai đó sẽ không chấp nhận nên lại càng lo âu, chờ mong.”

Phan Đông Minh có muốn cười cũng không cười nổi, hắn muốn cười giả lả với La Hạo rồi nói “Cậu cút đi.”, nhưng hắn không làm được, chỉ thều thào nói: “Anh, biểu hiện của anh rõ ràng thế sao?”

La Hạo nhìn hắn một lúc, đột nhiên cười sang sảng, đưa tay đập bàn, “Anh trai của tôi ơi, anh có đùa không đấy, câu kia sao lại trôi ra được hả? À, chỉ số thông minh với chỉ số cảm xúc tỉ lệ nghịch, ha ha…”

Phan Đông Minh tức đến tái mặt, oán giận nói: “La Hạo! Cậu lấy anh ra làm trò đùa có phải không? Vui sướng khi thấy người khác gặp họa hả? Nhanh, có việc thì nói, không có thì biến!”

La Hạo dừng lại, gật gù, “Chọc phải tổ ong vò vẽ, tức thật rồi. Được, trước tiên nói chuyện này đã, em với Tiêu Nhã sắp kết hôn, đến thông báo với anh một tiếng. Sáng nay em gọi điện cho Tạ Kiều thì biết được hai người đang dỗi nhau, lần này đến chẳng phải để an ủi anh sao.”

Phan Đông Minh phụng phịu nói: “Lòng tốt của cậu anh nhận, nhưng không phải cậu đã nói, anh chưa kết hôn thì cậu sẽ không lấy vợ sao, sao lại vượt trước anh rồi, hết hy vọng?”

La Hạo buông lỏng tay, “Không còn cách nào khác, Tiêu Nhã có thai rồi, không thể để cô ấy vác bụng bầu mặc áo cưới được.”

Hứ, rốt cuộc thì cũng có thêm cái đuôi nhỏ. Phan Đông Minh vui vẻ, “Ấy, có rồi sao? Thật tốt, thì ra cậu cũng làm chuyện ngu xuẩn lên xe trước mua vé bổ sung sau.”

La Hạo đứng lên, chỉnh lại bộ âu phục, “Lên xe trước mua vé bổ sung sau thì sao? Còn hơn người vừa không lên được xe vừa không mua được vé.”

“Cậu, cậu biến nhanh, biến.”

“Ha ha, nhắc một chút nhé, lúc em đính hôn anh đã không đến rồi, lần này là kết hôn, đừng có đến muộn đấy.”

Phan Đông Minh ở Bắc Kinh phiền não, còn Tạ Kiều ở Thâm Quyến cũng khó chịu. Chương trình của cô được phát trực tiếp, thử thách lớn nhất chính là ứng biến linh hoạt. Cô chuẩn bị mọi thứ đều rất tốt, nắm được chính xác thời gian quảng cáo, đối phó được với mọi loại tình huống có thể xảy ra. Ban ngày, cô làm việc đến nỗi gần như chân không chạm đất, lúc tan tầm có khi lại phải tăng ca, thời gian khiến cô bứt rứt nhất chính là buổi tối. Cô càng ép mình không được nghĩ đến Phan Đông Minh thì lại càng nhớ hắn hơn. Từ lần giận nhau đến giờ đã là nửa tháng, thế nhưng tên kia không gọi cho cô lấy một cú điện thoại. Có điều, cô vẫn được an ủi phần nào khi mỗi ngày hắn vẫn gửi hoa đến đều đặn, nhưng không còn tấm thiệp lãng mạn nữa.

Nằm trên giường xoay đi xoay lại mà cô vẫn không ngủ được, ôm gối nghĩ ngợi. Tên chết tiệt này, trước còn nói tôn trọng sự lựa chọn của cô, mọi chuyện đều nghe cô, không bao giờ khốn nạn nữa, vân vân và vân vân, tất cả đều là nói phét. Mới hơn một năm mà hắn đã quên tiệt rồi, đáng lẽ phải sớm biết rằng hắn không đủ kiên nhẫn, nói xong lại quên. Nhớ đến lời hắn nói: “Kiều Kiều, anh yêu em, không có em anh sống không là mình nữa.” thì cô lại ấm ức. Hiện tại không có cô nhưng tên kia vẫn sống rất thảnh thơi. Hứa Dung làm gián điệp, nói chuyện trên mạng với cô: “Tối nay mình nhìn thấy một tên khốn kiếp nào đó nhé, ở bữa tiệc của diễn đàn kinh tế, bên cạnh còn có một đứa con gái. Mẹ nó! Ánh mắt thế nào cậu không biết đâu, nhìn vẻ mặt dạt dào đắc ý của anh ta là mình lại muốn xông lên sút cho phát.”

Tạ Kiều vật vã chịu đựng qua một đêm rồi sáng ra lại đi làm. Mặc dù không có chương trình nhưng cô vẫn đi làm, cô sợ rảnh rỗi sẽ lại nhớ đến Phan Đông Minh, lại không nhịn được mà gọi điện thoại cho hắn hỏi: “Con bé kia là ai?” Suy nghĩ này thật khiến cô tiến thoái lưỡng nan, thật đau đầu!

Nhưng có thế nào đi nữa cô cũng thể ngờ, ngay lúc cô đang sầu nảo thì chị dâu thứ hai của Phan Đông Minh đến tìm cô.

Ngồi ở đại sảnh của một quán cơm Tây yên tĩnh tao nhã, Hoa Chi đánh giá cô gái thanh tú, e lệ trước mặt, không kìm được một tiếng cảm thán trong lòng. Mắt nhìn người của chú ba quả thực rất được, cô gái này quá xinh đẹp, như nụ hoa còn đang e ấp, chẳng trách khiến chú ba lạc mất hồn phách, vất vả thế nào cũng phải tìm về.

Đây là lần đầu tiên Tạ Kiều gặp chị dâu của Phan Đông Minh, cũng thầm đánh giá một lượt. Người phụ nữ vận trang phục thẳng thớm, tư thế thoạt nhìn rất đĩnh đạc, còn có phần nghiêm nghị hơn một Phan Chấn Nam điềm đạm. Tim cô đập rất nhanh, không hiểu vị chị dâu này đến đây làm gì, không lẽ nào nói chuyện phiếu tiền lần trước mà phải lặn lội xa xôi đến đây đấy chứ?

Hoa Chi thấy Tạ Kiều có vẻ căng thẳng liền cười, “Em không phải căng thẳng đâu, chị đến đây công tác, tiện đường vào thăm em thôi, lúc nào cũng nghe chú ba nhắc đến em nên không tránh được tò mò. Chị cũng muốn thay Chấn Nam xin lỗi em, đừng trách anh ấy nữa, anh ấy tính phổi bò mà, hại em với chú ba chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Tạ Kiều vội vàng nói: “Không đâu ạ, em cũng quên hết rồi.”

“Thật không ngờ em Tạ lại là người xinh đẹp như vậy, chẳng trách khiến chú ba nhà chị điên đảo đến thế. Lần trước vì chuyện của em mà chú ấy cầm súng của bố chị dí vào đầu đấy, làm cả nhà bị một phen hú vía.”

Tạ Kiều sửng sốt, “Dạ?”

“Ơ, thế ra là em không biết à, chị lại lắm lời rồi, chắc chú ba sẽ thầm oán chị đây.”

“…Thì ra, chuyện này là thật ạ?”

“Còn giả được sao, cũng nổ súng rồi, nếu khẩu súng kia không có chốt bảo hiểm tốt thì không biết chừng…À, đó đều là chuyện quá khứ rồi, chị không nên nhắc đến nữa. Em Tạ, chú ba đang rất bận ở Bắc Kinh, khi nào có thời gian em về nhà ở Bắc Kinh thăm một chuyến đi, mẹ chị vẫn hay hỏi chú ba sao không đưa em về cho mọi người gặp, chú ấy cũng lớn tuổi rồi, cũng nên ổn định thôi, mọi người trong nhà đều sốt ruột. Nghe chú ba nói, em vì chuyện công việc nên không đồng ý.”

Tạ Kiều đỏ mặt nói: “Cũng không phải ạ…Không đồng ý là vì, bây giờ em vẫn rất bận, anh ấy cũng bận.”

“Bận gì thì bận cũng phải có thời gian bàn chuyện này của bọn em chứ. Con gái ấy mà, sự nghiệp quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng. Điều chúng ta muốn chung quy không phải là gặp được một người để có thể yên ổn sống cùng cả đời hay sao, cho dù tuổi xuân qua đi thì cuộc đời vẫn cứ trôi như vậy, hơn nữa, kết hôn rồi vẫn có thể đi làm mà. Em xem hai đứa bọn em đó, một đứa ở nam, một đứa ở bắc, tuy rằng khoảng cách không đáng ngại lắm, nhưng đã là phụ nữ thì bên cạnh cần có người đàn ông che chở. Hơn nữa, phụ nữ có ai không rẽ vào con đường này đâu, xây một gia đình rồi có thêm đứa nhỏ, như thế mới hoàn mỹ. Mẹ chị đang mong cho chú ấy nhanh nhanh kết hôn để có người quản chú ấy thay bà đấy. Thật ra lần này chị đến đây cũng là do mẹ chị phân công, cái gì cần nói chị cũng nói rồi, em suy nghĩ kỹ một chút nhé.”

Hoa Chi đi rồi, tâm tư Tạ Kiều mới rơi vào một khoảng miên man, lại ảo não nghĩ: Phan Đông Minh, sao anh còn chưa gọi điện thoại?

Hoa Chi vừa ra khỏi nhà hàng đã gọi điện cho Phan Đông Minh, mới chỉ một tiếng tút hắn đã bắt máy, còn sốt ruột hỏi: “Thế nào thế nào hả chị dâu?”

Thấy tên ngốc này đang sốt ruột, Hoa Chi cười hì hì: “Nhiệm vụ chú giao, xem như là chị hoàn thành rồi, không ngờ con bé này lại xinh như vậy, thằng nhãi, coi như cậu đi buôn có lời rồi nhé.”

“Cô ấy nói thế nào? Gật đầu?”

“Một cô gái kín đáo như thế ai lại đồng ý ngay trước mặt chị chứ, chú cũng nóng vội quá đấy.”

“Trời ơi, chị dâu của em ơi, chị đừng làm em sốt ruột, mau nói đi, rốt cuộc là cô ấy nói thế nào?”

“Ha ha, chị dâu chú mà ra tay thì chỉ có xong việc trở lên, chú ấy, cứ chờ tin tốt đi.”

Xem ra chuyện này có hy vọng đây, Phan Đông Minh nhẹ bẫng cả người, nghĩ bụng, mình chờ, chờ tin tốt.

Nhưng qua một tuần mà cô nàng kia vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ cách của chị dâu là vô dụng? Hắn sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, lại ương bướng không chịu gọi điện thoại cho Tạ Kiều. Cho đến một ngày hắn đang thấp thỏm ngồi trong phòng họp, Tạ Kiều gọi điện thoại đến. Bất chấp có nhiều người trong phòng, hắn vội vàng bắt máy, ai ngờ cô nàng kia lại khóc, “Phan Đông Minh, anh cố ý, anh cố ý.”

Hắn nghĩ: Mình cố ý gì nhỉ, chẳng lẽ là không gọi điện cho cô ấy? Tạ Kiều khóc một tiếng lại nấc một tiếng khiến hắn đau lòng, vội vàng an ủi, “Rốt cuộc là làm sao thế? Ai bắt nạt em, mau nói cho anh xem, anh lập tức đến giết kẻ đó.”

“Em không đi làm được nữa, anh vừa lòng chưa? Anh cố ý hãm hại em.”

“…Sao anh lại hãm hại em?”

“Em…em không thể đi làm được, anh đắc ý rồi nhé, gian kế của anh thực hiện được rồi…”

Phan Đông Minh càng thấy lạ hơn, nhẫn nại nghe cô nói đứt quãng, lại đứng phắt dậy, nói oang lên: “Em, em lặp lại lần nữa xem? Anh không nghe nhầm chứ?”

Tạ Kiều cúp luôn điện thoại. Phan Đông Minh cất điện thoại, ngây ngẩn nhìn bao ánh mắt đang dõi theo mình, lại nhìn ra cửa sổ, không nhịn được mà cười ha hả khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn tưởng hắn trúng gió. Phan Đông Minh cười toe toét, nước mắt cũng rịn ra, hắn xua tay nói: “Tan họp, tôi có chuyện gấp phải làm.” Hắn lao thẳng ra khỏi phòng, nghĩ thế nào lại quay đầu, chống tay lên khung cửa rồi cười hì hì: “Thông báo xuống bên dưới, tháng này thành tích rất tốt, mỗi người đều được thưởng.”

Tạ Kiều có thai, Phan Đông Minh được làm bố, hắn có thể không vui sao?

Tạ Kiều vẫn đang ủ rủ điều khiển chương trình mà cô yêu mến. Điều cô luyến tiếc nhất chính là công sức mình đã kéo được lượng thính giả đông như vậy. Sắp đến thời gian quảng cáo thì bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến, “Alo…” Tim Tạ Kiều khẽ rộn ràng, cô đáp: “Alo, chào anh.”

“Mi Hoa, tôi đang bị tắc đường, nhưng lại đang rất vội, vì tôi muốn cầu hôn bạn gái. Cô ấy từ chối tôi rất nhiều lần, cùng là phụ nữ, có thể phân tích xem phụ nữ thích chiêu nào không? Phải làm thế nào để bạn gái tôi nhận lời cầu hôn?”

Hai mắt Tạ Kiều như giăng một tầng sương mù, giọng nói pha chút nghẹn ngào, “Anh ạ, thật ra phụ nữ rất dễ dỗ dành, chỉ cần anh đủ chân thành, đủ trân trọng cô ấy, cho cô ấy cảm giác an toàn là cô ấy có thể đồng ý rồi.”

“Ôi, những điều cô nói tôi cũng cố gắng làm rồi, nhưng làm thế nào mới biết cô ấy có cảm thấy an toàn hay không? Cô nói xem, tôi hát tặng cô ấy một bài hát có được không?”

Tạ Kiều chảy nước mắt, áp lấy tai nghe, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên rồi.”

“Có lẽ bạn gái tôi cũng đang nghe chương trình này, tôi muốn dùng một bài hát để thể hiện lòng chân thành của tôi với cô ấy, tôi sẽ hát, nhưng đừng cười tôi nhé…Anh sợ mình không kịp, anh muốn ôm lấy em, cho đến khi cảm nhận được nếp nhăn của em, mang theo dấu vết của tháng năm, cho đến khi biết chắc rằng em là có thật, cho đến khi mất hết sức lực. Vì em, anh nguyện ý. Không thể cử động được nhưng vẫn muốn nhìn ngắm em, cho đến khi phát hiện dấu vết tuyết sương trên mái tóc em, cho đến khi ánh mắt mơ hồ, cho đến khi ngừng hơi thở, hãy để chúng ta vẫn như hình với bóng…Nếu anh có thể bỏ cả thế giới này, ít ra còn có em đáng để anh trân trọng. Em ở đây, đó chính là điều kỳ diệu trong sinh mệnh anh. Có lẽ, anh có thể quên đi cả thế giới, nhưng anh vẫn không muốn mất đi những điều về em…Anh sợ thời gian quá chậm, ngày đêm lo mất đi em, chỉ hận nỗi không thể trong một đêm được sống hết cuộc đời để đôi ta mãi mãi bên nhau không bao giờ xa cách…”

Tiếng hát của người đàn ông đã vang vọng khắp không gian, hát một ca khúc kinh điển theo một cách vô cùng kinh khủng, hơn nữa lại không có nhạc, nhưng khiến Tạ Kiều bỏ lỡ thời gian quảng cáo. Đạo diễn vội vàng ra hiệu bảo Tạ Kiều ngắt cuộc gọi nhưng Tạ Kiều giả như không thấy bởi vì hai mắt cô đã đẫm lệ, chìm đắm trong ca khúc cùng giọng hát kinh khủng. Rất lâu sau, từ điện thoại truyền đến tiếng của người đàn ông: “Mi Hoa, cô nói xem, tôi hát chán như vậy, liệu bạn gái tôi có chấp nhận lời cầu hôn của tôi không?”

Tạ Kiều thầm thở nhẹ một hơi rồi nói: “Bạn gái anh nhờ tôi hỏi, cô gái cùng anh tham dự bữa tiệc đó là ai?”

“…Phiền cô chuyển lời đến bạn gái tôi, đó là thư ký của tôi…Giúp tôi hỏi xem, bạn gái tôi có đồng ý lời cầu hôn của tôi không.”

Tạ Kiều nghẹn ngào, “À, tôi nghĩ, anh có thành ý như vậy…cô ấy sẽ đồng ý. Anh à, chúc anh may mắn.”

—HOÀN CHÍNH VĂN—


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.