Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 69




“Anh nhớ em.”

Phan Tử Di và Dương Quần đưa Tạ Kiều đến một hội quán ở ngoại ô. Tân Thiếu đã đứng đợi ở cửa từ lâu, không thấy Phan Đông Minh bèn hỏi: “Ơ, nhân vật chính đi đâu rồi, sao chỉ có một mình cô ấy?”

Dương Quần nói: “Ầy, đừng hỏi thì hơn, vừa ra khỏi sân bay đã bị anh hai tóm về nhà rồi.”

“Mình đã chuẩn bị rượu, thuốc đầy đủ để đãi anh ấy rồi, điên thật, thôi, đãi cô ấy cũng thế mà.” Tân Thiếu cười hì hì chỉ vào Tạ Kiều. Phan Tử Di liếc mắt nhìn Tân Thiếu, anh ta biết rõ bác cả của mình như một hố lửa, chỉ sợ Phan Đông Minh lại chẳng được yên; lại nhìn đến Tạ Kiều, đúng như một cô bé lúc nào cũng ngại ngùng, nhưng cô không hề giống với những người phụ nữ theo Phan Đông Minh. Dọc đường đi, anh đã suy nghĩ xem giữa hai người có gì khác so với trước đây, lúc này nghe thấy Tân Thiếu nói đùa như vậy thì lại có chút bực dọc, trừng mắt nhìn anh rồi nói: “Cậu tổn hại hay không tổn hại chứ, người này sao lúc nào cũng xấu xa thế nhỉ, đã nói là không ngừng nghỉ. Ô tô đi lâu còn phải dừng lại, mình thấy cậu cũng nên ngừng lại đi, liến thoắng như điên.”

Tân Thiếu bị anh ta chặn họng, chớp mắt mấy cái: “Á, Tử Di không muốn thấy mình, mình nghỉ một chút là được rồi.”

Dương Quần bước lại gần, cười hì hì: “Có thể khiến cậu nghỉ ngơi một lúc quả là không dễ. Phan Đông Tử không có lộc ăn, mình thay anh ấy cũng được mà.”

Ngồi chờ trong gian phòng vip là mấy người bạn của Phan Đông Minh. Phan Đông Minh không đến cũng không ảnh hưởng đến cuộc vui, có mấy người hay theo Dương Quần đến biệt thự ăn cơm nên cũng biết Tạ Kiều. Ăn uống xong xuôi, Tạ Kiều được Phan Tử Di, Dương Quần và Tân Thiếu đưa về biệt thự của Phan Đông Minh. Thím Lưu vừa thấy Tạ Kiều liền nắm lấy tay cô, mắt đỏ hồng, “Con bé này, đi chơi cũng không nói một tiếng, chuyện gì cũng là người khác báo tin cho. Mà, cậu ấy đâu, không về à? Cậu ấy thế nào, có khỏe không?”

Tạ Kiều nắm tay thím Lưu, gật gật đầu, cô lau nước mắt cho bà và nói: “Anh ấy không sao, vẫn khỏe lắm, thím đừng sốt ruột.”

Phan Tử Di đi lòng vòng ngắm nghía nội thất của căn biệt thự, nói: “Chà, bao nhiêu năm rồi mình không đến đây, anh mình đúng là biết hưởng thụ, rất tuyệt.”

Tân Thiếu nói: “Cậu đừng mải lo xây ổ cho người khác ở Thượng Hải, cũng nhanh nhanh làm ổ cho mình đi, thêm cả một cô nàng nhốt ở trong nữa, mình lại có chỗ đến chơi rồi.”

Dương Quần bước đến, bóp cằm Phan Tử Di, nhìn trái nhìn phải. Phan Tử Di phát cáu, nhưng còn chưa kịp hỏi gì thì đã thấy Dương Quần nói: “Chà, mình bảo này, nhìn cậu cũng giống một đống phân trâu đấy, sao không có đóa hoa nào chạy đến mà cắm vào nhỉ?”

Phan Tử Di cười, hất tay anh ra và nói: “Cũng trách mình nghèo quá thôi, cứ đi làm nhà hộ người ta cho khỏe. Anh mình không có ở đây, bọn mình cũng nên đi thôi.”

Sau khi họ về, Tạ Kiều liền lên tầng. Ngẩng đầu nhìn ngọn đèn chùm, đi một vòng quanh dãy hành lang, lại mở cửa căn phòng cô đã từng ở ra, vẫn nguyên trạng, sạch sẽ tinh tươm; đi vào phòng ngủ của cô và Phan Đông Minh, đến cạnh chiếc giường lớn họ từng nằm, cô đưa tay chạm đến tấm ga trải giường mềm mại, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, cô như tỉnh mộng, đây chỉ là một giấc mộng, có điều hơi dài mà thôi.

Từ lúc bước vào cửa, Phan Đông Minh đã ngồi yên trên ghế sofa, nhìn trân trân vào mũi giày của mình. Trên đường về nhà, hắn dò hỏi thông qua anh hai hắn xem người trong nhà đã biết đến đâu, rồi tự nghĩ xem mình nên ứng phó thế nào. Thế nhưng anh hai hắn không nói gì, cuối cùng hắn chỉ có thể xốc lại tinh thần, nghĩ bụng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ đi thẳng, đến lúc đó xem tình hình thế nào thì tìm chiêu sách sau.

Trong nhà rất náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có người mang đồ biếu Tết đến. Con bé con cũng đã được nghỉ đông, đứng trên tầng hai nắm tay bà nội, vừa thấy hắn liền kêu to “Chú út!”. Hắn ngẩng đầu, vừa thấy mẹ liền đứng dậy, rồi ôm lấy con bé vào lòng, hôn một cái, xoa đầu nó và nói: “Công chúa nhỏ, mới mấy ngày không gặp, ăn uống thế nào mà béo lên thế, chú bế đến mức cứng tay luôn.”

Mẹ bước đến nhìn hắn, mở miệng nói: “Ba à, có khỏe không con?”

Hắn gật đầu lấy lệ, chỉ lo trêu đùa con bé, ậm ờ nói một câu: “Dạ, khỏe, khỏe ạ.”

Mẹ ngồi xuống một bên nhìn hắn cù con bé khiến con bé bật cười khanh khách, lại nhìn hai má sọp đi của hắn mà đau lòng, không nhịn được, nói: “Ba à, con gặp chuyện lớn như vậy ở ngoài mà cũng không nói với người trong nhà một tiếng, lớn như vậy rồi, con có thể ổn định để mẹ được yên tâm một chút không?”

Lời mẹ nói khiến Phan Đông Minh vừa mệt mỏi lại mất kiên nhẫn, “Mẹ, con vừa mới về, mẹ không cho con nghỉ ngơi một chút sao, vừa thấy là lại nói rồi.”

Mẹ có chút tức giận, thoáng chốc, hai hốc mắt đã đỏ lên, “Tôi nợ gì họ Phan nhà các anh chứ, bố các anh cũng hay cáu bẳn như thế, tôi không được nói câu nào, các anh cũng bắt chước làm con hổ không thể động vào, các anh có cho tôi chút sĩ diện nào không? Hai anh của anh đều để tôi được an tâm rồi, còn anh vẫn chưa yên phận, nói một câu là anh cãi một câu, tôi gây nghiệp chướng gì mà lại nuôi lớn một đứa chẳng ra gì thế này.”

Phan Đông Minh thấy mẹ có vẻ tức giận thật sự, lại tươi cười xích lại, ôm vai mẹ và nói: “Mẹ, mẹ à, mẹ làm sao vậy. Con xin lỗi, cái mồm con thế nào không phải là mẹ không biết, lại vì đợt vừa rồi con không được thoải mái, về nhà thấy mẹ chỉ muốn làm nũng một tẹo thôi mà. Không thì mẹ đánh con vài cái cho hết giận đi, nhưng đừng để ông nội biết con làm mẹ tức giận, không thì con thảm lắm.”

Con bé con cũng xích lại, đưa tay lau nước mắt cho bà, dỗ bà: “Bà nội đừng khóc mà.”

Bà bế con bé vào lòng rồi mới nói: “Ông nội và bố con đều không ở nhà, sắp Tết nên hội nghị nhiều. Lại đây, vén áo lên mẹ xem nào, vết thương chắc là lớn lắm.”

Phan Đông Minh vén vạt áo ra để lộ vết thương dài, vẫn hơi đo đỏ. Mẹ nhẹ nhàng sợ vào, nghẹn ngào hỏi: “Đau không con?”

“Không đau nữa rồi, mẹ, mẹ không phải lo, con vẫn ổn đây mà, nhìn thân thể con thế này thì có thể bị làm sao cơ chứ, mẹ đừng buồn.”

“Đã nói với con rồi, núi cao hiểm trở có cái gì mà chơi, con còn không nghe, giờ bị thế này rồi thì ở nhà ngoan ngoãn tĩnh dưỡng cho mẹ, không phải đi đâu cả, để mẹ làm cho con chút đồ bổ, nhìn gầy nhom nhem này, trên mặt cũng chả thấy thịt đâu cả.”

Vừa lúc Phan Chấn Nam đi vào nhà, bước đến bế đứa bé trong lòng bà rồi tiếp lời: “Nó nói chuyện với mẹ mà không nghe thấy ai sao?”

Bà mẹ trừng mắt với anh ta, “Anh cả con cả ngày không ở nhà, con làm anh hai cũng đừng mắng nó, nhường nhịn cho cái tính xốc nổi của nó.”

Phan Chấn Nam giương mắt nhìn Phan Đông Minh với vẻ khỏe mạnh, “Ấy, con không dám mắng nó đâu, nó còn cao hơn con mà.”

Mẹ chỉnh lại áo cho Phan Đông Minh, vỗ vỗ mông hắn và nói: “Chắc là mệt lắm rồi, lên tầng nghỉ ngơi đi. Ông nội nhắc con mãi đấy. Chiều này mẹ sẽ đi mua chút đồ con thích ăn, tối là ăn được, ngoài anh cả và chị dâu cả của con ra thì đủ hết. Không phải đi đâu cả, ở lại đây mẹ chăm sóc con.”

Phan Đông Minh muốn nói nhưng không nói được, bị Phan Chấn Nam lườm một cái rồi mới nói: “Mẹ, mẹ không có việc gì hay sao mà nhàn thế ạ?”

Mẹ đứng lên, xoa xoa má hắn, “Không gì quan trọng hơn việc mẹ chăm con mẹ, nghe mẹ đi, đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát.”

“Dạ.”

Mẹ hắn đi rồi, Phan Chấn Nam mới gọi bảo mẫu bế con bé đi và chỉ vào sofa, “Cậu ngồi đi, anh có chuyện muốn nói.”

Phan Đông Minh nghiêm túc ngồi xuống sofa, không nói tiếng nào. Phan Chấn Nam nhìn hắn một lúc rồi mới cười, “Đông Tử, chuyện cậu gặp nạn bên ngoài, anh lừa cả nhà đấy, anh chỉ nói là cậu bị tai nạn lúc thám hiểm trên núi.”

Phan Đông Minh đưa tay chà chà mặt, có vẻ mệt mỏi mà nói: “Vậy thì cảm ơn anh.”

Phan Chấn Nam nói tiếp: “Trước tiên không cần cám ơn anh, sau là anh phải nói cho cậu biết cái lợi cái hại của chuyện này. Đông Tử, cậu nghe anh nói đây, anh không cần biết cậu chơi đùa thế nào ở bên ngoài, nhưng ở nhà thì phải nghiêm chỉnh, chuyện gì nên giấu thì phải giấu. Ông đã nhiều tuổi rồi, thân thể không được như trước nữa, bố còn bị cao huyết áp, mẹ cũng không chịu nổi kích động, nếu biết cậu vì một đứa con gái mà thành ra như vậy, dựa vào tính cách của bố, đảm bảo cậu sẽ bị đánh gãy chân. Không muốn phiền phức thì sống yên ổn một chút đi. Nếu mẹ đã bảo cậu ở nhà thì đừng có mà đi đâu, nghe rõ chưa?”

Phan Đông Minh yên lặng gật đầu. Lúc này Phan Chấn Nam mới nở nụ cười, vỗ vỗ vai hắn và nói: “Ngồi máy bay lâu vậy rồi, chắc cậu cũng mệt mỏi, lên tầng nghỉ ngơi đi. Anh gọi điện cho bố đây, nghe nói cậu về nên ông bảo tối về ăn cơm. Ngủ một giấc lấy tinh thần, đi đi.”

Phan Đông Minh từ từ lê chân về phòng ngủ của mình trên tầng hai. Bảo mẫu đã xả sẵn nước ấm trong bồn tắm, tắm rửa xong hắn lên giường nằm. Cứ tưởng ban ngày sẽ không ngủ được, ai ngờ cũng thơ dơ được một chút. Lúc tỉnh lại, đầu hắn ong ong, cả người nặng trịch, có lẽ là do không được ngủ ngon giấc nên tinh thần cũng uể oải. Hắn kéo rèm trong phòng lên, lập tức mở to mắt. Trời đã tối, hắn sờ soạng tìm đồng hồ trên đầu giường. Cửa phòng lại bị đẩy ra, một bóng dáng xinh xắn chạy ùa vào, lanh lảnh gọi: “Chú út!”

“A, bé con.” Phan Đông Minh chỉnh cây đèn bàn sáng lên, nhổm dậy vẫy tay với con bé, “Mau lại đây, kéo chú út dậy nào.”

Con bé như một con thỏ non nhảy nhót lại gần, lại bị chú nó bế lên giường, cười khanh khách mà ôm lấy cổ Phan Đông Minh. Hắn hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn rồi nói: “Ưm, thơm thật, có phải trộm bôi nước hoa của mẹ không?”

Lúc rời giường, hắn nhìn về phía kệ tủ đầu giường, trên đó có bức ảnh hắn chụp chung với Tạ Kiều. Nằm trên giường, hắn ôm con bé con rồi cho nó xem, lại chỉ vào Tạ Kiều trên tấm ảnh và nói: “Cô này có xinh không?”

Con bé nhìn chằm chằm rồi gật đầu, “Có ạ.”

“Có muốn quen cô ấy không?”

“Có ạ.”

“Chúng ta gọi điện thoại cho cô ấy được không?”

“Được ạ.”

Hắn vớ lấy điện thoại ở đầu giường. Tạ Kiều nhận điện thoại trong phòng ngủ: “Alo?”

Con bé cầm ống nghe, mắt nhìn chú chằm chằm, không nói lời nào. Phan Đông Minh dạy nó nói: “Con hỏi xem có phải cô Tạ Kiều không.”

“Con khen cô ấy xinh đẹp đi.”

“Cô ơi, cô rất xinh đẹp.”

“Bảo cô ấy đoán con là ai đi.”

“Cô đoán xem cháu là ai nào.”

Phan Đông Minh dạy một câu con bé nói theo một câu. Cũng không biết ở đầu dây bên kia Tạ Kiều nói gì mà con bé mím miệng cười, một lúc sau mới nói: “Cháu đếm nhé, nhà của cháu có rất nhiều người, cháu hay được gọi là bé con, chú út của cháu gọi là Đông Tử, mẹ cháu là…”

Phan Đông Minh vội vàng cướp lấy điện thoại, nói: “Ơ hay, mặt mũi người ta còn chưa thấy mà đã bán đứng chú rồi, con bé này, chẳng có chút cảm giác an toàn nào…Kiều Kiều, ăn cơm chưa?…Con bé á, ha ha, nhóc con nhà anh hai…Mấy ngày nay chắc anh không về được rồi, bị mẹ già giam…Tìm bạn học của em mà đi chơi, mấy ngày nữa anh về…Còn em, muộn quá thì ở nhà, đừng ra ngoài, không an toàn đâu.”

Cúp điện thoại, hắn nhấc con bé ngồi lên cổ mình, “Đi thôi, lái máy bay nào…”

Con bé cười khanh khách, tóm lấy hai tai hắn rồi cả hai chú cháu cùng xuống dưới nhà.

Đến ba mươi, gia đình nào cũng háo hức chuẩn bị đón giao thừa. Đây là đợt tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh trong mùa đông này. Lúc Phan Đông Minh rời giường thì mới phát hiện ra vạn vật như được dát bạc, trên không trung đầy những bông tuyết lớn. Tạ Kiều vốn rất thích tuyết, hắn gọi điện thoại về biệt thự thì thím Lưu nói với hắn rằng từ sáng Tạ Kiều đã đi ngắm tuyết cùng mấy cô bạn học rồi, bởi thế, hắn càng nóng lòng muốn về đó hơn. Nhưng hắn không ngờ, hết năm rồi mà hắn vẫn không thể trở về được. Trong quân ủy sắp có cuộc tổng tuyển cử ủy viên, hắn liên tục phải theo bố và anh đi chúc tết xã giao, đến tận mười lăm tháng giêng mà hắn vẫn chưa được gặp Tạ Kiều một lần nào. Ngày mười lăm trong quân khu lại có buổi liên hoan lớn, hắn phải cùng bố mẹ đi dự tiệc tối, mãi đến lúc đi toilet, hắn mới gọi được cho Tạ Kiều một cú điện thoại.

“Kiều Kiều hả? Đang làm gì đấy?”

“Xem tivi thôi.”

“Có nhìn thấy anh không?”

“…Anh đổi nghề làm diễn viên phim truyền hình à?”

“Ha ha, lâu quá không gặp, có nghĩ đến anh không?”

“…”

“Kiều Kiều.”

“Hả?”

“Kiều Kiều.”

“Hả?”

“Không có gì, chỉ là muốn gọi em thôi…Anh nhớ em.”

“…Chuyện tôi dặn anh đừng quên đấy, uống thuốc rồi còn phải mát xa nữa, rảnh rỗi thì đến bệnh viện kiểm tra.”

“Rồi, em còn nhiều lời hơn cả mẹ anh.”

Cúp điện thoại xong, Phan Đông Minh thong thả bước về một góc sâu cuối hành lang hội trường, tựa vào cạnh cửa sổ và rút ra một điếu thuốc. Làn khói vây quanh khiến hắn nhớ đến lúc đang trong phòng bệnh ở Tứ Xuyên, Tạ Kiều chìa tay ra với hắn và nói, đem hết thuốc lá ra đây cho tôi. Giờ nghĩ lại lúc đó, cô cứ như một bà quản gia vậy, hắn mỉm cười, lại thở dài một cách kỳ lạ. Hắn lại nghĩ, sao bây giờ, mỗi một giây trôi qua chậm đến vậy cơ chứ.

Trái tim trong lồng ngực cứ như bị treo giữa không trung, ngứa ngáy, lại có cảm giác bồng bềnh không trọng lực, lại như thể lúc xuống cầu thang mà bước hẫng một nhịp. Hắn nhớ lại lần đầu tiên khi đôi mắt ngà ngà say nhìn thấy cái cằm nho nhỏ đó, còn cả đôi mắt to lúc nào cũng ươn ướt như con nai ngơ ngác, đôi môi đỏ hồng căng mọng. Sau này cô gầy đi, gầy đến nỗi hắn không dám nắm mạnh cổ tay ấy, gầy như một gốc cây con, nghiêng nghiêng ngả ngả như một phá vỡ tảng đá, nhưng cũng cứng cỏi mà vươn lên khỏi khe đá chật hẹp.

Phan Đông Minh rít sâu một hơi thuốc lá rồi ném đầu mẩu xuống đất, di di bằng chân. Nhìn hàng cây bên ngoài hội trường đều được phủ tuyết, lại có đầy những đèn lồng đỏ được treo lủng lẳng, hắn liền nghĩ đến dáng vẻ Tạ Kiều như một đứa trẻ mà chơi cầu tuyết cùng người khác và bật cười khanh khách. Hắn không kìm được mà cong khóe môi, thấp giọng thì thào: “Cô bé ngốc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.