Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 66




“Anh xem, một nét phẩy dài, một nét mác ngắn, giống như một đôi nam nữ vậy. Người nam phải chống đỡ cả bầu trời, đây là trách nhiệm, nhưng nếu không có người nữ cùng chống, thì sao có thể tạo thành một chữ được, chỉ có thể là một nét phẩy vô nghĩa…”

Không biết là do chỗ thuốc dán có tác dụng thần kì hay mấy phương thuốc tìm được trên mạng hữu hiệu, mà cũng có lẽ là do tay nghề mát xa của Tạ Kiều rất cao siêu, chỉ sau nửa tháng, Phan Đông Minh đã có thể lê chân bước đi mà không cần chống nạng. Có điều, dáng đi của hắn rất buồn cười, chậm rì rì như con rô-bốt cũ rích. Mấy chuyên gia chụp phim cho hắn để kiểm tra, nói rằng xương cốt hắn đã lành, có thể tiến hành phục hồi chức năng.

Phục hồi chức năng là một quá trình cực kỳ đau đớn. Tạ Kiều đi cùng Phan Đông Minh đúng một lần, sau đó không chịu được, chỉ đứng chờ bên ngoài. Mỗi lần thấy Phan Đông Minh đi ra từ trung tâm phục hồi chức năng với sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, tim Tạ Kiều lại đau thắt. Việc tập luyện phục hồi chức năng là việc không thể tránh được, có điều, càng ngày Phan Đông Minh càng trầm mặc, lúc không có việc gì làm thường chỉ nằm trên giường hoặc đứng trước cửa sổ nhìn đến thất thần. Bóng dáng cô đơn của hắn khiến Tạ Kiều càng thêm áy náy, xót xa. Cô lại dốc sức mát xa cho hắn, tìm cho hắn thêm các phương thuốc khác, mời bác sĩ Đông y đến châm cứu cho hắn, hơn nữa, cô lại không ngừng động viên hắn. Càng ngày Phan Đông Minh càng đi lại linh hoạt hơn, nhưng càng ngày hắn lại càng ý lại, không rời cô được một lúc nào.

Hiện tại, đề tài được mấy cô y tá bàn nhiều nhất chính là cái Tết sắp tới. Tạ Kiều nhẩm tính, cũng chỉ vài ngày nữa là đến Tết, phải tính đến việc quay về Bắc Kinh. Phan Đông Minh lại nói: “Anh cảm thấy ở đây cũng được, rất thanh tịnh. Không phải nghĩ nhiều đến chuyện đó đâu, về rồi cả nhà lại biết chuyện, đến lúc đấy lại phải chuẩn bị tinh thần để ứng phó thì còn mệt hơn.”

Tạ Kiều vừa mát xa cho hắn vừa nói: “Nhưng cũng không thể không về được, sớm muộn gì người nhà anh cũng biết, với lại bây giờ tình hình của anh cũng tốt lên nhiều rồi, tăng cường luyện tập là được mà. Đây là Tết, có ai mà đến Tết không về nhà đâu, anh đó, nói chuyện như trẻ con vậy.”

Phan Đông Minh không đáp lời, chỉ kéo tay cô lại và nói: “Tay em sao lại bị thế này?”

Tay Tạ Kiều bị tổn thương do giá rét, những ngón tay trắng nõn giờ nhăn nheo lại, thời gian trước có hơi ngưa ngứa, giờ thì những chỗ đó nổi lên từng cục chai rắn đinh. Cô rút tay ra rồi nói: “Cứ đến mùa đông là tay tôi lại bị như thế, không sao đâu.”

Phan Đông Minh có chút buồn bã, nhìn khuôn mặt cúi xuống của Tạ Kiều, trên đó còn mấy vết xước nhỏ, mãi lâu sau hắn mới thấp giọng nói: “Đợi về Bắc Kinh anh sẽ tìm người xem cho em, cả mặt em nữa, cứ như con mèo ấy.”

Tạ Kiều bất giác sờ sờ hai má và hỏi: “Có phải xấu lắm không?”

Phan Đông Minh vội vàng nói: “Không xấu, em có thành dạng gì đi nữa anh vẫn đều thấy đẹp.”

Người nói lời này ra là Phan Đông Minh sao? Cô nâng mí mắt lên nhìn liếc hắn một cái, thấy kiểu tóc buồn cười của hắn hệt như một chàng trai chân chất, mộc mạc ở nông thôn. Tạ Kiều không nhịn được mà bật cười.

Ở bên nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Phan Đông Minh thấy Tạ Kiều ngại ngùng cười như thế, lại bị nụ cười của cô làm cho xốn xang. Hắn hoàn toàn không phát hiện ra lời nói vừa rồi của mình chẳng khác gì của một kẻ ngốc nghếch, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới hỏi: “Em cười gì?”

Tạ Kiều chỉ cúi đầu tiếp tục mát xa cho hắn, cắn môi nhịn cười.

Dáng vẻ của cô khiến trong lòng Phan Đông Minh ngứa ngáy, hắn không kìm được, đưa tay nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn hắn: “Có phải em cười anh ngốc không?”

Ở chung với nhau hơn một tháng như hình với bóng, từ lúc Phan Đông Minh hôn mê cho đến khi tỉnh lại, từ lúc vết thương đau đớn đến mức không động đậy nổi cho đến khi sắc mặt đã hồng hào trở lại, hắn vẫn bướng bỉnh nhưng đã đằm tính hơn nhiều. Rõ ràng là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, nhưng đôi khi hắn lại hệt như một đứa trẻ giận dỗi thất thường. Không còn thấy dáng vẻ hất hàm, không phân trái phải nữa, nhưng hắn rất hay dỗi vặt. Tạ Kiều đều thấy rõ mọi sự thay đổi của hắn, ngẫm lại, hắn gặp phải tai nạn nghiêm trọng như vậy không phải vì mình sao! Cô luôn dặn mình rằng hắn là bệnh nhân, hắn vì mình nên mới bị thương, kể cả hắn có nổi cáu hay nói khó nghe đến đâu cũng không được so đo với hắn. Bởi vì số lần hắn làm cho người ta tức giận cực nhiều, mà gần đây hắn luôn nói chuyện nhẹ nhàng, điều này khiến Tạ Kiều không thích ứng lắm, cũng không biết nên đối phó thế nào. Cũng giống như hiện tại, ánh mắt nhìn cô được che kín bởi một tầng sương mù, như thể muốn người ta trầm sâu vào đó, không thể thoát ra được.

Gương mặt Phan Đông Minh ngày càng tiến lại gần, chậm rãi chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của cô, “Có phải không? Có phải không?” Vừa nhẹ giọng hỏi xong, môi hắn liền hạ xuống, hôn lên mắt cô, lên chóp mũi, lên má, lên môi cô.

Không có dục vọng, không có chiếm hữu, cũng không có sự giãy giụa, chỉ là khẽ chạm, nhẹ nhàng mút, như con bướm đậu trên cánh hoa, mê muội, ngượng ngùng, hương thơm say lòng người, lưu luyến mà không thể rời đi được. Phan Đông Minh chưa từng cẩn thận hôn một người phụ nữ nào như vậy. Trước đây, hôn chỉ như một bước dạo đầu cho cuộc hoan ái, hoặc là một cách để gia tăng thú vị, cho đến giờ hắn mới biết, thì ra hắn có thể cẩn thận hôn một người như vậy. Gạt bỏ tất cả tạp niệm, chỉ biết là mình đang giải phóng nỗi khát vọng đã ủ lâu, môi Tạ Kiều mềm mại như nhựa thông, lại như giọt sương lúc ban mai, khiến hắn chìm đắm mà không thể dừng lại được. Dường như chưa lần nào hắn được thỏa mãn đến vậy, lại giống như con thiêu thân không cẩn thận mà lao vào ngọn lửa lớn, dù có chịu đau đớn vô vàn do đôi cánh bị thiêu đốt nhưng cũng không muốn dừng lại.

Trong phòng thật yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của Phan Đông Minh. Đột nhiên Tạ Kiều mở to mắt, vội đẩy Phan Đông Minh ra rồi đứng dậy, bối rối nắm tay, lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi nấu cơm đây.”, rồi chui tọt vào phòng bếp.

Phan Đông Minh giật mình, giữ nguyên tư thế trên giường, một lúc sau mới đưa tay vò vò mặt rồi nằm xuống, gác một tay lên mắt, không nhúc nhích như đang ngủ.

Tạ Kiều làm xong bữa trưa, bê ra bàn, đứng cạnh giường định gọi hắn dậy ăn cơm. Nhìn hắn có vẻ như đang ngủ, cô lại do dự, cuối cùng quyết định chờ một chút. Sờ thử cái bát, đồ ăn nguội mà đun lại thì mất ngon, mà hắn thì lại khó tính, Tạ Kiều cứ đứng lên lại ngồi xuống, nghĩ ngợi rồi quyết định phải gọi hắn dậy. Cô thong thả lại gần, nhìn hắn, nhẹ nhàng gọi: “Này, dậy đi, ra ăn cơm.”

Phan Đông Minh cố tình trở mình, cũng không quan tâm đến cô mà tiếp tục giả vờ ngủ.

Đương nhiên Tạ Kiều hiểu vì sao hắn lại như vậy. Tạ Kiều trầm mặc ngồi xuống bên cạnh, cô cảm thấy hắn đang bực bội, định mặc kệ hắn, đói thì sẽ tự ăn, nhưng ánh mắt vừa liếc qua đôi nạng ở góc tường, cô lại mềm lòng. Cô thở dài, cô vốn là thế, không thể nhìn người khác khó chịu. Cô lại đứng dậy bên cạnh giường, đưa tay kéo tay hắn, “Dậy đi nào, đồ ăn nguội rồi.”

Có lẽ Phan Đông Minh đang chờ cô đến gọi, cô chỉ nhẹ nhàng kéo tay hắn, hắn liền ngồi dậy luôn. Tạ Kiều có chút dở khóc dở cười. Hai người yên lặng ăn cơm, chẳng nói câu nào, cả căn phòng rộng chỉ nghe thấy tiếng bát đũa chạm nhau. Bỗng nhiên Phan Đông Minh gắp một miếng thịt vào bát Tạ Kiều, Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn hắn thì hắn cười: “Gần đây em vất vả rồi, em cũng gầy đi đấy, đừng chỉ bồi bổ cho anh, em cũng phải ăn nhiều vào.”

Vừa nuốt được miếng cơm nghẹn trong cổ họng, cô gật đầu, lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Một cô y tá bước vào, “Cô Tạ?”

Tạ Kiều đặt bát đũa xuống, cô y tá chỉ sang một bên và nói: “Có người tìm.”

Nhìn theo ngón tay cô y tá, nụ cười trên mặt Tạ Kiều cứng lại. Trên hành lang là La Hạo đang nhìn cô cười, còn có cả Ninh Tiêu Nhã.

Cô đưa họ vào phòng, Phan Đông Minh vừa nhìn thấy La Hạo thì ngẩn ra, rồi lại lập tức cười: “À, hai người à, đi đường xa xôi làm gì, chúng tôi cũng đang định mấy ngày nữa về Bắc Kinh mà.”

La Hạo mỉm cười, cùng Ninh Tiêu Nhã ngồi xuống sofa, nhìn Tạ Kiều nâng Phan Đông Minh đưa về giường, anh nói: “Tin tức giấu kín thật đấy, nếu Dương Quần không nhỡ miệng, em cũng không biết đâu. Anh à, sao anh không nghĩ xem, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói tiếng nào.”

“Tôi chỉ biết là tên Dương Quần kia không đáng tin, lẻo mép, chưa ai nói gì cả, chỉ tại không muốn người nhà tôi biết thôi. Tôi cũng không sao, chỉ tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe, còn hai người, xa xôi vậy đến đây làm gì.”

Tạ Kiều bận bịu lau sạch bàn rồi lại rửa hoa quả, pha trà. Ninh Tiêu Nhã vốn khinh thường Tạ Kiều nên không thích nói chuyện, nhưng vừa thấy mấy vết thương trên mặt cô thì liền cười nói: “Cô Tạ, ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện. Sao hai người lại bị thế này, aiz, bị thương rồi kìa.”

Phan Đông Minh không cho Ninh Tiêu Nhã cơ hội nói tiếp, Tạ Kiều cũng chưa lên tiếng thì hắn đã nói: “Mấy hôm trước tôi nhận được tin, công trình kia của hai người bao giờ động thổ?”

La Hạo lắc đầu, nói: “Sắp Tết rồi, chờ qua đầu xuân thì tính tiếp. Khi nào anh về Bắc Kinh?”

“Hai ngày nữa về. La Kiện có gọi điện thoại với tôi, sao, muốn chung lô đất đấy với tôi?”

Ninh Tiêu Nhã không nhẫn nại được như La Hạo, thấy Phan Đông Minh thẳng thắn đề cập đến vấn đề đó, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt, không vòng vo mà nói luôn: “Anh ba Phan, anh đã hỏi vậy thì em cũng không vòng vo nữa, đều là người làm ăn cả, tiện thế nào thì làm thế ấy, anh ra giá đi.”

La Hạo nhíu mày, quả nhiên Phan Đông Minh cười: “Xem Tiểu tứ này nóng vội quá kìa! Anh cô tôi còn có thể nói chuyện, chứ cô sao có thể bàn chuyện làm ăn với tôi. Thế này đi, chờ tôi về Bắc Kinh thì nói tiếp. Cũng hơn một tháng không ở nhà, tình trạng công ty thế nào tôi cũng không nắm rõ. Thấy thế nào?”

La Hạo quay đầu nói với Ninh Tiêu Nhã: “Cô làm sao đấy? Hôm nay đến thăm Đông Tử, có ai bàn chuyện làm ăn trong phòng bệnh không hả?”

Ninh Tiêu Nhã hiểu La Hạo đang tìm cách thoát khỏi cô ta, vội vàng nói: “Nhưng mà, anh ba Phan, anh cũng biết em mà, tính tình nóng vội, anh đừng chấp nhặt.”

Phan Đông Minh cười, xua tay. Có vài người lục tục kéo đến, cuối cùng La Hạo muốn ra về. Lúc ấy, Phan Đông Minh nói với Tạ Kiều: “Kiều Kiều, anh không tiện lắm, em tiễn La Hạo hộ anh.”

Tạ Kiều “haiz” một tiếng, khoác áo rồi đưa họ xuống tầng. Đứng ở đại sảnh bệnh viện, La Hạo nói với Ninh Tiêu Nhã: “Tiêu Nhã, cô lên xe trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cô Tạ.”

Ninh Tiêu Nhã nhìn Tạ Kiều đang cúi đầu, lại nhìn ánh mắt chằm chằm của anh hướng vào Tạ Kiều thì cắn chặt răng, xoay người bước đi trên đôi giày cao gót. Ngồi trong xe, Ninh Tiêu Nhã nhìn đôi nam nữ trong vườn hoa mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, một người là chồng chưa cưới của mình, một người là tình địch của mình, lại cùng nhau diễn màn “tình ý dạt dào” ngay trước mắt. Cô ta không rõ con bé kia ngoài khuôn mặt ra thì có chỗ nào tốt đẹp, lại cả La Hạo nữa. Ngoài cô ta ra thì có ai có thể chịu đựng được cơn uất hận này? Nếu cô ta không yêu, sao cô ta có thể uất hận?”

Có đôi khi nhìn dáng vẻ lạnh lùng của La Hạo, cô ta sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng cô ta cũng không dám tưởng tượng nếu cô ta mất La Hạo thì sẽ thế nào. Không, cô ta không thể mất La Hạo, lúc khó chịu nhất chính là lúc phải giương mắt nhìn thứ mình không có được biến mất, cũng giống như đứa trẻ biết kẹo rất ngọt, cho dù ăn nhiều sẽ bị sâu răng nhưng cũng không muốn bị người ta cướp mất. Ninh Tiêu Nhã chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, lúc nào cũng là một cô gái mạnh mẽ. Cuộc sống sung túc không thiếu thứ gì, nhưng cô ta lại không thể rời bỏ La Hạo, cũng như cá không thể tách khỏi nước. Người đàn ông cô ta muốn thì nhất định phải có được, con bé kia sao có thể đánh đồng với cô ta!

Mở cửa xe ra, Ninh Tiêu Nhã bước về hướng La Hạo và Tạ Kiều. Cỏ trên mặt đất hơi úa vàng, chỉ có một chút sắc xanh, những loài hoa không tên trong vườn cũng đã trơ trụi. Hôm nay không có nhiều ánh nắng, trong vườn cũng chỉ có vài người, hầu hết là bệnh nhân. Cho dù ánh dương có chiếu rọi thì nơi này vẫn đượm một vẻ thê lương. Ninh Tiêu Nhã mang trong mình đầy những cảm xúc hỗn độn, đứng nép sau một gốc cây, nhìn La Hạo và Tạ Kiều đang ngồi trên ghế đá nói chuyện phiếm. La Hạo không ngừng hút thuốc trong khi nghe Tạ Kiều nói, làn khói dày phủ kín khắp người. Tạ Kiều cầm trong tay một cành cây khô, viết gì đó trên mặt đất. Cô ta nghe thấy cô nói: “Anh xem, một nét phẩy dài, một nét mác ngắn, giống như một đôi nam nữ vậy. Người nam phải chống đỡ cả bầu trời, đây là trách nhiệm, nhưng nếu không có người nữ cùng chống, thì sao có thể tạo thành một chữ được, chỉ có thể là một nét phẩy vô nghĩa…Em nói chuyện này, anh có hiểu không? La Hạo, anh là người đàn ông tốt, anh cũng có trách nhiệm của mình. Về Ninh tiểu thư, không nói đến cá tính hay gia đình cô ấy, chỉ nói cái căn bản, cô ấy là một người phụ nữ, hơn nữa, người phụ nữ này lại thật lòng với anh…Giống như điếu thuốc trong tay anh, nếu hết rồi mà anh không vứt bỏ, chẳng phải sẽ tự làm bỏng mình sao? Nên buông tay mà buông tay thì là sáng suốt, nên buông tay mà lại không buông thì chính là ngu muội. Có người phụ nữ nào chịu được cảnh người đàn ông mình yêu vẫn giữ bóng dáng người phụ nữ khác trong lòng? Cứ như vậy, thứ anh phá hủy không phải là tình yêu, mà là cuộc sống của anh.”

Họ còn nói thêm gì đó nhưng Ninh Tiêu Nhã không nghe rõ, cô ta chỉ đăm đăm nhìn và chờ họ rời đi. Cô ta tiến lên phía trước, trên mặt cỏ hằn sâu một chữ “Nhân”.

Ninh Tiêu Nhã nhìn về hướng bãi đỗ xe, từ xa đã thấy La Hạo đứng cạnh xe nhìn đông ngó tây. Cô ta đến gần thì La Hạo mở cửa cho cô ta, giúp cô ta cài đai an toàn rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.