Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 5




Ngay lúc Tạ Kiều đang nằm trên giường khóc thương cho tình yêu của cô với La Hạo thì điện thoại trong túi xách bắt đầu đổ chuông. Hôm qua La Hạo nói sẽ gọi điện cho cô nên Tạ Kiều vội vã lấy điện thoại ra. Có lẽ cô quá nhớ La Hạo nên không buồn nhìn tên đã nhấc máy: “La Hạo?”

Đầu bên kia im lặng năm giây, sau đó truyền ra giọng nói mà cả đời này cô không muốn nghe thấy: “Kiều Kiều, để em thất vọng rồi, tôi là Phan Đông Minh, không phải La Hạo.”

Quả thực Tạ Kiều muốn chết luôn đi, trái tim lại bắt đầu đập thùm thụp, cô thận trọng đáp: “À, xin lỗi…”

“Kiều Kiều, có đôi khi tôi thấy rất kỳ quái, em sợ tôi cái gì chứ? Tôi đối với em rất tốt đấy nhé, trên giường dịu dàng, dưới giường săn sóc, em còn thấy chưa đủ chỗ nào, sao cứ phải nghĩ đến thằng nhóc La Hạo, sao nó có thể so với tôi được hả?”

Tuy rằng không nhìn thấy đối phương nhưng Tạ Kiều vẫn co quắp lại trên giường, tim đập rất nhanh, lại cảm giác từng đợt lạnh lẽo. Nhớ tới hôm qua ở chỗ Phan Đông Minh, lúc trên giường hắn vặn ngược tay cô lại, quả thực là quá đau, đau đến nỗi cô muốn chết ngay tức khắc. Khi đó cô còn nghĩ sao mình không chết đi chứ. Kỳ thật cô rất sợ chết, đôi khi nghĩ đến nhân sinh rồi có ngày cũng phải chết, không thể nói chuyện, không thể nhìn thấy mọi thứ, thân thể hoặc hóa tàn tro hoặc dần thối nát, cô đã vô cùng sợ hãi. Nhưng tối qua, cô đã muốn nhanh chóng chết đi. Phần tội nghiệt kia không phải là dành cho con người. Khi ân ái với La Hạo sao lại ngọt ngào đến thế! Cô nhớ rằng lúc trên giường La Hạo cũng chảy mồ hôi, cũng mãnh liệt như vậy. Cô nghĩ rằng cứ nhắm mắt lại, không nhìn, không nghe thì người đàn ông nào cũng giống nhau mà thôi. Nhưng Phan Đông Minh thì không, cô càng làm vẻ thờ ơ hắn càng thô lỗ, không chút thương tiếc, hắn khiến cô đau đớn, khiến cô bật khóc. Khi ấy Phan Đông Minh dừng lại nhìn cô, buông lời nhục mạ: “Kiều Kiều, ngoài tôi với La Hạo chắc cũng có không ít người đã đâm qua, sao vẫn còn ra máu, em mọc ra mấy cái màng vậy hả?”

“Nó tốt hơn tôi chỗ nào? Lúc trên giường chắc chắn tôi không kém nó, hay là tối qua tôi không khiến em thỏa mãn?” Từng lời nói của Phan Đông Minh như mũi dao đâm xuyên qua màng tai Tạ Kiều. Những giọt nước mắt tuyệt vọng như viên châu nhỏ xuống. Cô tóm nhẹ cái chăn, nghẹn ngào chứ không dám lớn tiếng khóc.

Phan Đông Minh vẫn không buông tha cho cô, tiếp tục nói: “Sáng nay tại sao chưa chào hỏi gì mà đã bỏ đi rồi? Không phải là La Hạo đến đón em đi đấy chứ?”

Tạ Kiều vùi mặt vào chăn, khẽ nói bằng giọng mũi đặc sệt: “Không phải…hôm nay có tiết học quan trọng không thể đến muộn, tôi sợ không về kịp…nên tự đi, xin lỗi…”

“Đây là lần đầu tiên nhưng tôi hy vọng cũng là lần cuối cùng, về sau có chuyện gì thì phải nói với tôi, biết chưa?”

“Ừm.”

“Ăn sáng chưa?”

“…Ăn rồi.”

“Vậy thì, buổi tối tôi cho người đến trường đón em. Người tình của em còn đang đợi tôi dưới tầng, để nó phải đợi lâu là không tốt đúng không? Cứ vậy đi nhé.”

Tạ Kiều căng thẳng, vội vàng nói: “Chuyện kia…”

“Cái gì?”

“…Anh đã nói, cho tôi một tuần…”

“Ha ha, em gái, yên tâm đi, tôi nói là giữ lời, đã nói cho em bao nhiêu thời gian thì không thiếu một giây. Có điều, buổi tối phải đến chỗ tôi, em phải để lòng tôi được cân bằng, không thể vì muốn La Hạo vui mà làm khổ tôi được, phải không?”

“Đông…anh Đông tử, xin anh…” Tạ Kiều khóc thành tiếng. Sao Phan Đông Minh có thể ti tiện như vậy được?

Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói lạnh lùng mà thiếu kiên nhẫn của Phan Đông Minh: “Kiều Kiều, tôi đồng ý cho em thời gian để nói rõ ràng mọi chuyện với La Hạo đã là nể mặt em rồi, nhưng em cũng đừng coi chính mình như ‘cao lương’, tôi dễ đối phó vậy sao?” Nói xong hắn liền dập máy.

Buông điện thoại xuống, trên mặt Tạ Kiều đã đẫm nước mắt. Cô chỉ cảm thấy đau, thân thể đau, cái mũi đau, trái tim đau, đau đến không biết làm thế nào nữa, đau đến nỗi không thể thở nổi. Cả căn phòng đều là tiếng khóc của cô. Ngay cả vầng dương sáng chói ngoài cửa sổ cũng không đành lòng nhìn cô tuyệt vọng bi thương như vậy, mà lặng lẽ núp vào tầng mây.

Cô nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng không nghĩ nổi gì nữa, tựa như một xác chết không hồn. Cho đến khi hai cô bạn cùng phòng líu ríu đẩy cửa ra, cô mới biết thì ra đã giữa trưa rồi.

Hứa Dung là cô gái miền đông bắc, tính tình hào phóng rất giống con trai. Liếc mắt một cái đã thấy Tạ Kiều nằm trên giường, cô đặt cuốn sách trên tay sang một bên, từ tốn nói: “Tạ Kiều, cậu thảm rồi, dám trốn tiết của Diệt Tuyệt, Diệt Tuyệt nói sẽ tính sổ với cậu đấy.”

Lưu Vũ Phi là người địa phương, khéo léo thông minh, nói chuyện dịu dàng. Thấy Tạ Kiều không đáp lại, cô lườm Hứa Dung một cái rồi nói: “Kiều Kiều, cậu đừng nghe cậu ấy nói hươu nói vượn, lúc Diệt Tuyệt điểm danh mình đã đáp thay cậu rồi, làm mình sợ muốn chết luôn…Kiều Kiều, cậu sao vậy?” Lưu Vũ Phi đến bên giường, thấy mí mắt Tạ Kiều sưng đỏ thì kinh hãi. Sắc mặt Tạ Kiều trắng bệch, lại đờ đẫn, thoạt nhìn chẳng khác gì một con búp bê không sinh mệnh.

Hứa Dung cũng hoảng sợ, chạy nhanh lại, nói: “Tạ Kiều, mình nói bừa đấy cậu đừng tin, có phải cậu không thoải mái không? Không khỏe chỗ nào?”

Tạ Kiều hơi đảo mắt, nhìn hai người bạn tốt, đưa tay sờ cái mũi ê ẩm, lại khóc tiếp. Lưu Vũ Phi vội vàng nâng Tạ Kiều dậy rồi hỏi: “Kiều Kiều, cậu đừng làm bọn mình sợ, có chuyện gì vậy? Nói ra rồi bọn mình cùng nhau giải quyết, có phải em trai cậu gặp chuyện gì không? Không thì chúng ta có thể khởi xướng quyên góp. Hay là không phải chuyện này?”

Hứa Dung nhìn đồng hồ rồi nói: “Vũ Phi, mình đi mua cơm, tối còn phải đi làm thêm. Cậu an ủi cậu ấy đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, nếu không được thì đi tìm Hội sinh viên.”

Thật sự Tạ Kiều quá đau khổ, cô thầm nghĩ muốn tìm một người để thổ lộ hết nỗi tuyệt vọng của mình, nếu không nói ra chắc cô cũng uất nghẹn mà chết. Lúc Hứa Dung quay lại thấy cả Lưu Vũ Phi cũng đang ngây ngẩn, càng thấy kỳ lạ, không thể không hỏi: “Mình mới ra ngoài có một lúc mà sao cậu cũng bị Tạ Kiều lây bệnh cho thế, rốt cục con virus gì mà lợi hại vậy?”

Lưu Vũ Phi vừa thấy Hứa Dung liền nổi giận, lập tức đứng lên chỉ vào Hứa Dung, lạnh lùng nói: “Đều tại cậu, đều tại cậu.”

Hứa Dung càng cảm thấy kỳ quái hơn. Thường ngày Lưu Vũ Phi ăn nói thùy mị nhiều khi đến ‘chảy nước’ ra, hôm nay sao lại quái thế, “Tại mình? Tại mình cái gì cơ? Mình làm gì cậu?”

Lưu Vũ Phi sa sầm mặt mày, đứng dậy đóng cửa phòng lại. Hứa Dung buồn cười hỏi: “Sao vậy? Đóng cửa lại đánh mình hả?”

Lưu Vũ Phi không hề có chút ý đùa nào, “Hứa Dung, Tạ Kiều gặp chuyện không may, chuyện lớn đấy.”

Hứa Dung vừa nghe thấy thế thì kinh hãi nhìn Tạ Kiều, hỏi: “Chuyện lớn gì? Trời sập sao!”

Lưu Vũ Phi kể lại chuyện của Tạ Kiều cho Hứa Dung. Hứa Dung kinh hoàng bởi người giới thiệu Tạ Kiều cho má mì chính là cô. Cô lập tức ngồi lên giường, trong tay còn cầm ba hộp cơm. Cô ngây ngốc trong chốc lát rồi đột nhiên bật dậy, lay lay Tạ Kiều: “Báo cảnh sát, tố cáo tên kia tội cưỡng ép, sợ cái quái gì!”

Lưu Vũ Phi cười lạnh, “Báo cảnh sát? Cậu còn muốn Tạ Kiều bị hủy hoại hoàn toàn sao? Cậu có biết Phan Đông Minh kia là loại người nào không? Chỉ sợ cậu còn chưa tố cáo xong thì một sợi tóc của Tạ Kiều cũng không tìm thấy luôn.”

“Hừ, chẳng lẽ hắn là ông trời giáng trần sao?”

Lưu Vũ Phi ra vẻ oán hận nói: “Ở Bắc Kinh này ai là không biết hắn? Ông trời cũng chả hơn hắn mấy đâu. Biết ông nội người ta là ai không?” Nói xong cô liền gọi luôn ra một cái tên.

Hứa Dung kinh hãi, từ từ ngồi xuống rồi lẩm bẩm nói: “Trời ạ, vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ…” Nói xong cô lại nhìn Tạ Kiều đang bất động, thoạt nhìn tái nhợt, yếu ớt, lại vô cùng đáng thương. Trong lòng cô vốn đã áy náy vì chuyện của Tạ Kiều rồi, tuy rằng Tạ Kiều tự nguyện, nhưng dù sao cô cũng là trung gian môi giới.

“Thế, bạn trai cậu đâu? La Hạo, không phải cũng là người có tiếng sao? Nói cho anh ta đi, nói rằng cậu bị người khác uy hiếp, chẳng lẽ anh ta thấy chết mà không cứu à?” Hứa Dung nói ra những lời này ngay cả cô cũng cảm thấy ngu ngốc. Nếu để bạn trai Tạ Kiều biết bạn gái mình bởi mấy vạn đồng mà bán thân, chỉ sợ anh ta còn hối hận vì sao lại chọn phải một cô bạn gái chẳng ra gì, như vậy sẽ chẳng khác gì việc anh ta bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người.

Quả nhiên Lưu Vũ Phi “hừ” một tiếng, lườm cô rồi mắng một câu: “Ngu ngốc.”

Hứa Dung lại bật dậy, phiền chán mà vò vò mái tóc ngắn, “Thế, phải làm sao bây giờ, báo cảnh sát, không thể, tìm người cầu cứu cũng không được, chẳng lẽ chỉ có thể…”

Lưu Vũ Phi ôm lấy vai Tạ Kiều, hốc mắt cũng hồng hồng, cô lẩm bẩm nói: “Kiều Kiều đáng thương, bọn mình nên làm gì đây?”

Lúc này, điện thoại của Tạ Kiều đột nhiên vang lên khiến cả ba cô gái đều hoảng sợ, nhìn chằm chằm chiếc di động không ngừng rung như nhìn quái vật. Cuối cùng Lưu Vũ Phi lắp bắp giục Hứa Dung: “Cậu, cậu nghe đi.”

Hứa Dung càng sợ hãi, “Sao, sao cậu không nghe?”

Tạ Kiều nhoài người qua Lưu Vũ Phi, cầm lấy điện thoại. Dĩ nhiên là La Hạo rồi, cô liền tiếp điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói của La Hạo cô liền nghẹn ngào.

“Tiểu Kiều, em ăn cơm chưa?”

Tạ Kiều nắm chặt lấy điện thoại, hơi khịt mũi rồi nói: “Ăn rồi, còn anh?”

“Đến đây với anh đi, căn tin trường em có gì ngon đâu, nhanh lên, anh chờ em ở cổng trường.”

“Dạ.”

Tạ Kiều cúp điện thoại, Lưu Vũ Phi liền vội hỏi: “Ai đấy?”

Tạ Kiều miễn cưỡng cười, “Là La Hạo, hẹn mình ra ngoài, mình đi rửa mặt đây.” Nói xong cô liền xuống giường, bàn chân vừa chạm đất đã lảo đảo. Hứa Dung chạy nhanh đến đỡ cô, vội vàng nói: “Tạ Kiều, cậu như vậy rồi còn đi đâu nữa.”

Tạ Kiều gỡ tay Hứa Dung ra, bắt đầu rửa mặt, trang điểm, thờ ơ đáp: “Mình muốn đi, bọn mình không còn nhiều thời gian nữa, mình muốn ở bên cạnh anh ấy.”

Hứa Dung và Lưu Vũ Phi ngơ ngác nhìn Tạ Kiều đang bận rộn trang điểm. Gương mặt cô tái nhợt, cô dậm thêm chút má hồng, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp quyến rũ, nhưng đôi mắt thì lại hơi đỏ. Cô vừa dùng lược chải mái tóc dài vừa nói với Hứa Dung: “Mình có thể mượn cậu một cái váy không?”

Hứa Dung chạy như bay ra mở tủ quần áo rồi lấy ra một chiếc váy trắng vẫn còn gắn mác. Đó là chiếc váy ren cô mới mua, thoạt nhìn vừa sang trọng lại vừa trang nhã. Cô rất thích nó nhưng vẫn chưa nỡ mặc vì bộ váy này là tiền làm thêm hai tháng của cô, có điều hiện giờ cô lại nói: “Tạ Kiều, mình tặng cho cậu này, mình vốn béo hơn cậu một chút nhưng vóc dáng hai bọn mình không khác nhau lắm, cậu mặc vào còn có khí chất hơn mình.” Nói xong, cô lại lấy ra một đôi giầy cao gót cùng tông màu rồi nói: “Không phải là cậu vẫn thích đôi giày này sao, cậu đi đi, mình, mình…” Cô thật sự không nói được nữa, vì Lưu Vũ Phi đã đứng bên cạnh khóc thành tiếng.

Tạ Kiều nói: “Hứa Dung, cám ơn cậu.” Cô thay bộ quần áo trên người bằng bộ váy trắng, đi thêm đôi giày trắng, đứng trước gương soi. Những nét trên gương mặt cô thật đẹp, mái tóc đen dài như chiếc áo choàng được cô khoác lên. Hứa Dung thì thầm nói: “Tạ Kiều, cậu thật đẹp, như thiên sứ vậy.” Vừa nói xong cô đã hối hận, vì Tạ Kiều nói: “Đồ ngốc, cậu thấy thiên sứ nào lại dơ bẩn như mình không?”

Hứa Dung và Lưu Vũ Phi nhìn Tạ Kiều cầm chiếc túi xách màu bạc rồi đi ra khỏi cửa, cả hai cô nàng đều ngơ ngẩn như mất hồn ngồi yên trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.