Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 46




Hắn đã từng “gặp dịp thì chơi” với rất nhiều cô gái, quan hệ cùng lắm chỉ là nam nữ hoan ái, từ lúc nào lại có cảm giác như vậy?

Buổi biểu diễn đến tám giờ tối mới bắt đầu. Phan Đông Minh đưa Tạ Kiều đi dạo qua cửa hàng nhỏ, sau đó vào một tiệm fastfood mua hotdog và bánh ngọt, ngồi trên dãy ghế dài ngoài cửa hàng giết thời gian. Đây là lần đầu tiên Phan Đông Minh ngồi trên đường ăn hotdog, nhìn đoạn ngã tư đường đối diện, chỗ nào cũng có người đứng dưới mưa phùn nhồm nhoàm ăn đồ ăn nhanh như hắn, đám người còn cười nói lớn tiếng, lại nhìn Tạ Kiều đang kích động đến không nuốt nổi, hắn nở nụ cười rồi hỏi: “Vì sao lại thích anh ta?”

Tạ Kiều cúi đầu mở túi hotdog nóng hổi, nghĩ nghĩ rồi nói: “Bởi vì anh ấy là người đàn ông tốt được cả thế giới công nhận.”

Phan Đông Minh nhíu mày, “Người đàn ông tốt?”

“Đúng, người đàn ông tốt, người chồng mẫu mực, người cha yêu thương con cái.”

“Suy nghĩ của em về người đàn ông tốt, chỉ là người chồng tốt, người cha tốt?”

“Anh ấy đối xử với bạn bè cũng rất tốt, chẳng hạn như vì giúp đỡ bạn mà về nước, còn trả tiền thuốc men thay bạn nữa, nhiều điều lắm, dù sao thì anh ấy đối xử với mọi người rất nhã nhặn lại khéo léo, trân trọng người nhà và bạn bè, chưa bao giờ khoe khoang mình có nhiều tiền, nhưng lại thường xuyên làm việc thiện.”

“…Sao anh nghe lại thấy không được tự nhiên như em nói, không phải em đang ngấm ngầm hại người đấy chứ, hả?”

Tạ Kiều quay đầu nhìn hắn, cắn một miếng hotdog, ậm ờ nói: “Anh lúc nào cũng thế, hay nghi ngờ, lòng dạ lại hẹp hòi. Tôi chỉ nói cho anh vì sao tôi thích một ca sĩ thôi, sao anh lại nghĩ được nhiều như vậy chứ.”

“…Được rồi, là anh đa nghi. Anh ta là người chồng tốt, người cha tốt, người bạn tốt, còn có gì đáng để em thích nữa?”

“Đương nhiên là tiếng hát của anh ấy rồi. Tôi cảm thấy anh ấy không chỉ đang hát, mà là dùng giọng ca để kể một câu chuyện, câu chuyện ấy có vui mừng, có ly biệt, giống như những chuyện xảy ra quanh mỗi chúng ta vậy, ngọt bùi đắng cay đủ hương vị.”

“Sao anh không nghe ra thế nhỉ, hay tại em đa sầu đa cảm?”

“Không phải là tôi đa sầu đa cảm, mà là trong lòng anh có quá nhiều tính toán, dã tâm, dục vọng, sự thành bại…”

“Này, em càng ngày càng to gan, dám nói anh như vậy.”

“Đâu, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, mới thế mà anh đã không chịu nổi rồi. Thật ra ai cũng có dã tâm và dục vọng, chẳng qua chỉ là ít hay nhiều thôi. Trong Bát nhã ba la mật đa tâm kinh* có nói, thấy ra năm uẩn đều không, ý là thế gian vạn vật đều là hư không, nếu anh đã thấy được thì ắt sẽ muốn có được, đó là căn bản sinh ra dục vọng trong anh, mà mọi người thường bị lợi ích trước mắt che mờ, cứ theo đuổi những thứ không thuộc về mình, vì thế mới phiền não. Cho nên, con người ấy mà, có bảy nổi khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, sở cầu bất đắc, ngũ uẩn hừng hực, đầu óc bị lợi ích vật chất che mắt, thế nên sinh ra phiền muộn.”

Phan Đông Minh bình tĩnh nhìn Tạ Kiều. Khuôn mặt cô hơi ngửa lên, ánh mặt xuyên qua làn mưa phùn, xuyên qua cả đám người mà dừng lại ở một nơi mờ mịt. Hơi thở của cô đưa cùng làn khói trắng khiến sườn mặt cô thoạt nhiên gợi chút cảm giác mơ hồ. Không biết cô đang nghĩ gì, thở dài một hơi, hàng mi khẽ chớp xẹt qua bầu không khí, cũng lướt qua lòng hắn. Hình như có một phiến lông ngỗng mang theo sự ấm áp, vui vẻ đậu trong lồng ngực ở một nơi mềm mại, khiến tim hắn đập thình thịch.

Tạ Kiều nhìn chiếc hotdog đã nguội trong tay, lại nhẹ nhàng nói: “Nhất niệm ngộ, chúng sinh tức Phật; nhất niệm mê, tức Phật thị chúng sinh, nghe thì có vẻ huyền bí, nhưng cẩn thận nghĩ là sẽ hiểu, nhất niệm mê tức là không biết rõ ràng, chính là phiền não, nhất niệm ngộ là khi đã thông suốt, sẽ đến cõi Phật, tứ đại giai không.”

*Tứ đại giai không: Tất cả thế gian là hư vô (Đây là cách nói của đạo Phật)

Phan Đông Minh là người vô thần, chưa bao giờ thờ thần thánh, hắn chỉ tin vào chính mình, cho rằng chỉ cần mình có năng lực, thế gian này sẽ dễ như trở bàn tay. Năng lực này được dựng lên từ quyền lực, tiền tài, từ cuộc sống trong gia đình có thế lực, lại thêm nhiều năm lăn lộn làm ăn trên thương trường. Hắn vốn nghĩ rằng mình đã luyện được ý chí sắt đá, nhưng giờ phút này nhìn Tạ Kiều có chút sầu não nhìn cơn mưa phùn dai dẳng, như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng giữa con đường ồn ào náo nhiệt, hắn lại có cảm giác gì đó rất khó hình dung. Hắn không quen với cảm giác bỗng nhiên dội vào lòng như thế này, cảm giác rất lạ, lại nặng nề, tựa như cơn mưa không dứt này đang trút cả vào lòng hắn, lại giống như có một chiếc túi nhựa đựng nước chèn vào lồng ngực rất mềm mại. Hắn đã từng “gặp dịp thì chơi” với rất nhiều cô gái, quan hệ cùng lắm chỉ là nam nữ hoan ái, từ lúc nào lại có cảm giác như vậy? Sự kì lạ vào giờ phút này khiến hắn có chút bất an, hắn dùng tay xoa xoa khuôn mặt sắp đông cứng rồi hỏi: “Em lấy đâu ra những luận điệu đó, em hiểu kinh Phật à?”

“Không, tiếp xúc với kinh Phật cũng là vì anh ấy đấy, trong lúc vô tình nghe anh ấy hát Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh, lúc nghe rất cảm động nên đã cố đi tìm tư liệu.”

Phan Đông Minh tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn mái hiên, những giọt nước như hạt ngọc liên tiếp nhỏ xuống, phát ra những tiếng “tí tách” đơn điệu. Bỗng nhiên hắn có chút phiền chán, chán những hạt mưa bụi và giọt nước rơi loạn xạ, chán đám người lộn xộn, cả “người đàn ông tốt” vớ vẩn kia nữa, hát cái linh tinh gì mà Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh. Cái gì mà tứ đại giai không chứ, vớ vẩn! Con người phải có dục vọng, có dã tâm mới tốt, bằng không sao có thể tiến bộ, anh không tôi không mọi người đều không, chẳng khác gì thoái hóa về thời đồ đá, chiếm được mới là thỏa mãn, đó mới là chân lý.

Đám đông bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, thì ra bảy giờ là hội diễn đã mở cửa rồi. Xung quanh sân vận động, người đông như biển, giao thông rối tinh rối mù, ai cũng tìm cách nhanh nhất để mau chóng vào xem ca nhạc. Phan Đông Minh nắm chặt tay Tạ Kiều và nói: “Nắm chặt vào, có thế nào cũng đừng để lạc, nếu lạc là anh không tốn sức đi tìm em đâu đấy.” Nhìn đám người cuồng nhiệt, hắn ôm Tạ Kiều vào lòng, dùng thân mình cao lớn của mình để che, lại bực tức nói: “Em nói xem có cần khoa trương như vậy không, chẳng phải chỉ là một ca sĩ thôi sao, thế nào mà lại náo nhiệt hơn cả đón nguyên thủ nước ngoài.”

Cho dù thời tiết không được tốt lắm, mưa vẫn tuôn xuống, nhưng không thể ngăn được sự nhiệt tình của các fan hâm mộ. Vừa vào đến nơi, Tạ Kiều cùng Phan Đông Minh mười ngón đan chặt ngồi ở hàng ghế vip đầu tiên, trước mặt là sân khấu rất cao, có thể tiếp cận thần tượng gần như thế này đúng là quá phấn khích. Tạ Kiều sớm đã bị tiếng hát của anh chinh phục, nhưng được vào nơi biểu diễn và được thấy phong thái thần tượng trực tiếp là lần đầu tiên. Ngay trước lúc tám giờ có một phút, mấy vạn người ở sân vận động đồng loạt reo hò, tiếng vỗ tay như sấm, đám đông thực sự rất cuồng nhiệt. Dường như các fan hâm mộ đang trút ra những nhiệt tình dồn nén bao lâu, cả sân vận động rộng lớn nơi nơi đều có câu nói bằng các thứ tiếng khác nhau: “Jacky em yêu anh!”

Ngay cả Tạ Kiều vốn luôn xấu hổ cũng bật dậy hô to: “Em yêu anh!”

Sức hấp dẫn của chàng ca sĩ này đúng là không gì sánh bằng, vì đáp ứng yêu cầu của người hâm mộ mà biểu diễn thêm một màn. Đừng nói là không có chỗ ngồi, ngay cả chỗ đứng cũng không còn. Khi chàng ca sĩ cất giọng ca tuyệt vời đến kì lạ, toàn bộ phía dưới im lặng, một bài hát khiến cho người ta say lòng. Sau đó, hàng vạn người cùng hát với chàng ca sĩ, đẩy bầu không khí sôi nổi hẳn lên. Phan Đông Minh nắm lấy cây đèn dạ quang trong tay Tạ Kiều, cùng đong đưa theo tiếng nhạc giống đám đông. Rốt cục chàng ca sĩ cũng tiến lại gần hơn với khán giả, vừa tiếp tục cất tiếng hát tuyệt vời, vừa bắt tay với những người hâm mộ cuồng nhiệt. Tạ Kiều chạy tới mép sân khấu, có thể tận mắt thấy gương mặt của “người đàn ông” tốt đang gần trong gang tấc, ngay cả vết sẹo nho nhỏ kia cũng thấy rõ. Chàng ca sĩ lướt tay qua tay cô, ngay lập tức cô như sướng điên lên, chạy về phía Phan Đông Minh, quàng lên cổ hắn rồi nhảy cẫng lên, “Tôi được nắm tay anh ấy, vừa to lại vừa ấm, trời ạ, thật không thể tin được, tôi thề một tuần liền tôi sẽ không rửa tay!”

Ha ha, cô vẫn chỉ là một cô bé mà thôi, Phan Đông Minh cười to, véo mũi cô, “Em đúng là kinh quá đi, nghe em nói, một tuần liền anh cũng không dám ăn cơm.”

Nhưng khi chàng ca sĩ hát đến bài “Muốn cùng em để gió thổi đi”, “Cô ấy đến nghe hội biểu diễn của tôi”, người đàn ông hoàn hảo được thế giới công nhận đang dùng tiếng hát chân thành thâm tình nhất dễ dàng giam cầm trái tim của bao người, hát làm say lòng mấy vạn người hâm mộ. Tạ Kiều bị tiếng hát của anh khiến cho cảm động, rốt cục cũng không kiềm chế được, giơ chiếc đèn với dòng chữ “em yêu anh” lên, lệ nóng quanh tròng.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Phan Đông Minh vẫn nắm lấy tay Tạ Kiều. Mưa vẫn rơi, thời tiết vẫn lạnh, nhưng trong lòng Tạ Kiều vẫn như còn lửa cuồng nhiệt. Phan Đông Minh đi bên cạnh cô, miễn cưỡng mở lời khen ngợi buổi diễn vì cô, bỗng nhiên cô nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi rất vui, Phan Đông Minh, cảm ơn anh.”

Phan Đông Minh quay đầu nhìn vào ánh mắt còn hồng hồng của cô, đột nhiên cười cười: “Không dẫn em đi nữa, vừa rồi còn gọi anh là “anh” đấy, giờ lại gọi không lễ phép như vậy. Vì cùng em nghe ca nhạc mà anh mệt chết đây, em không thể gọi vài tiếng dễ nghe hay sao?”

Tạ Kiều thở ra một hơi, nhìn làn khói trắng dừng lại thoáng chốc sau đó nhanh chóng tan vào bầu không khí ẩm lạnh, xoa xoa chóp mũi lạnh cóng, rồi cô kề sát vào hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng nói gì được không, cứ đi như vậy đi.”

Phan Đông Minh vừa đội mũ cho cô vừa bất mãn nói thầm: “Ôi, đây là chê anh nói nhiều rồi, được thôi, hôm nay anh tình nguyện làm Lã Động Tân, anh câm miệng, được chưa nào?”

Khi trở về khách sạn, Phan Đông Minh chỉ vào một hội quán âm nhạc và nói: “Đi uống tách cà phê cho ấm người đã, lạnh quá anh không chịu nổi, lỗ tai này cũng gần đông thành gỗ rồi.”

Trong quán không có ai, chỉ thấy một cây dương cầm ngay chính giữa sàn nhảy. Điều làm cho Tạ Kiều thấy kỳ quái nhất là xung quanh đàn có rất nhiều nến. Lòng hiếu kỳ khiến cô bước lại gần, không thể nào ngờ được đột nhiên có một tiếng “Bùm!” nổ ra khiến cô giật thót mình, vỗ vỗ ngực, vừa định nói câu “Làm tôi sợ chết mất.” thì bất ngờ có rất nhiều mảnh giấy màu sắc như bông tuyết rơi từ đỉnh đầu xuống cả người cô. Cô còn chưa hiểu ra chuyện gì thì bỗng nhiên đèn tắt phụt đi, ngoài cửa ào vào một đám người, vừa cầm hoa tươi vừa vây quanh cô. Đợi thấy rõ những người vừa tới thì cô vui sướng kêu lên: “Dương Quần? Tân Thiếu? Dương Dương? Sao lại là mọi người?”

Phan Dương Dương cười duyên đội một vòng hoa lên đầu cô, nhăn nhăn mũi nói: “Chúc mừng bà lão, hôm nay vội vàng đến đây mừng sinh nhật chị đấy, sinh nhật vui vẻ!” Nói xong, cô nàng liền thơm “chụt” một cái lên má Tạ Kiều.

Người đến đây cũng không ít, còn có cả Giang Đào, Âu Dương, Phùng Đại Vĩ, cả hội tặng hoa cho cô và cùng nói một câu “Sinh nhật vui vẻ.”

“Aiz, không thể bên nặng bên nhẹ, tôi cũng muốn.” Dương Quần cười hì hì định tiến đến thơm Tạ Kiều, lại bị Tân Thiếu nhanh tay nhanh mắt giữ chặt lại, “Biến sang một bên đi!” Nói xong anh ta lại xoa xoa tay, nghiêm mặt nhìn Tạ Kiều, “Để tôi hôn thay cậu ta đi, tên kia chưa đánh răng, mồm thối, làm cô ngạt thở là không tốt phải không nào.”

Áo Tân Thiếu bị Giang Đào kéo lại, “Sao cậu dám làm thế, cố tình làm hỏng việc phải không? Đứng sang một bên đi!”

Dương Quần lại chạy đến bên cạnh ôm lấy Tạ Kiều, sống chết cũng không buông tay, “Không cho tôi hôn chủ tiệc thì cho ôm một cái đi, Tạ Kiều, sinh nhật vui vẻ.”

“Cái gì?” Tạ Kiều đang ôm đầy hoa trong lòng lại không dám tin mà mở to hai mắt, thì thào nói. Sinh nhật, sinh nhật của cô, sao họ lại biết? Nhìn vào những gương mặt vui vẻ, cô như đang nằm mơ, lại bỗng nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến giai điệu êm tai bằng dương cầm. Phan Đông Minh ngồi sau đàn, tươi cười đánh bài “Sinh nhật vui vẻ”, mọi người vây quanh Tạ Kiều cùng nhau hát “Happy birthday to you…”

Tạ Kiều chưa từng cảm động đến thế, cô chỉ có thể nghẹn ngào chảy nước mắt. Phan Dương Dương lau nước mắt cho cô, tươi cười nói: “Trời, ngày vui mừng thế này chị phải cười mới đúng chứ.”

Tân Thiếu nhìn chằm chằm vào Tạ Kiều như đang nghiên cứu biểu hiện cô, “Tôi thấy là có bạn bè ở xa đến nên cô ấy kích động đến hồ đồ rồi.”

Bạn bè, trong lòng Tạ Kiều chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ này, tựa như nhấm nháp một ly rượu nguyên chất làm say lòng người. Phan Đông Minh mỉm cười đi về phía cô, đứng trước mặt cô, “Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ.”

Nỗi vui sướng như con sóng nhấp nhô trong lòng Tạ Kiều, nhiều chuyện bất ngờ như vậy khiến cô không thích ứng kịp. Cô chỉ biết rằng sự ấm áp mà cô khát vọng bấy lâu vào giờ phút này lại như tấm lưới vây lấy cô, khiến cô sa vào, không thể lý trí được. Cô đã quen với việc chống đối người đàn ông trước mặt, ai ngờ hắn lại vì sinh nhật cô mà hao tổn tâm tư đến vậy, ít nhất thì việc hắn làm vào giờ phút này đủ khiến người ta cảm động. Cô xụt xùi, lại không tự chủ được mà mỉm cười, đành phải ngây ngốc nhíu mày, nói: “Thì ra mấy người lập mưu.”

Nụ cười trên mặt Phan Đông Minh dưới ánh đèn có phần mềm mại hơn, nhìn Tạ Kiều vừa khóc vừa cười, trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác rất kì lạ, như thể nơi đó bị một bàn tay véo mạnh, lại có sự rung động khó hiểu. Hắn nhún nhún vai, động tác rất đẹp mắt, biểu hiện phong phú, nhíu mày rồi lại gật gù, “Thích màn lập mưu này không?”

Tạ Kiều còn chưa nói thì mấy người bên cạnh liền ôm nhau hét lên như điên, “Thích!”

Đúng vậy, thích, cô hoảng hốt nghĩ, đã bao lâu rồi cô không có được một sinh nhật tràn ngập niềm vui như vậy.

———–

Nghe “Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh” và “Muốn cùng em để gió thồi đi” ở đây nhé

Chàng ca sĩ trong chap này là Trương Học Hữu, tên tiếng Anh là Jacky Cheung


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.