Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 39




“Em sợ tôi vì cái gì chứ Kiều Kiều?”

Khi Phan Đông Minh và những người liên quan vừa lên tầng chưa được bao lâu thì cảnh sát đến, bước vào với cả một đội quân hung hậu, vừa đi vừa hét to: “Ở đây ai báo cảnh sát? Những ai tham gia đánh nhau?”

Tay quản lý vội vàng ra tiếp, vẻ mặt đầy khổ sở, “Aiz, các anh đến thì tốt quá, nhìn xem chỗ này thành ra cái dạng gì đây, các anh phải phân xử giúp tôi, chứ thế này thì tôi làm ăn thế nào được.”

Không cần tên quản lý kể khổ mà chỉ cần nhìn chỗ bàn ghế tanh bành là có thể hiểu được. Viên cảnh sát đi đầu nhìn một đám người liền thấy ba cô gái đang run rẩy, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch thì trừng mắt, hỏi tay quản lý: “Ba cô này làm sao vậy?”

Tay quản lý vội vàng xua tay, “Không liên quan đến chúng tôi, đây đều là khách, trong lúc vui chơi thì bị người khác quấy rối.” Anh ta lặng lẽ chỉ vào mấy tên đang nằm dưới đất, chép miệng nói: “Chính là mấy người kia.”

“Cái gì?” Tên cảnh sát phát cáu. Ba cô gái này khóc đến sưng cả mắt, giờ chỉ còn tiếng nấc. Con gái xinh đẹp ngay cả khi khóc cũng toát lên vẻ phong tình, huống chi vẻ sợ sệt run rẩy cũng khiến người ta thấy đáng thương.

“Bọn họ sao vậy, là ai đánh?”

Tay quản lý nhún nhún vai, “À, uống nhiều quá, vì muốn tranh giành người đẹp nên đánh nhau ấy mà.”

Mọi người đều đồng tình với kẻ yếu thế, cảnh sát cũng không phải ngoại lệ, “Trêu đùa con gái à? Áp giải hết về cho tôi, lưu manh! Vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi! Đây là thủ đô, không phải nơi cho các anh giương oai, bên ngoài có bao nhiêu người ngoại quốc, đúng là làm mất mặt người Trung Quốc, hừ!”

Rốt cục Tạ Kiều cũng hiểu vì sao Phan Đông Minh không cho cô nói gì, người nói cũng chỉ có tay quản lý: “Đúng là lưu manh, nhìn đáng thương chưa kìa, quần áo cũng rách tả tơi, nếu không phải đội bảo vệ của chúng tôi nhanh mắt thì không biết ba cô gái này sẽ bị hại như thế nào nữa. Nhìn một cô kìa, sợ đến mức không nói được gì nữa.”

Có tên bị đánh đã gượng đứng dậy được, nghiêng trái ngả phải mà vẫn cố giải thích: “Đồng chí cảnh sát, có lão gia Thanh Thiên làm chứng, mấy đứa đấy không phải con gái ngoan hiền đâu, tên quản lý kia về phe chúng nó, chúng tôi bị người khác đánh, cái gì mà trêu đùa chứ, chúng tôi bị hãm hại đấy.”

Tay quản lý gườm mặt, “Tôi nói này, bên ngoài rất nhiều nhân chứng, là các anh động tay quấy nhiễu mấy cô đây trước. Ai đánh các anh chứ, chúng tôi khuyên cũng không khuyên được nên chỗ này mới thành ra như vậy, anh còn cãi gì nữa. Đừng nói là mấy cô gái này kiện các anh, mà chính tôi cũng kiện các anh, mau bồi thường tổn thất cho tôi đi!”

Cảnh sát cũng không thể chỉ tin vào sự xem xét phiến diện một phía, anh ta quay đầu nhìn bộ trang phục của Tạ Kiều, dù bị rách nhưng cũng không đến nỗi quá tan tành. Anh ta bước đến, làm ra vẻ mà hỏi: “Chứng minh thư đâu, lấy ra đây đi.”

Hứa Dung và Lưu Vũ Phi nhanh chóng lấy chứng minh thư và giấy tờ tùy thân ra. Tên cảnh sát vừa nhìn thấy thì đờ người, nhân viên đài truyền hình, phóng viên, quả này gay đây, nếu không xử lý ổn thỏa mà đắc tội với phóng viên thì sẽ bị phơi bày khối thứ. Anh ta bực bội xoay người lại, chỉ vào mấy tên kia và nói: “Đưa hết đi, đã vu oan cho người tốt lại còn cãi bướng.”

Có tên nằm bẹp dưới đất phải nhờ động bọn kéo mới dậy nổi, vậy mà vẫn lầm bầm kêu mình bị oan. Tay cảnh sát mỉm cười với Hứa Dung: “À, lát nữa đi thay quần áo đi, rách hết rồi, chứng minh này tạm thời chúng tôi giữ lại, cô lưu lại phương thức liên lạc đi, khi nào có kết quả phải phiền cô đến một chuyến, đến lúc ấy chúng tôi sẽ gọi điện cho cô.”

Hứa Dung sụt sùi ngay tại chỗ, run run viết số điện thoại và nói: “Đồng chí cảnh sát, anh là người tốt, anh phải lấy lại công bằng cho chúng tôi.”

“Yên tâm, yên tâm.”

Rốt cục đám người kia cũng bị đưa đi, khi ấy hội Phan Đông Minh mới từ tầng trên xuống. Giang Đào vỗ vai tên quản lý, cười ha hả rồi rút một xấp tiền từ trong túi áo ngực ra, “Đây là khoản bồi thường tổn thất cho anh, thật ngại quá.”

Tay quản lý gật đầu rồi nhét tiền vào túi.

Ba cô gái vẫn còn ngơ ngác lau nước mắt, riêng Tạ Kiều bị lộ ra cả một bờ vai. Trong căn phòng này, mấy người đàn ông đều có phần thông cảm cho các cô, chỉ mình Phan Đông Minh là vẫn chưa nguôi cơn tức giận, hắn chỉ vào Tạ Kiều, “Mau biến đi cho tôi, đừng để tôi thấy mặt cô nữa!”

Tạ Kiều vội vàng mặc áo khoác vào rồi cùng Hứa Dung và Lưu Vũ Phi nhanh chóng ra ngoài.

Giang Đào cười cười, nắm lấy bả vai Phan Đông Minh mà nói: “Thôi được rồi, diễn cho ai xem không biết, đừng có mắng ác thế không thì chốc nữa không dỗ được đâu.”

Phan Đông Minh nhíu mày, nói: “Cậu nói xem chuyện này liên quan quái gì đến tôi chứ, cả ngày không lúc nào khiến tôi vừa ý, nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ bị cô ấy làm cho tức chết mất, dễ thế lắm.”

Giang Đào không nhịn được, càng cười lớn hơn, “Anh mà không vui thì còn ai dám chọc giận anh nữa? Thôi, ra xem thế nào đi, em thấy cô ấy cũng sợ lắm rồi, anh thu lại cái vẻ mặt thối này ngay, dọa ai không biết nữa.”

Những người liên quan đứng bên ngoài quán bar đều nhìn thấy Tạ Kiều đáng thương đứng một mình trên hành lang. Hứa Dung và Lưu Vũ Phi thì đã sớm trốn mất hút, thấy Phan Đông Minh là y như thấy ma, không cần đuổi đã chạy nhanh hơn ngựa bị quất roi.

Anh chàng tên Đại Vĩ vừa kề cận Dương Quần ban nãy tiêu sái bước đến trước mặt Tạ Kiều. Đại Vĩ vươn tay, nói với Tạ Kiều: “Chào cô, tôi là Phùng Đại Vĩ, tổng tham mưu cục đo vẽ bản đồ.”

Tạ Kiều vội giơ tay ra rồi nhẹ giọng nói: “Chào anh, tôi là Tạ Kiều.”

Phùng Đại Vĩ tươi cười, “Tôi biết cô nhưng chưa từng được gặp, hôm nay vừa gặp, quả nhiên…” Anh ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Tân Thiếu đá cho một phát từ phía sau, “Mau lên, đừng nhiều lời nữa, đưa mình đến bệnh viện.”

Dương Quần bật cười, nói với Phùng Đại Vĩ: “Nhanh lên, đến bệnh viện chụp chiếu xem có phải bị gãy mũi không, nếu mà có thì cậu gọi điện cho mình, để mình còn đi mua một dây pháo.”

Tân Thiếu hận không thể xé banh cái miệng Dương Quần ra, môi vẫn hơi run run mà nói: “Mẹ kiếp, nếu không phải tại cậu thì mình bị thương sao, lại còn ở đấy nói mát nữa, món nợ hôm nay mình sẽ nhớ kỹ.”

Dương Quần lè lười với anh ta, lại còn phẩy phẩy bên tai, “Mình cho cậu tức chết luôn đấy.”

Còn lại Phan Đông Minh, hắn cũng không thèm quan tâm đến chuyện của người khác mà lập tức vào xe. Tạ Kiều thì như một con mèo ngoan ngoãn, tự động mở cửa xe vào. Xe Phan Đông Minh vừa dừng sau cánh cổng lớn của căn biệt thự, còn chưa rút chìa khóa thì Tạ Kiều đã nhanh chóng mở cửa xe ra, đóng “uỳnh” một cái rồi chạy trối chết.

Phan Đông Minh thấy bộ dạng buồn cười của cô thì không thể nén được nụ cười, vừa rút chìa khóa vừa gõ gõ lên tay lái, lầm bầm nói: “Xì, cũng biết sợ, sớm biết thế có phải tốt không.”

Lúc hắn lên tầng, vừa vào phòng liền thấy Tạ Kiều trùm kín chăn nằm yên trên giường. Hắn cười thầm, cởi cúc áo rồi vào phòng tắm. Tắm rửa xong xuôi, hắn đi đến cạnh giường, lật mạnh góc chăn ra, hắn định nói: “Tắm rồi hẵng ngủ.” Ai ngờ Tạ Kiều bật dậy như đạn bay khỏi súng, lập tức ôm lấy cổ hắn, như con bạch tuộc mà quấn chặt lấy hắn, giọng nói có chút run rẩy: “Đừng đánh tôi.”

Hành động của Tạ Kiều thật sự rất buồn cười nhưng Phan Đông Minh lại không cười nổi. Bộ váy trên người Tạ Kiều đã rách, còn nồng mùi thuốc lá, mùi rượu và mùi của hoan lạc, hắn hơi bực mình, dùng sức bỏ hai cánh tay của cô trên cổ hắn ra, cắn răng nói: “Buông ra, nếu không tôi đánh em thật đấy.”

Tạ Kiều nghe thấy thế lại càng không buông tay. Tối nay nhìn Phan Đông Minh đánh nhau, cô mới hiểu được, trước kia lúc hắn tức giận ra tay đánh cô vẫn còn là nhẹ nhàng, hiểu được thế nào là hạ thủ không lưu tình, ngay cả mấy tên trong quán bar còn bị hắn đánh cho tơi tả. Cô tự cảm thấy mình vẫn còn may mắn, hắn mới chỉ tát cô vài cái, chứ nếu đánh như với người khác thì cực kỳ đáng sợ. Cô không dám cũng không muốn nghĩ đến, chỉ sợ thân thể bé nhỏ này sẽ biến mất tăm. Dọc đường đi, ngồi trên xe hắn, sau bao sợ hãi qua đi cô mới nghĩ kĩ, thật ra, ngoài những lúc Phan Đông Minh tỏ vẻ tàn nhẫn thì cô vẫn được bình an vô sự, mỗi lần hắn đánh đều không phải bởi lời nói của cô mà là vì hành động của cô gây phiền toái. Tạ Kiều không phải đứa ngốc nên cũng có thể hiểu được Phan Đông Minh là người tính tình cổ quái, hành động thất thường, nói buồn bực là buồn bực, nói trở mặt là trở mặt ngay, hắn chẳng khác gì một ngọn nến, phập phà phập phù.

Cô cũng sợ chính mình, cũng muốn buông tay ra nhưng chỉ e người đàn ông này lại dùng vũ lực với cô. Cô vẫn chưa thoát ra hẳn được sự hỗn loạn từ trong quán bar, chẳng những đầu đau như búa bổ mà còn vô cùng sợ hãi, tim như vọt thẳng lên cổ rồi nghẹn ứ ở đó đến khó chịu.

“Em có buông tay ra không?”

“Không, tôi không buông.”

Tạ Kiều sợ bị đánh, sợ hắn nổi giận, cô nhắm chặt hai mắt rồi bắt đầu nghẹn ngào bên cổ hắn, bắt đầu chịu thua, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn vậy đâu, chỉ là tôi vui quá, nhưng không uống nhiều đâu, tôi…”

Một lúc lâu sau Phan Đông Minh mới lên tiếng: “Em vui vì cái gì chứ? Thấy La Hạo rồi là vui như vậy sao?”

Cái gì?

Trái tim Tạ Kiều lập tức như lạnh đi. Tại sao cái gì người này cũng biết, lẽ nào trong lúc tức giận Dương Quần đã kể ra hết?

Cô lắc đầu, “Không, không phải, không ngờ gặp được anh ấy, chỉ là tình cờ thôi.”

Phan Đông Minh bị cô ôm như thế thì hơi khó chịu nên hắn bế cô rồi ngồi lên giường, để mặc cô duy trì tư thế đó mà ngồi trên đùi mình, rồi vây trọn cả người cô lại, “À, không phải là vui vì cậu ta, mà là vì bị Ninh Tiêu Nhã vu oan nên cảm thấy phấn khích?”

Tạ Kiều hoàn toàn phục rồi, đúng là không có chuyện gì mà người đàn ông này không biết. Cô vùi mặt vào cổ hắn, không nói gì, mà thật sự là không có gì để nói. Lời nói của người đàn ông này cứ chuyển tới chuyển lui từ La Hạo qua Ninh Tiêu Nhã, chính mình sao có thể đáp lại hắn, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ nói sai, tới lúc đó chẳng phải là rước phiền toái vào người hay sao.

Mấy ngày nay ở bên cạnh hắn, cô chỉ nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng, lại mua ấm ức bất đắc dĩ vào mình. Cô rất hâm mộ cuộc sống tự do tự tại của Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, lại thêm nỗi thất vọng khi gặp La Hạo, nhiều loại tư vị khác nhau khiến cô càng thêm sầu buồn. Con đường phía trước quá mờ mịt, một chút tia sáng của tương lai cũng không thấy đâu, rốt cục thì ngày tháng như thế này còn kéo dài đến bao lâu, cô có thể kiên trì được bao lâu? Cô không biết, chỉ biết rằng nỗi lo âu sầu khổ tận sâu trong đáy lòng cần được giải tỏa ngay lúc này. Nước mắt chảy qua cánh mũi thẳng, len theo khóe môi vào miệng, vị mặn chát như thấm cả vào nỗi đau đớn trong tim.

Ôm cổ Phan Đông Minh, từ nghẹn ngào, cô dần khóc nức nở rồi òa lên. Cô khóc cho đến khi sắc trời thẫm lại, cuối cùng hắn không thể chịu được liền siết chặt vòng tay, vỗ lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, hắn nói: “Chịu ấm ức sao không nói với tôi? Còn phải để người khác nói lại với tôi đấy, đừng khóc nữa, biết em khó chịu rồi, có điều khó chịu cũng không thể uống rượu được, nơi đó tốt xấu lẫn lộn, gặp phải chuyện không may là đúng rồi, em còn khóc gì nữa? Tôi có tức giận cũng không muốn đánh em, em có thể buông tay ra rồi đi tắm không? Em ngửi thử xem, trên người đầy mùi lẫn lộn, nhanh lên, đi tắm rồi ngủ, lăn qua lăn lại mới thấy thoải mái.”

Tạ Kiều sụt sùi ngẩng mặt lên nhìn Phan Đông Minh, thật sự không xác định được lời nói của hắn là thật hay giả. Không ngờ Phan Đông Minh cũng đang cúi đầu nhìn cô, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Phan Đông Minh liền mỉm cười, hắn nói: “Được lắm, dám nhìn trộm.”, nói xong hắn đưa tay cù hai nách cô. Như bị điện giật, Tạ Kiều vội vàng buông hai tay ra, dù trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng không thể chịu được phản ứng sinh lý bình thường, cô bật cười khanh khách. Tiếng cười vừa bật ra được hai hồi cô đã thấy không bình thường nên vội ngậm miệng lại, lau nước mắt rồi nói: “Tôi đi tắm đây.”

Đột nhiên Phan Đông Minh tóm lấy cô, quẳng nhẹ lên giường rồi áp cô dưới thân, mặt đối mặt với cô, hắn hỏi: “Còn dám chống lại tôi hay không?”

Tạ Kiều cắn môi không nói lời nào, hắn lại tiếp tục cù cô, cho đến khi cô cười lớn xin tha và nói không dám thì hắn mới dừng tay. Nhìn người con gái với nét cười như hoa, Phan Đông Minh nhẹ nhàng hỏi: “Em sợ tôi vì cái gì chứ Kiều Kiều? Tôi với những người đàn ông khác cũng cùng một bộ dạng, chỉ có điều là nóng nảy dễ tức giận thôi, nếu em nghe lời thì việc gì tôi phải phát cáu? Còn nữa, tôi nói rồi, có chuyện gì em cứ nói với tôi, đừng để lúc có chuyện cũng là người khác nói cho tôi biết. Tối hôm nay tôi cho qua, dù sao thì cũng có nguyên nhân, nhưng việc em bị Ninh Tiêu Nhã bắt nạt, không sao, tôi báo thù cho em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.