Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 19




Dương Quần ngồi trong xe, duỗi chân lên tay lái, híp mắt nhìn vẻ mặt lo âu của người con gái cách đó không xa, thỉnh thoảng người con gái ấy lại nâng tay nhìn đồng hồ, rồi sốt ruột nhìn sang chỗ cửa ra vào đang tuôn ra dòng người như thủy triều. Anh ta ngồi đến lúc mông phát đau, thay đổi tư thế nhưng vẫn không thấy thoải mái. Anh ta không còn kiên nhẫn liền nói với Tân Thiếu đang ngồi bên cạnh: “Mẹ kiếp, không biết anh em mình có thân phận gì, mà lại phải vì con bé kia chạy ngược chạy xuôi, mẹ nó chứ, quá kém cỏi.”

Tân Thiếu ngậm một điếu thuốc trong miệng, anh ta dùng hai ngón tay kẹp lấy nó rồi liếc mắt nhìn Dương Quần mà nói: “Sao cậu không đi càu nhàu với Phan Đông tử đi, nói chuyện này với mình không phải là tào lao sao.”

Dương Quần oán hận nói: “Chết tiệt, cứ nói giả dụ như ngày lễ nghỉ 1-10 này nhé, mình còn hẹn người ta đi Nhật Bản tắm suối nước nóng, giờ thì sao, phải làm người hầu cho con bé kia. Cậu nói xem, mẹ cô ta đến thì liên quan quái gì đến bọn mình, ngày nghỉ tốt lành lại bị một câu của Phan Đông tử cho tan tành bong bóng.”

Tân Thiếu nhả khói thuốc, cười cười, “Haiz, cứ cho là cậu đi làm đi, cũng không phải là rất nhàn sao, thanh niên trai tráng mà.”

Dương Quần nghiêng đầu, miễn cưỡng nói: “Mình đi làm nhàn, đúng, nhưng không phải cậu còn việc làm ăn rất bận sao, sao cậu cũng bị Phan Đông tử tóm đi làm thanh niên trai tráng?”

“Không phải là mình đang nhẫn nhịn Đông tử sao, chuyện anh ta với Giang Đào cũng lôi cổ mình vào. Hiện tại anh ta là đại ca của mình rồi, anh ta chỉ cần nói một câu với ông già mình thôi, mình không thể không chạy đến nịnh bợ được.”

“Mẹ kiếp!” Dương Quần ngồi thẳng dậy, xoa xoa cái mông ê ẩm, sau đó bỗng bấm còi vài tiếng. Tạ Kiều đứng cách đó không xa nghe thấy thì vội vàng chạy lại, cách qua lớp kính mà nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tàu hỏa đến muộn, còn phải chờ một lúc nữa.”

Dương Quần chỉ tức đến nỗi muốn chửi vài câu, nhưng nhìn cái mũi trắng nõn của cô rịn đầy mồ hôi thì lại nhẫn nhịn nói: “Nếu đến muộn thì sao cô còn đứng đấy, nắng to thế này lại thích phơi nắng à, lên xe cho mát.”

Tạ Kiều lại đứng thẳng dậy nhìn ra phía cửa ga, rồi mới chậm rãi lên xe. Tân Thiếu trừng mắt khinh bỉ Dương Quần, Dương Quần cào cào mái tóc, nhỏ giọng lầm bầm: “Có ngu mới không giúp đỡ phụ nữ.”

Tân Thiếu rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Tạ Kiều đang ngồi phía sau rồi hỏi: “Sao mẹ cô không đi máy bay ấy, đi tàu hỏa 1-10 đông lắm, chen chúc như thế này đúng là đi chịu tội.”

Tạ Kiều lau mồ hôi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Mẹ tôi không muốn đi máy bay đâu, tiền lương của bà ấy với dượng Thường không nhiều nhặn gì, lại phải chữa bệnh cho em tôi. Lần này đến Bắc Kinh cũng là hạ quyết tâm lắm rồi, em trai tôi nói nó muốn đến ngắm Thiên An Môn thật.”

Dương Quần có vẻ khinh thường nói: “Em trai cô cũng có bệnh? Không phải cũng là bệnh truyền nhiễm đấy chứ?”

Tạ Kiều đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Chuyện lần trước thật là ngại quá. Em trai tôi bị suy thận mãn tính, có thể ghép thận nhưng đáng tiếc là vẫn không tìm được thận phù hợp, vẫn phải lọc máu để duy trì. Năm nay nó mới tám tuổi nhưng rất thông minh, lại rất hiểu chuyện.”

Dương Quần xoay người lại, nói: “Ghép thận ấy, mẹ cô, bố cô, cả cô nữa, không phải đều là thận phù hợp sao, làm gì mà không tìm thấy, hay là cô không chịu?”

Sắc mặt Tạ Kiều càng đỏ, “Dượng Thường bị tiểu đường nên không thể mổ, thân thể mẹ tôi không khỏe nên cũng không được, nhóm máu của tôi với nó không tương thích nên đương nhiên cũng không thể ghép thận cho nó, bằng không…” Bằng không còn phải đến gặp Phan Đông Minh sao?

“Dượng Thường là ai? Còn nữa, sao nhóm máu của cô với em trai cô lại không hợp? Chuyện này đúng là quá rắc rối nhỉ?” Tân Thiếu hỏi với vẻ kỳ quái.

“À, năm tôi mười ba tuổi thì bố mẹ tôi ly hôn, sau này họ tái hôn đều có con trai. Dượng Thường là bố của em trai tôi.”

Giọng nói như đang bị líu lưỡi nhưng Tân Thiếu vừa nghe đã hiểu được. Anh ta nhìn Tạ Kiều qua kính chiếu hậu, ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm ở lối cửa ra vào, “Thật xin lỗi.”

Tạ Kiều như thoát ra khỏi nỗi buồn thương, khẽ cong môi cười, “Không có gì đâu. Mẹ tôi thật vất vả, vì bệnh của em tôi mà nhìn già đi rất nhiều, lại còn muốn quan tâm đến tôi nữa…Tôi thật quá vô dụng, sau này tôi sẽ đi làm rồi đưa em lên Bắc Kinh, tìm cho nó một bác sĩ tốt nhất.”

Dương Quần định nói, còn phải chờ sau này sao, không phải bây giờ cô cũng có thể sao, nhưng anh ta chỉ quay đầu nhìn Tạ Kiều, không thể nói được gì.

Tạ Kiều lại nhìn đồng hồ rồi nói: “Ối, có khi tôi nên ra cửa chờ thôi, tôi sợ lần đầu họ đến Bắc Kinh mà không thấy tôi thì sẽ đi lạc mất.”. Nói xong cô hấp tấp xuống xe chạy ra phía cửa.

Tân Thiếu nhìn Tạ Kiều phía xa, nhẹ thở ra một hơi, “Cô bé này thân thế cũng đáng thương thật. Mình thấy Phan Đông tử đối xử với cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì, cậu nói xem liệu ý đồ của cô ta là gì, chi bằng đi tìm một người đàn ông bình thường mà kết hôn rồi sống cuộc đời yên ổn còn hơn.”

Dương Quần yên lặng không lên tiếng. Tân Thiếu kỳ quái nhìn anh ta, “Này, này?”

Dương Quần liếc mắt, “Mình đang nghĩ đến La Hạo.”

Tân Thiếu vội vàng nói: “Này này này, dừng ngay nhá, cậu đừng có “na hồ bất khai đề na hồ”, mình chịu không nổi.”

* Na hồ bất khai đề na hồ: Ý nói không mở bình ra thì ai biết trong bình có gì. (Ai nghĩ ra câu hay bằng thành ngữ Việt bảo mình với ^^)

“Mình mới không chịu nổi đây. Mấy hôm trước mình có gặp La Hạo, biết anh ấy bảo gì không?”

“Bảo gì?”

“Anh ấy nói, dù anh ấy có đính hôn với Trữ Tiểu Nhã thì anh ấy vẫn yêu Tạ Kiều. Mình vẫn chưa nỡ nói với anh ấy chuyện Tạ Kiều theo Phan Đông tử. Hồi có chuyện với La Hạo mình đã thấy là lạ, sao Phan Đông tử có thể thấy chết mà không cứu được, giờ coi như mình cũng hiểu rồi. Tạ Kiều này ấy mà, nhất định là con hồ ly tinh, mê hoặc tên ngốc La Hạo rồi lại quyến rũ Đông tử, nhìn xinh thì cũng xinh thật, nhưng cũng chẳng phải loại nghiêng nước nghiêng thành. Cậu nói xem, Đông tử ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà vì con hồ ly tinh lại không cần bạn bè.”

“Cậu nói cái rắm gì đấy, bây giờ La Hạo cùng khu với Phan Đông tử rồi, cậu đừng có nói vớ vẩn.”

“Mình không thèm quan tâm chuyện phá hoại kia, mình chỉ cảm thấy không đáng thay cho La Hạo.”

“Cậu vì anh ta thấy không đáng cái gì? Là Tạ Kiều hay là Phan Đông tử?”

Dương Quần không nói gì, anh ta oán hận nghĩ, nhìn xem, một con bé có thể khiến tình bạn gần nửa đời người rạn vỡ, chuyện này còn không khiến người ta căm phẫn sao. Nhưng ngẫm lại, lời này vẫn không thể nói ra, điều này nếu để Phan Đông tử biết, với cá tính của hắn thì nhất định là ngay cả bạn thân cũng chẳng nề hà gì.

“Này, không phải là tàu đến rồi sao.” Tân Thiếu huých huých Dương Quần, “Nhanh lên, người ta đến rồi.”

Dương Quần hùng hổ bước ra, liền nhìn thấy Tạ Kiều đang dắt tay một người phụ nữ khá đẹp, cứ lau nước mắt rồi ôm lấy Tạ Kiều, còn tay kia dắt theo một đứa nhỏ. Thằng bé gầy như cái que, lại vui vẻ cầm tay cô nhảy nhót. Phía sau mấy người còn có một người đàn ông khá cao lớn, tay cầm túi xách du lịch, đứng nhìn họ gạt nước mắt.

Tân Thiếu xuống xe, tiến lại gần rồi cười tươi rói, “À, chắc chắn đây là cô rồi, đi đường chắc là vất vả lắm rồi, Tạ Kiều đã đợi cả buổi trưa đấy ạ, nhanh lên xe đi ạ, chúng ta đi ăn cơm.”

Bà Tạ gật đầu với Tân Thiếu, lại hồ nghi nhìn Tạ Kiều. Tạ Kiều vội vàng nói: “Mẹ, đây là người anh mà con đã nói với mẹ, hiện giờ cũng là cấp trên của con, Tân Thiếu…”

Tân Thiếu vừa nghe thấy thế liền hiểu ngay, vội tiếp lời: “Đó là tên mà đồng nghiệp gọi cháu thôi, cứ gọi cháu là Tân Thiệu Hoa là được rồi…Đây hẳn là chú Thường rồi, chào chú.” Tân Thiếu bắt tay với ông Thường, sau đó đỡ lấy chiếc túi trong tay ông, cuối cùng có chút khách sáo mà nói: “Mặc dù cháu chưa gặp hai cô chú lần nào, nhưng không ít lần nghe Tạ Kiều nhắc tới.”

Bà Tạ bắt tay với anh ta rồi cười, dùng tiếng phổ thông để nói: “À, Tạ Kiều luôn nhắc tới cậu, nói là cậu đối xử rất tốt với nó, hơn nữa cậu còn có ơn lớn với chúng tôi, thật là phiền quá.”

“Không phiền, không phiền.” Tân Thiếu cảm thấy thật kỳ lạ, nghĩ thầm, tôi mới biết mọi người có vài ngày, tôi giúp ơn lớn gì cho mấy người, thật sự là choáng váng. Vừa nói vừa đến xe, Tạ Kiều sợ bà còn tiếp tục nói khiến cô khó xử nên nhanh chóng chỉ vào Dương Quần đang ở trong xe: “Anh ấy, anh ấy là một đồng nghiệp khác của con, là tài xế, tên Tiểu Dương.”, vừa nói xong cô liền nháy mắt vẻ khẩn cầu với Dương Quần.

Thiếu chút nữa là Dương Quần tức nổ phổi, nhưng vẫn cắn răng cười nói: “À đúng, cháu là tài xế, là tài xế.” Dứt lời anh ta nghiến răng nghiến lợi nói với Tân Thiếu: “Mình là tài xế nên đưa mình xách.”, vừa nói vừa giật túi du lịch trong tay Tân Thiếu, gườm gườm ra mở cửa xe.

Thường Bằng Bằng kéo tay chị nó, nhỏ giọng nói: “Hình như anh lái xe không vui đấy.”

Tân Thiếu không nhịn được cười, đưa tay sờ đầu thằng bé, “Em trai, mặt anh kia lúc nào cũng như bị chuột rút thế đấy, chúng ta không cần để ý đến anh ta.”

Thường Bằng Bằng kinh ngạc, trợn tròn đôi mắt lên nhìn Tân Thiếu, “Chuột rút ạ?”

“Đúng, chuột rút.” Tân Thiếu buông tay, “Anh ta cứ vô duyên vô cớ lại bị thế, ngay cả anh ta cũng không khống chế được.”

“Vậy có phải anh ấy có bệnh không ạ?”

“À đúng, có bệnh, bệnh thần kinh.” Tân Thiếu sắp không nhịn được mà cười thành tiếng đến nơi rồi.

Tạ Kiều thấy Dương Quần đã tức đến đỏ bừng mặt thì kéo kéo tay em trai rồi nói: “Trẻ con đừng nói lung tung, có bệnh cái gì chứ, như vậy là không lễ phép.”

Lần này Dương Quần lái xe, anh ta không nói câu nào lái xe tới lui trên dòng đường tấp nập. Tân Thiếu ngồi ở ghế phó lái ôm Thường Bằng Bằng. Họ đi ngang qua phố Trường An, Thường Bằng Bằng nhìn thấy Thiên An Môn thì kích động bật bật người lên, chỉ ra ngoài cửa sổ, dùng tiếng Hàng Châu mà kêu to: “Đây là Thiên An Môn này.” Thằng bé rất gầy, mông chỉ toàn xương, nên khiến Tân Thiếu thầm nhe răng thè lưỡi. Tạ Kiều vội giữ nó lại, dịu dàng nói với nó: “Ăn cơm xong chị đưa em đi xem Thiên An Môn, cả cung Di Hòa Viên nữa. Ngày mai chúng ta đến Trường Thành, được không?”

Lúc này Thường Bằng Bằng mới ngoan ngoãn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng gương mặt vẫn một vẻ hưng phấn, ngạc nhiên.

Dương Quần lái xe rẽ trái rẽ phải, qua mấy cái ngõ mới vào một tiểu khu. Phòng trọ này Tạ Kiều đã xem qua, rất phù hợp với yêu cầu của cô, hai phòng ngủ một phòng khách, vật dụng gia đình đều đầy đủ. Bà Tạ đi xem phòng rồi kéo tay Tạ Kiều, rưng rưng nói: “Con bé này, nháy mắt mà con đã lớn thế rồi, giờ cũng đã đi làm, mẹ thật sự, thật sự rất vui…”

Tạ Kiều đỡ mẹ ngồi xuống sofa, lau nước mắt cho bà, “Mẹ, mẹ nhìn mẹ xem, không sợ người ta cười à.”

Dương Quần ngồi bên cạnh nói: “Cô à, Tạ Kiều rất có khả năng, cô xem cô ấy rất giỏi đó.” Anh ta nói xong lại nhìn Tân Thiếu, chỉ chỉ vào đồng hồ. Tân Thiếu nói với Tạ Kiều: “Tạ Kiều, mau lên, tôi đưa cô chú đi ăn cơm, tôi đã đặt chỗ rồi.”

Tân Thiếu đã đặt bàn ở một nhà hàng, bà Tạ nhìn khung cảnh này thì nói với Tạ Kiều: “Này, chỗ này chắc là đắt lắm?”

Tạ Kiều né tránh hội Dương Quần, nhỏ giọng bên tai mẹ: “Không sao, đây là được cơ quan chi trả.”

Bà Tạ có vẻ yên tâm, Dương Quần thừa dịp người khác không chú ý liền trừng mắt nhìn Tạ Kiều. Tạ Kiều không để bụng, ngẫm lại, đường đường là nhân viên ngoại giao mà lại bị biến thành tài xế thì có ai là vui cho được.

Tân Thiếu là người biết ăn nói, miệng lưỡi uốn dẻo ba tấc đúng là không ngoa. Một Bắc Kinh nổi tiếng qua miệng anh ta càng trở nên thần bí, thú vị. Thường Bằng Bằng há to miệng, sùng bái nhìn Tân Thiếu, dường như chỉ muốn anh ta cứ nói như vậy chứ đừng dừng lại, đáng tiếc anh ta đã thôi nói, vỗ vỗ vai thằng bé, “Em trai, em gầy quá, ăn nhiều một chút, bằng không ngày mai không có sức mà đến Trường Thành đâu.”

Vì Thường Bằng Bằng hay phải lọc máu nên sắc mặt tái nhợt, rất nhiều thứ không thể ăn được. Tạ Kiều lấy cho nó chút củ sen, một bát canh bí đao ngân nhĩ. Nó lấy thìa khuấy khuấy canh rồi dùng thanh giọng non nớt nói: “Lúc lớn em cũng muốn giống chị, đến Bắc Kinh học, khi đó bệnh của em sẽ khỏi, em muốn đi rất nhiều nơi. Những chỗ chị nói em phải đi mới được. Em nghe thấy nhiều bạn nói leo Trường Thành làm hảo hán, bọn nó toàn cười nhạo là nếu em muốn làm hảo hán thì cũng chết luôn, em không tin đâu, ngày mai em nhất định phải làm hảo hán.”

* Trung Quốc có câu: Bất đáo Trường Thành phi hảo hán (không leo Trường Thành không phải là hảo hán)

Lời nói của nó khiến cả nhà Tạ Kiều đau xót, Tân Thiếu cũng có chút khó chịu trong lòng, anh ta nói: “Yên tâm đi, đừng nghe bọn nó nói bậy bạ, ngày mai anh đưa em đi leo thành làm hảo hán, còn chụp nhiều ảnh cho em đem đi khoe bọn nó. Đồng chí tiểu Thường của chúng ta chính là một hảo hán.”

Dương Quần không cam lòng yếu thế, bèn nói với Thường Bằng Bằng: “Không phải là em muốn đi xem Thiên An Môn sao? Ăn cơm đi rồi anh đưa em đi Thiên An Môn, còn cả nhà kỉ niệm Mao chủ tịch, xem chỗ các Hoàng đế ở, cả hoa viên của họ nữa, được không?”

Thường Bằng Bằng kích động uống một ngụm canh to, lại gật gật đầu, “Vâng.”. Tạ Kiều vuốt đầu đứa em, cảm kích nhìn Dương Quần và Tân Thiếu, khóe mắt đã hơi hồng hồng.

Đứng trước Thiên An Môn, Thường Bằng Bằng phấn khích vuốt lớp đá cẩm thạch. Thằng bé ngày nào cũng phải hạn chế lượng nước uống, lại càng không thể đổ nhiều mồ hôi nên Tạ Kiều che ô cho nó, ôm lấy vai nó mà nói cho nó biết Thiên An Môn có chín gian phía nam, năm gian phía bắc, là tượng trưng cho quyền lực cửu ngũ chí tôn. Thiên An Môn có năm cổng nhỏ, cổng giữa lớn nhất chỉ có hoàng đế mới được ra vào. Thường Bằng Bằng nhìn phía trên cổng chính có bức ảnh Mao chủ tịch thì hỏi: “Chị ơi, Mao chủ tịch có phải là hoàng đế của chúng ta không?”

Tân Thiếu cười ha hả, nhấc Thường Bằng Bằng lên vai rồi nói: “Tiểu quỷ, trong lòng người Trung Quốc chúng ta, Mao chủ tịch là hoàng đế, không phải nghi ngờ gì cả. Sáng mai anh đưa em đi thăm hoàng đế mở nước Trung Quốc, chiều đưa em đi Trường Thành. Bây giờ là lúc em phải nghỉ ngơi, phải ngoan đó, nếu không toàn bộ hành trình sẽ hủy bỏ.”

Thường Bằng Bằng mím miệng, “À, sao anh nói chuyện cứ như mẹ vậy?”

Dương Quần bật cười, “Mới đến Bắc Kinh có mấy giờ mà đã nói được giọng điệu Bắc Kinh, có điều, em liên tưởng rất chuẩn xác, hợp ý anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.