Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 15




Phan Đông Minh từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Tạ Kiều nằm yên trên giường, dùng chăn cuốn mình lại kín bưng như kén tằm, hắn hừ một tiếng, quấn khăn tắm rồi đi vào phòng ngủ lấy quần áo, vừa mặc vừa tức giận. Tạ Kiều này nhìn qua dường như rất yếu đuối nhưng thật ra lại là đá tảng, vừa đáng ghét vừa cứng rắn, đã không đưa mắt nhìn hắn thì chớ, lại còn cảm thấy ghê tởm hắn, chắc chắn là thời gian dài không có gì làm nên muốn bị ăn mắng đây. Không phải người ta vẫn nói con gái Giang Nam đều ngọt ngào đến phát ngấy sao? Hắn vẫn còn nhớ rõ La Hạo từng nhắc đến Tạ Kiều trước mặt hắn, cái gì mà mềm mại, ngọt ngào như bánh dẻo, chỉ nhìn thôi đã đủ nhỏ nước miếng rồi.

“Cái rắm!” Phan Đông Minh vừa đeo caravat vừa bĩu môi, “Bộ dáng đẹp đẽ, lại chỉ là đồ xảo trá, phí công quan tâm, mình chả việc gì mà chuốc lấy cơn trướng đau dạ dày.”

Lúc hắn xuống tầng đi qua phòng Tạ Kiều, không thèm liếc nhìn vào mà đi luôn, nhưng trong lòng lại nói: Mi phải chỉnh đốn con thiêu thân nhỏ kia cho ta, nếu không hãy xem ta trừng trị mi thế nào.

Bác Vương lái chiếc xe thể thao ra khỏi gara cho hắn, lúc hắn ngồi vào xe còn dặn quản gia: “Đem bữa sáng cho Tạ tiểu thư đi, bảo thím Lưu nhìn cô ấy ăn hết mới thôi.”, nói xong liền đạp chân ga nghênh ngang rời đi.

Tạ Kiều bị thím Lưu gọi dậy, lúc thím Lưu nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt cô thì biết ngay rằng đứa nhỏ này chắc chắn lại phạm sai lầm rồi thì không khỏi thở dài: “Tạ tiểu thư, cái này là Phan tiên sinh giao phó, cô ăn một chút đi.”

Tạ Kiều liếc mắt lên chiếc khay đựng bánh với sữa, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cháu không muốn ăn.”

Thím Lưu có chút biến sắc nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo: “Lúc cậu ấy đi có dặn, phải nhìn cô ăn xong mới thôi, cô ăn một chút đi, trong lòng khó chịu cũng không thể không ăn cơm đúng không? Để đói cả ngày chi bằng ăn no một bữa đi, nếu đau dạ dày thì không phải chỉ bản thân cô chịu thiệt sao.”

Tạ Kiều khịt mũi rồi gật đầu. Đương nhiên cô biết rằng mỗi người trong căn biệt thự này đều vô cùng căng thẳng khi nhìn thấy Phan Đông Minh, công việc của mỗi người nếu không làm cho tốt thì thế nào cũng bị quát mắng một trận. Thím Lưu đối xử với cô rất tốt, sao cô nỡ nhẫn tâm làm khó người phụ nữ lương thiện này cơ chứ.

“Cháu đi rửa mặt trước đã, thím đem cái này ra chỗ bể bơi giúp cháu với, cháu muốn phơi nắng.”

“À, đi đi.”

Sau khi thím Lưu rời khỏi, Tạ Kiều tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ áo ngủ, bơ phờ đi về phía sau biệt thự, vừa mới đến chỗ góc khuất đã nghe thấy tiếng còi ô tô ngoài cổng. Chẳng lẽ tên khốn nạn kia đã trở về?

“Chào quản gia, à, chào thím Lưu, Phan Đông tử đã dậy chưa?”

Quản gia lễ phép trả lời rằng Phan tiên sinh đã đi rồi.

Giọng nói rất quen tai, cô quay đầu lại nhìn, không phải Phan Đông Minh mà là Dương Quần mà cô đã gặp một lần ở sân bóng. Còn hai người đàn ông trẻ thì cô không biết. Sao cô có thể gặp Dương Quần đây, anh đã tận mắt nhìn thấy cô đi cùng La Hạo đến sân golf, hiện lại chạm mặt trong biệt thự của Phan Đông Minh, như vậy không phải là xấu hổ muốn chết sao.

Quản gia và thím Lưu thân thiện chào hỏi với anh ta. Lúc cô xoay người định chạy đi thật nhanh thì đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng nói của Dương Quần: “Này này, người kia, chạy cái gì chứ nhỉ.”

Tạ Kiều sợ tới mức trong lòng hỗn loạn, chỉ giả vờ như không nghe thấy gì mà chậm rãi đến dưới tán ô bên bể bơi.

Dương Quần ra vẻ kỳ quái hỏi quản gia: “Đấy, đấy là ai vậy? Sao lại ở đây?”

Quản gia cười ha hả: “À, đó là Tạ tiểu thư, là bạn của Phan tiên sinh.”

Hai mắt Dương Quần trừng lớn, “Chết tiệt, đó là con gái, tôi không nhìn nhầm chứ.”

Quản gia kỳ quái nói: “Tạ tiểu thư đương nhiên là con gái rồi.”

Người bạn bên cạnh Dương Quần cũng cười anh ta, “Hôm nay cậu bị rút mất não hả, hay là cậu đã từng thấy có thằng nào được gọi là Tạ tiểu thư?”

Dương Đàn liếc mắt, “Tân Thiếu, đầu gỗ quá đi, cậu có biết cậu đang ngồi ở đâu không hả?”

Tân Thiếu nhìn Dương Đàn với vẻ quái lạ, tên này hôm nay ăn nói hơi thừa lời, “Mẹ kiếp, đương nhiên mình biết rồi, đây không phải hang ổ của Phan Đông tử thì là gì.”

Dương Quần gật đầu, “Cậu cũng biết là hang ổ Phan Đông tử hả, nhưng mà đây là nhà họ Phan, không phải khách sạn, cậu đã thấy có phụ nữ qua lại ở đây không?”

Tân Thiếu thấy anh ta nói vậy thì không khỏi nhức đầu, nhìn quản gia mà không nói gì. Quản gia thấy thế thì chạy lại, nói: “Dương tiên sinh, Tạ tiểu thư đúng là bạn của Phan tiên sinh, mấy tháng nay đều ở đây dưỡng bệnh…”

Lời nói của quản gia còn chưa dứt thì Dương Quần đã trợn trừng mắt lên, “Cái gì, cái gì? Dưỡng bệnh? Mấy tháng trước? Sao lần trước tôi đến lại không gặp?”

Quản gia thật sự không muốn trả lời quá nhiều câu hỏi của anh ta, nhưng vẫn khách khí nói: “Haha, lúc đó không phải đang bị bệnh sao.”

Một người bạn khác của Dương Quần nãy giờ không lên tiếng thì giờ đã mở miệng: “Thôi đi Dương Quần, Phan Đông tử không ở đây, cậu gào to cái gì, đi thôi.”

Lòng hiếu kỳ của Dương Quần mỗi lúc một lớn, hôm nay mà không gặp cô gái thần bí này thì chỉ sợ tối về anh ta không ngủ nổi, “Hừ, hôm nay mình không đi, mình phải gặp cô gái này mới được, xem rốt cục là nhân vật thần bí nào mà có thể khiến Phan Đông tử ‘kim ốc tàng kiều’.”

Bạn của anh ta bật cười, “Cậu muốn Phan Đông tử cho cậu một phát tát đấy hả?”

Dương Quần nhấc chân bước về phía sau biệt thự, vừa đi vừa nói: “Cho dù anh ta mắng thì mình cũng phải xem, bằng không mình sẽ chết vì hiếu kỳ mất.”

Người này cho tới bây giờ chẳng kiêng dè gì với Phan tiên sinh nên quản gia đành bất đắc dĩ mà cùng họ đi đến khu phía sau, liếc mắt một cái đã thấy Tạ Kiều dưới ô. Quản gia vội bước đến nói thầm với Tạ Kiều: “Tạ tiểu thư, bạn của Phan tiên sinh đến hỏi thăm.”

Tạ Kiều nghe thấy nhiều tiếng bước chân phía sau thì chỉ hận không thể chết chìm trong bể bơi luôn. Quản gia đã nói như vậy thì cô nên trả lời thế nào đây? Nhìn nơi này không có chỗ nào trốn, cô đành hắng giọng nói: “Phan tiên sinh không có nhà, bác mời họ vào nhà tiếp đãi đi, có chuyện gì gấp thì cứ gọi điện cho Phan tiên sinh.”

Nghe cô nói vậy thì Dương Quần lại càng thấy kỳ lạ hơn. Cô gái này hoàn toàn nói theo giọng của một nữ chủ nhân đó nhé, rốt cục cô gái này là ai đây, trong lòng anh ta đang tò mò vô cùng. Quản gia vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã khoát tay, “Tôi nghe thấy rồi…hứ, cao giá quá nhỉ, sao không lễ phép vậy chứ, nói chuyện với người ta mà còn không lộ mặt, có người tiếp khách như vậy sao?”

Tân Thiếu với một người khác cũng rất tò mò, lẳng lặng đứng nhìn người con gái dưới tán ô trắng với đôi chân đi dép lê, đôi chân trắng nõn như ngó sen cùng mắt cá chân tinh tế, làn váy tơ tằm nhẹ nhàng bay trong gió. Dương Quần chỉ hận không thể kéo ngay cái ô kia xuống, để xem tận mặt người này.

“Thật xin lỗi, tôi không thoải mái, có bệnh…bệnh truyền nhiễm, cho nên thật sự ngại quá.”

Tạ Kiều thầm muốn cắn đứt lưỡi luôn, lấy cái cớ gì thế này.

Quả nhiên, vẻ mặt nghi ngờ của Dương Quần không một chút thay đổi, anh ta hỏi quản gia: “Bệnh truyền nhiễm? Tối qua Phan Đông tử uống say điên đảo mà vẫn về gấp, vì một người có bệnh truyền nhiễm?” Nói xong anh ta lại hướng mặt về phía tán ô, “Dọa ai đấy, định biến tôi thành đầu gỗ sao?”

Tạ Kiều thật sự không còn cách nào, nghe anh ta nói mình giả vờ như vậy thì hẳn là không bỏ qua rồi, tim cô đập liên hồi, lấy tay che miệng ho khan vài tiếng, rốt cục cũng đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi ô.

Thấy cô đứng lên, không chỉ Dương Quần hồi hộp mà ngay cả hai người kia cũng có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm cô gái bước ra. Tà váy trắng của cô nhẹ bay, từ giàn hoa phía sau rơi xuống vài cánh hoa khiến người ta cảm giác không hề chân thực, tựa như thấy một tiên nữ giáng trần. Đáng tiếc, cái quan trọng nhất là khuôn mặt thì lại bị một bàn tay trắng nõn che đi hơn một nửa, mấy người kia không khỏi thất vọng. Dương Quần không kìm được bèn nói: “Ôi, được gặp mặt cô thật đúng là…Tôi là Dương Quần, hai tên kia vô danh tiểu tốt nên cô không cần biết, bọn tôi đều là bạn của Phan Đông tử. Cô là cô Tạ đúng không? Xin chào, xin chào.”

Dương Quần nói xong liền tiến lên, thân thiện muốn bắt tay. Tay phải Tạ Kiều che miệng, thấy anh ta vươn tay ra thì phản xạ có điều kiện liền đưa tay đang che miệng ra, “Xin chào, không cần khách khí.” Cô vừa nói xong liền phát hiện ra hai tên được coi là vô danh tiểu tốt phía sau Dương Quần đang cười, quản gia cũng không nhịn được cười, lúc này cô mới biết mình mắc mưu Dương Quần, lập tức đứng như trời trồng, không thể phản ứng nổi.

Dương Quần nhìn trái nhìn phải, hận không thể biến hai mắt mình thành tia X-quang, để xuyên thấu cô, anh ta thầm nghĩ cô nhóc này đúng là rất khá, chả trách Phan Đông tử giấu kín bưng, một chút cũng không lộ. Chuyến này đến đây đúng là trúng số lớn, tự nhiên lại phát hiện ra bí mật của Phan Đông tử. Dương Quần bắt tay với cô, vừa lắc vừa nói: “Được được được, không khách khí, không khách khí…Cô Tạ, chúng ta là lần đầu gặp mặt, đúng chứ?”

Tạ Kiều ngây ngốc nhìn anh ta, anh ta cũng mê man nhìn Tạ Kiều, cố nghĩ xem tại sao cô nhóc này lại quen mắt đến thế, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng không tài nào nghĩ ra.

Tạ Kiều thì thào nói: Lần đầu tiên? À, đúng.”

Dương Quần nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi khẳng định đã gặp cô ở đâu rồi…chỉ là trong một chốc thì không thể nghĩ ra được.”

Trong lòng Tạ Kiều vô cùng căng thẳng, vừa nghe anh ta nói vậy thì cũng thả lỏng được nửa phần. Nhìn mình bây giờ gầy đi nhiều, tóc cũng cắt rồi, khó trách anh ta không nghĩ ra, có điều ánh mắt người này quả thực khiến cô ‘ăn không tiêu’, an toàn nhất vẫn là chạy nhanh đi, rút bàn tay trong bàn tay anh ta ra: “Vẫn là mời vào nhà đi, ở đây gió lớn quá.”

Ai ngờ Dương Quần lại nói: “Ối, ở đây mát mẻ, ngồi ở đây đi.” Anh ta tự coi như chủ mà khoát tay nói với hai người kia: “Này này, thất thần thế, mau ngồi xuống đi.”

Tạ Kiều vừa muốn chuồn đi, vừa định nhấc chân thì chợt nghe Dương Quần nói: “Cô Tạ, cô ngồi xuống đi, không quấy rầy cô đấy chứ?”

Tạ Kiều thầm trợn mắt, nghĩ xem, có thể không quấy rầy sao? Người này vốn rất sâu xa, nên lấy cớ gì đây? Hai người kia ngồi xuống, Tạ Kiều đành phải cúi đầu ngồi một bên, không nói gì.

Quản gia dặn thím Lưu bưng điểm tâm và cafe lên cho khách. Tân Thiếu im lặng hồi lâu giờ mới nhìn Tạ Kiều rồi hỏi: “Cô Tạ làm gì? Công tác ở đâu?”

Tạ Kiều căn bản là không biết nên trả lời thế nào, cũng không dám nói mình là sinh viên học viện truyền thanh, chỉ sợ sẽ khiến trí nhớ như tro tàn của Dương Quần lại bùng cháy, cô lắp bắp, “Tôi…tôi…”

Người đàn ông trẻ vốn không nói gì kia ho nhẹ một tiếng, Tân Thiếu biết không ổn nên nhanh chóng chuyển chủ đề, “Này Dương Quần, gọi điện thoại cho Phan Đông tử đi, hỏi chuyện anh ấy xem.”

Dương Quần rút điện thoại ra gọi cho Phan Đông Minh, “Đông tử, đoán xem em đang ở đâu.”

“Cậu còn có thể ở đâu được nữa, không cần đoán cũng biết đang mơ mơ màng màng ở quê nhà yên bình rồi.”

“Đáp đúng có một nửa, bổn thiếu gia đang ở nhà họ Phan anh chứ quê nhà nào.”

“…Sao cậu lại đến? Có việc gì?”

“Mẹ kiếp, tại sao không có việc gì thì em không thể tới, bạn bè nhớ thương anh thì sao, tối qua anh uống say như vậy mà sáng nay không nên sang nhìn ngó anh một cái sao.”

“À, vậy thì anh đây cũng muốn cám ơn cậu.”

“Em đến cũng đúng là gặp may đó nhé, anh làm sai còn không chịu nhận hả? Chuyện lớn như thế mà cũng lừa bọn em, đúng là không có tí tình bạn hữu gì cả.”

“Tôi lừa cậu chuyện gì?”

“Tạ tiểu thư xinh đẹp quyến rũ là thế nào đây?”

“…Tôi có chút việc, cậu đợi một lát, chốc nữa tôi về thì nói sau.”

“Hôm nay anh có đuổi em cũng không đi, kể cả ngồi đến giữa trưa, có mỹ nhân làm bạn, mấy người bọn em còn có thể ở chỗ anh ăn cơm đấy.”

“Còn có ai nữa?”

“Tân Thiếu, Giang Đào, cả em nữa là ba.”

“À, Giang Đào đã về rồi?”

“Haiz, người ta vừa xuống máy bay đã nghĩ đến anh, còn không mau đến đi?”

“Vậy thì, chờ đi.”

Tạ Kiều ngồi bên cạnh lo lắng suông, muốn chạy đi cũng không được bởi vì Dương Quần dùng ánh mắt chằm chằm nhìn cô, cuối cùng vẫn như không xác định được mà hỏi: “Cô Tạ, tôi thật sự đã gặp cô rồi, tôi dám khẳng định đó…Cô có nhớ tôi hay không vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.