Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã

Chương 13




Tạ Kiều chân trần chạy vội đến vườn hoa, trong vườn đầy đá cuội khiến chân cô phát đau, nhưng Tạ Kiều bất chấp, cô giang hai cánh tay ra, vừa khóc vừa cười, nhào tới ôm hai cô bạn. Hai cô nàng kia cũng kích động ôm lấy cô xoay tròn vài vòng.

Hứa Dung vừa khóc vừa nói: “Tạ Kiều, để mình xem nào, xem nào.” rồi nhìn trái nhìn phải khuôn mặt cô, “Tạ Kiều, cậu gầy đi nhiều quá, nhưng vẫn là đẹp nhất.”, nói xong lại ôm lấy cô khóc.

Lưu Vũ Phi cao hơn cả hai người, lại kéo cô đến nói: “Bạn yêu bạn yêu, mau đến đây nào, mình nhớ cậu muốn chết luôn.”

Miệng Tạ Kiều run run, chỉ có thể dùng cánh tay mảnh khảnh ôm cô nàng kia, lau nước mắt cho các cô rồi lại cười. Hứa Dung vuốt đầu cô nói: “Tạ Kiều ngoan, sao lại cắt tóc hả? Cậu cũng biết mình hâm mộ mái tóc dài của cậu mà, mình không đồng ý, không đồng ý.”

Ba cô gái khóc cười ầm ĩ khiến mấy người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, ngay cả người thợ làm bánh luôn giấu mặt cũng không nhịn được mà chạy từ phía sau ra xem, trên đầu còn đội chiếc mũ dài màu trắng, mặc bộ đồng phục trắng, cũng phải á khẩu không nói được gì khi nhìn mấy cô gái như thể vừa nhìn thấy một trăm con chim non thi nhau chiêm chiếp ồn ào. Quản gia đứng ở cửa biệt thự, ông đã từng được tập huấn về nghiệp vụ làm quản gia, đến nay cũng đã thành một ông lão rồi, dù có khả năng kiềm chế rất lớn thì cũng không khỏi cảm động bởi cảnh tượng này. Ông cố nghĩ xem, ông vào làm ở họ Phan đã được mười lăm năm, vào nhà của cậu ba cũng được bốn năm, nhưng nơi này có lúc nào được náo nhiệt như thế này chưa?Trước khi Tạ tiểu thư đến, nơi này thực quá đỗi trang nghiêm, như thể là tòa án chứ không phải nhà ở. Ông tận mắt chứng kiến Tạ Kiều từ khi còn suy yếu đến lúc khỏe mạnh, đứa nhỏ này thật đáng thương, nhưng lại rất ngoan ngoãn, rất nhiều người yêu quý.

Thợ hoa đứng một bên cười, thím Lưu chạy đến nói: “Ôi hai vị tiểu thư sao không vào trong đi? Chuyện vui như vậy mà khóc gì chứ, nhanh nào, tôi đã chuẩn bị điểm tâm với hoa quả rồi.”

Lúc này Tạ Kiều mới lau nước mắt rồi nói: “Xem mình này, vừa nhìn thấy hai cậu thì quên hết mọi thứ, mau theo mình, mình có rất nhiều điều muốn nói với các cậu.” Cô nắm tay Lưu Vũ Phi và Hứa Dung lên tầng, đi vào phòng ngủ của cô, sau khi đóng cửa lại thì cả ba người lại ôm nhau khóc. Hứa Dung kéo tay trái của cô lên, vừa khóc vừa nói: “Tạ Kiều ngốc, mau cho mình xem nào.”

Trên cổ tay Tạ Kiều là dấu khâu miệng vết thương giờ đã lưu lại thành vết sẹo màu hồng, như một con rết xấu xí trườn trên cổ tay trắng nõn. Hứa Dung vừa vuốt vết sẹo vừa khóc, miệng thì thào: “Cậu thật khờ, quá khờ.”

Tạ Kiều kéo hai cô ngồi xuống sofa rồi vội hỏi: “Sao các cậu có thể đến đây?”

Hứa Dung khịt khịt mũi, quệt nước mắt rồi nói: “Là hắn ta bảo bọn mình đến, sáng nay nhận được điện thoại của hắn ta suýt nữa thì mình bị dọa chết. Cậu ở đây thế nào? Hắn ta có gây khó dễ cho cậu không? Cậu có ổn không?”

Mắt Tạ Kiều đỏ hồng lên mà cô vẫn gật đầu, “Mình ổn, ổn lắm, cậu xem, mình rất khỏe, bảo bối đừng khóc, mình cũng rất nhớ các cậu, rất nhớ.”

Lưu Vũ Phi ôm lấy thắt lưng Tạ Kiều, vùi mặt vào cổ cô khóc, “Kiều Kiều, cậu sắp làm tớ sợ muốn chết biết không? Sao cậu lại ngốc vậy hả, cậu không biết là lúc mình nhìn thấy cậu nằm yên như con búp bê giấy mình thành cái dạng gì đâu. Cũng may có Bồ Tát phù hộ, cậu không có chuyện gì…”

Hứa Dung gỡ ba lô xuống rồi mở ra, lấy một cái túi đưa cho Tạ Kiều: “Đây là do hắn ta bảo bọn mình đưa đến cho cậu.” Quả nhiên là túi xách mà cô vẫn không tìm thấy.

Tạ Kiều vội cầm lấy rồi mở ra, bên trong không thiếu thứ gì, thậm chí cả bộ trang sức được gói trong khăn tay cũng vẫn nguyên. Tạ Kiều nhìn bộ trang sức xanh trong vàng óng lại không kìm được mà khóc, cô úp thứ lành lạnh đó lên mặt, khóc nức nở.

Lưu Vũ Phi lấy khăn tay lau nước mắt cho Tạ Kiều, nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, La Hạo đến tìm cậu.”

Tạ Kiều ngẩng mạnh đầu lên, mở to đôi mắt đẫm lệ, giữ chặt lấy Lưu Vũ Phi rồi vội vàng hỏi: “Lúc nào? Anh ấy ổn không? Anh ấy thế nào?”

“Anh ấy đến sau hôm cậu đi, sáng hôm đó anh ấy đến trường tìm cậu, anh ấy nói gọi điện cho cậu cũng không được, anh ấy sốt ruột, còn bảo cậu nói với anh ấy rằng bạn cùng phòng xảy ra chuyện, anh ấy lo lắng đi tìm rồi.”

Tạ Kiều ngây ngốc, sửng sốt trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy cậu nói thế nào?”

“Cậu không ở cùng anh ấy, lại không về trường, chắc chắn là bị hắn ta…Mình liền nói dối để anh ấy đi, sau này cũng không gặp lại nữa…”

Hứa Dung nói tiếp: “Nhưng mà tên kia cũng còn tính người, hắn phái người đến tìm bọn mình, nói cậu muốn gặp bọn mình. Lúc ấy mình thấy là lạ, sao cậu không gọi điện thoại, nhưng vừa tới nơi thấy chỗ này, mình với Vũ Phi sợ đến mức mất hồn luôn. Cậu, cậu vẫn tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, bọn mình cũng rất sợ ngộ nhỡ cậu…”

Lưu Vũ Phi nói: “Kiều Kiều, cho dù có bao nhiêu khổ sở cậu cũng phải sống tốt. Ngày đó hắn đến tìm bọn mình nói chuyện, bảo bọn mình khuyên cậu, cậu có mấy cái mạng đâu cơ chứ. Kiều Kiều à, mặc kệ hắn thật lòng hay muốn dọa cậu, mạng là của mình, không muốn nó thì cũng phải nghĩ đến mẹ cậu. Hôm bác gọi điện cho mình, mình cũng không đành lòng dối bác, trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ, nhé.”

Tạ Kiều cúi đầu nhìn chiếc vòng lục bảo trong tay, nước mắt nhỏ xuống thì lập tức tan vỡ, cô nhẹ nhàng nói: “La Hạo đã xảy ra chuyện, cũng không biết bây giờ thế nào, có rời khỏi Bắc Kinh không.”

Rốt cục Lưu Vũ Phi cũng nói: “Kiều Kiều, giờ cũng đều như nhau cả thôi, đừng nghĩ ngợi gì cả, muốn trách thì chỉ có thể trách số chúng ta không tốt thôi…”

Hứa Dung lại bắt đầu khóc: “Đều tại mình, nếu lúc trước mình từ chối cậu thì cũng không đến mức…Tạ Kiều, nếu cậu có mệnh hệ gì chắc mình sẽ không tha thứ cho chính mình đâu.”

Tạ Kiều nâng khuôn mặt đẫm nước mặt kia lên, lắc lắc đầu: “Không, đây là do kiếp trước mình có tội, đời này phải dùng cách này để trả nợ, mình chính là ngôi sao mang tai họa, mình hại La Hạo, anh ấy tốt với mình như vậy mà mình lại…Mình có lỗi với anh ấy, mình vẫn nhớ anh ấy, nhưng mình còn mặt mũi nào mà gặp lại anh ấy nữa. Nếu chết mà xong hết được mọi chuyện thì cố sống chỉ là hại người hại mình.”

“Kiều Kiều, đừng nói như vậy.” Lưu Vũ Phi đưa tay lau nước mắt cho cô, “Đây nhất định là kiếp nạn của cậu, cậu phải kiên cường lên, cậu cứ ngây ngốc ở đây cũng không phải là cách hay đâu nhé. Bọn mình khó khăn lắm mới gặp được cậu. Nếu không thì cậu nói với tên kia đi, cho cậu về trường đi học, rồi còn tìm đơn vị để thực tập với làm luận văn, chắc là hắn cũng không thể hủy việc học hành của cậu đâu.”

Hứa Dung nói: “Mẹ nó, hắn là ai mà dám quản chuyện học hay không học của cậu chứ, đúng là cặn bã, nếu hắn đồng ý thì Tạ Kiều phải đến mức này sao.”

Lưu Vũ Phi sầu não thì thào: “Hắn hủy hại người còn chưa đủ, lại muốn hủy cả đời Kiều Kiều ư?”

“Tạ Kiều ngoan, dạng người như hắn đối với phụ nữ chắc cũng chỉ kiểu thích 3 phút thôi, nhẫn nhịn đi, đừng bao giờ làm chuyện điên rồ nữa, nhá.”

“Đúng vậy, không nhẫn nhịn thì mình còn có thể làm thế nào nữa, hiện giờ ngay cả chết cũng là một loại xa xỉ.”

Hứa Dung và Lưu Vũ Phi nắm tay Tạ Kiều mà không nói gì nữa, ba cô gái trầm mặc trong nỗi thương cảm.

Giữa trưa Tạ Kiều cùng hai cô bạn ăn cơm. Lần đầu tiên sau khi Tạ Kiều đến đây thím Lưu thấy cô cười nói khi dùng bữa, cũng ăn nhiều hơn so với mọi khi, khuôn mặt ủ rũ cô độc kia nay cũng đã phiếm ửng hồng trông rất vui vẻ. Tuy rằng cô là người ít nói lại hay khóc nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp. Mỗi người trong căn biệt thự này đều biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không ai dám nhiều lời nói câu nào. Phan tiên sinh này tính tình cổ quái, âm dương bất định, ngày thường cậu ta cũng ít khi đến đây. Bà cũng đã từng thấy Phan tiên sinh xuất hiện trên báo cùng với một cô gái rất xinh đẹp, mà đàn ông gia thế như vậy đương nhiên là chẳng bao giờ lẻ bóng cả. Có đôi khi nhìn Tạ Kiều lặng lẽ ngồi một mình trên ban công rơi nước mắt mà bà cũng chỉ có thể thở dài một tiếng. Ngôi biệt thự được người ta hâm mộ khen ngợi là thiên đường này chính ra lại là cái lồng vàng nhốt người con gái kia.

Cơm trưa xong xuôi, thím Lưu dọn cafe, hoa quả và nước trái cây lên ban công cho các cô. Ánh nắng nhẹ chiếu xuống căn phòng xa hoa thanh lịch lại càng hiện lên vẻ sang trọng của nó. Mấy cô vốn là bạn cùng phòng chẳng có gì giấu nhau nên ai có ưu phiền sầu não gì đều thổ lộ hết, cùng thưởng thức cafe, ngắm phong cảnh. Hứa Dung đùa giỡn đem bao nhiêu chuyện trên giảng đường kể cho Tạ Kiều nghe, cô vẫn như một thằng con trai nói chuyện thoải mái cởi mở, luôn tay luôn chân khiến Tạ Kiều bật cười như thể được trở về cuộc sống vô lo vô nghĩ lúc ở trường, nhớ lại lúc các cô tắt đèn nằm trên giường tán dóc, tự miêu tả về tương lai mơ ước. Thời gian trôi qua thật vui vẻ náo nhiệt, cả ăn phòng rộng lớn lạnh lẽo nay đã tràn ngập tiếng cười. Ba cô gái tụ tập một nơi, muốn không náo nhiệt cũng không được.

Thời gian vui vẻ luôn thật ngắn ngủi, ngắn ngủi đến nỗi khiến Tạ Kiều còn nghĩ mình đang nằm mơ. Hứa Dung, Lưu Vũ Phi phải về, tiếng cười vừa rồi còn như quanh quẩn bên tai, giờ Tạ Kiều cầm tay hai cô, không nói lời nào, chỉ nghẹn ngào khóc.

Thím Lưu cũng đỏ hoe mắt, khăng khăng giữ hai cô ở lại dùng bữa tối. Hứa Dung ôm Tạ Kiều, lau dòng lệ đang không ngừng chảy xuống của cô, nói: “Tạ Kiều ngoan, cậu phải tự chăm sóc mình, lần khác bọn mình lại đến thăm cậu.”

Bác Vương đã chuẩn bị xe, đứng sau vườn hoa. Tạ Kiều kéo tay hai cô khóc đến thương tâm. Ngoài cánh cổng điện truyền đến tiếng xe, quản gia vừa vội vàng dùng điều khiển mở cổng vừa nói: “Ồ, Phan tiên sinh về rồi.”

Hứa Dung và Lưu Vũ Phi kinh hãi, xoay người nhìn. Ngoài cổng chậm rãi tiến vào một chiếc xe đen, bác Vương bước đến mở cửa sau xe, từ trên xe bước xuống là Phan Đông Minh trong bộ tây trang và gương mặt đầy ý cười.

Hắn cười đi tới nhìn Tạ Kiều khóc đến đỏ mũi rồi nói: “Hả, sao lại khóc nhè? Được gặp bạn kích động vậy sao?”

Tạ Kiều không nhìn hắn cũng không nói gì. Quản gia chạy nhanh lại nói: “Tạ tiểu thư không cho hai vị tiểu thư này đi.”

Phan Đông Minh quay đầu nhìn hội Hứa Dung, gật đầu nói: “À, phải đi sao? Các cô xem, Kiều Kiều lưu luyến các cô đấy, nếu không thì ở lại dùng bữa tối đi, bình thường chỉ có hai chúng tôi ăn cơm cũng chán…Thím Lưu, chuẩn bị bữa tối đi.”

Thím Lưu vội vàng đáp lời rồi rời đi.

Phan Đông Minh cũng không chờ các cô đáp lại đã đi thẳng vào biệt thự. Hứa Dung, Lưu Vũ Phi sợ tới mức không dám thở mạnh. Tạ Kiều dùng sức kéo tay hai cô, trong ánh mắt đều một vẻ khẩn cầu, hai cô lưỡng lự rồi cũng đành vào theo Tạ Kiều.

Cảnh náo nhiệt vừa rồi không còn nữa, ba người ngồi im trong phòng khách, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, căng cứng người chờ tới bữa cơm. Phan Đông Minh tắm xong rồi thay quần áo ở nhà mới xuống tầng dưới, quản gia cung kính hỏi hắn: “Phan tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ dùng cơm được chưa?”

Hắn gật gật đầu, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tạ Kiều, kéo tay cô rồi cười nói: “Sao không nói lời nào? Tôi còn tưởng rằng em có nhiều chuyện muốn nói với mấy cô ấy chứ, hay là đã lặng lẽ nói hết rồi?”

Tạ Kiều lạnh mặt rút tay ra, không đáp lại. Trên mặt Phan Đông Minh đã có chút xám xịt, lại nhìn hội Hứa Dung đang có vẻ kinh hãi. Quản gia vội nói: “Phan tiên sinh, mời các vị tiểu thư đến phòng ăn được chưa?”

Tạ Kiều là người đứng lên đầu tiên, kéo hai cô lặng lẽ đến phòng ăn. Một lát sau Phan Đông Minh mới đứng dậy. Tạ Kiều vừa ngồi xuống Phan Đông Minh đã ngồi ngay cạnh cô, cười nói với hai cô nàng kia: “Đến đây rồi thì đừng khách khí, cứ tự nhiên.”

Hứa Dung và Lưu Vũ Phi như thể vừa nghe được thánh chỉ liền vội cầm lấy đôi đũa, nhìn một bàn đầy cao lương mỹ vị mà không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng lại không dám từ chối Phan Đông Minh, bưng bát nhét cơm vào miệng, cảm giác nghèn nghẹn này khiến hai người thấy thứ mình ăn không phải cơm mà là cát.

Phan Đông Minh dùng đũa chỉ vào đĩa gà, nói: “Sao? Sao không ăn đồ ăn? Nếm thử cái này đi, Kiều Kiều là người phương Nam, đầu bếp của chúng tôi đều làm được món bắc nam, rất tuyệt, mau nếm thử đi.”

Hứa Dung và Lưu Vũ Phi vội vàng cầm đũa gắp một miếng thịt gà, ăn vào miệng mà thấy nhạt như nước ốc, bộ dạng ăn cũng thật máy móc.

Phan Đông Minh gắp một miếng gà đặt vào bát Tạ Kiều, ý cười trong suốt, lại dịu dàng nói: “Kiều Kiều, em cũng nên ăn nhiều một chút, thân thể em cần được tẩm bổ, người ta nói ăn gì bổ nấy, ăn nhiều mới có sức khỏe.”

Tạ Kiều nhìn bộ dáng ăn cơm không thoải mái của hai cô bạn thì không khỏi khó chịu, nghe Phan Đông Minh nói xong cô bỗng cười rộ lên: “Thật không? Ăn gì bổ nấy? Vậy phải bảo thím Lưu hôm nào mua óc lợn cho anh mới được.”

Phan Đông Minh vốn rất vui khi thấy cô cười nói, nhưng vừa nghe lời đó của cô thì có vẻ hơi khó hiểu, không khỏi nhìn cô, “Hả?”

Tạ Kiều lại cười nói: “Làm nhiều chuyện không có tính người như thế, tốn bao nhiêu tế bào não, hẳn là anh nên tẩm bổ cho não.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.