CHƯƠNG 40: KHÔNG THẤY ANH TRAI LIỀN KHÔNG VUI
CHƯƠNG 40: KHÔNG THẤY ANH TRAI LIỀN KHÔNG VUI
Còn đang nghĩ về Lệ Vĩnh Duy, bỗng nhiên Hạ Vãn Song lấy lại tinh thần, kinh ngạc trong lòng: Sao cứ nghĩ đến Lệ Vĩnh Duy hoài vậy? Rõ ràng chồng mình là Lệ Tuấn Hải, Lệ Vĩnh Duy cho dù có đẹp trai có giàu đi nữa thì cũng chỉ là em chồng của mình thôi! Chớ suy nghĩ bậy bạ!
Nói đến Lệ Tuấn Hải, từ ngày thấy biểu hiện của anh ở đại hội cổ đông, Hạ Vãn Song đã cảm thấy người đàn ông này rất có tài, tài hoa hơn người! Lại nói tiếp, nếu không có trận hỏa hoạn kia thì không hề thua kém Lệ Vĩnh Duy! Bây giờ chỉ mong anh mau khỏe lại.
Thấy Hạ Vãn Song mãi không trả lời, Du Bình Sang huơ tay trước mặt cô: “Vãn Song, đang suy nghĩ gì đấy?”
Hạ Vãn Song nhìn Du Bình Sang, lập tức thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của mình: “À, không có gì. Cậu nói tới đâu rồi?”
“Cuối tuần cháu hẹn Lệ Vĩnh Duy đến nhà, cành nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.”
Hạ Vãn Song vô thức nhíu mày: “Cháu hẹn? Không được.”
Cô không muốn có liên quan gì với người đàn ông đó, chắc chắn lại không tránh được một trận nhục nhã. Nhớ tới chuyện bảy trăm triệu lần trước, đã bị hắn xem thường như vậy. Lần này ba ngàn tỷ, người đàn ông đó sẽ nghĩ mình như thế nào? Nói không chừng còn có thể “ăn cô sạch sành sanh”! Đây là chuyện Hạ Vãn Song sợ nhất.
“Vì sao không được?” Du Bình Sang nhíu mày, không phát hiện tâm trạng khác thường của Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song cái khó ló cái khôn nói: “Cậu tự đi mời chẳng phải là có thành ý hơn ư?”
Không ngờ Du Bình Sang thở dài một hơi: “Nếu cậu có thể gặp cậu ấy thì tốt rồi, lần trước đến thăm tập đoàn Duy Tuấn, đợi hai tiếng cũng không thấy bóng người. Cậu thử đến nhà họ Lệ, bị quản gia Lý ngăn cản, nói cậu hai Vĩnh Duy rất mệt, không tiếp khách ở nhà. Bây giờ toàn bộ hy vọng của cậu chỉ có thể gửi gắm vào cháu.”
Hạ Vãn Song cụp mắt, cô ở nhà họ Lệ nhiều ngày như vậy nhưng chưa từng thấy Du Bình Sang đến. Cũng không biết là thật hay giả, hay là bản thân lười đi mời.
“Cậu, cậu quá coi trọng địa vị của cháu ở nhà họ Lệ rồi. Thực ra ở đó cháu chỉ là người ngoài, người nhà họ Lệ bọn họ mới là người một nhà. Vì không được coi trọng, Lệ Vĩnh Duy sẽ không nghe lời của cháu.” Hạ Vãn Song cảm thấy mình nói rất thật.
Vậy mà lại có người không tin, Tô Ngân Chinh cướp lời Du Bình Sang, nói: “Không thể nào, nếu không sao lần trước Lệ Vĩnh Duy lại đích thân đến nhà họ Du đón cháu? Còn nữa, cháu là chị dâu của Lệ Vĩnh Duy, cậu ta kính trọng Lệ Tuấn Hải như vậy, chắc chắn sẽ tôn trọng chị dâu như cháu. Chỉ cần cháu mở miệng, cậu ta sẽ cho cháu thể diện.”
Hạ Vãn Song đau đầu vì lời lẽ bén nhọn của bà ta, cô ở nhà họ Lệ muốn gặp Lệ Tuấn Hải một lần cũng khó, đừng nói đến có được sự tôn trọng của Lệ Vĩnh Duy. Lệ Vĩnh Duy không sỉ nhục cô là đã tốt lắm rồi.
Thấy Hạ Vãn Song không nói lời nào, lông mày Tô Ngân Chinh dựng lên, giọng nói cũng không ngọt ngào nữa: “Hạ Vãn Song, cháu phải suy nghĩ một chút, nếu năm đó không có cậu của cháu, không biết cháu đã lưu lạc đến đâu rồi. Làm sao có được uy phong ngày hôm nay? Bây giờ chẳng qua chỉ nhờ cháu truyền đạt một câu nói, yêu cầu như vậy cũng không đồng ý sao?”
Tô Ngân Chinh nói cứ như nếu Hạ Vãn Song không giúp chuyện này chính là đại nghịch bất đạo, cô khẽ thở dài đồng ý.
Cô không muốn làm ầm ĩ lên, dù sao Tô Ngân Chinh nói cũng không phải hoàn toàn vô lý, không có Du Bình Sang, năm đó cô nhỏ như vậy nói không chừng đã chết rồi.
Hơn nữa cô thực sự không muốn ở lại nhà họ Du, giọng nói của người phụ nữ đó dù là kiểu gì cũng khiến cô đau đầu.
Lúc trở về nhà họ Lệ đã hơn ba giờ chiều. Hạ Vãn Song ngồi trong phòng sách, viết mở đầu rồi kết thúc, chốc lát đã năm giờ rưỡi.
Hạ Vãn Song cảm giác đầu óc có chút không tiêu hóa nổi mới ngừng lại, thuận tiện xuống dưới chuẩn bị thuốc cho Lệ Tuấn Hải cùng thím Hoàng. Nói không chừng nhân lúc Lệ Vĩnh Duy chưa về, cô có thể đút cho Lệ Tuấn Hải một lần.
Đáng tiếc, khi cô từ chối thím Hoàng, tự bưng thuốc đến phòng bệnh tầng hai, vẫn bị chặn ngoài cửa. Bác sĩ Trần bưng thuốc vào, chặn Hạ Vãn Song ngoài cửa.
Lúc này, ngay cả một người giúp việc cô cũng không bằng, bởi vì cô chẳng qua chỉ là người ngoài.
Thím Hoàng nấu canh táo đỏ tẩm bổ ở phòng bếp cho Hạ Vãn Song đang trong kinh nguyệt để làm ấm cơ thể và lưu thông máu.
Mà lúc này Hạ Vãn Song ngồi trước bàn ăn đang nhìn chằm chằm bánh khoai môn mình làm, trong tình huống bây giờ sao cô có thể mở miệng với Lệ Vĩnh Duy đây. Bản thân chẳng qua chỉ là một món quà, còn không được thích, là món quà bất cứ ai cũng có thể chế nhạo.
Nghĩ đến việc phải nói những lời đó với Lệ Vĩnh Duy, toàn thân cô không có sức lực, không có tinh thần.
Thím Hoàng nhanh chóng bưng canh táo đỏ ra, thấy sắc mặt cô ảm đảm, bèn hỏi: “Mợ chủ, cô sao vậy? Vẫn khó chịu sao?”
Hạ Vãn Song lắc đầu, trong lòng khó chịu mà thôi. “Tôi không sao, thím mau gọi quản gia Lý xuống ăn cơm đi.”
Thím Hoàng mang theo một bụng thắc mắc rời đi.
Lúc Lệ Vĩnh Duy về nhà họ Lệ, nhìn thấy bức tranh cô gái cổ đại xinh đẹp kiều diễm như lần đầu tiên nhìn thấy sắc đẹp của Hạ Vãn Song.
Có điều Hạ Vãn Song trước mắt lại thiếu sức sống như lúc ban đầu khiến người ta cảm thấy có chút buồn bã.
Hạ Vãn Song đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình không phát hiện người đàn ông đó đã trở về, mãi đến khi Lệ Vĩnh Duy ho nhẹ: “Cháo nguội rồi.”
Hạ Vãn Song ngẩng đầu, đụng phải đầm nước đen láy, vội dời mắt đi. Vừa nghĩ tới yêu cầu của Du Bình Sang, trong lòng cô lại thấy phiền não. Cộng thêm bóng ma của chuyện bảy trăm triệu lần trước còn lưu lại, Hạ Vãn Song vốn dĩ không muốn mở miệng nói những chuyện như vậy nữa.
Lệ Vĩnh Duy cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nói một câu như vậy, chỉ là thấy dáng vẻ uể oải của cô, cho rằng cô không vui, vô ý muốn cô ăn cháo. Cơ thể cô dường như đang khó chịu, phụ nữ tới tháng đều rất đau sao?
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Vãn Song không để ý tới mình, hắn cũng không nói chuyện, chỉ liếc nhìn cô rồi xoay người lên lầu.
Lệ Vĩnh Duy có thói quen mỗi ngày trở về nhà họ Lệ, chuyện đầu tiên là tắm rửa, sau đó đi vào phòng bệnh hỏi thăm Lệ Tuấn Hải.
Hạ Vãn Song dần dần nắm rõ ràng thói quen của hắn, lúc nãy Lệ Vĩnh Duy có ý bảo mình ăn cháo sao? Cô vươn tay, múc canh táo đỏ bằng muôi sứ.
Hương thơm táo đỏ truyền đến, nóng ấm. Hạ Vãn Song thổi một lúc rồi cho vào miệng, bởi vì có tâm sự nên cô ăn như đang nhai sáp.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết lúc nào, Lệ Vĩnh Duy chạy tới rồi phòng y tế trước cửa. Đồ sộ thân ảnh to lớn, cao quý mà ổn trọng.
Người đàn ông này, mình phải làm thế nào để đối mặt với hắn đây?
Đến khi Lệ Vĩnh Duy đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Vãn Song vẫn ngồi ngẩn người bên bàn ăn dưới tầng, dường như đang lơ đãng.
“Tối nay Hạ Vãn Song ăn ít vậy sao? Cơ thể của cô ấy không phải không khỏe sao? Gần đây không phải nên hầm nhiều canh xương cho ấy bồi bổ ư?”
Lệ Vĩnh Duy phát hiện người phụ nữ này có vẻ gầy đi, hắn không quen nhìn cô gầy yếu ớt như vậy.
Thím Hoàng rất hài lòng vì những lời lẽ quan tâm của Lệ Vĩnh Duy. Tuy chính hắn chưa ý thức được tình cảm của mình đối với Hạ Vãn Song có sự thay đổi, nhưng tất cả đều đang từ từ tốt lên.
Bà nghĩ đến Lệ Tuấn Hải mà bà vừa mới vào thăm, len lén lau giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mắt.
“Mấy ngày nay mợ chủ tới tháng, cần ăn thanh đạm một chút, quá nhiều dầu mỡ không tốt. Canh táo đỏ bổ máu rất tốt cho phụ nữ.”
Lông mày dài của Lệ Vĩnh Duy hơi nhíu: “Nhưng có vẻ cô ấy không thích ăn, đã lâu như vậy cũng không động tới bát.” Trong giọng nói có ý trách móc thím Hoàng, nhưng thím Hoàng không buồn để ý.
“Từ xế chiều mợ chủ đã bắt đầu lơ đãng, dường như có tâm sự nặng nề. Hơn nữa buổi tối lúc đưa cơm cho cậu cả lại bị bác sĩ Trần chặn ngoài cửa, chắc là hơi buồn.” Thím Hoàng suy nghĩ một chút, dường như cũng chỉ có lý do này thôi.
“Thật đúng là không nhìn ra, cô ấy lại muốn gặp anh trai như vậy? Một ngày không gặp như cách ba thu.” Lời nói của Lệ Vĩnh Duy tuy lạnh lùng, nhưng thím Hoàng vẫn nghe ra chút ghen tỵ.
Thím Hoàng thực sự không hiểu vì sao Lệ Vĩnh Duy không nói với Hạ Vãn Song thân phận thật sự của hắn? Đã lâu như vậy, cũng đã nhìn rõ cách làm người của cô bé Vãn Song này. Bà cảm thấy rất tốt, từ lần trước cho thấy Vãn Song thật lòng muốn che chở cho cậu cả.
Thấy cậu hai ức hiếp mợ chủ như vậy, thím Hoàng thực sự thấy không đáng thay mợ chủ, cũng rất thương cô.
Lệ Vĩnh Duy không biết đang suy nghĩ gì, bước chân khẽ động, nhanh chóng xuống lầu.
Vẻ mặt âm u đứng trước bàn ăn: “Cô kia, cô rất muốn gặp anh của tôi?”
Giọng điệu này ngang ngược như đang chất vấn.
Hạ Vãn Song nghe lời lẽ có sự tức giận bên trong, trong lòng cũng không dễ chịu, lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời: “Đúng vậy, tôi rất muốn gặp Tuấn Hải!”
Lệ Vĩnh Duy như nghĩ tới điều gì, đôi mắt hoa đào sâu thẳm hơi nheo lại, khuôn mặt là nụ cười nhẫn nại: “Nhưng, sức khỏe của anh trai tôi không tốt, không thể cho cô sự vui vẻ nam nữ.”
Hạ Vãn Song nhất thời im lặng, thực sự rất muốn cạy đầu người đàn ông này ra xem có phải bên trong có tinh trùng lên não hay không. Suốt ngày nghĩ đến những điều dơ bẩn. Bình thường vô lễ với người chị dâu này thì cũng bỏ đi, bây giờ lại dùng suy nghĩ này để nhìn cô? Thực sự hắn coi cô là người như thế nào?
Hạ Vãn Song ý thức được, không thể bị người đàn ông đáng ghét này áp chế. Mình cũng phải học cách phản bác mới được, im lặng sẽ chỉ khiến hắn càng phách lối hơn thôi. Vì vậy Hạ Vãn Song nghĩ ra một kế.
Cô khẽ mỉm cười: “Không biết em chồng làm sao biết được, chồng tôi không được chứ? Anh cũng không tận mắt nhìn thấy mà.”
Hạ Vãn Song cố kiềm chế sự ngượng ngùng, cô chưa bao giờ nói những lời trắng trợn khiến người ta xấu hổ như vậy. Nhưng khuôn mặt của cô lại nóng bừng lên.
“Tôi và anh trai của anh rất hòa hợp.”
Nhìn người phụ nữ cứng cỏi cố gắng nói hết câu, Lệ Vĩnh Duy kiềm chế ý cười trong lòng. Không ngờ vì phản bác mình, thậm chí ngay cả những lời như vậy cũng bị ép nói ra.
Người chung giường chung gối với cô chính là hắn, người có quyền lên tiếng nhất nên là hắn nhỉ? Cho nên, hòa hợp cũng là hòa hợp với Lệ Vĩnh Duy hắn đúng không?
“Ồ? Xem ra cô cảm thấy ở bên anh trai tôi rất tốt. Thực sự rất hòa hợp sao?” Lệ Vĩnh Duy nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười xấu xa.
Dần dần, hắn lại thích đùa giỡn cuộc sống của người phụ nữ này như một loại gia vị trong cuộc sống. Một người phụ nữ lúc thì dịu dàng, lúc lại giương nanh múa vuốt trông thật xinh đẹp đáng yêu.